Sáp Huyết

Chương 17: Huynh Đệ (p4)




Sau khi Quách Tuân về kinh thành được bốn ngày thì Địch Vân cũng vừa tới Quách phủ, tuy nhiên Địch Thanh vẫn chưa tỉnh lại.
Quách Tuân thấy Địch Vân đến, chỉ nói một câu:
- Địch Thanh vì cứu ta mà bị thương. Ta có lỗi với hắn.
Sau đó Quách Tuân đưa Địch Vân tới trước giường Địch Thanh.
Địch Vân đã nghe đám cấm quân kể hết sự tình từ đầu đến cuối nên y còn cảm thấy Quách Tuân tự trách mình quá nhiều thì nói:
- Quách đại nhân! Địch Thanh vì cứu người mà bị thương, cho dù chết ...
Y vốn định nói mấy câu khách sáo nhưng khi thấy Địch Thanh đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tiều tụy thì giọng nói đã trở nên nghẹn ngào. Y không ngờ đệ đệ mới rời khỏi Phần Châu đã bị trọng thương. Nếu thực sự Địch Thanh không qua khỏi thì y làm sao dám nhìn mặt cha mẹ dưới suối vàng đây?
Vương Duy Nhất đang châm cứu cho Địch Thanh, thấy Địch Vân đến đây thì uể oải đứng dậy nói:
- Vị này... chính là đại ca của Địch Thanh sao?
Thấy Quách Tuân gật đầu, Vương Duy Nhất nói tiếp:
- Bây giờ người cứu được Địch Thanh chỉ có mình cậu thôi.
Địch Vân vội hỏi:
- Cứu làm sao?
- Nói chuyện với hắn. - Vương Duy Nhất nói một cách bất đắc dĩ:
- Ta liên tục kích thích tủy hải để kích thích sức sống của hắn, tiếc là không hiệu quả lắm. Cơ thể con người vốn rất kỳ diệu, tuy ta có nhiều nghiên cứu về kinh lạc và huyệt đạo nhưng hiểu biết đối với tủy hải vẫn còn rất sơ sài. Nhưng ta biết rằng lời nói của người thân có thể đánh thức thần trí của hắn, cậu cứ thử một lần xem sao.
Địch Vân gật đầu, khập khiễng đi tới trước giường, cầm tay Địch Thanh, trong mắt rưng rưng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười nói:
- Đệ đệ! Đại ca tới thăm đệ đây. Huynh không ngờ có thể gặp lại đệ nhanh như vậy. Huynh đã biết tất cả mọi chuyện rồi, biết đệ tiêu diệt Tăng Trưởng Thiên Vương, trừ hại cho dân. Đại ca rất tự hào vì đệ. Huynh đến đây vội quá nên tẩu của đệ không thể tới cùng được, nhưng nàng có nhờ ta nói với đệ một câu là cảm ơn đệ trước đây đã cứu nàng. Nàng nói, đệ từ trước giờ vốn ở nông thôn. Lần này đến kinh thành, mong đệ chăm sóc tự bản thân cho thật tốt. Chúng ta không thể ở bên cạnh đệ, đệ hãy tự bảo trọng...
Nói tới đây, Địch Vân đã không kìm nổi xúc động. Nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Địch Thanh, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào chứng tỏ Địch Thanh tỉnh lại. Tim Địch Vân như bị dao cắt, song vẫn cố gắng cười nói:
- Lúc đó ta còn cười tẩu của đệ, bảo “Đệ đệ đã trưởng thành, chẳng những có thể chăm sóc bản thân mà còn có thể lo cho hai chúng ta nữa.” Nếu lúc trước không có đệ, ta và tẩu tẩu của đệ sao có thể ở cùng nhau?
Tuy Địch Vân nói toàn những chuyện bình thường, nhưng giọng nói run run, từng từ chan chứa tình cảm sâu đậm.
Sống mũi Quách Tuân cay xè, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. Lại nghe Địch Vân nói tiếp:
- Đệ đệ! Đệ phải nhanh chóng tỉnh lại. Trên đời này, đệ là người thân thiết nhất của huynh. Đại ca đi lại bất tiện, vẫn cần có đệ quan tâm. Đệ không thể bỏ mặc huynh được. Đệ đã hứa với mẹ là phải nghe lời huynh, lần này đệ nhất định phải nghe.
Trong khoảnh khắc này, Quách Tuân không thể kìm lòng được xoay người đi ra khỏi phòng. Gã ngơ ngẩn ngồi trong đình viện với vẻ mặt thẫn thờ, trong mắt tràn ngập sự áy náy.
Quách Tuân ngồi từ bình mình cho đến khi hoàng hôn, rồi lại từ hoàng hôn cho đến bình minh, từ lúc nắng sớm còn lạnh lẽo đến khi nắng chiều vàng rực. Mấy lần Quách Quỳ đến, thấy vẻ mặt đại ca uể oải nên không dám nhiều lời mà chỉ lén lút đặt đồ ăn ở bên cạnh.
Thoáng cái đã qua hai ngày, Quách Tuân vẫn chưa được động tới một chút thức ăn bên cạnh. Người đàn ông cứng rắn đó cứ ngồi như vậy, chẳng ai biết gã đang nghĩ gì.
Không chỉ có Quách Tuân không ăn không uống mà cả Địch Vân cũng vậy. Địch Vân đã nói liên tục hai ngày, khuôn mặt tiều tụy, cổ họng khàn khàn nhưng vẫn cố gắng nói tiếp. Hắn cho rằng chỉ có nói tiếp thì đệ đệ mới có cơ hội sống lại. Mỗi một ngày trôi qua, Địch Thanh lại càng tiến gần đến cái chết, Địch Vân làm sao có thể lãng phí thời gian để ăn uống cho được?
Tới ngày thứ bảy, Vương Duy Nhất uể oải chậm rãi từ trong phòng mình đi ra. Trông thấy Quách Tuân ngồi bên bàn như pho tượng thì than nhẹ một tiếng. Quách Tuân bị tiếng than làm cho giật mình, trừng hai con mắt chằng chịt tơ máu nhìn Vương Duy Nhất, thấy gã không có nửa phần vui vẻ thì đã hiểu rõ tất cả. Vương Duy Nhất cảm thấy lo lắng, bèn đi tới nói:
- Quách đại nhân! Ta thấy hổ thẹn với sự tin tưởng của ngài...
Quách Tuân khoát tay nói:
- Số mạng hắn đã vậy, biết làm sao được?
Tuy nói như vậy, nhưng tâm tình gã kích động, lấy tay che miệng ho kịch liệt, từ khe ngón tay máu tươi thấm cả ra ngoài.
Vương Duy Nhất kinh hãi, nói:
- Quách đại nhân! Bệnh của ngài cũng cần phải nghỉ ngơi vài ngày.
Quách Tuân thở dài nói:
- Không vội.
Gã chậm rãi đứng dậy định đi đến gian phòng của Địch Thanh, nhưng rốt cuộc vẫn không dám. Cả đời gã chinh chiến vô số, vào sinh ra tử bao nhiêu lần nhưng cũng chưa bao giờ thấy sợ sệt như lúc này.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một người đi vào và lên tiếng:
- Quách huynh! Huynh ... huynh làm sao vậy?
Khuôn mặt người đó đầy vẻ phong trần nhưng đôi mắt vẫn hết sức sắc bén. Người đó đúng là bộ đầu kinh thành Diệp Tri Thu.
Quách Tuân cố gắng cười nói:
- Không có gì. Ngươi ... có kết quả chưa?
Diệp Tri Thu than thở:
- Mấy tên thuộc hạ của huynh vẫn bặt vô âm tín. Đệ đi về phía tây Bạch Bích lĩnh thì phát hiện ở đó có một cái hố sâu, cây cối xung quanh bị cháy xém dường như là do quả cầu lửa rơi xuống gây nên.
- Hố sâu? - Quách Tuân thuận miệng thốt ra một câu.
Diệp Tri Thu nói:
- Đúng vậy! Cái hố đó rất sâu.
Quách Tuân thấy ánh mắt hắn có vẻ hoảng sợ thì cảm thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ Diệp Tri Thu đã từng thấy nhiều việc kì quái mà sao lại sợ hãi một cái hố sâu như vậy? Diệp Tri Thu cười khổ nói:
- Đệ dùng hết khả năng vẫn không đo được hết cái hố. Sau đó đành phải ném một tảng đá xuống phía dưới, đợi một lúc lâu mà vẫn không có bất cứ âm thanh nào.
Quách Tuân chỉ lo lắng đến sự sống chết của Địch Thanh, thuận miệng nói:
- Tạo hóa thần kỳ, ngay cả ta cũng chẳng thể giải thích hết được...
Diệp Tri Thu thấy Quách Tuân hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này, chỉ biết cười khổ, không muốn nói về chuyện quả cầu lửa kì quái với Quách Tuân nữa. Thấy hai tròng mắt Quách Tuân đỏ sậm, hai má ửng hồng, rõ ràng là bệnh tình không nhẹ, Diệp Tri Thu lo lắng nói:
- Quách huynh! Huynh...
Vốn định khuyên gã giữ gìn sức khỏe, y chợt nhớ ra, bèn hỏi:
- Địch Thanh chưa tỉnh lại sao?
Y có thể nhận ra giữa Quách Tuân và Địch Thanh dường như có mối quan hệ gì đó.
Quách Tuân lắc đầu. Diệp Tri Thu thấy Vương Duy Nhất đã ở đây, thầm nghĩ gã cũng chịu bó tay thì mình càng không có cách gì hơn nữa. Vốn là một người thẳng thắn, thấy thế bèn nói:
- Đã như vậy thì không làm phiền Quách huynh nữa. Chỉ mong Địch Thanh sớm tỉnh lại.
Diệp Tri Thu xoay người định đi thì chợt ngừng bước, nói:
- À, Quách huynh này! Đệ đã xem xét qua thi thể của Tam Đại Thiên Vương và đã cho vẽ lại chân dung của bọn chúng rồi ngầm ra lệnh cho bộ khoái các nơi lưu ý, nhưng đến bây giờ cũng chưa có manh mối gì về thân phận của ba người này. Lần trước lời nói của phật Di Lặc mặc dù không rõ nghĩa, nhưng đệ cũng vẫn nhớ được âm điệu. Cho nên hôm qua khi về tới kinh thành, đệ đã đi tìm mấy vị tinh thông ngôn ngữ các nơi hỏi thăm, cuối cùng đã xác định được câu nói kia!
Thấy Quách Tuân hoàn toàn không có hứng thú đối với vấn đề này, Diệp Tri Thu lắc đầu rồi nói tiếp:
- Đó là ngôn ngữ của dân tộc Thổ Phiên. Điều này cho thấy Di Lặc phật chủ có khả năng liên quan với người Thổ Phiên. Ta dự định đi Thổ Phiên một chuyến. Huynh ... hãy bảo trọng.
Hắn nói xong ôm quyền rời đi. Quách Tuân cũng ôm quyền nhưng chẳng có sức mà buông xuống, lẩm bẩm nói:
- Thổ Phiên? Phật Di Lặc, Thổ Phiên? Bọn chúng không ở Thổ Phiên mà đến vùng Trung Nguyên này để làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.