Sáp Huyết

Chương 167: Công đạo (4)




Nghĩ đến đây, ba người đều thoải mái hắn lên. Liêu Phong nhanh nhảu nhất, nói:
- Chỉ huy sứ, ngài không cần khách khí . Chỉ cần có thể báo thù cho Đinh đại ca, những chuyện khác đều không cần nói tới. À đúng rồi…ngài đã điều tra ra cái gì rồi.
Y đã thấy phục sát đất công phu của Địch Thanh nên giọng nói cũng tràn đầy vẻ chờ mong.
Địch Thanh nhíu mày nói:
- Hôm qua ta mới tới, chỉ là ngẫu nhiên biết chút chuyện mà thôi…
Hắn liền kể lại chuyện của A Lý cho mọi người nghe một lượt nhưng hắn lại không hề nói tới chuyện của Diệp Hỉ Tôn.
Cát Đô Đầu nói:
- Có thế chứ. Ty chức cũng đã nghe nói qua chuyện tối qua Tiền Đô Đầu bị đâm. Vị hồng y nữ tử đó ty chức đã từng gặp rồi, tên là Vệ Mộ Sơn Thanh. Nàng và ca ca của nàng Vệ Mộ Sơn Phong được xem là thủ lĩnh của Vệ Mộ tộc. Nghe nói Vệ Mộ tộc do đắc tội với Nguyên Hạo nên bị trục xuất rồi tới Hoành Sơn Đông. Bọn họ vẫn luôn ở thung lũng Hốt Nhĩ, cũng coi là thuộc hộ, không liên quan gì tới Tương An chúng ta cả. Mấy ngày trước, Vệ Mộ Sơn Phong hùng hùng hổ hổ dẫn người tới trả thù, kết quả đã đánh nhau một trận với chúng ty chức. Chúng ty chức vẫn luôn cho rằng bọn họ cố tình gây sự, không ngờ đây là chúng ta không hợp đạo trước.
Địch Thanh cau mày nói:
- Tạm gác chuyện A Lý lại đã, tại sao các ngươi cho rằng Tiền Ngộ Bản hại Đinh chỉ huy sứ?
Cát Đô Đầu thở dài nói:
- Chuyện này để Tư Mã Đô Đầu nói đi!
Địch Thanh không kìm được hỏi:
- Ta còn chưa biết quý tánh của hai vị?
Cát Đô Đầu nói:
- Quý tánh gì chứ, ty chức là Cát Chấn Viễn!
Tư Mã Đô Đầu nói:
- Thuộc hạ là Tư Mã Bất Quần. Thật ra chuyện này chúng thuộc hạ vốn cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu như không phải Chỉ huy sứ ngài nói chuyện này ra thì chúng thuộc hạ vẫn chưa thể khẳng định chuyện tàn ác này do Tiền Ngộ Bản làm. Thằng nhãi Tiền Ngộ Bản này rất quỷ quyệt, mặc dù Đinh chỉ huy sứ đã mơ hồ đoán ra được những hành động của hắn nhưng lại không có chứng cớ. Dạo trước sai khi Vệ Mộ Sơn Phong tới báo thù, Đinh chỉ huy sứ đã cãi nhau với Tiền Ngộ Bản một trận. Lúc đó ty chức ở ngoài có nghe thấy Đinh chỉ huy sứ trách Tiền Ngộ Bản không nên giết người bừa bãi như vậy để lĩnh công, gây ra mâu thuẫn với người Khương. Nhưng mà sau đó chuyện này cũng lặng dần, mãi về sau Đinh chỉ huy mới đi tuần tra, Tiền Ngộ Bản cũng đi theo, nào ngờ chỉ có Tiền Ngộ Bản quay lại. Hắn còn nói Đinh chỉ huy bị người Khương ám sát nên đã chết rồi. Đinh chỉ huy sứ hành hiệp trượng nghĩa, người luôn đối xử rất tốt với ba chúng ty chức. Chúng ty chức cảm thấy cái chết của Đinh chỉ huy sứ rất kỳ quái, do đó mà vẫn luôn điều tra chuyện này. Chúng ty chức muốn vạch trần Tiền Ngộ Bản nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy chứng cớ xác thực. Thậm chí Liêu Đô Đầu còn muốn ra tay, mạng đổi mạng với hắn nữa.
Địch Thanh nhớ tới lời của Liêu Phong ngày hôm qua, hắn gật đầu nói:
- Nhưng hôm qua ta nghe khẩu khí của ngươi giống như đã tìm được manh mối gì đó rồi vậy.
Tư Mã Bất Quần hổ thẹn nói:
- Thính giác của người thật lợi hại, quả thực chúng ty chức đã tìm được chút manh mối. Có người đã tận mất nhìn thấy Tiền Ngộ Bản giết chết Đinh chỉ huy.
Địch Thanh chấn động, hỏi:
- Là ai chứng kiến việc này?
Tư Mã Bất Quần nói:
- Là Hoa Đà!
Địch Thanh nhớ kỹ người tên Hoa Đà này, hắn cau mày nói:
- Sao hắn biết được chuyện Tiền Ngộ Bản giết người?
Tư Mã Bất Quần nói:
- Chuyện này nói ra quả trùng hợp. Hôm đó trên đường y từ Kim Minh Trại trở về lại bị tiêu chảy. Khi y đang lấp ở trong bụi cỏ để đi vệ sinh thì thấy Tiền Ngộ Bản và Đinh chỉ huy tới, bởi vậy đã tận mắt chứng kiến việc này.
Địch Thanh trầm ngâm nói:
- Chính miệng hắn nói với ngươi sao?
Tư Mã Bất Quần nói:
- Tên Hoa Đà này rất nhát gan. Lúc đầu ty chức chỉ cảm thấy hắn lấm la lấm lét, vô tình trong lúc hắn say rượu ty chức nghe thấy cái gì mà “Xin đừng giết tôi”. Sau đó ty chức luôn để ý tới hắn thì mới biết được hình như hắn có biết chuyện về Đinh chỉ huy. Tối qua ty chức cùng Lão Liêu, Chấn Viễn phải tới ép hỏi hắn, cuối cùng mới biết được chân tướng sự việc. Tuy nhiên chuyện này vẫn còn có chút kỳ quái.
Địch Thanh cau mày nói:
- Nếu chuyện Tiền Ngộ Bản giết Đinh chỉ huy đã có chứng cớ xác thực, vậy thì còn có gì kỳ quái nữa?
Tư Mã do dự nói:
- Theo như Hoa Đà nói, Đinh chỉ huy ban đầu nói với Tiền Ngộ Bản rằng “Ngươi giết người bừa bãi để đi lĩnh công, ngươi tưởng rằng ta không biết chuyện này sao?”. Tiền Ngộ Bản nói “Giết vài tên rác rưởi thì có gì là to tát chứ”. Không ngờ Đinh chỉ huy đột nhiên nói “ Vậy chuyện Tu di thiện kiến trường sinh địa – Ngũ suy lục dục thiên ngoại thiên. Ngươi cho rằng là chuyện lớn hay chuyện nhỏ?”. Tiền Ngộ Bản chỉ đứng đó cười nhưng khi nghe thấy Đinh chỉ huy nói tới câu này hắn đột nhiên gằm giọng nói “Ngươi…ngươi còn biết chuyện gì nữa?”. Sau đó hắn đột nhiên ra tay với Đinh chỉ huy.
Địch Thanh cảm thấy hoang mang, hắn lẩm bẩm trong miệng:
- Tu di thiện kiến trường sinh địa – Ngũ suy lục dục thiên ngoại thiên? Câu này có ý nghĩa gì?
Trong lòng hắn lại nghĩ thầm “Vốn dĩ mình chỉ cho rằng đó là giết người lĩnh công, nhưng nghe như vậy lại giống như có nội tình khác vậy?”
Tư Mã lắc đầu nói:
- Chúng ty chức cũng không biết những lời này là có ý gì.
Địch Thanh nói:
- Sau đó thì sao? Tiền Ngộ Bản liền giết Đinh chỉ huy sao?
Tư Mã oán hận nói:
- Với thân thủ của Tiền Ngộ Bản tuyệt đối không phải đối thủ của Đinh chỉ huy, nếu không thì Đinh chỉ huy cũng sẽ không một mình tìm tới hắn để nói chuyện. Theo như lời của Hoa Đà, Tiền Ngộ Bản không đánh lại được với Đinh chỉ huy, lúc hắn đang định tháo chạy thì không ngờ Thiết Lãnh và Khuất Hàn cưỡi ngựa chạy tới. Trong chớp mắt họ đã tóm gọn được Tiền Ngộ Bản.
Địch Thanh hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài:
-Bọn chúng có lừa dối.
Tư Mã Bất Quần thương cảm nói:
- Nếu Địch chỉ huy ở đó thì chắc chắn sẽ không trúng kế của bọn họ. Nhưng Đinh chỉ huy không hề phòng bị, người nghĩ rằng hai người họ tới giúp đỡ mình nên mới đi tới để truy vấn Tiền Ngộ Bản chuyện gì đó. Sau đó ba người Tiền Ngộ Bản cùng ra tay giết chết Đinh chỉ huy.
Cát Chấn Viễn căm hận nói:
- Thật hai tên Thiết Lãnh, Khuất Hàn đáng chết . Bọn chúng âm thầm ra khỏi trại rồi lại lặng lẽ trở về. Sau chúng còn nói lúc Đinh chỉ huy bị giết hai người bọn chúng đang ngồi uống rượu ở trong trại nữa. Nếu không phải tối qua ép Hoa Đà nói ra chuyện này thì cũng sẽ không biết hai người này cũng tham gia vào việc này.
Liêu Phong vội la lên:
- Địch chỉ huy, chúng ta phải làm gì bây giờ? Chỉ cần ngài nói một tiếng, không cần ngài ra tay, ba người chúng ty chức sẽ đi làm thịt bọn chúng để báo thù cho Đinh chỉ huy.
Địch Thanh khoát tay nói:
- Chớ có kích động, chuyện này không phải là vấn đề giết là xong. Nhưng các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Hắn trầm ngâm một lát, nói:
- Vừa rồi nghe các ngươi nói trong trại còn có Tôn phó chỉ huy, y có thái độ thế nào đối với chuyện này?
Cát Chấn Viễn bĩu môi nói:
- Tôn Tiết quá kiên định, y nói đã bẩm báo chuyện này lên Phạm đại nhân, muốn chờ Phạm đại nhân định đoạt.
Liêu Phong cả giận nói;
- Phạm đại nhân cũng thật không màng tới chuyện này. Chúng ty chức vừa nghe nói lại sắp phái Chỉ huy sứ mới tới, do vậy sợ chuyện này không được giải quyết nên mới tìm cơ hội giải quyết tên tiểu tử Tiền Ngộ Bản này. Thiện ác cuối cùng cũng sẽ có báo, trời không báo thì chúng ta báo.
Cuối cùng Địch Thanh cũng hiểu được rõ ngọn nguồn, hắn an ủi ba người kia:
- Các ngươi yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ báo. Nhưng Tiền Ngộ Bản còn dư đảng, chúng ta không thể giết lầm nhưng cũng không thể bỏ sót được, tốt nhất phải một lưới bắt gọn.
Hắn đảo mắt một cái liền nghĩ ra một chủ ý, nhỏ giọng nói:
- Các người hãy làm theo lời của ta trước…
Hắn nói nhỏ vài ba câu gì đó, ba người kia liên tục gật đầu, vẻ mặt tràn đầy phấn chấn.
Ba người nghe xong sự chỉ bảo của Địch Thanh liền chắp tay nói:
- Vậy Địch chỉ huy….ngài hãy cẩn thận!
Địch Thanh gật gật đầu. sau khi ra khỏi con hẻm, hắn hỏi đường tới quan nha rồi nghênh ngang đi tới.
Tới quan nha của Chỉ huy sứ rồi, Địch Thanh vừa định vào thì bị hai tên canh gác ngoài cửa chặn lại. Một tên có vẻ dày dặn kinh nghiệm hơn lớn tiếng quát:
- Nơi này không phải chỗ xin cơm!
Địch Thanh cúi đầu nhìn trang phục của chính mình, quả nhiên là chẳng ra sao cả. Hắn lôi điều lệnh định đưa ra nhưng lại vội vàng rút lại, quát lớn:
- Tân chỉ huy sứ mới nhậm chức Địch Thanh đang ở đây, còn không mau nhường đường.
Chữ trên tờ điều lệnh đã bị nhòe hết cả rồi, nhưng hắn vẫn có cách để giải quyết chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.