Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 5: Kết oán




Cuối cùng, bất chấp những lời phàn nàn than thở, việc huấn luyện quân sự của khối mười một cuối cùng cũng được quyết định.
Tư thục Phong Hoa có diện tích rộng lớn, huấn luyện quân sự có thể tiến hành ngay trong khuôn viên trường.
Trước ngày bắt đầu quân huấn, Hầu Mạch cùng các thành viên khác trong đội quần vợt tìm huấn luyện viên.
“Thầy đã nghe nói rồi, mấy ngày tới ban ngày các em đi huấn luyện quân sự, chiều tối lại đến đây luyện bóng, thầy sẽ sắp xếp thi đấu, việc luyện tập không thể bỏ dở được.”
Đám học sinh ỉu xìu, trong lòng không muốn nhưng mặt ngoài vẫn phải đồng ý với huấn luyện viên.
Thật ra thì ý của bọn họ ban đầu là muốn nhờ thầy hỗ trợ để được tập luyện ở đây, không cần tham gia quân huấn, chủ yếu là do việc huấn luyện quân sự quá ư là nóng.
Đánh tennis ít nhất cũng là sở thích của họ, còn đi quân sự thì không.
Cả đám thất thểu ra về còn lại Hầu Mạch và Tang Hiến.
Huấn luyện viên nhìn hai người, giọng nói có chút bất đắc dĩ cùng tiếc hận: “Hai em thật sự không có ý định đánh đôi?”
Hầu Mạch và Tang Hiến không thèm nhìn nhau một cái, gật đầu lia lịa.
Hai người bọn họ đánh bóng không có sự phối hợp đồng đội. Đã hai lần đấu cặp nhưng dù cho thực lực của đối thủ không bằng cũng đều thua cả hai ván.
Cả hai đều là những tuyển thủ có kỹ năng tốt, thế nhưng lại thích phô diễn những kỹ năng cá nhân, thiếu sự hi sinh nên thành ra thi đấu không hề ăn ý.
Là đồng đội mà có thể va chạm đến mức suýt nữa lao vào đánh nhau chỉ có thể là Hầu Mạch và Tang Hiến.
Ngay cả khi để hai người bọn họ cộng tác với những người khác, cộng sự của bọn họ cũng đều bị đè ép đến mức sinh ra bóng ma tâm lý. Nhưng khi những tuyển thủ đáng thương bị áp chế đến khóc hu hu này tìm được người phối hợp khác thì ngược lại, biểu hiện không tệ.
Hầu Mạch thở dài: “Đều do đồng đội quá cùi bắp.”
Huấn luyện viên Vương tức giận đến mức dựng ngược cả râu, trừng mắt lên: “Em thì giỏi lắm chắc?”
“Lúc nào mà phối hợp không được với em là choảng nhau ngay.”
Dù ít dù nhiều gì thì huấn luyện viên cũng cảm thấy hối tiếc, nghĩ một lúc rồi lại nói: “Sau khi sát nhập để thầy xem thử trình độ của học sinh bên Thanh Tự, xem có ai đủ thực lực ghép đôi với hai em không.”
Cái kiểu cà lơ phất phơ của Hầu Mạch làm người ta tức muốn chết: “Em thấy khó tìm được ai xứng với em lắm, hơn nữa bên Thanh Tự làm gì có học sinh năng khiếu thể dục đâu.”
“Cút! Cút hết cho tôi!”
Hầu Mạch giơ tay làm kiểu ‘OK’ rồi chuồn mất.
Tang Hiến ngáp một cái theo sau.
Hầu Mạch trở về khu dạy học, đứng ở hành lang nói với Tang Hiến: “Mày về trước đi, tao gọi điện cho mẹ cái.”
Tang Hiến cũng không ở lại thêm, anh gật đầu nhẹ một cái rồi đi thẳng về phía phòng học.
Điện thoại kết nối, bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ Hầu: “Mạch Mạch, tan học rồi à?”
“Vâng, thật ra còn chưa chính thức khai giảng đâu. Năm ngày tới trường học sắp xếp cho khối mười và khối mười một học quân sự với nhau.”
“À, có cần đóng tiền không?”
“Không ạ, tiền thưởng còn đủ dùng. Con gọi điện báo cho mẹ cuối tuần này không về được tại phải ở lại trường huấn luyện quân sự. Mẹ dạo này thế nào?”
“Người vẫn còn khỏe, không có gì đâu, con cứ yên tâm.”
“Công việc kia nếu thực sự không ổn thì dừng lại, mẹ đừng để mệt mỏi quá.” Lúc nào Hầu Mạch trò chuyện với mẹ cũng dịu dàng, từng lời nói đều mang vẻ lo lắng.
Mẹ Hầu nhận việc quét dọn vệ sinh trong tiểu khu, mỗi ngày đều quét tước một lần, tổng cộng ba phòng.
Nếu khách sinh hoạt không quá hỗn loạn thì bình thường việc dọn dẹp không quá khó. Còn xui xẻo đụng phải lũ đểu, ăn chơi bày bừa thành một mớ lộn xộn, mẹ Hầu hôm đó phải dọn đến tận tối.
“Không mệt, trong đó có một phòng cho thuê dài hạn, ngày thường đều không có ai, đến cuối tuần mới về ở hai ngày. Hơn nữa, chủ hộ còn nhờ mẹ chăm sóc mèo, cứ năm ngày cho mèo ăn trả ba trăm tệ, là người tốt.”
“Đúng là coi tiền như rác, giá cả đắt gấp ba so với bình thường mà còn thuê trường kì?”
“Ừm, có thể người ta có cách nghĩ riêng?”
“Mẹ đừng vất vả quá, cuối tuần đợi con về làm cho.”
“Được rồi.”
Cúp điện thoại, Hầu Mạch ngồi trên bệ cửa sổ ngẩn người một lúc.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên người hắn, mái tóc màu đay trở nên nhạt hơn dưới ánh mặt trời, lấp loáng sắc vàng. Khi hắn ngước mắt lên, hàng mi dài mảnh nhấc lên một vòng ánh sáng.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài một hơi, đứng dậy bước về lớp.
Gần đến phòng học, hắn nghe thấy tiếng mắng chửi nhau ngoài hành lang, đến gần thì thấy đám bạn của mình bị nhốt bên ngoài đang chửi vọng vào trong lớp.
Cửa phòng học có lắp một tấm kính, nhìn vào là có thể thấy được bên trong. Hầu Mạch nhìn quanh liền thấy Nhiễm Thuật ở trong khiêu khích, khiến đám học sinh năng khiếu thể dục tức đến giậm chân.
Hầu Mạch đi qua hỏi: “Làm sao thế này?”
Đám đông ngừng kích động, nhìn nhau muốn nói lại thôi.
Hầu Mạch ngó về phía Tang Hiến – lúc này đang ngồi trên bệ cửa sổ hành lang, Tang Hiến nhún vai tỏ vẻ lúc anh về đến đã như vậy rồi.
Hầu Mạch đi qua nắm chốt cửa, nói vọng vào trong: “Mở cửa.”
Nhiễm Thuật nhác thấy Hầu Mạch liền vội vàng kéo Tùy Hầu Ngọc ra.
Tùy Hầu Ngọc đứng sau cửa nói với hắn: “Cậu nhấn phím F để mở cửa đi.”
Hầu Mạch “chậc” một tiếng, quay đầu lại hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kể lể một hồi, hóa ra tội đồ gây chuyện là Đặng Diệc Hành.
Đặng Diệc Hành là người tính tình nóng nảy, hắn để ý bạn tốt của Tùy Hầu Ngọc là Tô An Di. Kết quả, cậu chàng đi xin nick Wechat của người ta nhưng mỗi tội Tô An Di cứ một mực không để ý tới.
Hôm nay, nhân lúc Tô An Di từ toilet về lớp, Đặng Diệc Hành liền chặn lại, nói không cho nick Wechat thì không cho nữ sinh người ta vào lớp.
Tùy Hầu Ngọc thấy được, đi tới một cước đạp văng tên thô lỗ này ra.
Trớ trêu thay, một màn này bị mấy học sinh thể thao – phần lớn là các sinh vật vai u thịt bắp lại quên mang não – bắt gặp, thế là như ong vỡ tổ xông ra, ồn ào muốn đánh nhau với Tùy Hầu Ngọc.
Ai ngờ, Tùy Hầu Ngọc nhanh lẹ kéo Tô An Di vào lớp rồi rầm một cái khóa cửa phòng lại, nhốt đám loi choi này bên ngoài.
Hầu Mạch nghe xong thì đơ cả mặt chỉ vào Đặng Diệc Hành: “Lần thứ mấy mày vì gái mà chọc phải cậu ta rồi hả?”
Đặng Diệc Hành tủi thân trả lời: “Tao cũng đã mười bảy tuổi rồi, không yêu sớm có mà trễ mất.”
Người không rõ sự tình thắc mắc: “Chuyện như này từng xảy ra rồi hả?”
Đặng Diệc Hành cũng biết mình từng nhiều lần phạm lỗi, tranh thủ nhìn Hầu Mạch lắc đầu, Hầu Mạch thấy vậy cũng chả biết nói gì hơn.
Hầu Mạch điều chỉnh nét mặt một chút, mỉm cười với Tùy Hầu Ngọc: “Ngại ghê, là lỗi của thằng bạn tôi. Tôi thay mặt nó xin lỗi, giờ có thể để mọi người vào lớp không?”
Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Không được.”
Hầu Mạch nhìn gương mặt đẹp đến hại nước hại dân kia của Tùy Hầu Ngọc, vốn dĩ trong lòng đang tức giận giờ đã bốc hơi sạch trơn.
“Tiểu Ngọc Ngọc, đều là do bạn tôi làm sai. Thằng kia, còn không mau nhận lỗi.” Hầu Mạch túm cổ Đặng Diệc Hành lại.
Nghe thấy cái tên “Tiểu Ngọc Ngọc”, Tùy Hầu Ngọc tức giận đến mức muốn lao ra đánh người.
Đặng Diệc Hành cũng biết lỗi tại mình nên rất nghe lời, vội vàng xin lỗi.
Tùy Hầu Ngọc quay đầu nhìn Tô An Di, cô không nói gì mà chỉ đi tới bàn học ngồi xuống, tỏ thái độ không so đo chuyện này.
Thấy thế, Tùy Hầu Ngọc đi qua mở cửa.
Cửa mở ra, Hầu Mạch đi vào. Thời điểm lướt ngang qua người Tùy Hầu Ngọc nhỏ giọng nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ lao ra đánh người.”
“Chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Ồ, thật có nguyên tắc.”
“Tất nhiên.”
Hầu Mạch trở lại chỗ ngồi, thấy điện thoại nhấp nháy đèn xanh, mở ra thì thấy tin nhắn Wechat.
Chú Tang: Khỉ con, nghe nói mấy đứa sắp phải đi huấn luyện quân sự hả? Có cần đặt mua đồng phục không? Cha nuôi cho con trước 5 vạn, giữ lấy, không cho phép trả lại.
Hầu Mạch nhìn điện thoại, lại liếc sang phía Tang Hiến, tên này còn tỏ ra như không có việc gì.
Hắn không nên nói với Tang Hiến chuyện mình gọi điện cho mẹ.
Cùng mua nước khoáng, người ta mua Bách Tuế Sơn, hắn mua Khang Sư Phó, lát sau chú Tang đã cho hắn tiền.
Hắn không muốn đi bơi, nói mình không có quần bơi, quay đầu cái chú Tang lại cho tiền.
Chỉ cần có lý đo, vị này sẽ cho tiền.
Cho tiền, cho tiền, lấy tiền đập chết người.
Mạch: Không cần đâu, con thi đấu có tiền thưởng rồi.
Chú Tang: Tiền thưởng kia còn không đủ mua đôi giày.
Mạch: Đội bóng được tài trợ, quần áo và giày đều không cần mua.
Chú Tang: Đưa cho con thì mau cầm lấy.
Mạch: Thật sự không cần đâu.
Câu cuối cùng vừa nhắn xong, màn hình hiện lên icon màu đỏ báo “Bạn đã không còn là bạn tốt của đối phương”.
Hầu Mạch thật sự phục người chú này, vì để hắn nhận tiền có thể không từ thủ đoạn nào.
Nhưng mà chú Tang là dùng thẻ chuyển tiền, nếu cần thì chuyển khoản trả lại là xong, xóa bạn tốt cũng không ảnh hưởng gì. Hắn cũng không băn khoăn vấn đề này nữa, gửi tin nhắn qua số điện thoại: Vậy tiền này con xin nhận, phòng trường hợp bất ngờ.
Lát sau, chú Tang thêm lại hắn vào vòng bạn tốt trên Wechat, trả lời: Làm như này có phải tốt không.
Mạch: [icon mỉm cười]
Ngày khai giảng đầu tiên, học sinh dành cả buổi sáng để tự giới thiệu, phát sách và đồng phục.
Buổi chiều phải làm tổng vệ sinh, trường thì lớn, không thể dọn xong trong thời gian ngắn. Sau đó, học sinh được ra về chuẩn bị cho khóa huấn luyện quân sự ngày mai.
Giờ nghỉ trưa, bọn Tùy Hầu Ngọc không đi nhà ăn, Nhiễm Thuật cầm di động nghiên cứu xem cơm hộp của nhà nào ăn ngon: “Mới, mới đến nơi khác đã tự mình đặt cơm, không khác gì đánh cược.”
Dứt lời, quay đầu nhìn đám học sinh thể thao, muốn nói lại thôi.
Tùy Hầu Ngọc biết ý Nhiễm Thuật, nhưng cảm nhận của cậu với đám người kia chẳng tốt đẹp là bao, vì thế nói: “Cậu cứ chọn luôn đi.”
“Oke.”
Trong lớp, đồ ăn của học sinh thể dục thể thao là cung cấp đặc biệt, sẽ được đưa trực tiếp đến phòng học, mỗi người một hộp.
Bọn họ ở trường có thể yên tâm ăn bò bít tết, dù sao thịt này đều được nghiêm ngặt chọn lựa ra.
Đến giờ ăn, một vài học sinh thể dục của các lớp khác cũng đến lớp mười bảy tụ tập, trong phòng toàn là tiếng la hét ầm ĩ.
Lúc sau, đồ Nhiễm Thuật đặt được giao tới, có học sinh khác tới lấy giúp, trên tay xách một đống, rõ ràng tất cả đều là của ba người bọn họ.
Nhiễm Thuật không xác định được nhà nào ăn ngon nên đặt toàn bộ, cái nào ăn ngon đánh dấu lại cho lần sau. Bằng cách này, ít nhất sẽ không bị đói hay phải cố ăn những món không ngon.
Người ngốc lắm tiền còn tùy hứng.
Đám học sinh thể thao thấy bàn bày kín đồ ăn nhao nhao nhìn sang.
“Nhà giàu dữ…”
“Ăn hết được không vậy?”
Hiểu rõ sức ăn của đối phương, từng tận mắt chứng kiến “Dạ dày vương” Tùy Hầu Ngọc, Đặng Diệc Hành vô thức trả lời: “Có thể.”
Mọi người đồng thời nhìn cậu chàng, không ngờ Đặng Diệc Hành còn biết cả cái này.
Đặng Diệc Hành liếc liếc đống cơm hộp, đột nhiên muốn nói điều gì: “Cái này…”
Hầu Mạch cũng nhìn thoáng qua, lập tức căn dặn: “Ngậm miệng.”
Đặng Diệc Hành tức thì im lặng, ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, thời điểm Tùy Hầu Ngọc đang dọn hộp cơm trên bàn, đúng lúc Hầu Mạch vừa đi vứt rác về, đứng cạnh thuận miệng hỏi: “Đồ ăn rác thải bị vứt xuống trạm rác dưới lầu một sẽ được phân loại đúng không?”
Tùy Hầu Ngọc nhìn sơ hắn một cái rồi thơ ơ đáp: “Ờ.”
Đột nhiên Hầu Mạch nhếch miệng rồi cười rất giả dối, tỏ vẻ vô hại: “Thật ra các cậu đặt đồ ăn như vậy thì cũng biết được cái nào ngon, nhưng mà…ai biết cái nào sẽ làm mấy cậu đau bụng. Quanh đây nhiều nhà xưởng, phải cẩn thận đấy.”
Tùy Hầu Ngọc bỗng nhiên nhớ lại.
Thời điểm Đặng Diệc Hành muốn nói lại thôi bị Hầu Mạch ngăn lại cậu có chú ý. Lúc ấy, cậu hoàn toàn không hiểu, hiện tại xem như rõ ràng, Hầu Mạch cố tình đợi cậu ăn xong mới nói.
Tùy Hầu Ngọc ngước nhìn Hầu Mạch, biểu cảm trở nên khó coi.
Kì thật, nếu Hầu Mạch không nói gì, cậu có lẽ sẽ không tức giận bởi hắn cũng không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết.
Nhưng mà đợi xong rồi mới cười trên nỗi đau của người khác, còn cố ý đến chọc tức khiến người ta chán ghét.
Nhiễm Thuật trực tiếp mắng người: “Mày là thằng chó.”
Hầu Mạch tỏ vẻ vô tội: “Sao chửi tôi là chó, mấy cậu đâu có hỏi?”
Tùy Hầu Ngọc cầm túi rác ra ngoài, đi ngang qua Hầu Mạch liền cố ý đụng một cái. Hầu Mạch cũng không thèm để ý, xoa xoa vai nói với theo: “Phòng y tế ở lầu sáu, nhớ là sau năm giờ sẽ không còn ai đâu.”
Tùy Hầu Ngọc trừng Hầu Mạch một cái, rời khỏi phòng học.
Đi xa rồi, Tùy Hầu Ngọc vẫn loáng thoáng nghe thấy giọng cười lớn tiếng của đám học sinh thể dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.