Tùy Hầu Ngọc thấy mặt đất đã được quét dọn sạch sẽ, trực tiếp ngồi xuống dùng đũa gắp thức ăn trong nồi, hỏi: “Nồi ở đâu ra vậy?”
“Lấy ở nhà huấn luyện viên Vương.”. Truyện Kiếm Hiệp
Cậu ngó sang bát gia vị chấm, giương mắt nhìn Hầu Mạch hỏi: “Không có tương vừng hả?”
“Có gì ăn nấy đi, còn đòi tương vừng…”
Cậu gắp một miếng thịt nhúng vào bát nước chấm của Hầu Mạch, hương vị ngon bất ngờ, gật đầu: “Cũng không tệ.”
Lúc này Hầu Mạch sực nhớ ra điều gì, lục ba lô lấy ra một cái túi ni lông nhỏ nói: “Tôi không biết cậu có ăn được rau thơm hay không nên cắt để riêng ở đây, cậu có ăn thì nhúng vào đồ chấm ấy.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn xung quanh thấy chỉ có một bát đồ chấm, hỏi Hầu Mạch: “Cậu có ăn rau thơm không?”
“Có ăn.”
“Thế bỏ vào đi.” Vừa nói vừa đưa bát gia vị qua.
Tùy Hầu Ngọc cầm bát gia vị chấm, Hầu Mạch mở túi đổ rau thơm vào bát rồi ném cái túi ni lông sang một bên.
Sau đó hắn lại lấy thêm hai cái bánh màn thầu trong ba lô ra nói: “Nếu không đủ ăn thì ăn thêm hai cái bánh này.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn thoáng qua nhưng không nhận, rõ ràng không có hứng thú với bánh màn thầu mà tiếp tục nhìn quanh: “Không mang đũa à?”
“Tôi nhớ mình có bỏ hai đôi vào, kết quả đến đây chỉ còn có một đôi, chắc là bị rơi đâu mất trong lúc tôi cầm đồ rồi.”
Tùy Hầu Ngọc gắp một miếng thịt, nhúng vào gia vị rồi đưa tới bên miệng Hầu Mạch: “Mùi vị tạm được.”
Hầu Mạch há mồm chờ ăn, kết quả tay Tùy Hầu Ngọc run bần bật, Hầu Mạch đợi nửa ngày miếng thịt mới vào đến miệng. Hắn lau cằm phàn nàn: “Cậu như bị Parkinson vậy, rung cả tôi luôn nè.”
“Tôi không biết cách đút!” Tùy Hầu Ngọc bực bội giải thích, như thể Hầu Mạch là người không biết điều.
Hầu Mạch đoán có lẽ đây là lần đầu tiên Tùy Hầu Ngọc đút người khác ăn, không khỏi cười híp mắt cảm thán: “Tôi nhìn cậu bây giờ có cảm giác như mình đang nuôi con trai vậy.”
Lúc đầu Tùy Hầu Ngọc đang ăn ngon lành, vừa nghe thấy câu này thì thấy có gì đó sai sai, trợn mắt nhìn Hầu Mạch một cái.
Hầu Mạch vẫn tiếp tục cảm thán: “Cậu là kiểu con cái cứng đầu không chịu nghe lời.”
Tùy Hầu Ngọc tiếp tục ăn, thỉnh thoảng lười biếng trả lời: “Tuổi không lớn mà suy nghĩ muốn làm cha mạnh mẽ quá nhỉ.”
“Tôi vì cân nặng của cậu mà lo lên lo xuống, sao cậu lại không hiểu cho tấm lòng dụng tâm lương khổ này chứ?”
“Cậu ở trong bụng mẹ mới sáu tháng đã sinh ra tôi hả?”
“Đừng để tâm tiểu tiết.”
Tùy Hầu Ngọc không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục gắp thức ăn hỏi: “Có ăn nữa không?”
Hầu Mạch không từ chối, chủ động ngồi lại gần còn đưa ra yêu cầu: “Thổi nguội chút rồi hẵng đút, miếng vừa rồi nóng quá.”
Tùy Hầu Ngọc trực tiếp đưa đũa cho hắn, việc duy nhất cậu có thể làm là bưng hộ bát nước chấm.
Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc một hồi, cuối cùng thở dài, tự mình gắp thức ăn.
Nồi lẩu phát ra tiếng nước sôi “ùng ục ùng ục”, bọt khí tới tấp nổi lên, đồ ăn bên trong sôi xình xịch.
Hơi nóng thoang thoảng lượn lờ, tản ra xung quanh hai người.
Phòng ngủ được dọn dẹp qua loa, khá trống trải. Ở đây chỉ có một cái nồi, hai con người, rải rác vài cái túi ni lông.
Không khí ấm áp trong phòng làm gương mặt Tùy Hầu Ngọc hơi ửng đỏ lên, tuy nhiên ăn uống lại cực kì thỏa mãn.
Sau khi đánh chén xong, hai người chia nhau hai cái bánh bao cuối cùng.
Khoảng thời gian này Tùy Hầu Ngọc ăn khá nhiều, dù sao cũng là chuẩn bị cho việc cậu cần phải tăng cân.
Hầu Mạch vừa thu dọn vừa dặn dò Tùy Hầu Ngọc: “Cậu đừng có nói với người khác nhé, ăn khuya bị cấm vì sợ bọn tôi béo phì đấy. Huấn luyện mùa đông khá nghiêm khắc cũng vì sợ mùa đông làm bọn tôi lười biếng tích mỡ. Tuy nhiên… mùa đông tới cậu nên lười biếng chút đi, biết đâu có thể béo lên.”
Tùy Hầu Ngọc vươn tay định giúp đỡ nhưng lại bị Hầu Mạch ngăn cản: “Khỏi! Cậu đừng có động vào, năng lượng vừa nạp xong bị tiêu hao hết thì làm sao bây giờ? Hiện tại cậu từ từ lên tầng rồi nằm xuống giường đi. Một bữa này tôi cũng chẳng mong cậu béo lên bao nhiêu, có thể tăng thêm một hai lạng thịt là được.”
Tùy Hầu Ngọc đứng cạnh nhìn Hầu Mạch thu dọn mọi thứ, sau đó hắn nện bước nặng nề ra ngoài còn cậu thì về phòng nằm lên giường cố gắng vỗ béo chính mình.
Khoảng hai mươi phút sau, Hầu Mạch cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ngủ ra. Thấy những người khác đều đã ngủ rồi, hắn không ra ngoài nữa mà thay luôn áo ngủ trong phòng.
Phòng ngủ đã tắt đèn nhưng đèn hành lang vẫn còn bật, ánh sáng xuyên qua khe cửa, có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo.
Hai mắt Tùy Hầu Ngọc đã thích ứng với bóng tối, híp mắt lại là có thể nhìn rõ cơ thể Hầu Mạch.
Dáng người Hầu Mạch có lẽ được coi là tương đối tiêu chuẩn, chỉ nhìn đằng sau thôi cũng có thể nhận ra cơ thể nam sinh này rất rắn chắc, cơ bắp trập trùng giữa các động tác giống như cồn cát trong sa mạc bị gió thổi nhấp nhô, đường cong toàn thân trôi chảy đầy uy lực.
Hầu Mạch thay áo ngủ xong không về giường mình mà quay người đến bên giường Tùy Hầu Ngọc, lấy điện thoại ra thoáng nhìn qua rồi đem cắm sạc pin.
Một loạt động tác được thực hiện nhẹ nhàng, sợ đánh thức người khác.
Làm xong mọi chuyện, Hầu Mạch nằm xuống bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, xoay người lại chậm rãi tới gần Tùy Hầu Ngọc, hắn ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tôi đã nghĩ cậu không ngủ được nhưng không nghĩ tới cậu sẽ nhìn trộm đấy.”
Một câu thôi đã đâm trúng Tùy Hầu Ngọc.
Cậu nhắm mắt lại, con ngươi đảo liên tục, mất nửa ngày mới mở to mắt thản nhiên đối mặt với Hầu Mạch, bình tĩnh tự tin hỏi: “Không được nhìn à?”
“Được được.” Hầu Mạch nhanh chóng thỏa hiệp.
“Cậu thì nhìn ít hơn hả?”
“Không ít không ít.”
Hầu Mạch cười khẽ rồi thì thầm vào tai cậu: “Ngủ đi.”
“Ừm.”
Tùy Hầu Ngọc nhắm mắt lại lần nữa, bên tai nghe thấy tiếng hít thở, vô thức đưa tay nhéo nhéo vành tai, sau đó tiếp tục ngủ.
Một tháng sau khi Tùy Hầu Ngọc gia nhập đội tennis, gần nhất có một cuộc thi đấu cấp tỉnh, cũng là trận đấu cuối cùng.
Trận đấu này được tài trợ bởi một nhãn hiệu, tên cuộc thi là “Giải quần vợt thanh thiếu niên tập đoàn Donglixin” Tuy không tính điểm xếp hạng nhưng tiền thưởng của giải này nhiều hơn hẳn các giải đấu khác.
Giải đấu được ấn định sẽ diễn ra vào đầu tháng mười một, nhiệt độ khi đó sẽ hạ xuống nhưng chưa phải lúc lạnh nhất, không thành vấn đề.
Tuy nhiên mùa xuân và mùa thu ở tỉnh họ có gió rất mạnh. Hướng gió, sức gió đều sẽ ảnh hưởng đến đường bóng, vì vậy kinh nghiệm thi đấu ngoài trời được yêu cầu rất cao
Thành phố tổ chức thi đấu hơi xa chỗ của họ, phải ngồi xe hơn bốn giờ mới tới.
Đội sắp xếp xe buýt cho tất cả các thành viên vào ở khách sạn trong thành phố trước một ngày để có thể dậy sớm điều chỉnh trạng thái trước khi thi đấu.
Lần này đội tuyển nữ có tham gia chung nên việc ngồi cùng một chiếc xe khiến cho các thành viên nam hơi phấn khích hơn.
Hiếm lắm mới có cơ hội, Đặng Diệc Hành thêm được Lữ Ngạn Hâm làm bạn tốt trên Wechat xong liền cảm thấy yên tâm. Hôm nay hắn không tập trung nhìn mấy em gái nữa mà lầm bầm với Hầu Mạch ngồi đằng trước: “Mày nói huấn luyện viên Vương lấy phòng giường đôi chưa?”
Bình thường, Hầu Mạch và Tang Hiến ở chung một phòng tiêu chuẩn. *phòng hai giường đơn ấy.
Hiện tại cả hai đều đã có người hợp tác đánh đôi khác nên tách ra, lần này Hầu Mạch chung phòng với Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch nghe xong nhịn không được mắng: “Lấy giường đôi làm gì hả? Đi hưởng tuần trăng mặt à?”
Làm vậy khác nào thu hút sự chú ý của người khác?
Đặng Diệc Hành tiếp tục lầm bầm: “Hai người ngủ một giường không sợ chật hả? À tao quên… giường ở ký túc xá cũng là giường đơn mà, chắc bọn mày quen rồi.”
Hầu Mạch: “…”
Ngay lúc Đặng Diệc Hành đang chế giễu Hầu Mạch thì bỗng nhiên hắn (Đặng Diệc Hành) thấy Tùy Hầu Ngọc ngoắc ngoắc mình nói: “Tôi đánh người cũng mất sức lắm đấy.”
Đặng Diệc Hành giơ hai tay lên đầu hàng, làm động tác kéo khóa miệng lại rồi ngậm miệng im lặng.
Đoàn người lên xe, Hầu Mạch kéo Tùy Hầu Ngọc ngồi ở hàng ghế trước, sau khi ngồi xuống hắn giải thích cho cậu: “Chỗ giáp hai đội nam nữ là nơi ồn ào nhất, ngồi đây gần huấn luyện viên sẽ yên tĩnh hơn.”
Tùy Hầu Ngọc gật nhẹ đầu, ngẩng lên thì thấy Nhiễm Thuật vừa kéo Tô An Di ngồi ở hàng ghế bên cạnh vừa hung hăng trừng mình.
Cậu vô thức nuốt nước bọt, biết Nhiễm Thuật lại không vui rồi.
Gần đây Nhiễm Thuật cứ quấn lấy cậu đặt câu hỏi: Đều là bạn từ bé, cậu có thể đối xử công bằng, nhưng một người ở bên cậu nhiều năm như vậy, một người bỏ cậu đi nhiều năm như vậy, bên nào nặng bên nào nhẹ cậu có biết không hả?
Tùy Hầu Ngọc nói rằng đương nhiên Nhiễm Thuật quan trọng hơn.
Nhưng Nhiễm Thuật thấy cậu phối hợp đánh đôi với Hầu Mạch, còn ở cùng một phòng, ngồi chung một chỗ thì lại tức giận.
Cậu đã phải chịu áp lực rất lớn trong thời gian gần đây.
Mọi người đã đông đủ, xe bắt đầu di chuyển. Không lâu sau xe tamh dừng ở một giao lộ, mãi mà không nhúc nhích.
Huấn luyện viên đứng dậy để xem và hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Lái xe quay đầu giải thích: “Ở đây chỉ có hai đường ra, một cái có giới hạn tốc độ nên chúng ta không đi được. Lối còn lại thì có mộ cái đang đỗ, trên xe cũng không để lại số điện thoại.”
Nhiễm Thuật đi ra xem sao, nhỏ giọng nói: “Ferrari thì không để lại số điện thoại là đúng rồi. Để lại rồi lại bị gửi một đống lời mời trên WeChat.”
Huấn luyện Vương hỏi thăm: “Có thể gọi xe kéo được không? Tôi sợ đến muộn ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của bọn nhỏ.”
Lái xe thở dài: “Ở ngõ Tương gia này gọi xe kéo cũng phải hai giờ mới tới.”
“Có lái qua được không?”
“Được nhưng sợ làm xước cái xe kia.”
Mọi người đang lo lắng thì Tang Hiến đột nhiên nói: “Lái qua đi, có gì tôi chịu.”
Nói dứt lời, lấy từ trong túi xách ra một tờ danh thiếp đưa cho Đặng Diệc Hành.
Đặng Diệc Hành không phải mới quen Tang Hiến ngày một ngày hai, nháy mắt biến thành thư ký nhỏ, xuống xe, kẹp danh thiếp lên chiếc Ferrari.
Sau khi lên lại xe, Đặng Diệc Hành nói với lái xe: “Tới luôn đi bác tài, hai cái xe hỏng bạn cháu cũng bao tất.”
Lái xe hơi do dự nói: “Ờm, nhưng xe của tôi cũng là xe mới.”
Đặng Diệc Hành liếc Tang Hiến một cái, sau khi trao đổi ánh mắt đã hiểu ý nhau, nói với tài xế: “Hay cháu bảo bạn cháu mua lại xe của bác? Rồi lại mua cho bác cái mới coóng.”
Lái xe không nói nữa, dứt khoát vượt qua con Ferrari kia.
Nhiễm Thuật xem từ đầu đến cuối màn khoe của nhỏ này không biết làm gì hơn ngoài “Chậc chậc” hai tiếng, sau đó quay lưng lại nói với Đặng Diệc Hành vừa ngồi xuống: “Đối tác của tôi kiêu căng quá ta.”
Đặng Diệc Hành chỉ cười, Tang Hiễn vẫn giữ nguyên bộ mặt trầm lắng như trước.
Hầu Mạch không nhịn nổi, nói: “Cậu ta chính là kẻ ngốc lắm tiền.”
“Sao sao?” Nhiễm Thuật cảm thấy hứng thú, quay sang hóng hớt.
Hầu Mạch kể lại khá gắt: “Tôi từng thấy một nhà ba người bọn họ đi xiết nhà. Sau đó bọn họ đi lấy tiền phí ở trạm thu phí đường cao tốc, cái này thì vẫn tôi vẫn hiểu được. Thế nhưng sau đấy nữa bọn họ còn đi thu phí hai con hổ Siberia nữa??? Nuôi hổ ở nhà thì cũng thôi đi, đây còn gửi ở vườn bách thú nhờ nuôi hộ, lúc nào thích thì qua thăm một chút. Nhưng mà thu phí hai con hổ làm cái gì? Kiểu, lúc đến thăm bọn nó còn có thể vào lồng thăm được à? Chủ nhân là đồ dùng một lần hay gì?”
Từ đầu đến cuối Tang Hiến không nói gì cuối cùng cũng mở miệng: “Lần kia chủ yếu là đi xiết nhà cậu thôi, thu phí ở trạm cao tốc chỉ là tiện đường.”
Không giải thích còn đỡ, càng giải thích càng quá đáng.
Tiện tay thôi cũng mua cái trạm thu phí cao tốc, đơn vị tính trăm triệu chứ mấy.
Giàu viết hoa in đậm gạch chân bôi đỏ!
Nhiễm Thuật không nhịn được nhìn Tang Hiến mấy lần.
Trong lòng tính toán về sau sẽ không khoe của trước mặt đối tác của mình nữa, đúng là tự bôi tro trát trấu.
Tùy Hầu Ngọc nghe xong nhỏ giọng hỏi Hầu Mạch: “Siết cái nhà cậu đang ở hả?”
“Không.” Hầu Mạch không giấu diếm: “Nhà bây là nhà cũ của mẹ tôi, còn nhà trong ảnh là nhà của bố mẹ. Bây giờ nhà đó là của Tang Hiến, sau này có tiền tôi sẽ chuộc lại.”
“Ờ.”
Sau đó không hỏi gì nữa.
Kết quả của việc ngồi cạnh Hầu Mạch là Tùy Hầu Ngọc ngủ một mạch dọc đường.
Phần sau Hầu Mạch cũng dựa vào Tùy Hầu Ngọc ngủ thiếp đi.
Lúc Nhiễm Thuật đến đánh thức hai người, Tùy Hầu Ngọc đang tựa vào bả vai của Hầu Mạch, Hầu Mạch thì dựa lên đỉnh đầu của Tùy Hầu Ngọc, ngủ rất say.
Nhiễm Thuật đeo balo của mình lên lưng nói: “Lúc mọi người xuống xe để check-in, đi qua chỗ này còn phải dừng lại ngắm một cái như thể xem triển lãm vậy. Ngủ cũng thành vật trưng bày cũng chỉ có hai người làm được.”
Gần đây, Tùy Hầu Ngọc trở thành công chúa ngủ trong rừng, chỗ nào cũng ngủ được, lúc nào cũng ngủ được.
Hai người ngái ngủ nên chưa xuống xe ngay mà ngồi trên xe định thần một lúc. Dù sao thì nhiều người như thế, còn lâu mới check-in xong.
Chờ mọi người gần xong Hầu Mạch mới vác đồ của hai người xuống xe, Tùy Hầu Ngọc xuống sau vừa đi vừa ngáp.
Sau khi vào đến sảnh khách sạn, Tùy Hầu Ngọc ngồi trên vali đợi Hầu Mạch làm thủ tục check-in.
Đến lúc phải chụp ảnh xác nhận, Hầu Mạch đem camera đến chỗ Tùy Hầu Ngọc, không nỡ để cậu phải đứng lên.
Sauk hi hoàn tất thủ tục, Hầu Mạch đẩy cả vali lẫn Tùy Hầu Ngọc đi vào.
Tùy Hầu Ngọc cậy mình gầy, ngồi trên va li để Hầu Mạch đẩy vào, trên đường đi không thèm ngẩng đầu mà chăm chú cúi nhìn điện thoại. Nhiễm Thuật kéo vali đi sau, tức giận nhìn hai người đằng trước, trong lòng không ngừng mắng Tùy Hầu Ngọc không có lương tâm, cả ngày chỉ biết dính một chỗ với Hầu Mạch! Bàn chân Nhiễm Thuật dẫm bịch bịch, bước đi nặng nề khiến Tô An Di cười lớn.
Nhiễm Thuật đứng ở cửa thang máy hỏi Tô An Di: “Cậu cùng phòng với ai vậy?”
“Huấn luyện viên Vương nói tớ là mỳ chính cánh duy nhất giữa đội hình nam sinh, mấy ngày tới sẽ khá vất vả nên cho tớ một mình một phòng giường đôi.”
Mấy ngày tới có lẽ sẽ rất bận bịu, huấn luyện viên Vương sợ mình mình không lo xuể cho cả đội thì đúng lúc này có Tô An Di đi cùng hỗ trợ, cô có thể giúp đỡ xử lý rất nhiều chuyện.
“Ồ… Vậy tốt quá rồi.”
Nhiễm Thuật về phòng của mình, mở cửa đi vào nhìn ngó xung quanh, cậu cảm thấy căn phòng này hình như hơi bị đơn sơ trống trải, chắc là phòng tiêu chuẩn cấp thấp nhất.
Cậu đi một vòng quanh phòng suy nghĩ xem có nên nâng cấp phòng không. Vừa đẩy cửa phòng tắm ra, Nhiễm Thuật giật hết hồn khi thấy Tang Hiến đang đứng rửa mặt bên trong.
Hình như Tang Hiến đang sờ tìm khăn mặt, cậu bèn lấy khăn trên giá xuống đưa qua.
Tang Hiến vươn tay cầm lấy: “Cảm ơn.”
Nhiễm Thuật không lên tiếng nhìn Tang Hiến, ánh mắt đảo quanh cổ tay hắn.
Lúc này Tang Hiến không mang bao cổ tay, có lẽ đã tháo xuống khi rửa mặt.
Nhiễm Thuật rõ ràng nhìn thấy những vết sẹo trên cổ tay Tang Hiến, một số vết khá nông nhưng có một vết cực kì sâu.
Cậu đương nhiên nhận ra được đây chính là sẹo để lại sau khi cắt cổ tay, nhìn thì có vẻ đã lâu lắm rồi…