Sáp Huyết

Chương 203: Điệt mã (3)




Chủng Thế Hành đáp:
-Làm thế nào? Ngươi tất nhiên là ở lại trấn thủ thành, không phải là tốt lắm sao? Ngươi yên tâm giữ thành, giúp ta đánh giặc kiếm tiền. Ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi tìm Hương Ba Lạp. Mọi người đều không thiếu nợ nhau, còn có thể giúp nhau phát huy thế mạnh một cách tốt nhất.
Địch Thanh lại ngồi xuống, cố gắng lặng yên.
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh phút chốc có thể trấn tĩnh lại, âm thầm gật đầu, trong lòng nghĩ Địch Thanh thay đổi càng ngày càng nhiều, cũng vững vàng hơn. Hắn nghe thấy tin này mà vẫn có thể trấn tĩnh được, vậy là đã có phong độ của một vị đại tướng.
Một người nếu ngay cả bản thân mình cũng không thể khống chế nổi thì sao có thể khống chế cả ngàn quân?
Mắt đảo đi đảo lại thăm dò, Chủng Thế Hành bỗng nhớ ra một chuyện, nói;
-Đúng rồi, Địch Thanh, chúng ta mấy ngày qua kiếm được không ít tiền. Ta đã nói rồi, có một phần cho ngươi.
Dứt lời ông ta cười với vẻ mệt mỏi.
Địch Thanh biết chỉ có hắn là không nghĩ ra cách, không có Chủng Thế Hành thì sẽ chẳng có đâu ra cửa để kiếm tiền.
Mấy ngày nay Chủng Thế Hành lựa chọn dân chúng vào ở, rút trước tiền thuê nhà để buôn muối mỏ cũng kiếm được không ít. Địch Thanh nghe nói cũng có một phần tiền, lắc lắc đầu nói:
-Lúc trước tuy nói rồi, nhưng ta thật sự không cần, nếu lão đồng ý thì hãy đem số tiền đó của ta dùng vào việc xây thành đi.
Chủng Thế Hành vỗ tay, cười nói:
-Quân tử nhất ngôn, chớ có nuốt lời.
Địch Thanh cũng không nhiều lời, trong lòng lại nghĩ: “Chủng Thế Hành một năm nay thật sự quá vất vả rồi.”
Mấy ngày nay Địch Thanh và Chủng Thế Hành sớm tối ở cùng nhau, sớm đã biết Chủng Thế Hành chẳng qua là bề ngoài keo kiệt, con người này ngày thường hết ăn rồi lại uống, nhưng tiền bạc rất phân minh. Nếu như phải tiêu tiền của bản thân thì cả ngày thịt không đụng tới một miếng, chỉ ăn chút rau quả cho khỏi đói, vì vậy mà vẻ mặt lúc nào cũng xanh xao.
Triều đình tuy nói là đồng ý xây thành Thanh Giản, nhưng Phạm Ung chi tiền luôn không khéo léo, lại mượn cớ nói trại Kim Minh chi tiêu rất lớn, do đó những khoản tiền cần thiềt để xây dựng thành Thanh Giản đều không thể đến đúng lúc, đúng chỗ.
Nếu như không có Chủng Thế Hành liều mạng kiếm tiền, lại tiết kiệm từ trong kẽ răng, thì thành Thanh Giản là sao có thể xây dựng nhanh chóng như thế này được.
Địch Thanh không kìm được nhớ lại một trước hai tháng trước, trong lòng vẫn không nguôi xúc động.
Khi đó, vào lúc xây thành khẩn trương nhất, thành Thanh Giản đột nhiên xảy ra vấn đề nghiêm trọng, đó là trong thành đào không ra nguồn nước, cho đào giếng thì không ngờ đào trúng tầng nham thạch.
Việc này nếu ở vào lúc không có chiến tranh thì không thành vấn đề, bởi vì có thể lấy nước từ sông Diên ngoài thành. Nhưng nếu thật sự đang chiến tranh, bị người vây quanh thành, trong thành lại không có nước, không chiến cũng thất bại. Lúc đó nguời ở thành Thanh Giản lo lắng không yên, người có thể bình tĩnh chỉ có Địch Thanh và Chủng Thế Hành. Chủng Thế Hành qua một đêm mà đầu bạc trắng, tóc trên trán rụng mấy trăm sợi. Ngày hôm sau Chủng Thế Hành quyết định tiếp tục đào giếng, đào lên được một sọt đá thì thưởng một trăm đồng tiền đồng.
Binh lính trong thành đào ba ngày liên tục, còn gian khổ hơn so với ác chiến, cuối cùng đến ngày thứ ba thì đào được nguồn nước.
Toàn thành mừng vui.
Những sợi tóc bạc trắng của Chủng Thế Hành cuối cùng cũng có tác dụng, không hề kêu đau đầu, nhưng rớt nước mắt.
Tuy rằng Chủng Thế Hành vẫn luôn kêu lớn, muốn làm ăn buôn bán lớn thì phải đầu tư, nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó Địch Thanh mới hiểu sâu sắc hơn con người của Chủng Thế Hành. Hắn mới thà bị Chủng Thế Hành lừa, có ai biết đâu, cái đầu trọc kia, đôi giầy mục nát và khuôn mặt xanh xao thì có loại tình cảm thế nào?
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh nhìn ông ta xuất thần, không kìm nổi sờ sờ lên mặt hỏi:
-Mặt ta nở hoa sao?
Địch Thanh phất áo đứng lên, cười nói:
-Đâu có, chẳng qua lão vì ta vất vả thế này đi tìm hiểu tin tức, ta nên mời lão ăn bữa cơm.
Chủng Thế Hành chảy nước miếng, cuống quít gật đầu nói:
-Tiểu tử ngươi cũng có lương tâm đấy.
Đi theo Địch Thanh về phía thành trì, Chủng Thế Hành nói:
-Địch Thanh, ta thực ra luôn có một kế hoạch…. Binh lính không phải ở việc nhiều, mà là ở việc tinh anh. Ta mấy năm nay thực ra quen biết rất nhiều binh sĩ có chí, hay là chúng ta sắp xếp bọn chúng vào đội quân để cho ngươi chỉ huy. Có một số người tính cách hơi kỳ quái một chút, nhưng ta nghĩ ngươi có thể trấn áp được bọn họ.
Nói chưa dứt thì có tiếng vó ngựa truyền tới.
Một kẻ cưỡi ngựa phi như bay tới, Địch Thanh vốn tưởng là việc quân có gì khẩn cấp, lại nhìn thấy người mới tới có khuôn mặt ngựa, vừa mừng vừa sợ, hỏi:
-Trương Ngọc, sao lại là ngươi?
Người mới tới là người bạn tốt của Địch Thanh ở trong kinh, tên Trương Ngọc.
Hai người Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh là những người mà Địch Thanh kết bạn đầu tiên ở trong kinh thành. Trương Ngọc còn cùng với Địch Thanh sánh vai hợp lực, có thể nói là những nguời bạn sinh tử.
Sau khi trong cung thay đổi, đám thị vệ từng trải qua sự việc năm đó đều tự xin đi trấn thủ biên cương. Võ Anh đến Nhu Viễn ở đường Hoàn Khánh, Vương Khuê thì đi Trấn Nhung quân của đường Kính Nguyên, còn hai người Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh đều bị phân làm chỉ huy sứ trong trại Kim Minh.
Mọi người đều ở Tây bắc, chỉ vì mỗi người một nhiệm vụ, ngoài Địch Thanh ra thì tất cả đều không được tự ý đi đâu.
Địch Thanh ở thành Thanh Giản đã lâu, ngoài việc thủ thành thì chính là tìm tung tích của Hương Ba lạp. Hôm nay gặp được Trương Ngọc, thật là niềm vui bất ngờ.
Nét mặt Trương Ngọc đầy vẻ vất vả, gặp được Địch Thanh cũng vô cùng vui mừng, liền xoay người nhảy xuống ngựa nói:
-Địch Thanh, ngươi vẫn khỏe chứ?
Một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng không biết bao hàm bao nhiêu sự ân cần thăm hỏi.
Địch Thanh còn nhớ rõ Trương Ngọc từng cứu tính mạng hắn. Trương Ngọc làm sao mà không nhớ được rằng Địch Thanh vì hắn mà ngăn cản đao kiếm?
Địch Thanh gật gật đầu nói:
-Không chết được, còn ngươi, thế nào rồi?
Trương Ngọc thấy nét mặt Địch Thanh đầy vẻ phong sương, luyện rèn, mất đi vẻ non nớt năm đó, có phần cương nghị hơn, trong lòng thầm nghĩ: “Hắn đa phần đã có thể thoát khỏi bóng ma năm đó rồi”, rồi cười sang sảng đáp:
-Ta cũng rất khỏe. Tuy nói giao tranh bách tính thống khổ, nhưng ở trại Kim Minh vẫn luôn nhàn rỗi, tay chân thấy ngứa ngáy rồi. Nghe nói ngươi hai năm nay ở Tây Bắc rất có danh tiếng, ta thật sự không phục đâu. Đều là chỉ huy sứ mà sao sự chênh lệch lại lớn thế?
Anh ta nói xong lại cười không ngớt.
Địch Thanh biết Trương Ngọc đang đùa, trong lòng thấy thật ấm áp, không kìm được nói:
-Lần này ngươi đến thành Thanh Giản là có việc gì vậy?
Trương Ngọc nhớ ra cái gì đó, thò tay vào ngực lấy ra một phong thư, nói:
-Lần này ta đến là đưa ngươi bức thư này. Là của Quách Tuân - Quách đại nhân gửi cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.