Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 53: Trận thi đấu thứ hai (P3)




Tùy Hầu Ngọc phát lượt bóng tiếp theo.
Mặc dù cằm Cố Ly Bạc rất đau tuy vậy không đến mức không thể thi đấu được, thế nhưng vết thương của Hầu Mạch lại khá là khó xử lý.
Hắn đã có hiểu biết nên sẽ không để Tùy Hầu Ngọc phát được bóng thêm lần nữa. Hắn vẫn cứ đề phòng và đồng thời nhắc nhở luôn cho Đường Diệu.
Hô hấp của Đường Diệu đã bắt đầu nặng nề nhưng không phải vì mệt mỏi, y chỉ đang cố nén nhịn cái tính nóng nảy của mình thôi.
Tính cáu kỉnh thật sự rất dễ bị người khác kích động, nó sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu và tư duy không còn đủ sáng suốt nữa.
Hầu Mạch lướt tới vị trí phía trước, xoay người tạo tư thế phòng thủ, vươn ngón tay cái ra hiệu cho Tùy Hầu Ngọc giao bóng về phía Cố Ly Bạc.
Tùy Hầu Ngọc im lặng không nói gì, tung bóng lên đập một phát bay thẳng về phía Cố Ly Bạc dễ như trở bàn tay, đến khi Cố Ly Bạc đánh trả thì Hầu Mạch đã chuẩn bị sẵn sàng, đánh một phát mạnh gấp mười lần về phía ngược lại.
Quả bóng rơi đúng vào trái tay (*) như ý muốn khiến đối phương không tài nào đón được, tỉ số 30:0.
(*) Backhand: là cú trái tay, được thực hiện bởi một tay vợt thuận tay phải khi bóng rơi về phần sân bên trái, và ngược lại đối với tay vợt thuận tay trái.
Hầu Mạch liếc nhìn phía bên kia, đứng vững trước lưới rồi tiếp tục giơ ngón tay cái sau lưng.
Tùy Hầu Ngọc vẫn làm theo như cũ.
Cùng lúc đó kết quả phát bóng giống hệt như vừa rồi, đối phương không có một chút sức phản đòn nào cả.
Hầu Mạch vẫn đứng vững, kiềm lòng không được nhìn về phía Đường Diệu: “Mày đến gần để xem thi đấu hả?”
Đường Diệu tập tức phát điên lên.
Ngay khi đó Cố Ly Bạc cũng có cảm giác rằng Đường Diệu sẽ thua, tựa như y chả có một chút tác dụng nào. Mà sự thật cũng gần như vậy, nguyên cả một trận đấu thế này mà chẳng thể giúp được một chút gì.
Một vài quả đẹp mắt lại vụt qua rồi lướt khỏi hắn, giống như hắn chỉ là không khí, là chướng ngại vật trong cuộc thi chạy việt dã, thậm chí là đồ dùng để điểm tô cho kẻ khác đẹp hơn chứ không phải là tuyển thủ thi đấu.
Điệu cười khinh bạc của Hầu Mạch khiến Đường Diệu ức chế, y tức đến mức nghiến cả răng.
Lần thứ ba Hầu Mạch nhắc nhở, làm dấu hiệu tay như trước.
Mặc dù Tùy Hầu Ngọc mắc cười không chịu được nhưng cậu cũng chỉ nhếch nhẹ một cái rồi thôi, nụ cười bị giấu đi khi làm động tác giao bóng.
Một lần nữa đánh về phía trái tay của Cố Ly Bạc nhưng lại bị Đường Diệu chặn đánh trả.
Hầu Mạch đã dự đoán được từ trước, hắn xoay người làm động tác giả, để vợt bóng xoay theo thân người, đánh từ dưới lên rồi đánh một cú bóng cao với tư thế hết sức xuất sắc.
Cố Ly Bạc không chạy lên cứu bóng mà chỉ nhấc vợt đệm bóng rồi lúng túng đưa qua lưới.
Bóng vừa qua lưới đã lập tức bị Hầu Mạch đánh về phía đối diện như một con ruồi, hai người bên kia không còn cơ hội cứu bóng bởi họ vốn không đoán được vị trí bóng sẽ rơi ở đâu.
Động tác được làm hết sức thoải mái chẳng khác nào một lão ông tản bộ đến trước lưới, tiện tay vỗ một phát, khiến hai người kia đã chật vật nay còn thảm hại hơn.
Hầu Mạch đánh xong cũng không thèm nhìn nữa, vừa đi về phía Tùy Hầu Ngọc vừa cười toe toét: “Ba con có đẹp trai không?”
“Cút đi.” Tùy Hầu Ngọc mắng một câu rồi cùng sóng vai với Hầu Mạch tới ghế nghỉ.
Bốn trận liên tục chiến thắng khiến lòng tự tin của họ càng tăng thêm, đồng thời tạo áp lực với phía đối diện.
Cố Ly Bạc ngồi xuống ghế sau đó lầm bầm: “Tao còn nghĩ tụi nó bất hòa với nhau, như vậy có thể gây ra lục đục nội bộ, thiếu sự tin tưỡng lẫn nhau thì độ ăn ý sẽ giảm xuống, nào ngờ. Mà quan hệ của tụi nó cũng rất lạ, chắc phải kiểu ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”
Nhưng về phương diện làm người ta ghét thì hai người này lại giống y chang nhau.
Bây giờ Cố Ly Bạc đang rất buồn rầu, hắn biết chắc chắn hai người bên kia đang có chiến lược, lợi dụng độ ăn ý thì hơi khó. Đối sách bây giờ của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch là tốc chiến tốc thắng, tiết tấu nhanh lẹ, chỉ mấy nhịp là kết thúc nên sẽ không xảy ra sơ hở.
Thật sự là không ổn rồi, Hầu Mạch biết chỉ huy còn Tùy Hầu Ngọc thì tin hắn vô điều kiện, tỉ lệ đánh trúng rất cao nên cũng dễ giải thích được.
Một ván vừa rồi có thể thấy được vấn đề về tay của Hầu Mạch không có gì nghiêm trọng, sau khi xịt thuốc chắc cũng không còn quá đau đớn.
Vậy bây giờ thì sao…chất lượng phát bóng của Tùy Hầu Ngọc thì sao nhỉ?
Tùy Hầu Ngọc vừa phát trọn bốn quả, chất lượng không thể nói là tệ, thậm chí còn không cần phát lại.
Đường Diệu đã quen thuộc chiến thuật mà Cố Ly Lạc đã nói với mình, thế mà lần này hắn im lặng từ đầu đến cuối khiến y không khỏi trở nên căng thẳng cùng cực.
Chỉ khi bọn hắn gặp được một đối thủ thật sự khó giải quyết thì Cố Ly Bạc mới như vậy.
“Lát đánh thế nào đây?” Đường Diệu hỏi.
“Đừng để chúng nó khiêu khích, nhịn đi, trình độ và sự ăn ý của chúng ta cũng không thua, không vấn đề gì đâu.”
“Ok.”
Ván kế tiếp, Đường Diệu phát bóng.
Trận này đã vào trạng thái bình thường, Hầu Mạch lên lưới chặn đánh còn Tùy Hầu Ngọc phòng thủ ở khu vực ngoài đường biên.
Tùy Hầu Ngọc như một con mèo không chịu đứng yên, ánh sáng ở đâu thì cậu sẽ ở đó, cơ thể nhanh nhẹn và rất hay xuất hiện một tư thế kỳ quái.
Hầu Mạch cũng quen dần chuyện không thấy bóng ai kia ở sau lưng nhưng lại cảm giác được tiếng hô hào ngạc nhiên của người xem.
Hắn biết, người hắn hợp tác có một lối đánh như mèo.
Lại một đường bóng lao tới, Hầu Mạch lách người sang một bên để tránh bóng.
Vốn Tùy Hầu Ngọc đã phản ứng lại, nhưng để ý tới động tác của Hầu Mạch, lập tức né tránh khỏi quả bóng này, quay đầu nhìn nó vụt ra khỏi phạm vi.
Dự đoán chính xác.
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cảm giác như sắp đánh nhau đến nơi rồi, hắn đổi sang dùng tay phải quả nhiên có thuận hơn một chút. Trận thứ hai cục diện đã thay đổi, hoàn trận với Đường Diệu và Cố Ly Bạc.
Hai phút nghỉ ngơi, Tùy Hầu Ngọc ngồi xuống ghế mặc đồ vào rồi xem thử tay của Hầu Mạch: “Có ổn không đấy?”
“Không sao.” Hầu Mạch đưa tay cho Tùy Hầu Ngọc nhìn rồi cười cười nói: “Cậu thấy Cố Ly Bạc không, mặt hắn méo xẹo, rõ ràng bên này sưng một cục.”
“Không muốn nhìn hắn nhiều quá.” Tùy Hầu Ngọc ghét ra mặt, kẻ có thể làm Tùy Hầu Ngọc ghét nhanh như vậy cũng không dễ dàng gì.
Điểm này thì Cố Ly Bạc cực kỳ xuất sắc.
Cuối cùng nhiệt độ cũng lên cao, đợt lạnh lúc sáng sớm cũng bị hòa tan đi mất.
Ánh nắng xuyên qua những khe hở của tầng mây rồi chiếu xuống những quầng sáng thưa thớt, nó khiến khán đài như mặt biển với những gợn sóng lăn tăn.
Hầu Mạch giơ tay lên, mở năm ngón tay ngăn ánh nắng rọi xuống, nắng xuyên qua khe hở chiếu vào gương mặt.
“Bây giờ sân đấu đang có lợi cho chúng ta.” Hầu Mạch khẽ nói.
Tùy Hầu Ngọc nhìn ánh nắng ngoài trời, đi ra sân đấu rồi hỏi hắn: “Cậu đã dự tính từ trước rồi?”
“Sáng có quan sát thử, đoán chừng nếu chúng ta thật sự cần đánh tới trận thứ ba thì sẽ có lợi.”
“Cậu còn biết đoán hiện tượng thiên văn cơ à?” Tùy Hầu Ngọc nhíu mày.
“Nếu ở cổ đại thì chắc tớ sẽ là một người rất tài ba.”
“Không, cậu là thứ kỳ quái, cậu sẽ bị bắt để truy xét hoặc cứ thế bị thiêu chết tế trời.”
“…” Hầu Mạch tóm chỏm tóc màu nâu sẫm, đây sẽ là lần cuối cùng hắn nhịn.
Trận thứ ba bắt đầu.
Rõ ràng Đường Diệu đã được Cố Ly Bạc trấn an, không còn dáng vẻ điên cuồng như trước mà đã chơi bóng tỉnh táo hơn.
Cố Ly Bạc vứt đi những mưu mẹo, tập trung thi đấu.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cũng không làm gì khác, cùng chuyên chú vào trận đấu.
Hai bên đang thật sự luận trình độ đánh kép, rõ ràng là đội trực thuộc trung học Đông Thể đang nhỉnh hơn, dù sao chuyện đánh kép này cũng đã quen rồi.
Nhưng chiến thuật của Hầu Mạch cao minh hơn, kỹ thuật cũng vững vàng hơn nhiều.
Năng lực phối hợp của Tùy Hầu Ngọc cũng rất mạnh, độ linh hoạt và phản ứng còn khiến người ta phải khiếp sợ, điều đó cũng khiến cho cuộc thi đấu đi vào thế bí.
Trận thứ ba này vào Tie – Break(*).
(*) Tie – Break trong tennis là loạt đánh trong tennis để quyết định người thắng trong một ván nếu tỉ số set đấu đạt tới 6-6. … Tie Break trong tennis là loạt đánh để quyết định người thắng set đấu. Hoàn cảnh áp dụng: Hệ tie-break sẽ được áp dụng khi cả hai bên đều thắng được 6 game.
Trong trận đấu tennis, nếu 6:6 sẽ hòa nhau, bước vào Tie-break, song phương sẽ thay phiên nhau phát bóng.
Các lượt phát bóng sau đều vào điểm quan trọng.
Cố Ly Bạc tung bóng lên đánh một phát topspin (*).
(*) Topspin: là độ xoáy trên, độ xoáy của bóng từ dưới lên trên, đầu bóng xoay theo hướng di chuyển của bóng, xoay theo hướng tiến về phía trước, làm cho bóng lao xuống và nẩy cao hơn.
Hầu Mạch vung tay đánh trả, đánh quả bóng xoáy bay ngược lại.
Phạm vi đánh của Đường Diệu rộng nên có thể tăng thêm lực xoáy.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc nhìn chằm chằm vào bóng, ngay lập tức có thể ứng đối được.
Hầu Mạch lùi dần về phía sau lưới, Tùy Hầu Ngọc đổi vị trí chạy từ đường biên cuối sang phía bên trái.
Hai người hành động gần như là cùng lúc với nhau, không có sự chỉ huy của Hầu Mạch, di chuyển còn chừa ra đường đi cho đối phương. Tùy Hầu Ngọc vung vợt đánh trả bóng lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một cú all-court(*) cực kỳ đẹp.
(*) All-court: mọi mặt sân, một loại phong cách thi đấu mà kết hợp nhiều loại phong cách khác nhau, gồm đánh ở vạch cuối sân, linh hoạt chuyển đổi và giao bóng kết hợp với bắt volley.
Tiến bộ của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đã đến mức dùng mắt thường cũng nhìn thấy được.
Chỉ là hai trận thi đấu thôi, bọn họ đã lấy hết tất cả kinh nghiệm và sự tiến bộ ra để đánh.
Sân mở màn độ ăn ý của họ có thể chưa đủ, nhưng bây giờ đã dần dần tăng lên, thậm chí không hề thua kém đội của trung học Đông Thể.
Cú đánh bóng cao áp của Tùy Hầu Ngọc đưa thẳng bóng vào góc chết, dứt điểm.
Trận đấu kết thúc.
Bọn họ thắng.
Tùy Hầu Ngọc mới vừa đứng vững đã bị Hầu Mạch dùng hai cánh tay ôm chầm lấy cậu rồi xoay mấy vòng.
Trong thoáng chốc cậu trở nên kinh ngạc, tiếp đó còn nở nụ cười chứ không hề vùng vẫy. Hẳn là vì cậu đủ gầy nên Hầu Mạch ôm cũng không quá tốn sức, còn khá là thành thạo điêu luyện.
Hầu Mạch ôm cậu từ phía sau, quay 360 độ nhìn cả bốn phía, bạn bè trên khán đài, huấn luyện viên lướt qua trước mặt, mặc dù tốc độ nhanh nhưng cậu vẫn thấy được rằng họ đang reo mừng.
Tiếng reo hò quẩn quanh bên tai và cả tiếng cười của Hầu Mạch, hai chân cậu cách mặt đất, quay vài vòng rồi dừng lại.
Sau khi được Hầu Mạch thả ra, cậu xoay người lại giơ tay lên.
Hầu Mạch phản ứng rất nhanh, vỗ tay với cậu một phát.
Lần này hẳn là lần đầu tiên bọn họ thắng lợi trong trận đánh kép mà vui sướng đến như thế.
Khi trận đấu kết thúc, Cố Ly Bạc và Đường Diệu không thể tỉnh táo lại nữa, quay đầu nhìn màn hình phía trên.
Trận đấu này kéo dài hai tiếng rưỡi, kết thúc ba trận, bọn hắn thua.
Cố Ly Bạc hơi thở dồn dập, thấy Đường Diệu đang đi đến cạnh mình, y vẫn cứ thái độ bi quan chán đời như vậy, nên hắn nói lời an ủi: “Đừng nản, chúng ta đã đánh rất tốt rồi.”
“Trận này trạng thái của tao không tốt.” Đường Diệu nhỏ giọng nói.
“Tao đoán sai rồi, với cả, bọn nó cố ý chèn ép chứ không trách mày được.”
Cố Ly Bạc xoay người thấy cái kẻ vốn chả bao giờ tiếp xúc cơ thể gì với nhau, nay đột nhiên chúc mừng một cách rất thân mật.
Hầu Mạch cứ nhắm lưng Tùy Hầu Ngọc mà nhảy, kiểu gì cũng phải bắt cậu cõng hắn đi.
Tùy Hầu Ngọc không đồng ý, tức giận thở hổn hển quăng cái áo khoác cho Hầu Mạch, trong lúc hắn còn đang kéo áo khoác cậu còn chủ động đi qua để giúp hắn kéo khóa lên, chắc là đang chăm sóc cho vết thương trên tay của hắn.
Hầu Mạch cúi đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc, nói câu gì đó, đoán chừng là ba câu vớ vẩn khiến cậu phải trừng hắn một cái.
Cuộc thi kết thúc.
Khán giả lần lượt rời sân.
Huấn luyện viên trường trung học cơ sở Đông Thể và các đội viên khác đến an ủi bọn hắn, Cố Ly Bạc giờ vẫn còn thẫn thờ nên nghe gì cũng không lọt vào tai.
Đi vào hành lang, Cố Ly Bạc nhìn thấy Đặng Diệc Hành và tụi Lưu Mặc đang đứng trong lối đi nói chuyện phiếm, có vẻ như là đang chờ đám Tùy Hầu Ngọc.
Hắn đi qua, đột nhiên dừng lại hỏi Đặng Diệc Hành: “Quan hệ của Hầu Mạch với cái tên đội viên mới kia là thế nào vậy?”
“Hả? Sao tự dưng để ý thế?” Đặng Diệc Hành nghe hỏi vậy cũng lơ ngơ.
Thêm nữa, trước giờ Cố Ly Bạc và Đường Diệu rất kiêu căng nên xem thường Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, thế nhưng hôm nay lại hiếm khi mà hỏi chuyện.
Nhưng mà hỏi vậy cũng hơi không lịch sự.
Cố Ly Bạc trả lời: “Thì tò mò.”
Đặng Diệc Hành bĩu môi rồi lạnh nhạt trả lời: “Hai người đó là bạn thân, quan hệ tốt lắm.”
“Bạn thân? Nhưng cậu ta còn mới trừng Hầu Mạch đấy.” Cố Ly Bạc cảm thấy khó mà lý giải được.
Đặng Diệc Hành cũng đưa tay gãi đầu một cái.
Cậu ta cũng không biết nói gì, mặc dù hai người họ gặp nhau là đấm đá cấu véo nhưng ngày nào cũng ngủ chung, đắp chung trong một cái chăn nghĩa là sao?
Nghĩ một hồi Đặng Diệc Hành chỉ có thể nói: “Với ai Ngọc ca cũng vậy cả, nhất là Đại sư huynh, hay đi chọc đại sư huynh lắm.”
Đang nói chuyện thì Tùy Hầu Ngọc véo mặt Hầu Mạch đi tới.
Tùy Hầu Ngọc đang định cởi bộ quần áo thể thao ra thì bị Hầu Mạch lấy quần thể thao của mình quấn vào cổ cậu, còn nói rất dịu dàng: “Đây, quấn khăn quàng cổ đi, ấm lắm.”
Tùy Hầu Ngọc tức đến mức vừa đuổi theo Hầu Mạch vừa đánh, từ trong sân đánh thẳng tới lối ra.
Lưu Mặc nhìn một lúc quay sang hỏi Đặng Diệc Hành: “Cậu không tới cản hả?”
Đặng Diệc Hành lắc đầu, trả lời một cách rất hờ hững: “Có khi đại sư huynh đang muốn ăn đòn thật.”
Mấy cái cảnh này, thấy mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.