Sáng sớm.
Làn gió ban mai xua tan đi sự lười nhác của màn đêm, cuối hành lang ánh đèn trong veo đến chói mắt.
Có thể do thể chất không như những thanh niên khác, Tùy Hầu Ngọc không thấy uể oải khi dậy sớm chút nào.
Tỉnh dậy rồi, tinh thần sáng láng tràn đầy năng lượng.
Một tay cậu cầm điện thoại xem thông báo ở trong nhóm, nói với Hầu Mạch đi bên cạnh: “Lát nữa cậu đi cùng tôi khởi động một chút.”
“Ờ…” Hầu Mạch vẫn chưa tỉnh ngủ, hôm nay là ngày thi đấu thứ hai thế nhưng hắn vẫn dậy sớm vì nghe nói hôm nay có cuộc phỏng vấn truyền thông.
Hai người sóng vai đi đến nhà ăn, bên trong đã có không ít vận động viên tới ăn sáng. Bình thường, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch thích ngồi trong phòng để ăn sáng thế nhưng trận đấu đơn hôm nay đã bắt đầu rồi. Trận đấu đầu tiên vào sáng sớm nay là của Tang Hiến, huấn luyện viên Vương cần phải đi theo, Tô An Di cũng tới cùng.
Mọi người đều bận rộn, không có ai mang đồ ăn cho bọn họ, bọn họ chỉ có thể tự tới nhà ăn.
Hầu Mạch cầm đồ ăn vào sau, miệng lẩm bẩm: “Lát nữa cậu cầm thêm một quả trứng đi, cháo với…” Nói rồi nhìn sang bên cạnh, thế mà Tùy Hầu Ngọc đã không còn ở bên cạnh nữa rồi.
Lúc thấy Tùy Hầu Ngọc thì cậu đang chạy tới bàn ăn của Đường Diệu. Cố Ly Bạc đi rồi, cậu đi qua nhấc chân đá vào bàn. Hầu Mạch nhanh tay thả đĩa ăn xuống chạy qua, đè tay Tùy Hầu Ngọc, không cho cậu giơ ngón giữa lên. Tùy Hầu Ngọc vẫn khó chịu như cũ, còn muốn mắng người, Hầu Mạch nhanh tay bịt miệng cậu lại. Lúc nãy Tùy Hầu Ngọc đá vào bàn đã thu hút không ít ánh nhìn. Mọi người đều nhìn về hướng bọn họ, nhìn như này là muốn đánh nhau nữa rồi, có phải hận thù sau trận đánh ngày hôm qua không? Còn có tinh thần thể thao không thế?
Hơn cả, chốc nữa sẽ có phóng viên tới đây, đúng là gan to thật.
Đường Diệu khó chịu hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Tùy Hầu Ngọc vẫn muốn mắng chửi, cố gắng đẩy tay Hầu Mạch, Hầu Mạch dứt khoát thay cậu chửi người luôn: “Nhìn mày giống y hệt một con đười ươi! Xấu xa đến mức đéo biết liêm sỉ là gì!”
“Hả?!” Đường Diệu kinh sợ, chuyện quái gì vậy?
Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa hết giận giữ vậy nên quay đầu lại cho Đường Diệu một ngón giữa, sau đó nhanh chóng bỏ xuống. Đường Diệu nhìn thấy trợn mắt há mồm, trong nhất thời dường như mất đi khả năng ngôn ngữ, ngơ ngác nhìn hai người kia.
Tùy Hầu Ngọc vẫn thấy khó chịu, có vẻ như muốn đánh Đường Diệu một trận thì mới bỏ qua, Hầu Mạch nhanh chóng khiêng Tùy Hầu Ngọc lên, quay đầu lại nhìn hai người chào một câu: “Tạm biệt.”
Cố Ly Bạc lạnh nhạt hỏi: “Tôi tưởng quan hệ mấy người không tốt lắm, ai ngờ là vẫn còn rất tốt nhỉ?
“Không tốt chỗ nào thế?” Hầu Mạch buồn bực, cố gắng giữ chặt Tùy Hầu Ngọc đang giãy dụa trên vai, nhìn Cố Ly Bạc.
“Cậu ta đang lườm cậu kìa.”
“Cậu không hiểu, đấy gọi là tán tỉnh.” Hầu Mạch nói xong khiêng Tùy Hầu Ngọc rời đi.
Hắn khiêng Tùy Hầu Ngọc đến cửa mới thả xuống, đẩy cậu vào bức tường bên cạnh rồi nói: “Ngọc ca à, lát nữa phóng viên tới đây rồi, bọn họ thích chụp mấy thứ náo nhiệt này lắm. Cậu gây sự mà bị bọn họ chụp lại là xong đời đó.”
“Tôi nhìn thấy bọn họ liền cáu phát điên.” Tùy Hầu Ngọc khó chịu trả lời.
“Nhẫn nhịn một chút được không? Buổi chiều còn có trận đấu nữa đó!”
“…” Tùy Hầu Ngọc tức giận quay đầu không nhìn hắn.
Hầu Mạch nhìn trái nhìn phải người đi ngang qua, hơi dịch chuyển người một chút, cố gắng che khuất cậu để không ai nhìn thấy, xong sau đó dỗ dành: “Ngọc ca à, ngoan nhé, nghe lời nào. Lúc nãy tôi cũng giúp cậu chửi người ta rồi, mấy câu của ngày hôm qua cũng đã trả lại hết rồi, đừng có tiếc nữa nhé?”
“Cũng không phải là tôi chửi tụi nó.”
“Tôi là người chuyển lời của cậu mà, bây giờ ai ở đây mà chẳng biết chúng mình là một đôi.”
“…” Tùy Hầu Mạch nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng chịu nguôi, cùng với Hầu Mạch quay lại tiếp tục ăn sáng.
Hầu Mạch sợ Tùy Hầu Ngọc rồi, sợ cậu sẽ lại đi tìm rắc rối vậy nên đi theo một bước cũng không rời.
May mà cậu vẫn còn thành thật, còn nghe lời ăn nhiều hơn một quả trứng.
Hai người ăn cơm xong quay về phòng sửa sang lại quần áo một chút sau đó đi phỏng vấn. Lúc phỏng vấn Tùy Hầu Ngọc ngồi một bên, người được phỏng vấn chủ yếu là Hầu Mạch, dù sao thì Hầu Mạch là tuyển thủ đánh đơn. Hầu Mạch nhìn ống kính cũng không có căng thẳng, tươi cười thoải mái, trả lời phỏng vấn khéo léo, có thể nhìn ra được bình thường thái độ cũng rất tốt.
Lúc kết thúc phóng viên dường như muốn chụp ảnh cho Hầu Mạch, chụp xong hai bức ảnh đơn thì Hầu Mạch bỗng nhiên kéo Tùy Hầu Ngọc đến trước mặt phóng viên hỏi: “Cậu ấy là người đánh đôi với em, anh có thể chụp cho chúng em một bức không?”
Phóng viên với Hầu Mạch cũng thân thiết, lại còn là người hay phỏng vấn giải đấu thanh niên vì vậy rất nhanh đồng ý, còn cảm thán: “Cộng sự đẹp trai thật đó.”
“Đúng vậy đó, cậu ấy là người mới rất xuất sắc.” Hầu Mạch nói rồi giữ chặt vai của Tùy Hầu Ngọc để chụp ảnh.
Lúc gần đi Hầu Mạch quay đầu lại nói: “Anh ơi nhớ gửi ảnh cho em nhé.”
“Hai đứa mau qua đây đi anh hỏi thêm vài câu nữa.”
Hai người ngồi xuống lần nữa, câu hỏi của phóng viên đều liên quan tới đánh đôi.
Phóng viên hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Em có tham gia đánh đơn không? Thành tích như nào vậy?”
Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Không có, em chỉ mới tham gia đánh đôi thôi.”
“Là vì thực lực cá nhân không tốt sao?”
“Không phải.” Tùy Hầu Ngọc chỉ chỉ Hầu Mạch. “Cậu ấy từng là người giỏi nhất cả nước, em chỉ cần đánh bại cậu ta thì có thể chứng minh thực lực được rồi. Em đánh đôi là vì thầy Vương, và cũng vì muốn cùng đội với cậu ấy thôi.”
Phỏng vấn lại hỏi Hầu Mạch: “Vậy em thì sao? Ngày trước thì không thích đánh đôi vậy sao giờ lại bắt đầu đánh đôi vậy?”
“Vì muốn đánh cùng với cậu ấy.” Hầu Mạch chỉ vào Tùy Hầu Ngọc trả lời, sau đó cười tươi.
Phóng viên cảm thấy hứng thú: “Quan hệ hai người tốt lắm à?”
Tùy Hầu Ngọc thản nhiên nói: “Cũng tốt.”
Hầu Mạch cực kì vui vẻ nói: “Cậu ấy là bạn em quen từ bé.”
Phóng viên tỉnh ngộ: “Thì ra là thế.”
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Hầu Mạch đi đến chỗ trống đè bả vai, để cho Tùy Hầu Ngọc giúp hắn xoa bóp một chút.
Tùy Hầu Ngọc duỗi tay giúp hắn xoa bóp, bàn tay kẹp giữa bả vai Hầu Mạch, cảm nhận được cơ thể của Hầu Mạch căng thẳng nên thu tay lại theo bản năng.
Hầu Mạch làm như không có chuyện gì, nói: “Tôi không yếu ớt như thế đâu, cứ tiếp tục đi không sao cả.”
“Không phải lát nữa cậu có trận đấu à?”
“Không sao, phải khởi động trước mà.”
Tùy Hầu Ngọc lùi về sau hai bước, ngáp một cái thật to.
Cậu nhìn Hầu Mạch vận động cơ thể, thân hình cao lớn, cân xứng mà rắn chắc, mặc đồ thể thao giản dị cũng không che được đôi chân dài kia.
Dáng người nhìn qua trông thật đẹp.
Cậu nhìn đến mức ngây người, sau đó nghe thấy có người gọi tên mình thì nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Ngọc ca, nhà tài trợ muốn tặng cho cậu một bộ quần áo thể thao mới, là một bộ sắp được ra mắt, có thể in chữ riêng. Hai người bọn cậu muốn in cái gì?” Tô An Di cầm một tờ poster đưa cho Tùy Hầu Ngọc.
Đội ngũ của bọn họ có rất nhiều đồ là do tài trợ. Giày, quần áo thể thao đều có, quần áo thi đấu lần này cũng không ngoại lệ.
Nhà tài trợ thấy Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đánh cũng không tệ lắm, thế nhưng quần áo và giày không đồng bộ vậy nên tính toán cấp cho hai người một bộ quần áo, nhân tiện làm tuyên truyền luôn.
Tùy Hầu Ngọc cầm tờ poster nhìn, màu sắc thanh thuần tươi mát, màu xanh lam nhạt phối với màu trắng, là màu sắc cậu rất thích.
Cậu xem vị trí viết chữ, sau đó viết lên giấy chữ do chính mình tạo ra.
Hầu Mạch ngừng khởi động đi qua, nhận lấy tờ poster trên tay Tùy Hầu Ngọc, nhìn thấy chữ của cậu liền cười, sau đó viết một hàng chữ.
Tô An Di lấy lại tờ poster xem qua, hỏi: “Hai người xác định in chữ này đó hả?”
Tùy Hầu Ngọc gật đầu.
Hầu Mạch cười nói: “Chỉ cần Ngọc ca muốn.”
Tô An Di cầm tờ giấy nhìn lại lần nữa, nói: “Vậy được, tôi đi báo lại phía bên trên trước, nếu không được thì sẽ gọi điện lại cho hai người sau.”
Lúc hai người đi tới sân đấu thì Lưu Mặc đang tham gia đánh đơn, Tùy Hầu Ngọc không biết đối thủ là ai.
Đặng Diệc Hành gọi bọn họ qua, hai người ngồi xuống liền nhìn thấy Nhiễm Thuật và Tô An Di cũng ở đây.
Nhiễm Thuật ló đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc: “Tớ, tớ biết ngay là cậu sẽ tới xem mà.”
Tùy Hầu Ngọc tùy tiện trả lời một câu.
Cậu vừa ngồi xuống thì nghe thấy Đặng Diệc Hành nói: “Giải đấu cấp tỉnh không như giải đấu toàn quốc, cậu nhìn linh vật là biết. Linh vật này hoạt bát lanh lợi đấy nhưng linh vật của trận đấu toàn quốc lần trước mới là đỉnh nhất! Nhìn vũ đạo như thế mới đúng là trình độ chuyên nghiệp! Mặc dày như thế mà vẫn có thể nhảy đẹp như vậy đúng là không đơn giản.”
Tùy Hầu Ngọc ra vẻ trấn định như đang ngồi ở thính phòng, ho nhẹ một tiếng không trả lời.
Hầu Mạch mím môi nhịn cười, nhịn tới mức bờ vai run run.
Hầu Mạch nhìn một lúc rồi đứng dậy nói: “Tôi phải đi chuẩn bị một chút, đối thủ của Lưu Mặc sắp không kiên trì nổi nữa rồi.”
Lưu Mặc đấu xong thì đến lượt Hầu Mạch sẽ ra sân.
Tùy Hầu Ngọc theo bản năng đứng dậy, lại bị Hầu Mạch đè lại bả vai: “Mình tôi đi là được rồi, cậu ở lại đây xem đi.”
Nói xong đưa túi cho Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc tiếp tục ngồi ở trên ghế, nhìn thấy Hầu Mạch rời đi không khỏi buồn bực, bản thân không biết vì sao cứ muốn đi theo Hầu Mạch vậy?
Hợp tác nhiều nên quen rồi?
Đúng như Hầu Mạch nói, đối thủ của Lưu Mặc gục ngã rồi, trạng thái sau đó ngày càng giảm sút. Sau khi kết thúc hai ván, Lưu Mặc thắng.
Sau khi bọn họ đi xuống, Hầu Mạch cầm vợt lên sân, ở trên đó vận động cơ thể.
Ngày trước cậu đều cùng thi đấu với Hầu Mạch, lúc làm linh vật chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy hắn thi đấu, bây giờ ngồi ở khán phòng Tùy Hầu Ngọc có thể nhìn thấy rất nhiều nữ sinh đang xem và la hét tên của Hầu Mạch.
Cậu nhìn qua, còn có cô gái cầm slogan của Hầu Mạch.
Vẫn rất được yêu quý.
Đặng Diệc Hành hỏi Tùy Hầu Ngọc, đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu: “Tay của đại sư huynh thế nào rồi?”
“Cậu ấy nói hôm nay không còn cảm giác gì rồi nhưng ấn mạnh thì sẽ đau, hơi tím thôi.”
“Vậy tốt rồi, thật ra đụng chạm như thế là chuyện bình thường, thông thường huấn luyện viên của chúng tôi cũng như vậy, cậu đừng lo lắng quá.”
“Ừm.”
Trận đấu của Hầu Mạch rất ổn, thoạt nhìn rất trơn tru.
Nếu như đứng phía bên Hầu Mạch xem trận đấu thì sẽ thấy hắn đang áp đảo rõ rệt, thật tuyệt khi nhìn thấy đối phương bị áp đảo.
Trận đấu này cũng kết thúc sau hai ván. Sau khi kết thúc Hầu Mạch nhìn về hướng đám Tùy Hầu Ngọc đang ngồi vẫy vẫy tay, sau đó mới mặc áo khoác đi vào hành lang.
Tùy Hầu Ngọc đột nhiên nghĩ tới túi của Hầu Mạch còn đang ở đây, đồ vệ sinh đều ở trong túi thì liền đứng dậy cầm túi đi tìm hắn.
Lúc Nhiễm Thuật và Tô An Di đứng dậy thì Tùy Hầu Ngọc đã sớm đi rồi.
Nhiễm Thuật nhìn theo bóng lưng của cậu oán giận: “Ngọc ca thật không có lương tâm, nói muốn chạy liền chạy đến chỗ người ta, mặt mũi của tôi để ở đâu giờ?”
Tô An Di trả lời: “Chắc là đi đưa đồ cho Hầu Mạch rồi, để tôi đi lấy cơm cho bọn họ.”
Lúc Tùy Hầu Ngọc tìm thấy Hầu Mạch nhìn thấy xung quanh hắn có mấy nữ sinh. Mấy cô nữ sinh này còn nhanh hơn cả cậu nữa, phỏng chừng không xem trận đấu mà chạy tới nơi này trước rồi.
Các cô nữ đưa slogan cho Hầu Mạch, muốn cho hắn xem bọn họ làm có đẹp hay không.
Tùy Hầu Ngọc đứng ở một bên khoanh tay nhìn bọn họ, cũng không tiến tới quấy rầy.
Hầu Mạch cầm slogan đưa cho Tùy Hầu Ngọc xem: “Ngọc ca, xem xem có đẹp hay không?”
“Cũng được.” Tùy Hầu Ngọc nhàn nhạt đáp.
“Cho tôi một cái đi.” Hầu Mạch ngoéo tay với một cô gái trong đó, cô gái đó lập tức đưa một cái qua.
Hầu Mạch cầm đến đưa cho Tùy Hầu Ngọc, nói: “Đợi lát nữa tôi có trận đấu thì cậu cầm cái này cổ vũ cho tôi nhé, lúc đó tôi sẽ thấy nhiệt huyết bừng bừng lắm.”
“Không cầm.” Tùy Hầu Ngọc trả lại cho Hầu Mạch rồi đưa luôn túi cho hắn, xong việc liền nhấc chân bước đi, cũng không đứng chờ Hầu Mạch.
Hầu Mạch quay lại nói với mấy cô nữ sinh: “Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, tôi đi với đồng đội trước nhé.”
Các cô gái lần lượt chào hắn: “Bye bye”
“Hôm nay anh chơi tốt lắm”
“Trận đấu đôi chiều nay cố lên nha”
Tùy Hầu Ngọc nghe tiếng cổ vũ của mấy cô nữ sinh liền quay sang hỏi Hầu Mạch: “Buổi chiều bọn họ lại tới nữa à?
“Ừm, đến đây rồi thì chiều chắc chắn sẽ đến tiếp. Hôm nay thứ 7 còn được nghỉ học, có lẽ ngày mai cũng sẽ tới.”
“Học trường Phong Hoa à?”
“Không, là trường cấp ba.”
Trường cấp ba vốn là trường trọng điểm, cũng gần với trường trung học Thanh Tự ngày trước.
Tùy Hầu Ngọc tiếp tục hỏi: “Cậu quen bọn họ à?”
“Là hậu viện hội của tôi mà, mấy cô nàng hoạt động khá sôi nổi.”
“Còn add Wechat nữa à?”
“Không có kết bạn với ai cả, ở trong nhóm thi thoảng nói vài câu thôi.”
Cái này cũng là vì bất đắc dĩ mới làm vậy, vì là tuyển thủ được tài trợ nên Hầu Mạch cần phải giải quyết những việc này, nếu không thì khó có thể hợp tác được.
Tùy Hầu Ngọc rút thẻ phòng từ trong túi ra nói: “Tôi về khách sạn trước.”
“Tôi, tôi cũng trở về. Không đúng, tôi còn phải đi xét nghiệm nước tiểu, cậu chờ tôi một chút. Ngọc ca! Ngọc ca đừng có chạy mà!” Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc chạy mà rối rắm theo, muốn đuổi theo nhưng không đuổi được, chỉ có thể hỏi Đặng Diệc Hành đi qua. “Ngọc ca làm sao vậy? Có vẻ không vui cho lắm?”
Đặng Diệc Hành cũng buồn bực: “Lúc cậu ta chạy đi thấy vui lắm mà!”
“Hả? Thế có chuyện gì vậy? Chả nhẽ lại vừa gặp Đường Diệu à?” Nói xong nhìn xung quanh, người đã biến mất rồi.