Sát Phá Lang - Priest

Chương 54: Kinh biến




Trường Canh đứng bất động rất lâu, rồi đi đến bên cạnh ôn tuyền, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu chăm chú nhìn những vết sẹo thành quần kết đội trên người Cố Quân.
Nhiều năm qua, y đã quen với việc đêm hôm khuya khoắt choàng tỉnh dậy vì Ô Nhĩ Cốt, sau khi dậy, y sẽ trằn trọc nghĩ về Cố Quân.
Trường Canh từ nhỏ đã thích yên tĩnh, khi ấy thường xuyên cảm thấy nghĩa phụ quá hoạt bát này không thể nói lý, sau đó suy xét nhiều, y đột nhiên có nghi vấn kỳ lạ, Cố Quân… sao lại thành người như vậy?
Thiết nghĩ lão An Định hầu và trưởng công chúa chỉ có một mụn con, đó là quý công tử không ai bì nổi, thanh quý nhường nào, mà thiếu thời đột nhiên mất đi thị lực và thính lực, bị cha ruột ép chạy về phía trước như rèn sắt, đôi cánh chi chít vết thương chưa mọc xong, lại liên tiếp trải qua song tang cha mẹ, Huyền Thiết doanh ngày xưa vinh quang nay ảm đạm, bị nhốt trong thâm cung… Một người nếu lúc bé chịu lắm thương tổn, dẫu không cực đoan lạnh lùng, chí ít cũng sẽ không phải là người thích chơi thích nghịch.
Trường Canh rất có cảm xúc với việc này.
Đôi khi y khó lòng tưởng tượng, những vết thương kia phải chồng chất bao nhiêu tầng, mới có thể tôi luyện một người thành thế này?
Trường Canh đột nhiên cực kỳ hận vì mình sinh muộn mười năm, không có cơ hội nắm lấy bàn tay còn non vụng của người kia giữa bụi gai, chỉ vì điểm này, y cảm thấy mình sẽ đố kỵ với Thẩm Dịch cả đời.
Y như trúng ma chướng, tiến lên vén mái tóc dài sũng nước của Cố Quân, cẩn thận chạm vào vết sẹo vắt ngang qua ngực.
“Oái…” Cố Quân bị y sờ đến ngứa ngáy da đầu, vội lui lại trốn, “Đang nói lý lẽ với ngươi đấy, sao lại ra tay hả?”
Trường Canh nói khàn khàn: “Vết này vì sao mà có?”
Kẻ điếc mới đầu không nghe rõ, Trường Canh liền nắm tay y, viết lại từng chữ vào lòng bàn tay.
Cố Quân ngẩn người, nhất thời không nhớ nổi.
Trường Canh lau khô hơi nước bám trên kính lưu ly, đeo lại lên mũi Cố Quân, chăm chú nhìn sâu vào mắt y, dùng thủ ngữ nói: “Nghĩa phụ, chúng ta mỗi người nói thật một việc được không?”
Cố Quân cau mày.
Trường Canh: “Người với tiên đế tình cảm sâu nặng, vậy có muốn hôn, muốn ôm, muốn cùng ông ấy vành tai tóc mai chạm nhau mà dây dưa cả đời chứ?”
Cố Quân hoảng hồn nói: “Cái gì?”
Y không tự chủ được nhớ tới khuôn mặt già nua luôn có vẻ đau khổ chất chồng của tiên đế, lập tức nổi hết da gà.
“Được, người trả lời rồi, đến lượt con,” Trường Canh nói với vẻ mặt thanh tâm quả dục, “Con muốn.”
Cố Quân: “…”
Một lúc lâu y mới ngộ ra ý của câu “Con muốn” này của Trường Canh là gì, đợt da gà đầu còn chưa lặn thì lại thêm đợt mới, dựng hết lông tơ như con nhím.
“Không thời khắc nào không muốn, nằm mơ cũng muốn, hiện giờ đặc biệt muốn… Còn muốn một số chuyện khác, nói ra sợ ô uế tai nghĩa phụ, không tiện đề cập.” Trường Canh nhắm mắt lại, không nhìn Cố Quân nữa, tiếp tục ra dấu, “Nếu không phải chân lún sâu, làm sao xứng tính là tẩu hỏa nhập ma?”
Cố Quân á khẩu rất lâu, gượng gạo nói: “… Ngươi nên theo hòa thượng đọc kinh nhiều hơn đi.”
Trường Canh nói: “Lời này nếu người nói với con từ năm năm trước thì tốt rồi, không chừng lúc ấy buông xuống, sẽ không có chuyện hôm nay.”
Nhưng nhiều ngày đêm qua đi, vô số ác mộng và vũng bùn chỉ có lặp đi lặp lại tên Cố Quân mới có thể vượt qua như vậy, y vẫn liên tục uống rượu độc giải khát…
Đã muộn mất từ lâu rồi.
An Định hầu ăn cứt cũng không kịp nóng sững ra rất lâu chưa định thần lại, y kinh hãi nghĩ thầm: “Năm năm trước ta cho rằng ngươi còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa!”
“Vậy con hỏi câu kế tiếp,” Trường Canh nhắm chặt hai mắt, “Nghĩa phụ cảm thấy ghê tởm con chứ?”
Cố Quân rất lâu không lên tiếng, hàng mi Trường Canh run dữ dội, bàn tay trong tay áo không tự chủ được nắm chặt lại – phản ứng bản năng của thân thể Cố Quân vừa nãy là không lừa được ai, sự khó chịu hiện rõ từng li từng tí đã tiết lộ ra từ việc nổi da gà.
Có lẽ Cố Quân có thể hiểu lòng y, nhưng e là vĩnh viễn chẳng cách nào hiểu được dục vọng của y.
Trường Canh nghe thấy tiếng nước, là Cố Quân lên bờ, mặc quần áo.
Cố Quân thở dài, vỗ vỗ vai Trường Canh, bình tĩnh tránh né không trả lời: “Ngươi biết việc đó là không thể mà.”
Trường Canh hơi cong khóe môi lên, có thể là định mỉm cười, nhưng thất bại, chỉ thì thào rất khẽ: “Con biết, con sẽ không làm nghĩa phụ khó xử.”
Cố Quân ngồi xuống bên cạnh y, một lúc lâu mới cảm thấy mình hơi bình tĩnh lại, đang định mở miệng.
Bỗng nhiên, y cảm thấy sau lưng có một luồng phong châm sắc bén dị thường đâm tới hậu tâm, chén rượu ban nãy bị Trường Canh đặt ở một bên phản xạ một tia sáng sắc bén. Cố Quân còn chưa kịp phản ứng, thì Trường Canh đã lao tới.
Trường Canh ôm y lăn đi, cánh tay siết chặt, đồng thời, cái mũi chó của Cố Quân ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.
Một mũi tên khói trắng ở đuôi còn chưa tan sượt qua người Trường Canh, tay áo theo đó toạc ra, thoáng cái để lộ da thịt bị xước.
Trường Canh ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngoài tiểu viện ôn tuyền yên tĩnh, màu kim loại sắc lẻm lóe qua, là một “khinh cừu”!
Nhưng biệt viện ôn tuyền và Bắc đại doanh cách nhau chẳng qua năm dặm, khoái mã không cần dồn roi, giây lát đã đến, thích khách này từ đâu tới?
Thích khách một kích không đắc thủ, nhưng vẫn chưa chịu thôi.
Tịch dương nặng trĩu buông xuống, khinh cừu giáp mới bắn tên chợt từ tường viện bên kia nhảy ra.
Hơi nước phun ra dưới chân hắn, người như một tia chớp, nháy mắt đã đến gần. Cố Quân đẩy Trường Canh ra, rút một thanh cương đao dưới cái bàn vừa để rượu, tích tắc đã kịp đấu hai chiêu với thích khách kia.
Công phu của Cố Quân là luyện ra khi tay trần đọ sức với thiết khôi lỗi, dù cho khinh giáp cũng đốt tử lưu kim, y lại chẳng coi là gì, thế nhưng sau hai chiêu, Cố Quân đột nhiên lui lại – y kinh ngạc phát hiện ra tay mình vậy mà đang run, một chút trọng lượng của cương đao lại khiến y có phần không kham nổi.
Trường Canh vừa nhìn đã nhận thấy bất thường, đỡ lấy y, đồng thời nắm cổ tay y, mượn luôn tay y cầm đao, tàn nhẫn tinh chuẩn đâm vào từ cằm thích khách, mũi đao xuyên thẳng qua mặt nạ bảo hộ, “Phập” một tiếng, máu phun như suối.
Trường Canh chẳng thèm nhìn hắn, ngón tay lập tức trượt lên mạch môn của Cố Quân, trầm giọng nói: “Có kẻ hạ dược cho người.”
Ngực Cố Quân tê dại, trái tim tùy tâm sở dục đập loạn, y “A” một tiếng, nhất thời thở không nổi, cảm giác tê cứng nhanh chóng lan ra tứ chi, khiến Cố Quân đang không thấy rõ cũng không nghe rõ rất căng thẳng.
“Không sao,” Cố Quân thở gấp vài hơi, “Chỉ sợ chưa xong, ngươi…”
Cái miệng quạ đen này chưa dứt lời, trên đầu tường đột nhiên chui ra hơn chục khinh cừu giáp, cùng lúc đó, thị vệ canh giữ bên ngoài biệt viện cũng bị kinh động, theo tiếng mà lên.
Đám thích khách đó không biết đầu óc bị làm sao, ám sát thất bại mà vẫn chưa chịu rút lui, nghênh đón chúng gia tướng ùa lên như tự tìm đường chết vậy.
Thị vệ phủ An Định hầu đều là gia tướng từ chiến trường lui ra, không thể đánh đồng với đả thủ giữ nhà, tiến thoái đúng mực, tính cơ động cực mạnh, Trường Canh chỉ nhìn lướt qua chiến trường nghiêng về một phía, liền đỡ Cố Quân sang một bên: “Nghĩa phụ…”
Cố Quân giơ một ngón tay lên môi y, kế đó vỗ vỗ vai y, nắm nhẹ cánh tay bị thương kia, ý bảo y hãy lo cho bản thân trước.
Trường Canh không để ý, dứt khoát quỳ bên cạnh, nắm cổ tay Cố Quân, lúc này mạch của Cố Quân đã không còn hỗn loạn như ban nãy. Trường Canh cố gắng định thần lại, nhớ tới Cố Quân là cái ấm thuốc, tính kháng dược mạnh hơn xa người ta.
Muốn hoàn toàn đánh ngã y cũng không dễ dàng, chắc hẳn vừa rồi ngâm nước nóng nên chút dược hiệu kia mới lập tức phát ra.
Lúc này, trong viện đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, cả sơn trang đều chấn động, ngay cả Cố Quân dở điếc cũng nghe thấy.
Chỉ thấy giao thủ chẳng qua giây lát, thích khách đã bị gia tướng được huấn luyện nghiêm chỉnh khống chế, ngay khi thống lĩnh hạ lệnh bắt người, tất cả thích khách lại đồng thời đâm hộp vàng trên khinh cừu để tự nổ!
Cố Quân nheo đôi mắt không mấy hữu dụng, hạ giọng nói: “Tử sĩ…”
Thống lĩnh vừa sai người cứu hỏa, vừa chạy đến trước mặt Cố Quân: “Thuộc hạ vô năng, xin Hầu gia và điện hạ tránh đi trước.”
Nhưng Cố Quân không lên tiếng, giống như còn đang xuất thần.
Nhất thời, hồi ức xưa cũ phai màu bị bóc ra một cách tàn khốc, mang theo sự giương nanh múa vuốt của lịch cửu di tân, dữ tợn dựng thẳng trước mặt y. (Lịch cửu di tân theo từng hoàn cảnh mà có ý nghĩa khác nhau, trong câu này thì ý nó đại khái là chuyện xưa sau thời gian dài càng thêm rõ nét)
Năm ấy trời quan ngoại thổi cơn gió tràn ngập sát ý, trước mắt Huyền Thiết doanh là thảo nguyên bát ngát tiêu điều, lũ ưng trọc lảng vảng không chịu đi, ngựa bước giữa đám cỏ cao, cách vài bước là có thể đá trúng một bộ xương trắng còn hằn dấu răng dã thú.
Tiểu Cố Quân còn chưa cao bằng cái bàn vì lỗi nhỏ mà bị lão Hầu gia phạt, điểm tâm cũng không cho ăn, đứng tấn trong doanh, mỗi một tướng sĩ đi qua nhìn thấy y đều không nhịn được cười, khiến đứa trẻ từ nhỏ lòng tự tôn đã quá thừa kia nước mắt cứ lăn hoài trong hốc mắt, thà chết không chịu rơi xuống.
Khi đó chiến sự đã yên, tử lưu kim do mười tám bộ lạc tiến cống đã vào quốc khố, thần nữ cũng phong quý phi, hết thảy vốn yên bình là thế…
Nhưng bỗng nhiên, một tướng sĩ tuần phòng thình lình ngã xuống bên cạnh Tiểu Cố Quân, trên người còn mặc trọng giáp, không có một tẹo vết thương nào. Tiếp đó, thị vệ trong viện của y nối nhau ngã xuống, và bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng hò hét rung trời. Tiểu Cố Quân chưa bao giờ thấy cảnh như vậy, nhất thời cơ hồ sợ đần ra, theo bản năng muốn đi tìm vũ khí.
Nhưng y thật sự quá nhỏ, dùng hai tay cũng chẳng nhấc nổi dù là thanh đao nhẹ nhất.
Hôm ấy xông vào cũng là một đám tử sĩ mặc khinh giáp, chúng hành động như gió, bức tới tựa thần ma, một tướng sĩ mới chê cười y giãy giụa như một con chim hấp hối, che chở Cố Quân bên dưới, y trơ mắt nhìn thấy những người đó như heo chó chờ mổ, máu thịt tung tóe mà lần lượt ngã xuống trong doanh, sau lưng không biết bị thứ gì đó đả thương, đau đớn buốt tim.
Nhưng rồi đau đớn nhanh chóng tê lặng, từ từ, y cảm thấy tứ chi như bị chém lìa ra, tất cả thanh sắc xung quanh mờ dần đi, chút ý thức sắp sửa tiêu tan và trái tim sắp đập vỡ lồng ngực bị vây cùng nhau, thở không ra hơi…
Trong lúc nửa hôn mê y cũng từng nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa như vậy – công chúa dẫn người chạy tới, đám người kia tự nổ tung trong khinh giáp.
Trường Canh đè vai y lại: “Nghĩa phụ!”
Đôi mắt không hề có tiêu cự của Cố Quân rốt cuộc chậm rãi tụ lại một chút, y thì thào hỏi: “Trên thi thể chưa cháy rụi có hình xăm đầu sói không?”
Trường Canh: “Cái gì?”
Thống lĩnh thoạt tiên sửng sốt, sau đó chợt ngẩng đầu lên – gia tướng Cố phủ với việc năm xưa có ấn tượng sâu sắc hơn Cố Quân lúc ấy còn nhỏ: “Ý Hầu gia là…”
“Chờ lửa tắt hãy đi tra thử,” Cố Quân mặt không biểu cảm nói, “Và cả người hạ dược…”
Nói xong, y cảm thấy dược hiệu trên người đang mất dần, chống tay Trường Canh đứng dậy.
Trường Canh giật mình phát giác tay y lạnh như xác chết, song Cố Quân chạm đến rồi buông ngay, giống như đột nhiên không muốn tiếp xúc với người khác.
Cố Quân gần như thất hồn lạc phách mà đi về phía trước, kính lưu ly ban nãy đã rơi xuống đất vỡ nát, mắt y lại không thấy rõ, suýt nữa bước xuống ôn tuyền, Trường Canh hiếm khi không ổn trọng nhảy dựng lên, không thèm giải thích mà ôm Cố Quân từ đằng sau, bảo vệ y đi vào đình viện.
Hồn vía Cố Quân đi vắng hết, vậy mà cũng không đẩy ra.
Trường Canh dìu y vào phòng, kéo tấm chăn mỏng đắp cho y, đang định thử mạch đập nữa, Cố Quân lại thình lình nói: “Lấy thuốc đến cho ta.”
Trường Canh cau mày: “Không được, trên người của người còn có…”
Cố Quân thần sắc nhạt đi, ngữ khí hơi nặng hơn: “Ta nói lấy thuốc đến cho ta.”
Trường Canh sửng sốt, trực giác bảo rằng Cố Quân nổi giận thật rồi.
Một luồng sát khí lặng lẽ lộ ra, ngàn vạn vòng bạo ngược do thiết giáp ngưng tụ thành chui vào đôi mắt mù của Cố Quân, nhất thời, nam nhân tuấn tú kia như một pho tượng hung thần thức tỉnh, song chỉ có một chớp mắt.
Nhưng Cố Quân nhanh chóng định thần lại, thần sắc hơi dịu đi, sờ soạng vỗ vỗ tay Trường Canh: “Đi xem vết thương trước, sau đó giúp ta sắc một thang thuốc – mới đó đã không thèm nghe lời rồi à?”
Trường Canh lặng im chốc lát, đoạn quay người đi ra ngoài, đấm cây cột ở cửa một phát.
Mà lúc này, một cơn lốc lớn hơn không hề có dấu hiệu báo trước đã tới gần kinh thành đèn đuốc sáng trưng.
Đêm ấy, trong hẻm nhỏ chốn kinh thành, một lão nhân tóc thưa không râu thoáng nhìn huyết thư trên bàn lần cuối, rồi treo cổ lên xà nhà, kết thúc cuộc đời gần đất xa trời của mình đúng vào lúc bình minh.
Cố Quân tâm phiền ý loạn lại quên dặn thống lĩnh thị vệ phong tỏa tin tức, biệt viện ôn tuyền và Bắc đại doanh cơ hồ ngay sát vách, tin tức mau chóng truyền đi như mọc cánh.
Thống lĩnh Bắc đại doanh vùng kinh giao Đàm Hồng Phi chính là cựu bộ Huyền Thiết doanh năm đó, nghe chủ soái gặp chuyện ở kinh kì trọng địa, ngay trong tầm mắt mình, đương trường nổi cơn tam bành, phái binh lực của một doanh tuần phòng, triệt tra khắp nơi.
Động tĩnh lớn như vậy không giấu được ai, chẳng qua giây lát, tin tức Cố Quân gặp chuyện ở kinh giao không chân mà chạy, và đây mới chỉ là mở đầu.
Cách một ngày, chờ Cố Quân khôi phục thị lực và thính lực, nhớ tới sơ hở của mình, thì đã không còn kịp – Đàm Hồng Phi đã trực tiếp dẫn người vào kinh.
Kinh triệu doãn sứt đầu mẻ trán bị Đàm tướng quân ép tra hết các nhân vật vùng ngoài khả nghi trong kinh, mà quan truyền lệnh phụng mệnh Cố Quân đuổi theo lôi Đàm Hồng Phi về vừa nhảy xuống ngựa, một người không ngờ tới đã cầm huyết thư đến đánh trống.
Quan truyền lệnh không dám xông vào Kinh triệu doãn, cuống quýt lệnh cho người thông báo, ai ngờ nơi này đã hỗn loạn, mất một nén nhang mới có người dẫn hắn vào.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy thống lĩnh Bắc đại doanh Đàm Hồng Phi trợn trừng mắt đứng dậy, vỗ một phát nứt bàn, khiến Kinh triệu doãn Chu đại nhân bên cạnh sợ lệch cả mũ quan.
Đàm Hồng Phi: “Ngươi là ai? Lặp lại lần nữa!”
Nam tử trung niên trình huyết thư kia ngắt từng chữ nói: “Thảo dân là chủ một quầy bánh trong ngõ hẻm Đông giao, nhà có một lão dưỡng phụ, nguyên là đại thái giám Ngô Hạc công công Nguyên Hòa tiên đế ti ấn, nhiều năm trước để tránh họa, đã tìm thế thân giả chết, may mắn thoát khỏi cung, ẩn thân dân gian, ngờ đâu mười mấy năm sau vẫn bị tặc nhân tìm được, để tránh liên lụy người nhà, đêm qua đã tự sát, thảo dân thân như đom đóm, nhỏ như cỏ rác, mạng tiện không đáng nhắc đến, chỉ là tiên phụ có di mệnh, lệnh cho thảo dân chiêu cáo oan tình trước thiên hạ.”
Kinh triệu doãn Chu Hằng theo bản năng ý thức được sự tình trọng đại, vội quát: “Điêu dân lớn mật, nói vớ nói vẩn, đại thái giám Ngô Hạc kia do năm đó mưu hại hoàng tự, sớm bị áp vào thiên lao sau chém ngang eo mà chết, chẳng lẽ ngươi muốn vu hãm Đại lý tự xử không đúng?”
Nam tử kia dập đầu xuống đất, nói: “Thảo dân có một phong huyết thư gia phụ tự viết lúc lâm chung, hiện giờ mang đầu tới gặp đại nhân, không dám có một chữ giả dối!”
Năm đó chuyện đại thái giám Ngô Hạc thu nhận hối lộ, như phát điên mà cùng một cung phi thất sủng hợp mưu hại chết tam điện hạ, từng một dạo sôi sùng sục, bởi việc này còn liên lụy tới Cố Quân vẫn ở trong cung, cựu bộ Huyền Thiết doanh đều hận không thể băm xác thái giám vô tri kia ra vạn đoạn.
Đàm Hồng Phi mặt trầm như nước nói: “Chu đại nhân hãy nghe xem hắn nói thế nào.”
Quan truyền lệnh của Cố Quân cảm thấy sắp xảy ra chuyện, nghĩ đến lời dặn “tuyệt đối không thể để hắn gây chuyện” của Cố Quân trước khi đi, quyết đoán kịp thời nói: “Đàm tướng quân, Hầu gia mời ngài lập tức hồi doanh.”
Chu Hằng vội nói: “Không sai, mời Đàm tướng quân quay về trước, nếu có tin tức của đám tặc nhân phiên bang kia, hạ quan nhất định lập tức phái người báo cho tướng quân…”
Đúng lúc này, nam tử trung niên quỳ bên dưới đột nhiên cao giọng nói: “Thảo dân muốn cáo trạng Nguyên Hòa tiên đế, vì yêu phi Bắc man mê hoặc, dùng trò nham hiểm độc hại trung lương…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.