Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 34: Bên cậu




Tùy Hầu Ngọc vẫn luôn ở trong phòng Hầu Mạch cho đến khi trận đấu kết thúc.
Nhờ có Hầu Mạch che chở nên Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa bị những người khác nhận ra.
Mặc dù đồng đội đều cảm thấy Hầu Mạch dạo này cư xử hơi kỳ lạ nhưng họ cũng không qua ngó ngàng, nhờ vậy mà hôm thi đấu cuối cùng Tùy Hầu Ngọc dễ dàng cưỡi con xe đạp điện về nhà.
Trong trận đấu này, Hầu Mạch lần nữa xếp hạng nhất, số điểm tích lũy ngày càng nhiều thêm.
Những thành viên khác trong đội có thành tích đánh đơn cũng bình thường, bao gồm Tang Hiến xếp ở vị trí thứ bảy.
Xếp hạng của những người còn lại thì tương đối thấp hơn.
Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh bắt cặp đánh đôi với nhau như cũ, so với lần trước họ tiến bộ hơn và đứng hạng năm.
Ngày nhập học sẽ bắt đầu ngay sau khi lễ Quốc khánh kết thúc. Vì vậy những học sinh nào sống khá xa đều phải trở lại trường trước một ngày, nếu không buổi sáng sẽ đi không kịp. Biết làm sao được, cái chỗ này hẻo lánh thật sự.
Homestay nơi Tùy Hầu Ngọc ở tương đối gần trường. Buổi sáng chạy xe đạp điện đến trường, xuyên qua từng hàng ô tô riêng, đúng là một cảnh tượng độc nhất vô nhị.
Tùy Hầu Ngọc đỗ xe đạp điện, cầm chìa khóa lắc lắc rồi đi vào tòa nhà dạy học, vừa mới bước vào sảnh tầng một đã gặp người quen.
Nhiễm Thuật và Tô An Di đang đứng trước bảng thành tích, họ đã nhìn nó một lúc lâu rồi, sau đó tụ lại với nhau trò chuyện cái gì đó.
Cậu bèn đi tới đứng cạnh hai người, tình cờ nghe thấy một vài thứ, hình như cả hai đang bàn với nhau làm cách nào để khuyên can.
Nhiễm Thuật nói thầm: “Hay để tớ ngồi kế Ngọc ca cho, lỡ cậu ấy muốn động tay động chân thì tớ bay ra đứng giữa hai người đó liền.”
Tô An Di không đồng ý: “Đừng, tâm trạng cậu ấy đã không tốt rồi, lại thêm cậu cứ theo bên cạnh nữa, cậu ấy không phiền chết mới lạ.”
Tùy Hầu Ngọc cũng nhìn thấy kết quả trên bảng thành tích, cậu hạng hai còn Hầu Mạch hạng nhất, vậy là những bức ảnh mà Đặng Diệc Hành đăng trước đó không phải giả.
Cậu đứng xem nó một lát thì thấy Nhiễm Thuật và Tô An Di đồng thời cũng đang nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cậu bất lực hỏi: “Nhìn tớ giống kiểu người sẽ đi đánh người khác vì không làm được bài lắm à?”
Nhiễm Thuật: “Chuẩn…”
Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng bổ sung thêm: “Không, không phải, ý tớ là nhìn người ta không vừa mắt, sau đó tìm cớ bắt lỗi chứ không trực tiếp ra tay đánh người.”
Tùy Hầu Ngọc cũng lười giải thích, xoay người lên lầu.
Nhiễm Thuật và Tô An Di đi đằng sau Tùy Hầu Ngọc, cảm thấy phản ứng của cậu hơi lạ lùng bởi vì có gì đó quá đỗi bình tĩnh.
Lần trước Tùy Hầu Ngọc có hỏi Nhiễm Thuật nhưng Nhiễm Thuật lại không nghe rõ, đến trường nhìn thấy bảng thành tích mới luống cuống cả lên, chỉ sợ Tùy Hầu Ngọc lại đi gây sự.
Sau khi thoát khỏi đám đông, họ nghe thấy một vài âm thanh thảo luận: “Lớp 11-17 là cái lớp quần què gì vậy? Rõ ràng lúc xếp lớp thì tụi nó thành tích kém nhất khối mà?”
“Hầu Mạch và Tang Hiến là học sinh ban thể dục, chắc đi tụ tập với nhau rồi.”
“Thế Tùy Hầu Ngọc và Tô gì gì đó thì sao?”
“Không biết nữa… Chắc cũng tụ tập luôn?”
“Nghe đồn Tùy Hầu Ngọc là tên điên của trường Thanh Tự đấy, có khi nó đến lớp 17 vì muốn đối chọi với Hầu Mạch ấy nhỉ?”
“Dù nó có muốn kiếm cớ sinh sự chắc cũng chẳng bao giờ ngờ được Hầu Mạch cũng học lớp mười bảy đâu nhỉ?”
“Cũng đúng.”
Tùy Hầu Ngọc quay lại nhìn, nhịn không được “chậc” một tiếng.
Bộ mấy người này nói xấu không biết đường bé mồm tí à? Bây giờ cậu không những nghe rõ mồn một mọi thứ mà còn cảm thấy xấu hổ thay cho bọn họ.
Do dự một lúc, cậu vẫn quyết định xách ba lô lên lầu.
Khi leo hết cầu thang, Nhiễm Thuật thấy cậu không đi về phía lớp học bèn chạy theo sau gọi í ới: “Ngọc ca, đằng, đằng kia mới là lớp của chúng ta.”
“Tớ định gia nhập đội tuyển tennis nên huấn luyện viên Vương đã xếp lịch hẹn khám sức khỏe cho tớ.”
“Gia, gia nhập đội tuyển tennis á?!” Nhiễm Thuật sửng sốt thốt lên, vội vàng chạy đến cạnh Tùy Hầu Ngọc và hỏi: “Cậu điên hả? Cậu tính trở thành học sinh ban thể dục ư?”
Cho dù thành tích của Tùy Hầu Ngọc không được cộng thêm điểm thì cậu vẫn dư sức tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hơn nữa, với điều kiện trong nhà của Tùy Hầu Ngọc, kể cả cha mẹ có tái hôn thì tiền sinh hoạt mỗi tháng đều từ năm mươi ngàn trở lên.
Lúc cha mẹ ruột của cậu ly hôn thì cả hai đã ổn định về mặt tài chính nhưng vì không muốn phí thời gian cho một đứa trẻ không được bình thường, họ chọn cách dùng tiền bạc để bù đắp. Hai bên lấy việc chu cấp tiền sinh hoạt cho Tùy Hầu Ngọc để so bì với nhau, muốn chứng tỏ rằng mình đang làm tròn trách nhiệm.
Tùy Hầu Ngọc mà thi rớt thì trong nhà sẽ tìm mọi cách để trải đường giúp cậu, còn nếu không được nữa họ sẽ đưa cậu ra nước ngoài học.
Vậy nên chẳng có lý do gì tham gia đội tuyển thể thao để rồi chịu khổ.
Tùy Hầu Ngọc vừa đi về phía văn phòng vừa trả lời: “Chơi vui thôi.”
“Cậu, cậu và Hầu Mạch đang thi thố với nhau à?” Nhiễm Thuật không tài nào hiểu nổi.
Vì sao lễ Quốc khánh mới trôi qua chưa bao lâu mà tính tình con nhà người ta thay đổi thất thường như thời tiết thế nhỉ? Tự nhiên cậu hết hiểu Tùy Hầu Ngọc rồi.
Thú thật bây giờ cậu không bắt kịp tần số của Tùy Hầu Ngọc nữa.
“Không hề.” Tùy Hầu Ngọc quay lại giải thích cho Nhiễm Thuật: “Thực sự tớ chỉ muốn vui vẻ mà thôi chứ không phải tham gia đội tuyển để thi đại học gì cả.”
Nhiễm Thuật tính tiếp tục khuyên bảo cậu nhưng không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể do dự mà nói: “Thế… Nếu cậu… thật lòng muốn tham gia thì cứ việc tham gia.”
Tối qua Tùy Hầu Ngọc gửi tin nhắn cho huấn luyện viên Vương, ông vô cùng vui mừng.
Ban đầu chỉ là những tin nhắn hỏi thăm nhau, sau đó huấn luyện viên Vương dứt khoát gọi điện cho Tùy Hầu Ngọc và hai người cứ thế trò chuyện với nhau hơn hai tiếng.
Ngày thường huấn luyện viên Vương đi làm vào buổi chiều, sáng thì trông coi cửa hàng, dù gì học sinh ban thể dục đến chiều mới bắt đầu luyện tập.
Hôm nay vì Tùy Hầu Ngọc, ông đã cố tình đến trường từ sáng sớm, ngồi trong văn phòng chờ Tùy Hầu Ngọc và đích thân sắp xếp chuyện gia nhập đội tuyển tennis của cậu.
Ngay khi Tùy Hầu Ngọc bước vào văn phòng ông đã chuẩn bị sẵn ba mẫu đơn: “Tổng cộng có ba tờ, tờ thứ nhất lưu lại trong kho lưu trữ của trường, tờ thứ hai để làm hồ sơ và tờ cuối cùng giao cho nhà tài trợ. Về sau sẽ có nhà tài trợ đồng phục, nếu thành tích của em càng tốt em sẽ được tài trợ nhiều thứ hơn.”
Tùy Hầu Ngọc xem qua các mẫu đơn, sau đó hỏi: “Thù lao thì sao?”
“Ừ thì… cho em đôi giày thể thao mới nhất nhé.”
“Vâng.” Tùy Hầu Ngọc trả lời một cách qua loa, cậu không hứng thú với chuyện này lắm, cầm bút điền vào tờ đơn.
Nhiễm Thuật và Tô An Di bên cạnh quan sát nãy giờ, hai người hai mặt nhìn nhau thắc mắc không biết Tùy Hầu Ngọc muốn quậy thành cái gì.
Một lúc sau, Nhiễm Thuật lại gần rồi ngồi xuống, nói: “Huấn luyện viên, em, em cũng muốn đăng ký tham gia.”
Trước kia, Tùy Hầu Ngọc vì Nhiễm Thuật mà học lớp mười bảy.
Bây giờ, Nhiễm Thuật sẽ vì Tùy Hầu Ngọc tham gia đội tennis.
Huấn luyện viên Vương đưa phiếu đăng ký cho Nhiễm Thuật rồi hỏi tiếp: “Em cũng thích chơi tennis?”
“Không ạ, thật ra, thật ra em muốn đi theo Tùy Hầu Ngọc. Tính tình cậu ấy không tốt, em sợ cậu ấy đánh nhau với các bạn khác mất nên em phải canh chừng.”
“Em ấy đã từng luyện tập với những người khác trong đội một thời gian rồi và tình hình vô cùng khả quan. Với lại thầy cũng có xem mấy đứa thi đấu ở hội thao, các em ấy phối hợp rất ăn ý mà.”
“Em lo cậu ấy một thân…” Nhiễm Thuật cầm bút nhìn mẫu đơn của mình rồi lại nhìn sang Tùy Hầu Ngọc điền như thế nào, sau đó chép lại y hệt.
Huấn luyện viên Vương nói tiếp: “Nếu sau khi em tham gia vào đội tennis mà học tập sa sút, em có thể sẽ bị gạch tên khỏi danh sách đấy.”
“Dạ?!” Nhiễm Thuật sửng sốt, trợn tròn mắt rõ to nhìn huấn luyện viên Vương.
“Chắc chắn rồi! Việc tham gia luyện tập sẽ khiến em trễ nải chuyện học. Trừ khi em có năng khiếu ở phương diện học tập, nhà trường sẽ không cho phép em tiếp tục tập luyện. Em nên chăm chỉ học hành thì hơn.”
“Vậy, vậy…” Nhiễm Thuật không có ý kiến gì, cậu vốn không phải đứa có năng khiếu học tập nhưng nghĩ lại thì, cậu cũng chẳng phải kiểu học sinh có tố chất thể thao.
Cậu nhìn Tùy Hầu Ngọc, cuối cùng vẫn cắn răng điền nốt tờ đơn.
Tô An Di nhìn hai người điền đơn, hơi do dự một chút nhưng vẫn hỏi: “Nữ sinh có thể tham gia không ạ?”
“Được chứ nhưng các bạn nữ không cần theo thầy tập luyện, trận đấu sắp xếp cũng khác hẳn.”
“Vậy đội của mình có thiếu trợ lý không ạ?” Tô An Di sợ huấn luyện viên Vương nghe không hiểu còn cố ý nói thêm: “Giống Ayako trong Slam Dunk ấy.”
“Thấy không chắc nữa nhưng nếu muốn, em có thể làm trợ lý. Bình thường lại giúp mọi người về việc hậu cần như phân phát đồ tài trợ, chỉnh sửa kế hoạch huấn luyện hoặc sắp xếp một vài việc khác, tất cả công việc lặt vặt đều phải làm, mệt lắm đó.”
“Em có thể!” Tô An Di lập tức đồng ý.
Huấn luyện viên Vương nhìn Tô An Di và cười lớn, rồi nói: “Em mà đến kiểu gì đám nhóc con kia sẽ vui lắm cho mà xem.”
Sau đó ông quay sang nói với Tùy Hầu Ngọc: “Bạn của em đối xử với em không tệ.”
“Chủ yếu là do em không khiến họ yên tâm thôi.” Tùy Hầu Ngọc viết xong một tờ, kiểm tra sơ qua rồi mới đưa cho huấn luyện viên Vương: “Em có cần ghi địa chỉ vào không?”
Huấn luyện viên Vương nhận lấy đọc, sau đó nói: “Ổn rồi đó em, không có vấn đề gì. Để thầy vào kho tìm mấy bộ đồ thể dục, các em mặc size bao nhiêu vậy?”
Tô An Di chỉ bản thân mình rồi hỏi: “Em cũng có ạ?”
Ông cười cười, trả lời cô: “Em tới đây giúp đỡ thì một bộ quần áo có đáng là bao. Hơn nữa bộ này chống bẩn, tiện lợi lắm.”
Nếu xét về phương diện thể dục thể thao thì trường của bọn họ vô cùng giàu có.
Sau khi cả ba báo số đo, huấn luyện viên Vương rời văn phòng.
Lúc điền thông tin Nhiễm Thuật có lén lút hỏi: “Cậu có thể tham gia thi đấu à? Ý tớ là… chứng rối loạn tăng động ấy, vẫn thi đấu được hả?”
“Tớ nói chuyện này cho huấn luyện viên Vương biết rồi. Thầy bảo tớ cứ đi khám sức khỏe trước rồi có gì điều chỉnh sau, chỉ cần tớ không lên cơn nữa là được. Mà lâu rồi bệnh tình cũng chưa tái phát, bây giờ tớ chỉ bị mất ngủ và hơi khó khăn để ngồi im một chỗ thôi.”
Quả thật là như vậy, sau khi Tùy Hầu Ngọc xuất viện bệnh tình đã thuyên giảm, ngoại trừ một số triệu chứng rất nhỏ. Người ngoài không biết chuyện của Tùy Hầu Ngọc, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng Nhiễm Thuật vẫn không yên lòng, luôn cảm thấy chuyện này như một quả bom không biết khi nào nổ.
Nếu ngày nào đó Tùy Hầu Ngọc thật sự nổi tiếng, chuyện này mà lộ ra, chỉ sợ những công kích từ bên ngoài sẽ khiến Tùy Hầu Ngọc bị tổn thương. Lỡ họ dùng cách này để bắt Tùy Hầu Ngọc rời khỏi trận đấu thì sao?
Hoặc đột nhiên ngày nào đó Tùy Hầu Ngọc tái phát đúng trong lúc thi đấu, chẳng phải sẽ bị phạt công khai sao?
Tùy Hầu Ngọc lại nói: “Thật ra cũng có một số ít vận động viên bị chứng hưng cảm nặng hoặc nhẹ, phải trị liệu đả thông tư tưởng.”
Nhiễm Thuật vẫn rất lo lắng: “Tớ biết, nhưng vận động viên đó hết giải nghệ rồi quay lại vì vấn đề tâm lý đúng không? Hẳn cô ấy sẽ rất đau lòng?”
Tô An Di nhìn một lát rồi mới nói: “Nếu Ngọc ca thích, cảm thấy đánh tennis rất vui thì cứ để cho cậu ấy đánh đi. Có thể phát tiết, có thể vận động, có lẽ sẽ trở nên vui vẻ hơn…”
Lúc này Nhiễm Thuật mới gật đầu đồng ý, nhưng vẫn dặn dò: “Ngọc ca, coi như là sở thích cũng được, nhưng đừng coi nó như là tất cả, lỡ như…”
Lỡ như xảy ra chuyện gì làm cậu không thể chơi tennis được nữa thì cũng sẽ không buồn lòng.
Tùy Hầu Ngọc ngắt lời cậu: “Tớ biết.”
Nhiễm Thuật lại cầm bút lên, nhanh chóng điền vào đơn: “Dù, dù sao tớ cũng đi với cậu!”
Tùy Hầu Ngọc cười, cũng điền đơn theo.
Tô An Di nhìn xung quanh, hỏi tiếp: “Sân tennis ở đâu?”
Bọn họ không biết gì mà đã tham gia, đúng là những con người mù quáng.
Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật vừa điền đơn vừa cười.
Tô An Di không để ý, tiếp tục lo lắng: “Tớ không biết cách chơi tennis, có cần phải học sơ qua không? Mua sách về học được không?”
Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Có thời gian thì qua xem huấn luyện, chắc sẽ nhanh hơn đọc sách đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.