Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 45: Khiêu khích




Tám rưỡi sáng, Hầu Mạch đi tìm Tùy Hầu Ngọc, dẫn cậu đi nhận cúp kỉ niệm, đồng thời đi đến văn phòng để đăng kí.
Lúc đến nơi thi đấu, Tô An Di đã đến rồi, cô đứng trước một đám nam sinh để sắp xếp đội ngũ. Cả đám đội viên vô cùng ngoan ngoãn biết điều, nghiêm túc đứng một chỗ nghe cô dặn dò.
Cả đội chỉ có duy nhất một thành viên nữ, tất cả mọi người đều nghe theo cô.
Bên cạnh còn có những đội khác đang tập hợp, đều là các đội tennis nam được đội trưởng hoặc trợ lý dẫn đầu. Hiện tại các huấn luyện viên đều đang họp, không có ở đây.
Có người quen biết trường trung học Phong Đảo thò đầu ra nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Ai! Hầu Mạch, tại sao lại có một bạn nữ xinh đẹp dẫn đầu đội các cậu vậy?”
Hầu Mạch còn đang dặn Tùy Hầu Ngọc phải chú ý những điều gì. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tùy Hầu Ngọc tham gia thi đấu chính thức, hắn còn căng thẳng hơn cả Tùy Hầu Ngọc.
Nghe thấy người khác hỏi mình, hắn cũng chỉ lạnh nhạt trả lời: “Trợ lý.”
Sau khi nghe được câu trả lời, đám nam sinh sôi trào, dáng vẻ kêu gào của bọn họ cũng không khác mấy bọn Đặng Diệc Hành khi Tô An Di tham gia vào đội lúc trước.
“Dm! Tôi cảm thấy Phong Hoa thắng rồi! Bọn họ có con gái!”
“Là chị gái chứ.”
“Chắc chắn là bọn họ đã bán rẻ sắc đẹp của Hầu Mạch, nếu không làm sao được một em gái như thế này gia nhập? Cuối cùng  Hầu Mạch vẫn hi sinh tất cả vì đội của mình.”
Một nam sinh có dáng người cao lớn trong đó hỏi vô cùng nghiêm túc: “Tôi nên làm gì để sơ ý cho cậu ấy thấy cơ bụng quyến rũ của tôi đây?”
Tô An Di vẫn còn đang nói về chuyện thi đấu: “Ba giờ chiều sẽ bắt đầu rút thăm đánh đôi nam vòng hai, đến lúc đó tôi sẽ đi xem… Sao bọn họ ồn thế?”
Cô quay đầu nhìn sang phía bên kia thì nhìn thấy một nam sinh đang kéo góc áo lên lau mồ hôi, lộ ra cơ bụng rắn chắc hơn cả Tang Hiến.
Nhưng nhiệt độ ở thời điểm hiện tại sẽ không làm cho người ta chảy mồ hôi, hành động này rất sượng.
Đặng Diệc Hành quay đầu nhìn sang bên kia một chút, giải thích: “Bọn họ đang khiêu khích chúng ta.”
Tô An Di ngậm miệng, liếc mắt sang, thấy đám nam sinh nọ không rét mà run.
Tô An Di cũng là người tập võ trong thời gian dài, lệ khí nhiều, ánh mắt giận dữ của cô như đang muốn nói “Ồn ào nữa tôi giết cả nhà cậu”.
*có thể hiểu là sự u ám, ác độc. Gần giống như âm khí.
Ghi danh được tiến hành theo thứ tự, lúc này có một người ở rất xa chào Hầu Mạch: “Hầu Mạch, nghe nói cậu định đánh đôi lại hả? Đối thủ của cậu là tôi này!”
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cùng nhau nhìn sang, sau khi nhìn thấy người nọ thì nhận ra cậu ta là ai. Lần trước vào lúc Hầu Mạch đang làm nóng người trước khi thi đấu, bọn họ đã gặp nam sinh này.
Cậu ta thuộc đội của tỉnh, nước da hơi đen, trông vô tư nhưng nhưng luôn nói những điều làm cho người khác nổi giận.
Hai người bọn họ cũng xem như có ấn tượng rất sâu đối với nam sinh này.
Bọn họ không để ý đến nam sinh nọ, sau khi ghi danh xong thì đi ra ngoài làm nóng người. Kết quả, nam sinh nọ vẫn đi ra ngoài theo bọn họ, không quan tâm bọn họ có hứng thú với mình không, tự giới thiệu trước: “Lần trước quên nói, tôi tên là Dương Hồng, đội thi đấu của tỉnh.”
Hầu Mạch giải thích cho Tùy Hầu Ngọc: “Đó là trường thể thao của tỉnh. Bình thường bọn họ sẽ được huấn luyện thể thao từ nhỏ, từ trường thể thao nghiệp dư đến trường thể thao của tỉnh.”
Dương Hồng thấy Tùy Hầu Ngọc không biết cả chuyện này, không khỏi ngạc nhiên: “Không phải chứ? Cậu ta là đồng đội của cậu à?”
Hầu Mạch nhìn về phía Dương Hồng, hơi hất cằm lên, giọng nói mang vẻ khó chịu, hỏi: “Làm sao?”
“Cậu tìm đồng đội dựa theo nhan sắc à? Hai người các cậu debut thì được, không đánh tennis được đâu. Lúc trước là Tang Hiến tôi còn phục, ít nhất năng lực cá nhân của Tang Hiến rất mạnh, nhưng hình như cậu này… Không biết nhiều về tennis?”
Hầu Mạch lười biếng trả lời: “Cậu ấy đã nghiêm túc tập luyện một tháng.”
“Bao lâu?!”
“Một tháng.”
“Luyện đánh đơn một tháng?”
“Nói chi tiết thì… Trước đó một tháng, tennis chỉ là sở thích nghiệp dư của cậu ấy.”
Dương Hồng ngạc nhiên tới mức thật lâu sau vẫn chưa nói nên lời, cuối cùng chắp tay: “Cảm ơn hai người đã tặng chiến thắng cho tôi. Tôi cũng thay mặt đồng đội của tôi cảm ơn hai cậu luôn. Đến lúc so tài chính thức, chúng tôi sẽ không đánh quá ác để bày tỏ thành ý.”
Hầu Mạch nghe xong đã hơi giận, huống chi là Tùy Hầu Ngọc bị chế giễu. Hắn nhanh chóng kéo Tùy Hầu Ngọc lại, nói: “Ngọc ca đừng giận, đừng chấp nó, không đáng.”
Trái lại, Tùy Hầu Ngọc không nổi giận, chỉ hỏi Dương Hồng: “Cậu luyện tennis được bao lâu rồi?”
Dương Hồng kiêu căng trả lời: “Năm lớp hai tiểu học tôi đã bắt đầu làm học sinh ban thể dục, cậu tính đi?”
“Vậy nếu bị một tân thủ mới luyện một tháng như tôi đánh bại, cảm giác thất bại sẽ rất lớn đúng không?”
“Hả?!” Dương Hồng không ngờ rằng Tùy Hầu Ngọc vẫn rất tự tin. Mùa thi đấu trước hắn cũng đã lọt vào top mười lăm cả nước, huấn luyện chuyên môn nhiều năm như vậy, làm sao thua một con gà được: “Cậu đang nói đùa hả? Tôi thừa nhận Hầu Mạch đánh đơn rất giỏi, nhưng cậu ta đánh đôi như thế nào mọi người đều biết. Tôi thật sự không khinh thường các cậu, khi nãy tôi cũng thật lòng cảm ơn các cậu.”
“Không cần cảm ơn đâu.” Tùy Hầu Ngọc mỉm cười với Dương Hồng. Chỉ là một nụ cười đơn giản, không có cảm xúc gì khác xen lẫn, dường như đang mỉm cười rất ngọt ngào.
Nhưng Hầu Mạch biết đây là dáng vẻ lúc Tùy Hầu Ngọc cảm thấy khó chịu nhất.
Dương Hồng không hiểu tại sao, ngây người nhìn Tùy Hầu Ngọc. Trước đó hắn đã muốn nói, thằng này đẹp đến mức thái quá. Dù đã biết rõ là nam sinh nhưng người ta vẫn không nhịn được mà nhìn cậu thêm nhiều lần. Sau đó, hắn nghe thấy Tùy Hầu Ngọc bổ sung: “Sau khi kết thúc thi đấu, cậu cảm ơn tôi dạy cậu một bài học cũng không muộn, hẹn gặp lại.”
Dương Hồng thật sự đã bật cười bởi vì quá giận, trở lại đội tỉnh nói chuyện đó với đồng đội của hắn.
Đồng đội của hắn Hồ Khánh Húc nghe xong thì vui vẻ nói: “Luyện được một tháng mà đã dám khiêu khích chúng ta, người tự tin như thằng nhóc đó không nhiều đâu, tưởng mấy năm nay chúng ta chơi không à? Với lại, Hầu Mạch! Đồng đội của cậu ta là Hầu Mạch! Có ai đánh đôi như cậu ta à? Đánh được một lúc thì gạt đồng đội ngoài sân, còn sợ đồng đội làm vướng chân mình, cậu ta mà đánh đôi á?!”
Đội trưởng bên cạnh nghe xong cũng tham gia mua vui, gửi WeChat cho Hầu Mạch nói: “Tôi phải đi kể cho Hầu Mạch mới được.”
Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh.
Tiền vào như nước: Ha ha, tính tình thằng bé nhà tôi không được tốt lắm, đừng để ý.
Tiền vào như nước: Không nói nhiều nữa. Nếu bọn tôi thua, tôi cởi truồng chạy. Nếu các cậu thua, cậu cởi truồng chạy.
Giấy điên mực đen: Ok!
Đội trưởng đưa di động cho Dương Hồng, Hồ Khánh Húc xem. Hai người đều kinh ngạc vô cùng: “Hầu Mạch điên rồi à?”
Đội trưởng thân quen với Hầu Mạch, dù sao cũng là đối thủ cũ, cũng buồn bực theo: “Sao đột nhiên Hầu Mạch lại có ý chí chiến đấu thế? Hầu Mạch bị ép bán đâu mất rồi?”
Nghĩ một lát, đội trưởng lại bắt đầu lầm bầm: “Cậu nói thử xem, nếu Hầu Mạch chạy trần truồng, cái mông nhỏ của cậu ta sẽ trắng tới mức nào.”
Đám người bắt đầu cười to, mãi vẫn không dừng lại.
Buổi lễ khai mạc chỉ tiến hành trong vòng mười phút, trong đó quảng cáo hết năm phút, tất cả mọi người đều không hề hào hứng gì.
Sau khi kết thúc buổi lễ khai mạc thì có thể chuẩn bị một lát, sau đó sẽ bắt đầu thi đấu.
Sắp tới lúc Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc thi đấu.
Đặng Diệc Hành ngồi trước Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, trong tay cầm một trang giấy, nhanh chóng vẽ bản đồ, đồng thời giảng: “Dương Hồng và Hồ Khánh Húc sử dụng đội hình đoạt lưới nhanh. Bọn họ rất tích cực đoạt lưới, hơn nữa cũng không thể phủ nhận, chiến thuật khi đứng trước lưới của bọn họ rất xuất sắc. Trong đó, khả năng chặn đánh bóng của Dương Hồng rất mạnh.”
Đặng Diệc Hành nghiên cứu đánh đôi đã lâu, khá quen thuộc với những đối thủ cũ này, có thể chỉ sơ lược cho hai người bọn họ trước khi thi đấu.
Hầu Mạch quay đầu giới thiệu với Tùy Hầu Ngọc: “Tốc độ phát bóng của loại tổ hợp này sẽ chậm hơn một chút, chúng ta có thể tấn công vào điểm ấy. Đối với bọn họ mà nói, nếu bọn họ đoạt được lưới sớm thì sẽ tương đối khó giải quyết. Chúng ta sẽ đánh bóng xa để buộc bọn họ ở lại vị trí cuối sân, hạn chế đi ưu thế chặn đánh bóng và di chuyển của bọn họ.”
Tùy Hầu Ngọc cúi đầu nhìn Đặng Diệc Hành vẽ bản đồ, gật đầu: “Ừm, cho nên nếu chúng ta muốn khắc chế bọn họ thì phải giữ cho bọn họ ở khoảng khu vực backcourt*.”
* Backcourt: là phần sân nằm giữa đường giao bóng và đường cuối sân.
“Đúng.”
Đặng Diệc Hành nói tiếp: “Hai người các cậu vẫn có thể đánh với bọn họ bằng thực lực của mình. Nhưng hai cậu có nhiều hơn bọn họ một vài thứ.”
Nói xong thì thần bí chỉ vào vị trí huyệt Thái Dương.
Tùy Hầu Ngọc vẫn còn đang nghiên cứu chiến thuật, thuận miệng hỏi: “Tóc?”
Đánh tennis sẽ làm rụng tóc à? Cậu chưa từng nghe thấy ai nói vậy.
“Ây…” Đặng Diệc Hành từ bỏ việc giả vờ thần bí: “Não.”
Tùy Hầu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Bọn họ không có não à?”
Đặng Diệc Hành buông tay: “Thật ra khi đánh đơn, chúng tôi sợ gặp đội hình toàn năng nhất, họ sẽ làm cho chúng tôi vô cùng bị động. Hai cậu đã tập xong hình thức ban đầu của đội hình toàn năng, chắc chắn sẽ làm cho bọn họ trở tay không kịp.”
Hầu Mạch không ở lại với Đặng Diệc Hành nữa: “Cậu và Thẩm Quân Cảnh chuẩn bị đi đi, mình tôi dạy Ngọc ca là được rồi.”
Hầu Mạch cử động cơ thể một cách đơn giản, đồng thời nói với Tùy Hầu Ngọc: “Tôi dạy cậu gia tăng hô hấp, có thể thả lỏng nhanh chóng, giải phóng áp lực.”
“Không cần, tôi không áp lực.”
“Không căng thẳng à?” Hầu Mạch ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
“Không, có thể tôi không giống với các cậu, xưa nay tôi chưa từng biết căng thẳng là gì. Tôi chỉ cảm thấy tất cả mọi người không ai bằng tôi, có thể gọi là cho rằng bản thân mình quá tự kiêu?”
Hầu Mạch nghe xong thì bật cười: “Có phải là loại người sẽ nhìn những người khác, hất cằm lên nói với bọn họ, mấy người đang ngồi đều là cặn bã.”
“Đúng.” Tùy Hầu Ngọc vô cùng đồng ý với cách nói này.
Hầu Mạch cũng hơi thả lỏng theo, Tùy Hầu Ngọc không căng thẳng cũng sẽ tốt hơn cho hắn.
“Lúc trước thua tôi có khó chịu lắm không?”
Tùy Hầu Ngọc cử động cơ thể theo, trả lời: “Đúng, vô cùng không phục, nhưng sau đó thì đỡ hơn. Người có thể làm cho tôi để ý rất ít.”
“Nhiễm Thuật và Tô An Di cũng tính là những người làm cho cậu để ý?”
“Ừm, là những người bạn mà tôi công nhận.”
“Vậy tôi thì sao?”
Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Hầu Mạch, dừng lại một lát rồi trả lời: “Là đồng đội.”
Hầu Mạch nhìn cậu hồi lâu, sau đó nở nụ cười, đôi mắt cong cong như trăng non.
Hắn dùng răng cắn một bên cổ áo, kéo khóa áo khoác xuống, cởi áo khoác thể thao ra ném sang một bên, cầm lấy vợt tennis huơ huơ rồi quay đầu nói với Tùy Hầu Ngọc: “Đi thôi Ngọc ca, đi dạy bọn họ cách làm người.”
Tùy Hầu Ngọc cởi áo khoác ra theo, giao cho Tô An Di, cầm bóng đi theo sau Hầu Mạch ra sân.
Lúc ném tiền xu lựa chọn sân thi đấu, bọn họ lại gặp Dương Hồng, Hồ Khánh Húc. Sau khi hai người bọn họ đến thì nhìn chằm chằm vào chân Tùy Hầu Ngọc, thật lâu không dời ánh mắt đi.
Sau khi thay quần thể thao ngắn thì lộ ra chân, chân Tùy Hầu Ngọc gầy đến mức không hợp với lẽ thường, trong mắt của nam sinh, chân cậu như cây gậy trúc.
Chân như thế này giả gái thì tuyệt, mặc quần tất đen vân vân… Vừa nghĩ đã thấy kích thích.
Nhưng đây là đánh tennis.
Dương Hồng đứng bên cạnh Hầu Mạch, nhỏ giọng lầm bầm: “Hầu Mạch, bọn cậu nghiêm túc đấy à? Đội trưởng gửi ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện gửi vào trong group rồi, nói mọi người sau khi thi đấu xong thì đi vây xem cậu.”
Hầu Mạch còn đang xoay vợt tennis, không quan tâm trả lời: “Ừm, nghiêm túc đấy, đánh với hai người bọn cậu rất nhẹ nhàng.”
“Chậc, cậu cứ nói như vậy thì tôi sẽ không nghe nữa.” Dương Hồng nói xong, lại nhìn Tùy Hầu Ngọc một chút, “Thể trạng của cậu ấy… Có sợ đánh trúng người không? Lỡ đánh trúng thật có gãy xương không?”
“Cậu có thể nhìn thử xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.