Sáp Huyết

Chương 290: Hiệp huyết (3)




Địch Thanh lập tức nói :
- Phạm đại nhân muốn hạ quan truyền đạt động thái xuất binh của quân Hạ.
Có một người bên cạnh cười lạnh nói :
-Địch Thanh à, Hàn đại nhân gần đây luôn lưu ý động tĩnh xuất binh của người Hạ, đâu cần ngươi đến nhắc nhở làm chi? chẳng lẽ …ngươi và Phạm đại nhân thông minh hơn Hàn đại nhân hay sao ?
Địch Thanh quay đầu sang nhìn,thấy người vừa lên tiếng cũng là người quen biết cũ, chính là Thường Côn.
Năm ấy Địch Thanh mới vào ban trực, Thường Côn là người lãnh đạo trực tiếp của Địch Thanh, sau đó Địch Thanh thì vẫn không tiến triển gì, còn Thường Côn thì từng bước là nhân vật quan trọng trong triều được Cát Hoài Mẫn tín nhiệm, lúc này gã đang là Tuần Kiểm Tây Lộ Trấn Nhung Quân.
Thường Côn chất vấn, hiển nhiên là có ý nịnh bợ Hàn Kỳ, Địch Thanh nghiêm mặt nói :
- Cổ nhân có nói, “Kẻ trí nghĩ ngàn điều thì vẫn có điều sơ suất, người ngu ngàn lo cũng có một lần được” , Hàn đại nhân và Phạm đại nhân cùng nhau gìn giữ biên cương, chống lại quân Hạ, nên phải đồng tâm hiệp lực, trao đổi tin tức cho nhau. Nhắc nhở lẫn nhau, vốn là trách nhiệm của hai bên thôi, sao có lòng khoe khoang chứ?
Thường Côn châm chọc :
- Vậy không biết Địch Đô giám có được tin tức này từ đâu ?
Nói dứt lời thì cười ha hả, rất là khinh miệt.
Địch Thanh lạnh lùng nói :
- Tin tức này, là từ chính miệng Thái Uý Hồng Châu Khánh Đa Khắc Dụng nói ra.
Mọi người hơi giật mình, lại có một người hỏi :
- Địch Đô giám xin hãy chỉ giáo? Sao Khánh Đa Khắc Dụng lại nói quân tình cho Địch đô giám biết?
Người đó mặt đen râu dài, Địch Thanh nhận ra gã chính là Cảnh Phó, là một Tham quân.
Cảnh Phó và Quách Tuân là người quen biết cũ, lúc trước Địch Thanh mới đến biên cương, vẫn được Cảnh Phó quan tâm.
Địch Thanh trả lời:
- Mấy ngày trước ta phá thành Kim Thang, giam giữ Khánh Đa Khắc Dụng, lục soát lấy được tin tức từ trong phủ Thái Uý của hắn.
Một người la lớn :
- Địch Thanh, ngươi phá thành Kim Thang rồi à ?
Người nói chính là Vũ Anh.
Mọi người chấn động, nghe tin Địch Thanh phá được thành Kim Thang, tâm trạng khác nhau, Nhâm Phúc chỉ cảm thấy Địch Thanh đang khoe khoang, còn trong mắt Thường Côn thì lộ vẻ ghen ghét, còn Vũ Anh thì kinh sợ.
Về phần Vương Khuê, Chu Quan, Tang Dịch đều cảm thấy bùi ngùi, nhớ đến lời của Thiệu Ung lúc trước:
“Địch Thanh, ngươi sẽ là anh hùng trong thiên hạ.”
Lúc trước Nhâm Phúc đã huy động không biết bao nhiêu binh mã, tự mình làm giám quân, trù tính mưu lược rất lâu, mới phá được thành Bạch Báo. Thành Bạch Báo bị hủy có thể nói là chấn động thiên hạ, triều đình đại Tống rất vui, Nhâm Phúc cũng nhân vậy được thăng mấy cấp, kiêu căng trước mặt mọi người.
Nhưng Địch Thanh lại âm thầm phá được thành Kim Thang cũng quan trong ngang với Thành Bạch Báo ư? Còn bắt được Thái uý Hồng Châu?
Sau khi Địch Thanh phá được thành Kim Thang thì ngày thứ hai mới báo tin, nên tin tức phá thành Kim Thang vẫn chưa truyền đến tai Hàn Kỳ .
Mọi người khó có thể tin được, nhưng không thể không tin.
Sắc mặt Hàn Kỳ âm trầm khó đoán, Doãn Thù lại cười lớn :
- Khá lắm Địch Thanh, thật là anh hùng. Nếu như có được tin tức từ thành Kim Thang, vậy thì chắc không thể là giả, không bằng nói ra chút đi.
Doãn Thù muốn hoà hoãn không khí lại, tạo lối thoát cho hai bên, thầm nghĩ nếu chủ công Hàn Kỳ biết lôi kéo Địch Thanh, thuận tiện điều động Địch Thanh đến Kính Nguyên lộ, kề vai chiến đấu cùng với Nhâm Phúc, phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều. Y liếc mắt nhìn Hàn Kỳ, chỉ mong Hàn Kỳ hiểu được dụng ý của mình.
Hàn Kỳ cuồng ngạo, trong lòng cũng muốn cầu thắng lớn, lập nên uy danh thiên cổ.
Thấy Doãn Thù nhìn sang, Hàn Kỳ đột nhiên cười :
- Địch Thanh, ngươi quả nhiên không phụ kì vọng của triều đình, lần này có thể phá được thành Kim Thang, lòng quân được cổ vũ, hãy uống cạn một chén lớn, lại đây, Bạch Mẫu Đơn, rót rượu cho Địch Đô giám.
Mọi người thấy Hàn Kỳ uống rượu với Địch Thanh , đều thở phào một cái, không khí trong trướng đã có phần dịu đi, Tào Quốc Cữu vẫn trầm lặng, thấy thế cười:
- Tốt, Tốt. Làm việc nhanh gọn, ta nghe thấy, phải say một trận sảng khoái mới được.
Địch Thanh cũng không phải là hạng người lỗ mãng, mới nãy thấy Hàn Kỳ xem xét quân tình như trò đùa, nhịn không được nên mới nhắc nhở, lúc này thấy Hàn Kỳ có ý hoà giải, chắp tay nói :
- Tạ ơn Hàn đại nhân.
Bạch Mẫu Đơn là người vũ công trong trướng, khuôn mặt diễm lệ, dáng người thước tha, bưng bình rượu chậm rãi bước đến, vẻ mặt có chút lẳng lơ, cô ta đến trước mặt của Địch Thanh , sau khi rót đầy rượu xong, nghe nhàng nói :
- Thiếp thân xin kính ban nhi một chung .
Địch Thanh đang định nâng chén rượu lên uống, nghe vậy vô cùng nổi giận, quát :
- Ngươi nói gì?
Bạch Mẫu Đơn kêu “ôi” một tiếng, ngã xuống đất, mọi người cả kinh, không hiểu nguyên cớ vì sao. Lúc Bạch Mẫu Đơn nói, thanh âm rất nhỏ, trừ Địch Thanh ra, không có người thứ hai nghe cô ta nói gì.
Địch Thanh đã nổi giận ra mặt, Bạch Mẫu Đơn dám muốn gọi hắn là ban nhi?
Ban nhi ------tức là chữ xăm trên mặt Địch Thanh, mặt có xăm chữ mà ngay cả một ca kỹ cũng coi thường ư? Hắn đường đường là một Binh Mã Đô Giám, chỉ vì xuất thân từ lính màngay cả ca kỹ thấp hèn cũng có thể châm biếm hay sao?
Lúc này Địch Thanh lại nghe tiếng Dương Vũ Thường vang lên bên tai :
- Huynh ở trong lòng muội … là một anh hùng cái thế thiên hạ có một không hai, sao có thể chịu sự coi thường của những người đó?
Hắn chinh chiến nhiều năm, nổi danh ở Tây Bắc, nhưng giờ phút này ngay cả một ca kĩ cũng có thể coi thường hắn ư ?
Vũ Anh vội la lên :
- Địch huynh…chuyện gì?
Y liên tục nháy mắt, có ý bảo Địch Thanh đừng gây ra xung đột.
Địch Thanh bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn Bạch Mẫu Đơn, nói :
- Ngươi hãy đem những lời ngươi vừa nói, nói lại một lần cho mọi người trong trướng nghe.
Bạch Mẫu Đơn uất ức đứng lên, nói lớn :
- Thiếp thân...thiếp thânchỉ nói kính ban nhi một chén rượu, chẳng lẽ nói sai hay sao ?
Lần này cô ta nói rõ từng chữ, mọi người trong trướng đều nghe thấy, vẻ mặt khác nhau.
Đám người Vũ Anh cũng giống như Địch Thanh đều xuất thân từ binh nghiệp, nghe Bạch Mẫu Đơn nói câu ban nhi, đã tổn hại hơn phân nửa võ tướng trong trướng, tức thì trong lòng cũng vô cùng phẫn nộ.
Chỉ có Hàn Kỳ, Nhâm Phúc, Doãn Thần mấy viên quan cấp cao, thần sắc vẫn còn tự nhiên, trong lòng bọn họ, đám người Địch Thanh, là võ nhân ti tiện, chính là cái đốm.
Đây là gia pháp tổ tông Đại Tống, một số văn nhân này đương nhiên không cảm thấy chỗ nào là sai.
Địch Thanh nhìn Hàn Kỳ, nói từng chữ một:
- Hàn đại nhân… ngài nói Bạch Mẫu Đơn có sai hay không?
Bạch Mẫu Đơn không đợi Hàn Kỳ trả lời, liền cướp lời nói:
- Tối qua lúc thiếp thân (cách phụ nữ ngày xưa khiêm tốn tự gọi mình) và Hàn đại nhân có bình luận rượu, thơ, hào kiệt, Hàn đại nhân có nói …chẳng qua là những cái đốm thôi, lời thiếp thân là lời nói thực, Hàn đại nhân, ngài không được giở trò vô lại.
Cô ấy cười duyên với Hàn Kỳ, giống như đang làm nũng vậy.
Hàn Kỳ cũng cảm thấy Bạch Mẫu Đơn nói như thế trước mặt các tướng là có điều không ổn, nhưng vì thứ nhất, bất mãn Phạm Trọng Yêm, thứ hai khinh thường Địch Thanh, càng không hài lòng việc Địch Thanh chỉ trích y trước mặt mọi người. Huống chi trước mặt giai nhân, làm thế nào mà chịu đánh mất uy phong được chứ? Nên gật đầu nói:
- Ta nói rồi, ta đương nhiên không giở trò.
Vừa nói xong, trong trướng trở nên xôn xao, Tào quốc cữu chau mày.
Địch Thanh nổi giận, mới vừa quát lớn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài trướng ồn ào.
Đây là trại Cao Bình, trọng địa của quân Tống, Hàn Kỳ còn ở đó, ai dám đánh trống reo hò cơ chứ?
Hàn Kỳ đưa mắt nhìn quanh, quát:
- Ai đang ồn ào vậy?
Nhâm Phúc vội vàng đứng dậy, lao ra khỏi doanh trướng. Không lâu sau, Nhâm Phúc dẫn vài tên binh sĩ vào, áp giải một tên, người đó mặt đầy máu, nhưng khó che giấu cái vẻ mặt hung tợn của gã, Địch Thanh vừa trông thấy, liền kêu lên:
- Triệu Minh, sao lại là ngươi?
Ngừơi bị áp giải vào là thủ hạ mà Địch Thanh dẫn đến.
Khoé mắt Triệu Minh bầm tím, khoé miệng vỡ rách, trán chảy đầy máu tươi, rõ ràng là bị người ta xúm lại đánh một trận, y cắn chặt hàm răng, trong mắt đầy oán hận.
Địch Thanh muốn đi đến, Nhâm Phúc cổ tay khẽ vươn ra, đã tháo hết thiết sắt đeo tren lưng xuống. Vốn là Hàn Kỳ bày yến tiệc, theo quy định các tứơng không được mang theo binh đao, nhưng Hàn Kỳ khác hẳn người thường, không để cho các tướng bị gò bó. Nhâm Phúc xem mình có công lao hiển hách, nên bốn lưỡi thiết giản không lúc nào rời thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.