Sáp Huyết

Chương 484: Ước hẹn (3) - Kết thúc




Phi Tuyết cúi đầu thấp xuống, nước mắt cuối cùng đã rơi...Thì ra tận đến bây giờ nàng mới biết, cho dù không có kiếp trước, Địch Thanh vẫn luôn nhớ nàng. Nàng vốn không dám khẳng định, nhưng nàng sao có thể quên được?
Nước mắt Địch Thanh rơi xuống bên gò má, nói tiếp:
- Đoàn Tư Bình không biết gì cả, nhưng Phi Tuyết vẫn lặng lẽ đi bên cạnh hắn, bởi vậy bọn họ mới có thể gặp nhau ở Biện Kinh. Đoàn Tư Bình vẫn hoàn toàn không biết gì cả, mà Phi Tuyết lại biết hết thảy kiếp này của Đoàn Tư Bình.
Lại nhớ lúc tới Biện Kinh gặp nhau ở Đại Tướng Quốc Tự, từng câu của Phi Tuyết, hóa ra có ngàn vạn hàm ý.
- Biện Kinh cũng không tệ, nhưng ta không thích. Một nơi tốt hay xấu đến thế nào, không cần biết nó có phồn hoa bao nhiêu, không cần biết nó tươi đẹp bao nhiêu, cũng không quan tâm có bao nhiêu người, chỉ cần biết trái tim của người đó thôi.
- Nói ngươi cũng sẽ không đồng ý. Hiện tại ngươi ở Biện Kinh không ra nữa, sao vô duyên cớ cùng ta đi trăm núi ngàn sông?
- Năm nay hoa vẫn đẹp như năm trước, nhưng người năm trước đã già. Ai biết người già không bằng hoa, nhưng hoa rơi xin người chớ quét. Cuộc đời cay đắng ngắn ngủi, có lẽ thật sự không bằng hoa nở hoa tàn...
- Ngươi đương nhiên cũng có người thương, nếu như ngươi có thể, sẽ không giống Địch Thanh? Đặt mình trong hoàn cảnh khác, ngươi không nên làm khó hắn!
Hóa ra lúc đó Phi Tuyết cũng đã quyết định, không làm khó hắn nữa. Hoặc Phi Tuyết sớm đã biết, kiếp này của Địch Thanh cũng đã có ước hẹn, nàng không muốn làm khó hắn.
Nàng không muốn cưỡng cầu.
Nếu ước hẹn kiếp trước đã bị tình cảm chân thành làm quên đi, nàng dù đau lòng nhưng cũng không hề hối hận.
Nước mắt kia chảy xuống khóe miệng mặn chát, râu cằm trải qua phong trần đã nhuốm sương mang theo sự áy náy và đau đớn khôn cùng. Địch Thanh nói tiếp:
- Nhưng Đường Phi Tuyết vẫn không muốn buông bỏ. Nàng gặp Đoàn Tư Bình ở trại Bình Viễn, vì thế nàng muốn đưa Đoàn Tư Bình tới Hương Ba Lạp để làm thức dậy trí nhớ của hắn. Nhưng căn bản Đoàn Tư Bình không có chút ấn tượng, như là hắn chưa từng đi cùng Đường Phi Tuyết tới Hương Ba Lạp. Ở trong hoang mạc, hai người khó lựa chọn sinh tử, Đường Phi Tuyết chọn để lại cơ hội sống cho Địch Thanh.
Trong hai mắt đẫm lệ như nhìn thấy sa mạc mờ mịt, hồng trần hỗn độn kia...
- Ngươi tin số mệnh không?
Nếu ngươi tin số mệnh, vậy ngươi sẽ không chết. Ta đã xem vận mệnh, ta biết ngươi có thể sống rất lâu.
- Vậy còn ngươi?
- Con người có ai không chết đâu?
Thì ra một khắc này, Phi Tuyết lại quyết định, nàng liên tục lựa chọn, lần lượt buông bỏ, có phải bởi nàng nghĩ đã sống, đã yêu, cuộc đời này không còn mong ước gì nữa? Hay nàng đột nhiên phát hiện, trải qua luân hồi kiếp trước, người nàng yêu hóa ra không phải yêu nàng?
Một khi đã vậy, nàng sống trên đời này còn ý nghĩa gì?
Nước mắt rơi xuống, từng giọt rơi trên nền đất đen trắng rõ ràng kia, giống như nước mắt của bát mặc sơn thủy.
Địch Thanh khàn khàn nói:
- Sau đó muội buông bỏ Đoàn Tư Bình, nhưng vẫn không buông bỏ mong muốn trợ giúp Đoàn Tư Bình, muội đi Thanh Đường, là để thảo luận với Cốc Tư La làm thế nào cứu Thần nữ, cũng là cứu Đoàn Tư Bình. Tận đến hiện tại, muội vẫn đang muốn giúp Đoàn Tư Bình...
Hai mắt đẫm lệ mờ đi, sao có thể quên hình ảnh trong căn phòng bí mật tại Thanh Đường kia...
Phi Tuyết không tiếc đã cắt cổ tay lấy máu cứu hắn, lúc đó hắn khó hiểu, khó hiểu vì sao cô gái này phải từ bỏ tính mạng quý giá của bản thân để cứu tính mạng hắn! Lúc đó hắn cũng rơi lệ đầy mặt, nói:
- Phi Tuyết, nếu ngươi biết tâm ý người khác, hẳn ngươi phải biết lòng của ta? Ta muốn ngươi kiên cường sống tốt, ngươi có biết không?
Lúc đó khi hắn nói ra những lời này, không phải là biết người yêu kiếp trước ở trước mặt, có ước hẹn tam sinh, mà là cô gái bình thản như nước này đã sớm khắc sâu trong đầu hắn, hắn còn nhớ rõ Phi Tuyết đã rơi lệ, gục đầu trên vai hắn, khẽ nói:
- Ta biết.
Nàng cái gì cũng biết, nhưng hắn không biết gì cả!
Bởi vậy Phi Tuyết nói một cách chấp nhất với hắn:
- Địch Thanh, ngươi đồng ý với ta, từ nay về sau, ta và ngươi không thiếu nợ nhau rồi, được không?
Hắn không biết gì cả, còn ngây ngốc nói:
- Không được!
HIện tại cái gì hắn cũng biết rồi, có phải đã quá muộn hay không. Nhưng dù cho hắn sớm biết, thì có năng lực gì để thay đổi duyên phận kiếp trước?
Khuôn mặt tang thương, Địch Thanh nhìn Phi Tuyết, nói:
- Lúc ở trong căn phòng bí mật tại Thanh Đường, muội muốn nói cho ta một bí mật, giờ ta đã biết bí mật đó là gì rồi.
Phi Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, nhưng thân thể mềm mại run rẩy như lá trong gió...
- Ta là Đoàn Tư Bình.
Địch Thanh lệ rơi đầy mặt, khàn giọng nói:
- Bí mật lúc đó muội muốn nói chính là ta, Địch Thanh ta vốn là Đoàn Tư Bình. Đến giờ muội còn muốn gạt ta sao?
Hương Ba Lạp trầm ngưng như nước. Nhưng sự yên lặng như nước này đã có biết bao sóng gió tình cảm động trời. Thần sắc đám người Diệp Tri Thu, Tào Dật, Triệu Minh biến đổi, đều lặng lẽ đi ra ngoài, bọn họ không biết đối mặt như thế nào, lại càng không biết đối mặt với Địch Thanh thế nào.
Chỉ có Quách Tuân đứng ở cách đó không xa, thần sắc thương cảm.
Nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay của Địch Thanh, đợi nước mắt đã khô, lúc này Phi Tuyết mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
- Địch Thanh, ngươi đừng si ngốc nữa. Ngươi là Địch Thanh, người ngươi yêu nhất là Dương Vũ Thường. Hiện tại ngươi không nên nghĩ gì cả, cứu Dương Vũ Thường rồi nói sau, được không?
Địch Thanh bỗng dưng hét:
- Nhưng các người thì làm sao bây giờ?
- Cái gì làm sao bây giờ?
Trong mắt Phi Tuyết có tia bối rối.
Ánh mắt Địch Thanh xẹt qua Quách Tuân, lại chăm chú nhìn Phi Tuyết, một lát nói:
- Ta biết hết rồi, muội còn muốn gạt ta? Cùng thần nữ đặt ra lời thề không chỉ có Đoàn Tư Bình, Nguyên Hạo, còn có muội và cả Quách đại ca nữa. Lời thề này đều có một điểm chung, là những người lập lời thề sẽ bị phản ngược lại, hiện giờ thần nữ đã đi rồi, nhưng lời nguyền vẫn chưa tan...Ta cứu Vũ Thường, nhưng chỉ sợ rất nhanh các người sẽ bỏ ta mà đi.
Phi Tuyết lui ra phía sau một bước, nhìn lại Quách Tuân, Quách Tuân lắc đầu, định mở miệng, Địch Thanh đã cắt ngang, nói:
- Các người đừng liên hợp lại gạt ta nữa, các người đều biết điều ấy, đúng không? Các người vẫn luôn gạt ta!
Lúc trước hắn gặp ông lão kia, chỉ thấy ông lão hỏi:
- Phi Tuyết đâu rồi? Nó đi rồi sao? Nó nói số mệnh đã định sống không được mấy năm.
Địch Thanh chỉ nghe được mấy từ ít ỏi này thì đã hiểu tất cả mọi điều. Vì sao Quách Tuân có thể khôi phục võ công, có phải là có lời thề gì với Thần nữ hay không? Vì sao Phi Tuyết có thể thần thông như thế, có phải cũng giống như Đan Đan?
Sắc mặt Quách Tuân ảm đảm, thần sắc Phi Tuyết thay đổi.
Mặc dù bọn họ không muốn nói cho Địch Thanh biết điều này, nhưng nếu Địch Thanh đã biết, bọn họ căn bản không thể giấu diếm.
Địch Thanh vừa thấy đã biết mình đoán không sai, giây phút này, đầu óc hắn trống rỗng, thụt lùi mấy bước, lùi đến trước quan tài bằng kính, tay vịn vào quan tài bằng kính lạnh băng, nhìn dung nhan Dương Vũ Thường sinh động, trong đầu hắn có hàng ngàn vạn ý niệm xoay chuyển...
Nhưng cơ hội chỉ có một lần, hắn thật sự phải cứu Dương Vũ Thường trước?
Nếu hắn không biết sự việc của Phi Tuyết, Quách Tuân, đương nhiên hắn không chút do dự mà ấn vào cái nút kia, năm tháng như nước chảy, hồng trần sớm tối, Địch Thanh hắn không ngày nào là không nhớ Vũ Thường, cả đời này của hắn chỉ vì cứu Vũ Thường, hắn vuột mất ngàn vàn lần, cuối cùng bây giờ đã có cơ hội.
Cơ hội đang ở trước mắt, chỉ cần hắn triển khai cái nút là có thể cứu được Vũ Thường, đạt được ước muốn.
Nhưng hắn sao có thể ấn nút được?
Hắn yêu Vũ Thường say đắm cuồng dại, nhưng hắn biết chỉ cần hắn ấn nút này thì Phi Tuyết, Quách Tuân sẽ mất đi cơ hội cuối cùng, hắn nên lựa chọn thế nào?
Có lẽ hắn có thể giả bộ ngốc nghếch, làm bộ như không biết, vậy thì không phiền não nữa. Nhưng hắn là Địch Thanh, thì sao có thể giả như không có việc gì? Tâm tư biến chuyển, đau khổ ngàn vạn, Địch Thanh rơi lệ lã chã.
Trong mắt có lệ lệ, ẩn trong Tích Lệ cũng có ngấn lệ, vách tường bạch ngọc Hương Ba Lạp như có cảm ứng, có ánh sáng mũi nhọn lóe ra, như nghê hồng, như phi vũ...
Ánh sáng trắng như nguyệt kia, sáng rực như đất trời chiếu rọi lên người mọi người.
Trong quan tài sáng trong suốt như pha lê, khóe mắt Dương Vũ Thường đột nhiên có giọt nước mắt chảy xuống, nhẹ như gió sớm, sáng như sương mai...
Người trong quan tài kia cuối cùng mở mắt ra, khẽ nói:
- Địch ca ca, muội đợi huynh...rất lâu rất lâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.