Đám tang của Hoắc Đình Vương và Hoắc Đình Lâm tổ chức rất long trọng. Dù là trong giới kinh doanh chân chính hay là trong thế giới ngầm, Hoắc Đình Vương đều là nhân vật rất lớn, thế nên có rất nhiều nhân vật tay to mặt lớn đến dự. Tuy đông người là vậy nhưng để tìm một người thật sự thương xót cho sự ra đi của anh em họ thì không có một ai.
Vũ Hồng My có thể thấy ở đây mọi người đều có mục đích riêng khi tới dự đám tang, chủ yếu là nhắm vào tài sản và băng đảng của Hoắc Đình Vương, họ cho rằng đây là lúc thích hợp để tìm cách moi tiền và triệt tiêu băng đảng. Cô cảm thấy cái kết này là tương xứng với cách sống của hắn. Hoắc Đình Lâm mặc dù chỉ là một kẻ giữ tiền và trung thành với anh trai, thái độ thù ghét của mọi người cũng không thua gì đối với Hoắc Đình Vương.
Là người thừa kế tài sản của Hoắc Đình Vương, Vũ Hồng My bị rất nhiều người tiếp cận, một là để lấy lòng, hai là để dụ dỗ moi tiền, ba là tìm cách lừa cô về phe họ. Vũ Hồng My cảm thấy thật phiền phức, cô đã để Trương Bân tiếp họ rồi lẻn ra ngoài.
Cô rời đi rất dễ dàng, không bị ai phát hiện, có lẽ là do không ai nghĩ cô sẽ lẻn đi. Hít thở không khí trong lành, Vũ Hồng My cảm thấy cực kì sảng khoái so với bên trong đám tang ngột ngạt đầy mùi người kia.
Cô đi dọc bãi cỏ, trước mặt cô bỗng xuất hiện một người mà cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày gặp lại. Đó là ông thầy bói cô đã từng gặp nhiều năm trước.
Vũ Hồng My không rõ ông ta có nhớ mình không, cô thì lại nhớ ông ta rất rõ.
“Xem ra những con ác quỷ đã siêu thoát.” Ông thầy bói nói.
“Tôi không phải là người mê tín, nhưng tôi có vẻ sợ ông rồi đấy.” Vũ Hồng My nhận ra là ông ta còn nhớ mình. “Phải, ác quỷ đã về với nơi của họ. Trừ tôi.”
“Cô là một kẻ liều lĩnh nhưng cũng rất may mắn. Tôi muốn nói cho cô biết số phận sắp tới của cô.” Ông thầy bói đưa cho cô một xấp quẻ bói.
Vũ Hồng My không ngừng ngại rút một quẻ, cô từ từ mở lên xem, là “đại hung”.
“Ồ, xem ra may mắn của tôi sắp hết ư?” Vũ Hồng My hỏi nhưng ông ta không trả lời gì, chỉ lẳng lặng đi tiếp.
Cô cảm thấy hơi lo lắng, kế hoạch của cô đúng là đầy những sự mạo hiểm, mọi bước đều có khả năng thất bại, nhưng cho đến giờ thì cô vẫn luôn gặp may. Vũ Hồng My không nghĩ ra được liệu chuyện gì có thể xảy ra?
Cô tiếp tục bước đi, lại một người nữa mà cô không nghĩ sẽ gặp ở đây, đó là Thái Viễn Sơn. Một giọt mồ hôi lăn xuống, trong thoáng chốc cô đã nghĩ cảnh sát đã có bằng chứng bắt cô. Sau đó bình tĩnh lại, cô nghĩ nếu thế thì hẳn Thái Viễn Sơn đã không đi một mình.
“Chào, anh cần hỏi thêm điều gì à? Hay chỉ vô tình đi qua đây thôi?” Cô không nghĩ Thái Viễn Sơn muốn tới dự đám tang.
“Tôi không nghĩ sẽ gặp cô trên đường đấy. Cũng tốt, tôi có việc cần nói riêng với cô đây.” Thái Viễn Sơn nói.
“Việc cần nói riêng ư?”
“Phải, là về chuỗi vụ án Viên Lệ Lệ, Mã Tuấn, Hoắc Đình Vương và Hoắc Đình Lâm, Tạ Trung Vũ và Cao Lập. Tôi muốn trao đổi với cô một số điều không hợp lý.” Thái Viễn Sơn sau đó tóm tắt cho Vũ Hồng My những suy đoán của cảnh sát “Mong cô không phật lòng khi cảnh sát nghi ngờ cô.”
“Không sao, đó là tính chất công việc mà. Nhưng đó chỉ là suy đoán thôi, làm gì có bằng chứng.” Vũ Hồng My tự tin.
“Đúng vậy, đó là lí do chúng ta chỉ dừng lại ở mức là thảo luận.”
“Tôi tự hỏi tại sao cảnh sát lại đi thảo luận vụ án với nghi phạm cơ chứ?”
“Vì tôi cần một lời giải thích, cô biết đấy, một vụ án liên quan đến các nhân vật lớn như Mã Tuấn và Hoắc Đình Vương, cần một lời giải thích càng nhanh càng tốt.” Thái Viễn Sơn đáp.
Đi tìm lời giải thích khác với đi tìm sự thật, Vũ Hồng My chú ý đến điểm đó, vậy là Thái Viễn Sơn đã chấp nhận rằng mình không có bằng chứng chống lại cô. “Vậy anh cảm thấy có điểm nào chưa hợp lý?”
“Động cơ của Cao Lập, hắn giết những người đó để làm gì?”
“Điều này nói ra thì cũng có phần lỗi của tôi, chắc rằng anh ta làm vậy vì muốn tốt cho tôi. Anh biết đấy, tôi đã cãi nhau với Viên Lệ Lệ, lúc ấy cô ta có buộc miệng đe dọa tôi, dù chỉ nói suông thôi nhưng có lẽ Cao Lập không hiểu được điều đó. Còn về Mã Tuấn, một hôm khi đi ăn cùng nhau, tôi đã giả vờ nói xấu đạo diễn Mã. Có điều chắc Cao Lập đã nghĩ là thật. Còn Hoắc Đình Vương thì rõ ràng quá rồi, nếu hắn còn sống thì có lẽ bây giờ tôi sẽ bị đá khỏi nhà, thân bại danh liệt. Còn Hoắc Đình Lâm đáng thương chỉ vô tình có mặt tại đó.”
“Cô có cách giải thích nào về việc Tạ Trung Vũ có những đoạn phim quay Cao Lập hay không?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Nếu anh cần một lời giải thích thì tôi sẽ trả lời thế này, Tạ Trung Vũ là một stalker, hắn từng theo dõi tôi và vô tình phát hiện ra việc Cao Lập đã bám theo Viên Lệ Lệ, do đó lần sau khi tôi nói với Cao Lập về đạo diễn Mã, Tạ Trung Vũ đã bám theo để quay lại. Cả ở vụ án Hoắc Đình Vương cũng thế.” Vũ Hồng My trả lời.
“Vậy tại sao trong lần đầu tiên, Tạ Trung Vũ không tố cáo Cao Lập ngay mà lại đợi đến lần thứ hai?” Thái Viễn Sơn đưa ra nghi vấn.
“Về việc này tôi không rõ, có lẽ do ban đầu anh ta chưa đủ can đảm chăng, hoặc do anh ta muốn có nhiều bằng chứng hơn.” Vũ Hồng My ra vẻ nghĩ ngợi.
“Cũng hợp lý. Còn một vấn đề nữa là tại sao Cao Lập lại biết Tạ Trung Vũ?”
Vũ Hồng My có chút lúng túng, cô không nghĩ ra được cách giải thích phù hợp. Nhưng không sao, cô cũng chỉ là một công dân bình thường, không giải quyết được vụ án cũng là chuyện thường tình. “Tôi không biết.”
“Thế tôi sẽ đưa ra giả thuyết thế này, Tạ Trung Vũ đã dùng đoạn phim đầu tiên để đe dọa tống tiền Cao Lập. Ban đầu Cao Lập nhân nhượng để chờ xử lý Hoắc Đình Vương trước. Sau khi đã xong việc đã xong việc, Cao Lập đã không thỏa hiệp với Tạ Trung Vũ nữa. Vì vậy nên Tạ Trung Vũ đã tố cáo Cao Lập, không ngờ được rằng tên sát nhân đã tìm được nhà anh ta từ trước, phục sẵn và giết chết Tạ Trung Vũ.” Thái Viễn Sơn đưa ra một hướng giải đáp “Sau đó thì Cao Lập bỏ trốn khi biết Tạ Trung Vũ đã kịp tố cáo mình. Trong lúc không biết phải làm sao để trốn khỏi cảnh sát thì trong đầu Cao Lập bỗng nhớ đến cô, người bây giờ đang giữ tài sản của Hoắc Đình Vương, mọi chuyện sau đó diễn biến giống như trong lời khai của Trương Bân.” Thái Viễn Sơn nói.
“Vậy là mọi chuyện đã ăn khớp với nhau rồi, thế giờ chúng ta nói chuyện xong rồi nhỉ?” Vũ Hồng My không hiểu Thái Viễn Sơn nói với mình những điều này làm gì. Cô có thể hiểu lý do để anh đưa ra kết luận khác với thực tế đã suy đoán ra, là để kết thúc nhanh vụ án, tuy nhiên Thái Viễn Sơn chỉ cần âm thầm làm điều đó là được, đâu cần nói cho cô biết.
Đúng như Vũ Hồng My đã nghĩ, Thái Viễn Sơn đáp lại rằng “Thật ra vẫn còn một chuyện nữa.”