Vứt rác xong, Nhiễm Thuật nhăn nhó hỏi: “Có phải tên khốn kia đang giỡn mặt với mình không vậy?”
Mặt Tùy Hầu Ngọc đen lại khi nhớ lại chuyện mới nãy, thấp giọng nói: “Gần như là thế, nếu không chúng nó đã không làm vậy rồi.”
“Thế làm sao bây giờ? Đi mua thuốc hả?” Mặt Nhiễm Thuật nhăn tít thành một cục, cứ như mấy cụ già xem điện thoại trên tàu điện ngầm.
Hai nam sinh đều là người sĩ diện, chắc mẩm bọn học sinh thể thao kia đang ôm cây đợi thỏ ở phòng y tế rồi. Giờ mà đến thì kiểu gì bọn họ cũng thành mục tiêu đùa giỡn để chúng nó cười đùa tới tấp.
Đứng đó hồi lâu thì bất chợt Tùy Hầu Ngọc nhận được tin nhắn Wechat của Tô An Di.
Dì Tô: Tớ đi mua thuốc rồi.
Tên Tô An Di có từ đồng âm, bạn bè thường hay gọi cô là dì Tô
Cô là bạn tốt của Tùy Hầu Ngọc, còn là nữ sinh được mọi người yêu thích nên những việc như đi vứt rác này sẽ không để cô làm.
Vừa rồi Tô An Di nghe được cuộc nói chuyện của họ nên mới chủ động đi mua thuốc.
Sau đó Tô An Di còn gửi thêm một bức hình.
Dì Tô: Đây là danh sách trong cuốn sổ đen của thầy cô phòng y tế, học sinh ăn cơm của quán nào xảy ra vấn đề thì quán đó đều bị liệt vào sổ đen, nãy bọn mình đặt trúng một nhà. Vừa khai giảng cuốn này đã được in nhưng chưa phát tới tay học sinh.
Cô rất kiệm lời với người ngoài nhưng với bạn thân lại không hề keo kiệt như vậy.
Tùy Hầu Ngọc đưa điện thoại sang, Nhiễm Thuật mới xem xong đã bật ngay ra câu chửi thề.
Hai người trở về lớp, Âu Dương Cách gọi Tùy Hầu Ngọc tới sắp xếp việc dọn dẹp cho buổi chiều.
Sau khi nghe dặn dò của giáo viên, Đặng Diệc Hành ngồi thì thầm với Hầu Mạch bên cạnh: “Rồi xong.”
Hầu Mạch vờ xoa xoa mặt bình tình nói: “Chuyện nên đến sẽ đến, chỉ không ngờ là sớm vậy thôi.”
Đến lúc tổng vệ sinh, Âu Dương Cách dời ghế ngồi trước bàn giáo viên rồi viết gì đó.
Một bộ tư thế kiểu như có thầy ở đây, mấy đứa đừng hòng làm ẩu.
Nhóm học sinh thể dục bị Nhiễm Thuật phân đi làm những công việc dơ nhất và mệt nhất. Trong đó, Hầu Mạch bị cho đi quét dọn kho thiết bị, còn hay bị soi soi mói mói.
Hầu Mạch đội mũ lưỡi trai, cầm cây chổi quét ở trên cao, quét ra được hẳn một con chuột chết. Con chuột ngay trước mặt, cách hắn chưa tới mười xăng ti mét rơi cái bộp xuống đất.
Sao nó trèo lên cao được hay vậy?
Hầu Mạch sợ tới mức hét lên một tiếng, miệng liên tục chửi “Đậu má” rồi nhảy vọt ra ngoài như Tề Thiên Đại Thánh.
Đã chạy xa tít mù nhưng hắn vẫn quay lại nhìn thêm cái nữa rồi mới mắc ói đến trợn cả mắt, da gà da vịt rớt đầy sàn, bộ dạng tức giận đến khó thở vô cùng thú vị.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng cười khẽ, quay lại đã thấy Tùy Hầu Ngọc đứng ở cửa từ bao giờ.
Hầu Mạch chỉ vào xác chuột: “Lớp trưởng đại nhân, tôi không làm việc này được đâu.”
“À… là cậu không muốn tham gia quét dọn đúng không?”
“Tôi có thể làm việc khác, nhưng cái thứ này (chỉ con chuột)… không, cả cái phòng này tôi không muốn ở lại nữa.”
Bắt một mình hắn dọn nhà kho, chắc chắn là cố ý.
“Trông có vẻ cao quý quá nhỉ? Vậy cậu làm được cái gì? Hay dọn nhà vệ sinh? Vừa khéo là tôi có quen lớp trưởng lớp mười sáu, để hỏi đổi xem sao.”
Hầu Mạch giơ tay chỉ vào Tùy Hầu Ngọc nhưng mãi vẫn không tốt ra được câu nào
“Cậu có giỏi thì ăn tôi đi.” Tùy Hầu Ngọc nhướng mày, giọng điệu khiêu khích.
“Tôi chưa đến mức bụng đói ăn quàng.” Hầu Mạch đành ra khỏi phòng thiết bị, đứng đợi ở hành lang. Hắn đợi một hồi thì chợt có người anh em đi đến chào hỏi thành ra tiện thể nhờ vứt hộ xác chuột. Thậm chí, người anh em đó còn ở lại giúp Hầu Mạch dọn nhà kho.
Nhân duyên trong trường cũng tốt ghê.
Thấy được cảnh Hầu Mạch bị chuột dọa hết hồn, Tùy Hầu Ngọc đã bớt giận, không để tâm tới hắn nữa mà trở về lớp học.
Đến đêm, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật bắt đầu bị tiêu chảy, chỉ có Tô An Di ăn ít nên chỉ đau bụng một chút, uống thuốc vào rồi thôi.
Tình trạng của Tùy Hầu Ngọc thì khá là nghiêm trọng, tất cả cũng vì cậu ăn quá nhiều.
Ngày hôm sau huấn luyện quân sự, bụng Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa hết đau hẳn nên không thoải mái tẹo nào.
Nhưng cậu cảm thấy mình có thể kiên trì đến hết hôm nay.
Hạng mục huấn luyện quân sự đầu tiên là xếp chăn màn, khá là nhẹ nhàng.
Nhiễm Thuật chắc kèo là người bi thảm nhất. Ở nhà cậu ta được cưng chiều, mang chăn bông mềm mại vô cùng, gấp thế nào cũng không vuông vắn được. Nhiễm Thuật tức đến hộc cả máu, dùng thân mình đè nén cái chăn nhưng cứ bỏ ra là nó xẹp xuống. *nội tâm cái chăn* mềm mại là tội của tôi à huhu
Sau đó có Tùy Hầu Ngọc giúp đỡ, lót vài cuốn vở bên trong khiến cái chăn ngay ngắn một chút.
Hạng mục thứ hai là xếp đội ngũ.
Lớp mười bảy nhiều học sinh năng khiếu thể thao nhiều nên chiều cao cũng vượt trội theo. Tang Hiến cao đến một mét chín, Hầu Mạch cũng suýt soát một mét tám mươi tám.
Có hai ngọn núi lớn như vậy, Tùy Hầu Ngọc mét tám mươi ba chỉ có thể xếp hạng ba, còn Nhiễm Thuật một mét bảy mươi tám thì đứng ở giữa đội.
Ngay khi đội ngũ vừa mới sắp xếp chỉnh tề, Hầu Mạch bỗng hô lên: “Báo cáo.”
Huấn luyện viên quân sự đi tới, đứng trước mặt hắn: “Nói.”
“Em bị bệnh bạch tạng, không thể phơi nắng.”
Huấn luyện viên quan sát Hầu Mạch thì thấy đúng là hắn trắng thật, trắng đến giật cả mình. Huấn luyện viên vén tay áo hắn lên, làn da trắng bóc khác biệt hoàn toàn với màu da của ông.
Huấn luyện viên lại nhìn tóc Hầu Mạch, hỏi: “Màu tóc cũng là tự nhiên?”
“Vâng, đều là bị bạch tạng.”
“Tôi sẽ xác nhận lại với thầy chủ nhiệm, nếu phát hiện nói dối…”
“Báo cáo, không nói dối.” Hầu Mạch trả lời với vẻ mặt không hề thay đổi.
Huấn luyện viên tin tưởng, để Hầu Mạch rời hàng rồi chỉnh lại đội ngũ một lần nữa.
Cả đám học sinh nhìn Hầu Mạch rời đi, hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Thằng này mà bị bạch tạng cái đếch gì, chỉ đơn giản là do da hắn trắng thôi.
Nguyên buổi sáng, huấn luyện viên không rảnh ra tí thời gian nào để tìm Âu Dương Cách, mà thân là chủ nhiệm giáo dục thì Âu Dương Cách cũng cực kỳ bận rộn. Vô hình trung tạo điều kiện thuận lợi cho Hầu Mạch trốn tiết.
Thời gian quân huấn chỉ có năm ngày mà trốn được một ngày là tốt lắm rồi.
Tùy Hầu Ngọc nhịn thêm hai tiếng đã không còn chịu nổi nữa, đành phải chạy lên báo cáo với huấn luyện viên.
Huấn luyện viên nhìn mặt mũi Tùy Hầu Ngọc trắng bệch nên cũng không hỏi gì nhiều đành để cho cậu đi vệ sinh.
Người bình thường bị tiêu chảy trong lúc huấn luyện chắc chắn không chịu đựng nổi, ý chí cậu nhóc này quả là mạnh mẽ.
Tùy Hầu Ngọc đi ra hỏi nhà vệ sinh, vẩy vẩy nước trên tay thì nhìn thấy Hầu Mạch ngồi ở khu vực nghỉ ngơi cách đó không xa lắm.
Người cao, chân dài, ngồi trên ghế cực kì chiếm chỗ.
Hầu Mạch cầm chai nước khoáng bị đóng đá thành cục lớn, gõ gõ lên một cái ghế khác để đá tan nhanh hơn.
Thấy có người đi tới, Hầu Mạch ngước lên nhìn Tùy Hầu Ngọc, khóe miệng khẽ nhếch: “Lớp trưởng cũng trốn ra à?”
Tùy Hầu Ngọc không trả lời.
Hầu Mạch nói thêm: “Nhớ tắt điện thoại, chỉ cần không bị thầy tìm thấy thì sẽ không làm gì được cậu đâu.”
Tùy Hầu Ngọc gật nhẹ đầu, rồi lại lấy điện thoại ra quay một đoạn video ngắn của Hầu Mạch gửi cho thầy chủ nhiệm: Học sinh giả bệnh trốn huấn luyện đang ở khu tổng hợp lầu một.
Cậu là ban cán sự nên bất đắc dĩ phải thêm Âu Dương Cách làm bạn tốt, bây giờ đúng lúc có đất dùng. Bắt học sinh không tuân thủ kỉ luật là bổn phận của lớp trưởng.
Gửi xong tin nhắn, Tùy Hầu Ngọc đi ra ngoài, tiếp tục tham gia huấn luyện.
Hầu Mạch dần nhận ra có điều gì đó không đúng, bắt đầu tự hỏi xem mình có thể trốn ở đâu, ở khu nào không có camera giám sát.
Chưa đến nửa giờ từ lúc Tùy Hầu Ngọc trở lại hàng ngũ thì Hầu Mạch đã bị Âu Dương Cách tóm về, phạt chạy mười vòng quanh sân trường.
Mười vòng sân đối với học sinh chuyên thể dục là chuyện nhỏ, ngày nào bọn họ cũng chạy.
Chẳng qua lúc Hầu Mạch bị bắt về là mười một giờ trưa, ánh mặt trời gay gắt, phần lớn các đội ngũ đều tránh vào trong hành lang, nơi có trần nhà để tránh nắng.
Tùy Hầu Ngọc đứng cuối hàng, quay đầu là có thể thấy Hầu Mạch đang chạy bộ.
Vòng chạy đầu tiên, Hầu Mạch còn chưa thể phân biệt được xung quanh là ai với ai, dù sao mọi người đều mặc đồng phục giống nhau.
Chờ đến vòng thứ ba, lúc Hầu Mạch chạy ngang đội ngũ lớp mười bảy ngay lập tức dựng thẳng ngón giữa, rõ ràng là cho Tùy Hầu Ngọc nhìn.
Đứng cạnh Tùy Hầu Ngọc là người anh em tốt Đặng Diệc Hành, tuy nhiên cậu ta không có chút thương cảm nào mà còn cười ra tiếng “Phốc, phốc, phốc” như đánh rắm, hiển nhiên là phường vui sướng khi thấy người gặp họa.
Buổi chiều, Hầu Mạch trở lại huấn luyện cùng lớp lại còn nhận được sự chú ý đặc biệt của huấn luyện viên.
Người khác đi nghiêm một lần, hắn phải thực hiện hai lần.
Thời gian tự chỉnh đốn tại chỗ, Đặng Diệc Hành ngồi cạnh Hầu Mạch nhìn thấy bên kia Tô An Di cầm lọ xịt kem chống nắng phun cho Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật, cả người chua thành một trái chanh*.
(*một cách ví von bên Trung, “chua” có nghĩa là gato)
Đặng Diệc Hành thở dài thườn thượt: “Mấy đứa đó thật sướng, có người chăm sóc rồi bôi kem chống nắng cho.”
Hầu Mạch lười biếng đáp lời: “Người mày tốt như vậy không cần đâu.”
“Tốt vậy sao?”
“Phơi nữa cũng chẳng còn chỗ mà đen.”
“…”
Câm lặng trong giây lát, Đặng Diệc Hành tiếp tục than thở: “Chỉ cần một ngày Tô An Di còn bên họ, ngày đó anh em ta thua rõ ràng.”
Hầu Mạch thật không hiểu được: “Trong lòng mày nữ sinh quan trọng như vậy sao?”
“Đại sư huynh à, bọn tao không giống mày. Bọn tao thích những bạn nữ xinh đẹp, thế mà bên cạnh không có người nào cả, còn bọn họ thì có.” Đặng Diệc Hành ấm ức.
Hầu Mạch hay ra mồ hôi, trời lại nóng, chỉ đành ngồi nguyên một chỗ nhắm mắt, lòng niệm “Tâm tĩnh tự nhiên lương”*, không để ý Đặng Diệc Hành càm ràm.
*Giải thích: “Tâm tĩnh tự nhiên lương” nghĩa là tâm hồn tĩnh lặng thì sẽ cảm thấy mát hơn. Click đây để biết thêm.
Nhưng mới yên tĩnh được một lúc, Đặng Diệc Hành đã bùng nổ kịch liệt lay lay hắn: “Đại sư huynh, mày nhìn kìa, lại có một em gái xinh đẹp đến tìm tên Tùy Hầu Ngọc kìa! Sao hảo cảm của nữ sinh với cậu ta lại tốt thế nhỉ? Không lẽ bây giờ các em gái thích nam sinh còn xinh đẹp hơn mình sao?”
Hầu Mạch lười biếng mở to mắt nhìn sang, thấy được một màn không mấy hài hòa.
Bạn học nữ mới tới có vẻ là đang quan tâm thân thể Tùy Hầu Ngọc, điệu bộ cẩn thận, dịu dàng như nước.
Nói không ngoa thì em này đẹp thật, dịu dàng động lòng người vô cùng, khác hẳn với Tô An Di bên ngoài lạnh như băng.
Kết quả, Tùy Hầu Ngọc người ta không thèm để ý đến “Tiểu Đại Ngọc”, quay đầu nhìn chỗ khác.
“Tiểu Đại Ngọc” lại đưa cho Tùy Hầu Ngọc một chai nước, chai này rõ ràng là mới mua, bên trên còn có hơi nước, từng giọt nước đều đều lăn dọc chai. Bên trong dường như còn sóng sánh đá viên, là loại nửa nước nửa đá uống đã nhất lúc huấn luyện quân sự nóng nực.
Kết quả là Tùy Hầu Ngọc không nhận, Nhiễm Thuật bên cạnh chắc là nhìn không được bèn nhận hộ, đặt bình nước lên bàn.
Tưởng thế là xong, ai ngờ Tùy Hầu Ngọc phát điên lên hất văng chai nước xuống đất. Nước “ùng ục ùng ục” chảy lan khắp nơi, tràn vào khe hở gạch đá, nhìn như “giương nanh múa vuốt”.
Rõ ràng “Tiểu Đại Ngọc” bị giật mình, thất thần nhìn Tùy Hầu Ngọc chốc lát rồi chạy vụt đi.
Đặng Diệc Hành chứng kiến cảnh này, tức giận đến thất khiếu bốc cả khói: “Sao từ chối em xinh tươi vậy được ta? Có biết là nhiều người cầu còn không được hay không? Thời tiết này xếp hàng mua nước còn không dễ chứ đừng nói là giữ được cho đá không tan. Tra nam, đúng là tra nam. Hôm nay ông đây phải dạy nó cách làm người.” Dứt lời bắt đầu xắn tay áo lên.
“Mày đánh không lại cậu ta đâu.” Hầu Mạch uống một ngụm nước thuận miệng nói.
Đặng Diệc Hành lập tức trở nên ngoan ngoãn.
“Hơn nữa cậu ta không phải là người quá đáng, bữa trước gây nhau như vậy cậu ta có nhắm vào mày không?” Hầu Mạch lại hỏi.
Đặng Diệc Hành lắc đầu.
“Thế nên đừng vội vàng phỏng đoán, biết đâu giữa bọn họ có ân oán khiến Tùy Hầu Ngọc không thể tha thứ cho Tiểu Đại Ngọc kia.”
“Tiểu Đại Ngọc??”
“Ờ… là em gái nhỏ vừa nãy.”
Đúng lúc này, Tùy Hầu Ngọc đứng lên nhặt bình nước ném vào thùng rác rồi bất động hồi lâu, cả người ngây ra, suy nghĩ xuất thần.