Sát Phá Lang - Priest

Chương 23: Mãnh hổ




Cố Quân chậm chạp lấy một mảnh kính lưu ly từ trong lòng ra, đặt trên mũi, thong thả bước đến bên cạnh Trường Canh, đẩy cửa sổ híp mắt dõi nhìn phía trên Đình Diên đài.
Mảnh kính lưu ly kia gắn dây bạc, vắt nghiêng vào tai, che mất một con mắt hoa đào, sống mũi lại càng thêm thẳng, khí chất cả người đột nhiên có vẻ lãnh liệt, tỏa ra mùi của y quan cầm thú.
Trường Canh ngơ ngác nhìn y một lúc, hỏi: “Nghĩa phụ, người đeo cái gì thế?”
Cố Quân nghiêng đầu trêu y: “Đồ của bọn Tây đấy, đẹp chứ? Bên đó thịnh hành đeo cái này, để lát ta ra ngoài đi một vòng, lừa về một bà mẹ kế Tây Dương cho ngươi được không?”
Trường Canh: “…”
Một tiểu tướng sĩ Huyền Ưng bộ có ý làm dịu bầu không khí nặng nề ban nãy, thông minh nói: “Đại soái, ngài cũng không phải cha ruột mà!”
Cố Quân vô tâm vô phế cười theo.
Tiểu tướng sĩ nọ lắc lư đầu nói: “Bây giờ thế đạo thay đổi, lòng người cũng khác xưa, nữ nhân trước kia coi trọng đạo đức năng lực và tính tình của chúng ta, chúng ta đều không phải lo gì, hiện tại thì ngược lại, họ chỉ quan tâm nam nhân có tuấn tú hay không. Đại soái, các huynh đệ chúng ta ế không phải do ngoại hình xấu, mà là do sinh không gặp thời thôi.”
Đặc sản của Huyền Thiết doanh chính là trai ế, vừa nghe lời này, tất cả đều ồn ào theo.
Cố Quân cười to nói: “Cút, đừng lôi cả ta vào! Ai ngoại hình xấu hả? Bản hầu đường đường là một đóa hoa của Huyền Thiết tam bộ, mỹ danh vượt trùng dương luôn rồi.”
Một đám đàn ông thô lỗ trong quân sợ hãi trước sự mặt dày vô sỉ của Đại soái nhà mình, đành phải cười rộ lên, Thẩm Dịch nói lạnh tanh: “Đại soái, ngài xinh đẹp như hoa, sao cũng không cưới được vợ thế hả?”
Một câu đâm trúng chuyện thương tâm của Cố Quân, Cố đại soái đành phải ôm ngực nói: “Ta chờ giá cao mà, thứ tốt đều để áp trục, ngươi thì biết cái gì?”
Nói đến việc này, thật sự cũng không trách được Cố Quân.
Năm đó tiên đế đối với y hết sức mâu thuẫn, vừa yêu thương vừa phòng bị y, lúc nhỏ còn đỡ, mới hơi lớn lên thì hôn nhân đại sự của An Định hầu liền trở thành cái xương mắc trong họng tiên đế.
Chọn người thân phận hèn mọn, sợ người ta nói mình bạc đãi trung lương, tiên đế chẳng ăn nói được với ai, nhưng nếu chọn nhà quyền cao chức trọng, trong lòng tiên đế lại lo ngay ngáy.
Hai đường đều khó xử, chắc hẳn năm đó trong lòng tiên đế nhất định chỉ hận Cố Quân không phải là một tiểu thái giám.
Việc hôn nhân của An Định hầu lần lữa rất lâu, cuối cùng tiên đế quyết định chọn con gái Quách đại học sĩ.
Quách gia nhiều thế hệ dòng dõi thư hương, gia thế thanh quý, Quách cô nương nghe nói xinh đẹp như lan, tài danh vang khắp đế đô, cùng thái tử phi năm đó, hoàng hậu hiện tại xưng là kinh thành song thù, vừa không dính dáng tới ai, cũng không bẽ mặt Cố Quân. (Thù: người đẹp)
Nhưng cũng thật là kỳ lạ, bắt đầu từ khi đính hôn, đóa danh hoa này như thể bị phủ sương, ngày càng tiều tụy hơn, không đợi Cố Quân đánh giặc xong về kinh, Quách tiểu thư đã hương tiêu ngọc vẫn.
Nói tới thì người chết vợ nhiều vô kể, chẳng có gì đáng ngạc nhiên, huống chi chỉ là một thê tử vị hôn còn chưa xuất giá. Nhưng việc này dính tới An Định hầu, thì rất khó để người ta không liên tưởng đến ngoại tổ góa bụa cô đơn và cha mẹ mất sớm của y.
Thế là, chuyện An Định hầu khắc vợ không chân mà chạy khắp nơi.
Có thể gả cho An Định hầu cố nhiên thể diện trong ngoài đều có tất, còn không cần hầu hạ cha mẹ chồng, nhưng phúc phận bằng trời cũng phải có mệnh hưởng mới được.
Sau đó Cố Quân chạy qua chạy lại Bắc cương Tây Vực, bốn năm năm không về kinh thành, cũng chẳng còn cơ hội lo liệu. Hiện giờ tiên đế đã thẳng cẳng ra đi, đương kim Hoàng thượng tuy lớn hơn Cố Quân vài tuổi, song từ nhỏ kêu y là hoàng thúc, kém một bậc, dù cho quân thần hữu biệt, quản hôn nhân đại sự của y cũng ít nhiều không tiện lắm.
Bản thân Cố Quân cũng không có tinh lực để ý, thế là kéo dài mãi tới bây giờ.
Thẩm Dịch không chịu bỏ qua cho y: “Chờ giá cao? Đại soái muốn bán mình cho ai?”
Cố Quân ngẩng đầu lên, xuyên qua kính lưu ly, thấy Trường Canh nhìn mình chằm chằm, trên mặt còn không tự chủ được có vẻ căng thẳng, liền cho là thiếu niên kia đang lo lắng mình cưới vợ rồi không thương y nữa.
Cố Quân vỗ đầu Trường Canh trấn an: “Ta thích người thông minh ôn nhu tốt tính, yên tâm, về sau nhất định không rước sư tử Hà Đông về bắt nạt ngươi đâu.”
Lời này như khoét một lỗ ngay ngực Trường Canh, ý nghĩ xằng bậy phảng phất đã bị y hàng phục được cơ hội lại chui ra gây sự, làm không đâu không ảm đạm.
Y đành phải buộc mình gượng gạo mỉm cười.
Dốc hết sức như mỗi đêm buộc mình nhắm mắt ngủ vậy.
Lúc này, trên Đình Diên đài đột nhiên đánh trống reo hò, mấy người Tây Dương dẫn hết lũ khỉ vẹt nhảy nhót trên đài xuống, khiêng một cái lồng sắt to che vải nhung lên, một thằng hề Tây Dương sắc mặt trắng bệch uốn éo dựng lên vòng lửa lớn, làm điệu bộ một lúc lâu, khiến mọi người tò mò đủ rồi, mới tháo tấm vải nhung xuống.
Trong lồng sắt kia vậy mà lại có một con hổ to.
Cát Bàn Tiểu nhô hết người ra ngoài cửa sổ, hỏi luôn mồm: “Thật hay giả vậy? Đó là hổ thật hả?”
Thằng hề tiến lên mở lồng, cầm xích dắt hổ ra.
Chẳng biết có phải do người vây xem quá nhiều hay không, con hổ kia có vẻ hơi lo nôn nóng, không ngừng có động tác giãy giụa.
Cố Quân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bọn Tây này thật là quá hiểu quy củ mà, tết nhất lại lôi ra súc sinh như vậy – Tiểu Giả.”
Thiếu niên ban nãy nói nhiều nhất thần sắc nghiêm lại: “Vâng.”
Cố Quân nói: “Tìm người canh chừng, phía dưới đông người, đừng để xảy ra nhiễu loạn gì nữa.”
Tiểu Giả lĩnh mệnh đi, gã trực tiếp nhảy xuống từ lộ đài trên hồng đầu diên, bóng đen lướt qua không trung cao mấy chục trượng, để lại một luồng hơi nước nhỏ, chớp mắt đã mất tăm.
Trong tiếng người ồn ào huyên náo, con hổ nôn nóng không yên bắt đầu nhảy vòng lửa một cách không tình nguyện, vẻ mặt dữ tợn như bị bức lương vi xướng.
Trên lầu ngắm cảnh của Vân Mộng đại quán, tiếng khen ngợi sóng sau cao hơn sóng trước, có kẻ kích động liền bắt đầu rắc tiền xuống.
Xem ca múa tạp kỹ cao hứng, ném vài đồng tiền lên Đình Diên đài cũng không hề gì, rất nhiều người đều làm thế, nhưng hôm nay không biết có tên ngu đần từ đâu đến, lại đi ném vàng lá xuống.
Đám người vốn ở dưới đài xem náo nhiệt ồ lên như vỡ chợ, đua nhau la “vàng vàng”.
Còn chưa kịp tranh được gì, con hổ vốn đang chui qua vòng lửa không biết thế nào mà bị triệt để chọc giận, nó gầm lên một tiếng, quay đầu lại cắn thằng hề không kịp phòng bị.
Thằng hề đương trường bị cắn đứt một cánh tay và non nửa bả vai, tru lên một tiếng thảm thiết thê lương.
Hổ dữ rống lên một tiếng, thoát khỏi khống chế, lao tới biển người dưới Khởi Diên lâu.
Người bên trong bị súc sinh kia dọa lao ra ngoài như ruồi nhặng không đầu, người bên ngoài không rõ nội tình, cũng không biết làm sao nghe nói bên trong đang tranh vàng lá, còn nhao nhao chen vào.
Hai bên xô vào nhau, không ai nhúc nhích nổi.
Có kẻ kêu “vàng”, có kẻ khóc la “hổ”, có kẻ ngã xuống căn bản không bò dậy nổi, tình cảnh lộn xộn khủng khiếp.
Kim ngô vệ trực đêm bị đám đông xô rối loạn, gần Khởi Diên lâu không thiếu gì đạt quan quý nhân, có những kẻ không coi tính mạng bách tính tầm thường ra gì, chỉ lo tự mình chạy thoát thân, đã chạy còn không quên sĩ diện – bắt gia bộc vẹt ra một lối cho mình.
Cố Quân nắm vai Trường Canh đẩy y ra sau, với tay tháo giỏ tên và trường cung Thẩm Dịch treo sau cửa, phân phó: “Đừng đi ra.”
Tướng sĩ Huyền Thiết doanh bên cạnh bàn đều đứng dậy theo.
Thẩm Dịch nắm khuỷu tay Cố Quân, buột miệng nói: “Mắt ngươi…”
Trường Canh nhạy cảm ngẩng đầu lên, nghĩ thầm: “Mắt? Mắt làm sao?”
Cố Quân không để ý, hất tay Thẩm Dịch ra, không thèm phân bua đá bay cửa gian nhã trên hồng đầu diên.
Mấy huyền ưng trên hồng đầu diên từ trên cao nhảy xuống, bay là là sát đất, vài đóa pháo hoa bé tí nổ ra ánh sáng lạnh lẽo, có một Huyền Thiết binh giáp khác đứng ở chỗ cao, trèo lên cột đèn tín hiệu của hồng đầu diên, tay giơ đồng hống, cao giọng quát đám đông hỗn loạn: “An Định hầu ở đây, không được làm bừa!”
Câu này còn hữu dụng hơn thánh chỉ của thiên hoàng lão tử vài phần, có không ít kẻ vừa nghe thấy ba chữ “An Định hầu” liền dừng bước thôi chen lấn theo bản năng.
Tiếng hổ gầm từ xa vọng đến, mãnh hổ bị chọc giận lao ra như tia chớp, đè một thiếu niên ăn mặc kiểu tiểu tư dưới móng vuốt, Cố Quân đứng trên mũi thuyền cá chép của hồng đầu diên, dựa khung cửa gian nhã, nghiêng người kéo trường cung.
Kính lưu ly y còn đeo trên mũi, không ai đeo kính lưu ly bắn tên cả, vì thứ đó sẽ làm tầm nhìn có sai lệch, quần áo phong phanh tung bay trong luồng gió nóng của hỏa sí, cả người tùy ý khinh mạn khó tả, quả thực như nhắm mắt bắn tên vậy.
Nhưng Thẩm Dịch biết, Cố Quân hiện tại chỉ cần tháo kính lưu ly, thì ngoài một trượng cả người lẫn vật chẳng phân biệt được, căn bản không khác lắm với nhắm mắt.
Tại sao lại đúng ngay vào lúc sống còn này?
Lòng bàn tay Thẩm Dịch không tự chủ được rịn một lớp mồ hôi mỏng, cả tấm lưng đều căng cứng theo.
Đúng lúc này, Cố Quân chợt buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.