Sáp Huyết

Chương 37: Quan ti (4)




Tâm Địch Thanh đã nguội như tro tàn, lòng thầm nghĩ: "Việc này rất ồn ào, Thượng công tử không phải kẻ điếc, chắc là biết rồi. Gã không chịu xuất hiện thì dù có tìm được cũng vô dụng thôi.”
Khi biết mình đã không còn hi vọng, ngược lại, tâm tình hắn lại trở nên phóng khoáng. Mỗi ngày khi rảnh rỗi, hắn đều móc hắc cầu ra xem, nếu trước khi chết có thể nghiên cứu ra bí ẩn của Ngũ Long cũng tốt, nhưng hồng long vẫn không hiện ra.
Cứ như thế, thời gian nửa tháng lại trôi qua. Sáng sớm một ngày nọ, ngục tốt đến đây, quát:
- Địch Thanh, hôm nay thẩm vấn, chuẩn bị đi thôi.
Địch Thanh thở dài, thầm nghĩ: người mình đánh là người của Thái hậu, thẩm vấn mình cũng là người của Thái hậu, mình nhất định không thể may mắn thoát tội rồi. Đại ca sao rồi? Rốt cuộc có nên nói cho huynh ấy biết hay không đây?
Trong lúc suy tư, Địch Thanh bị ngục tốt áp giải ra khỏi ngục Khai Phong, đi thẳng tới nha môn phủ Khai Phong. Mới tới trước cửa, đã thấy dân chúng vây ngăn ở trước nha môn. Thấy Địch Thanh bị áp đến, mọi người nhao nhao tiến lên, bảy mồm tám lưỡi quan tâm nói:
- Địch Thanh, ngươi không sao chứ?
Những người này đều là dân thường, có Vương đại thẩm bán bánh bao, có Hùng đại tẩu bán hoa, có Kiều đại ca đốn củi, có Tôn lão hán bán rượu, ngay cả Cao lão đầu, người mà Địch Thanh lần trước giúp đỡ không ngờ cũng tới đây.
Mấy năm nay, dù rằng chỉ nửa cấp quan giai Địch Thanh cũng không thăng được, nhưng làm việc lâu ngày trong chợ, những người dân đến đây đều đã từng được hắn giúp đỡ. Hay tin hôm nay hắn bị thẩm vấn nên họ đều đến đây thật sớm để nghe phán xét.
Địch Thanh không nghĩ tới còn có nhiều người nhớ mình như vậy, trong lòng rất cảm động. Cao lão đầu run rẩy đứng ra nói:
- Địch Thanh, người tốt tất được báo đáp, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta đều đến Đại Tướng Quốc Tự thắp hương cho ngươi, xin Bồ Tát phù hộ ngươi.
Địch Thanh thầm nghĩ:
- Nghe nói phật Di Lặc ở Đại Tướng Quốc Tự là do Lưu Thái hậu sai người đắp nặn ra, e rằng sẽ phù hộ Mã Trung Lập.
Nhưng miệng vẫn nói:
- Đa tạ mọi người, Địch Thanh nếu có cơ hội nhất định sẽ báo ơn!
Nha dịch bên cạnh thầm nghĩ: “Ngươi có mà đợi đến kiếp sau đi.”
Bọn nha dịch không để cho Địch Thanh nói thêm nữa, dùng côn bổng tách dân chúng ra, áp giải Địch Thanh vào quan nha.
Phía trên công đường có treo một cái bảng, trên viết bốn chữ "Liêm khiết công chính". Sau bàn xử án, Phủ doãn Khai Phong - Trình Lâm ngồi nghiêm trang. Nha lại hai bên thấy Địch Thanh tiến vào công đường liền dùng trượng gõ lên nền, đồng thanh hô hai chữ "Uy vũ". Ở trong Nha môn, hành động này gọi là “Gõ hèo”, một mặt khiến cho dân chúng bên ngoài yên tĩnh, mặt khác chính là hù dọa đám tù phạm, làm bọn chúng sợ hãi.
Địch Thanh đảo mắt nhìn qua, thấy bên tay phải Trình Lâm có đứng một người, nếp nhăn giữa mày giống như đao khắc, lộ ra vẻ cáu kỉnh trời sinh, nhìn cách ăn mặc thì chắc là Thôi quan(5) của phủ Khai Phong.
Chỗ bên tay trái Trình Lâm có một người đang ngồi, mắt tam giác, mũi hèm rượu, cặp mắt hung dữ nhìn chằm chằm Địch Thanh, vô cùng dữ tợn. Địch Thanh run lên, không biết người này là ai.
Trình Lâm thấy Địch Thanh quỳ xuống, vỗ Kinh Đường mộc(6), quát:
- Địch Thanh, ngươi có biết tội của ngươi không?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không biết.
Người mắt tam giác đột nhiên đứng lên quát:
- Giỏi cho tên quan quân xảo quyệt, sắp chết đến nơi còn không biết hối cải sao?
Gã nói dồn dập, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, người này chắc hẳn trời sinh nóng tính.
Địch Thanh không nói gì, ngẫm nghĩ người này có lẽ là thân thích của Mã gia. Quả nhiên, Trình Lâm nói:
- Lưu Tự Sự, bình tĩnh chút, đừng nóng nảy, hết thảy cứ án theo pháp lệnh mà xử lý.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Lưu Tự Sự? Người này chắc là con trưởng Lưu Tòng Đức của Lưu Mỹ.”
Trong mấy ngày này, Lý Vũ Hanh đã kể về quan hệ của Mã gia cho Địch Thanh. Địch Thanh biết Mã Quý Lương là con rể của Lưu Mỹ. Lưu Tòng Đức này là vì quan hệ thông gia với Mã Quý Lương mà ra mặt cho con trai Mã Trung Lập của y cũng là bình thường. Nhưng theo gia pháp Đại Tống, thân thích bên ngoại ít nắm quyền cao. Nhà Tống thay đổi quy định trước, trong Cửu Tự Ngũ Giám(7), trừ Đại Lý tự(8) và Quốc Tử giám(9) ra, các chức vị còn lại đều là chức vụ nhàn nhã, không có hoặc có rất ít thực quyền. Lưu Tòng Đức cũng không có tài học, Thái hậu xin chức vị Tự Sự trong Vệ Úy tự(10) cho y, thật ra chỉ để lĩnh bổng lộc, cũng không làm được chuyện gì. Nếu bàn về quan giai thực quyền, Trình Lâm hơn xa Lưu Tòng Đức, nhưng Trình Lâm biết địa vị của Lưu Tòng Đức trong lòng Thái hậu, nên lúc này mới khách khí như vậy.
Lưu Tòng Đức phẫn nộ quát:
- Bây giờ chứng cớ đã vô cùng rõ ràng, còn thẩm vấn cái gì nữa không biết? Tên Địch Thanh này lấy võ khinh người, ngay trên đường ngang nhiên hành hung, đánh bị thương mấy người, làm hại Mã Trung Lập đến bây giờ vẫn còn nằm liệt giường, hơi thở thoi thóp, không giết Địch Thanh, không đủ để kiềm chế sự phẫn nộ của dân chúng!
Người có vẻ mặt đầy ưu sầu kia đột nhiên nói:
- Lưu Tự Sự, đây là phủ Khai Phong, chuyện xử án là thẩm quyền của Trình đại nhân, còn chuyện nghị án do hạ quan phụ trách. Kính xin ngài đừng có vượt quá chức phận, để tránh người ngoài đàm tiếu.
Người này nói chuyện trong mềm có khuyến cáo, Lưu Tòng Đức oán hận trừng mắt nhìn hắn, dồn dập nói:
- Bàng Tịch, hôm nay ta xem ngươi làm sao nghị án!
Trong lòng thầm hận nói: “Ngươi đừng để lão tử nắm được sai sót, bằng không ta bẩm báo Thái hậu, cho ngươi biết mặt!”
Bàng Tịch thấy Lưu Tòng Đức không mở miệng nữa, bèn nói với Địch Thanh:
- Địch Thanh, ngươi hãy đem chuyện xảy ra trước đây kể lại kỹ càng.
Lưu Tòng Đức quát:
- Còn kể lể cái gì chứ? Mấy ngày nay chẳng phải đã tra rõ rồi sao? Cần gì phải lãng phí thời gian!
Trình Lâm ho khan một tiếng, cau mày nói:
- Lưu Tự Sự, nếu ngài không hài lòng với phần thẩm án của bổn quan, có thể đến Lưỡng Phủ cáo sách. Nhưng nếu còn kêu gào chốn công đường nữa, bổn quan đành phải mời ngài ra ngoài cho.
Lưu Tòng Đức hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
Địch Thanh cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Trình Lâm, Bàng Tịch lại có chút dáng vẻ cùng làm việc công, chẳng lẽ tin đồn là giả?
Trình Lâm thấy Lưu Tòng Đức đã câm mồm lại, lúc này mới nói:
- Địch Thanh, trước hết ngươi hãy chân thật kể lại chuyện ngày đó.
Giọng điệu y bình tĩnh, nhưng lòng tuyệt không ung dung.
Chỉ vì một cái bản án tầm thường này lại liên quan tới phạm vi rất rộng, quả thực khó có thể tưởng tượng. Trình Lâm tiếp nhận bản án này, cảm thấy áp lực to lớn, không dám khinh xuất.
Những ngày vừa qua, Trình Lâm điều tra càng nhiều thì càng do dự, không dám tùy tiện đưa ra phán quyết. Về phía Mã Trung Lập không cần nói nhiều cũng biết. Mấy ngày nay, Mã Quý Lương ngày ngày đều đến trước mặt Thái hậu khóc lóc kể lể, thỉnh cầu nghiêm trị hung đồ. Lưu Thái hậu nghe tin một tên cấm quân tầm thường lại dám đánh người nhà của mình, giận tím mặt, lệnh cho phủ Khai Phong nghiêm trị. Nhưng tên cấm quân tầm thường như Địch Thanh lại chả tầm thường tí nào, hắn ta chẳng những rất có hiệp khí trong lòng dân chúng, vả lại còn có quan hệ thân thiết với Quách Tuân. Quách Tuân là thế gia tướng môn, dù chưa quay lại kinh thành, nhưng quan hệ rất rộng, Tam Nha, Xu Mật Viện dù chưa lên tiếng, nhưng đều sát sao theo dõi xem chuyện này xử lý như thế nào.
Vốn một mình Quách Tuân cũng không có tư cách gì mà chống đối Thái hậu, nhưng trong đó còn có nội tình rất trọng yếu: Đã đến lúc Hoàng thượng tự mình chấp chính, Thái hậu vẫn rề rà không nhường triều chính, triều thần đã có rất nhiều người nghị luận. Qua việc này, trước mắt bách quan muốn nhìn xem, quyền của Thái hậu rốt cuộc to cỡ nào, hiện tại Thái hậu đã không còn có thể một tay che trời nữa!
Trình Lâm không biết, mình nên lấy lòng Thái hậu hay là xử lý chuyện này theo lẽ công bằng?
Nếu như nịnh nọt Thái hậu, sau khi Thánh Thượng đăng cơ, tiền đồ của gã chưa biết ra sao. Nhưng nếu theo lẽ công bằng mà xử lý, Thái hậu nói không chừng sẽ lập tức cách chức gã.
Bên ngoài phủ nha, dân chúng xôn xao. Trước ánh mắt của chúng nhân, mỗi quyết định đều có thể ảnh hưởng sâu sắc, Trình Lâm phân vân chưa biết định luận như thế nào. Trước khi nghe Địch Thanh thuật lại, Trình Lâm đã biết chuyện này là do Mã Trung Lập sai, Địch Thanh chả có lỗi gì lớn. Đợi Địch Thanh nói xong, gã càng thêm chứng thật phán đoán của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.