Sát Phá Lang - Priest

Chương 57: Quốc nạn




“Giờ thì bệ hạ có thể yên tâm rồi.” Nhã tiên sinh đưa tay đỡ nam tử đầu bạc kia, thì ra cái vị từng nhiều lần lui tới Đại Lương, tự xưng sứ giả này, lại chính là Giáo hoàng.
Nhã tiên sinh: “Mặc dù giữa chừng xảy ra vô số sai lệch, nhưng kết quả cuối cùng dẫu sao cũng không lãng phí thời gian và tinh lực ngài bỏ ra ở đây.”
Giáo hoàng chăm chú nhìn đàn hải quái dữ tợn trên biển xanh, trên mặt là sự yên lặng vô bi vô hỉ, giống như chẳng những không hân hoan, còn có vài phần thương xót sầu muộn không nói thành lời.
“Kết luận còn quá sớm.” Giáo hoàng nói, “Vận mệnh là một thứ rất huyền diệu, vận mệnh của một người còn không thể đoán trước, huống chi là một quốc gia? Đó đại khái là việc chỉ có thần linh mới biết.”
Nhã tiên sinh: “Thí dụ như tên ngu xuẩn Gia Lai Huỳnh Hoặc lại không nhịn được mà tiết lộ sớm việc đó cho Cố Quân sao?”
Gia Lai Huỳnh Hoặc quá hận Cố Quân người cuối cùng của Cố gia, trong cả sinh mệnh hắn ngoài nỗi oán hận này ra thì không còn lại gì nữa, hắn đã sớm bỏ xuống tôn nghiêm của Lang vương, thành một con chó điên, không hề có cái nhìn đại cục, đối với hắn, chỉ cần có thể tấn công Cố Quân, phá hoại bộ thự của ai cũng mặc kệ. Thế nhưng, họ không thể không hợp tác với con chó điên này, thù hận giữa mười tám bộ và Trung Nguyên nhiều thế hệ dây dưa quá sâu, thế lực của thần nữ năm đó ở lại kinh thành ẩn mà chưa phát cũng quá trọng yếu.
“Tôi thật bội phục Cố Quân kia,” Nhã tiên sinh thở dài, “Nếu tôi là hắn, chưa biết sẽ làm ra chuyện gì, hắn lại im ắng xử lý những việc đó, nếu không hôm nay chúng ta lật ra sự thật, sẽ tuyệt đối điên cuồng hơn hiện tại, trú quân các nơi không chừng đã… Họ gọi đó là gì? ‘Thanh quân trắc’ sao?”
Giáo hoàng: “Hiệu quả không lý tưởng lắm, nhưng cũng chẳng có cách nào, thời cơ chỉ thoáng cái là mất, chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác. Jacob, chúng ta đều là thú bị nhốt, đều đang tìm một đường sống, không phải ăn thịt kẻ khác thì là bị kẻ khác ăn thịt, vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào động vật ăn cỏ to lớn ngon miệng này, chúng ta nhất định phải đi trước một bước, nếu không dăm ba năm sau, không chắc còn đủ sức chiến một trận.” (Tên đầy đủ của Jacob là Jacobsen phiên âm sang tiếng TQ sẽ là Nhã Khắc Bố Sâm)
Nhã tiên sinh dõi nhìn mặt biển mênh mang, xa gần toàn là nước, trời biển một màu, hắn lấy làm khó hiểu hỏi: “Bệ hạ, nếu đây chỉ là một động vật ăn cỏ, tại sao chúng ta phải trăm phương ngàn kế nhổ nanh vuốt của nó?”
“Ăn thịt hay ăn cỏ, không phải khác biệt ở hình thể và nanh vuốt,” Giáo hoàng thì thào, “Ngươi phải xem nó tham lam hay không, có một trái tim khát khao nhai nuốt và cắn xé hay không… Ngươi ngửi được thứ mùi này chưa?”
Nhã tiên sinh ngẩn ra, tử lưu kim độ thuần đủ cao khi cháy cơ hồ không có mùi gì, chắc cũng chỉ có Cố Quân và chó là ngửi được, hắn hỏi dò: “Bệ hạ nói là… mùi tanh của nước biển ạ?”
“Là mùi hôi, trẻ con,” Giáo hoàng thấp giọng nói, “Nếu có ma quỷ tồn tại, vậy nó chắc chắn là loại khoáng vật nho nhỏ này, ngọn lửa màu xanh tím, bắt đầu từ ngày chui từ dưới đất lên, liền đốt bùng thời đại đáng chết này, nó biến lũ trẻ của thần thành tim của thiết quái vật.”
Máy móc dùng tử lưu kim chẳng lẽ không phải là nhân tạo sao?
Nhã tiên sinh nhún vai, không phản bác, nhưng ít nhiều không đồng ý lắm.
Giáo hoàng không giải thích nữa, ngài chỉ cúi đầu, lẩm bẩm mà bắt đầu hôn cái nhẫn vẽ quyền trượng trên tay mình, làm một lời cầu nguyện đơn giản.
“Xin tha thứ,” Ngài nói khẽ, “Xin hãy tha thứ cho tôi.”
Lúc này, trên hải giao tiên phong đột nhiên bùng lên lửa tín hiệu màu lam, lao thẳng lên trời.
Trong mắt Nhã tiên sinh cũng phảng phất hòa vào ánh lửa, hắn miễn cưỡng kiềm chế, nhất thời lại vẫn khó mà kìm nén tâm tình kích động: “Bệ hạ, sắp bắt đầu rồi!”
Đó là năm Long An thứ bảy, mùng tám tháng Tư.
Ngày thứ ba từ khi An Định hầu Cố Quân từ ôn tuyền biệt viện dọn đến thiên lao đế đô.
Trong thiên lao rất mát mẻ, u ám, may mà đế đô vào xuân hơi lạnh đã tan, rất ấm áp rồi, đống cỏ khô trong phòng giam so với giường hành quân còn êm hơn, ở vài ngày cũng không khó chịu, Cố Quân liền coi như đi nghỉ mát.
Bốn bề yên tĩnh, ngay cả một bạn tù để tán dóc bốc phét cũng không có, ngục tốt đều là thiết khôi lỗi, không biết nói – đây là gian trong cùng của thiên lao, không phải hoàng thân quốc thích vương hầu khanh tướng thì không được vào, ngay cả thống lĩnh Bắc đại doanh Đàm Hồng Phi cũng chưa đủ tư cách.
Người có tư cách nhốt ở nơi này lần trước còn là Ngụy vương huynh đệ ruột của Hoàng thượng, Cố Quân hưởng thụ đãi ngộ một gian này, cũng chỉ đành ở một mình.
Nhưng dù có người tán dóc với y, y cũng chẳng nghe thấy – thuốc trước khi đi vội vàng uống đã hết tác dụng từ lâu, màu hai nốt ruồi ở khóe mắt và bên tai nhạt đến cơ hồ không thấy, kính lưu ly cũng chẳng mang theo, mở mắt chắc có thể miễn cưỡng đếm được ngón tay mình, tiếng bước chân thiết khôi lỗi đi ra đi vào cũng rất mơ hồ.
Mấy vật bằng sắt trên người đương nhiên đều bị lục soát lấy hết rồi, nhưng không phải là Cố Quân không có cách.
Y có một ngón nghề bí mật bất truyền – đó là trò chơi lúc còn rất nhỏ y từng chơi với Thẩm Dịch, đấu xem ai có thể tháo linh kiện nhỏ trên khôi lỗi của hầu phủ nhanh nhất, hai đứa quỷ con không có việc gì liền xúm lại nghiên cứu cách tháo rời thiết khôi lỗi trông cửa của hầu phủ, có một lần Thẩm Dịch trốn không kịp, đang làm chuyện xấu thì bị thiết khôi lỗi nhầm là kẻ địch, ném thẳng lên nóc nhà, suýt nữa mất luôn cái mạng nhỏ, đương nhiên, Cố Quân cũng không thể tránh được bị lão Hầu gia đập cho một trận.
Giáo huấn đổ máu không khiến Cố Quân nhớ mùi, ngược lại càng tỏa càng dũng, hai người nghiên cứu tới lui rất lâu, cho rằng nhất định có phương pháp Linh tê nhất chỉ, có thể như bọn móc túi, đi ngang qua là lột luôn một linh kiện. (Linh tê nhất chỉ là tuyệt kỹ thành danh của Lục Tiểu Phụng, bất kể đối thủ dùng binh khí gì, đều bị y dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp lấy, không thể nhúc nhích.)
Sau đó phát hiện có chỗ tháo được, nhưng giới hạn ở mấy chỗ râu ria như mặt nạ bảo hộ và cánh tay thiết quái vật, bởi vậy tuyệt chiêu đó của Cố Quân thủy chung chưa kịp trổ ra.
Mà trước mắt rốt cuộc có cơ hội thi triển rồi.
Hôm trước lúc ngục tốt thiết khôi lỗi đưa cơm, Cố Quân tay mắt lanh lẹ nhân khi nó bỏ hộp cơm xuống mà thò tay ra, dễ dàng tháo được bảng tên hơi rỉ sét trên khuỷu tay-
Y mài mảnh sắt kia trên đá cho thật mỏng, trước tiên mở xiềng xích ở tay chân, vươn vai duỗi lưng, sau đó lại cắt một đoạn khăn trải giường bện thừng, bắt một con chuột nhỏ nuôi bên cạnh, mỗi bữa cơm bớt hai miếng cho nó ăn, rỗi rãi chơi với chuột.
Việc đó là do kẻ có rắp tâm cố tình lật lại, Cố Quân biết rõ, năm năm trước khi y âm thầm điều tra, từng ra tay xóa đi một số chứng cứ trí mạng, nhưng không hề động tới Ngô Hạc, thứ nhất đó chỉ là một con chó già thoi thóp, thứ hai… e là y không phải không có tư tâm, thật sự không cam lòng cứ thế xóa sạch một chút chân tướng khắc cốt minh tâm kia.
Cố Quân thừa nhận đây là y xử sự không thỏa đáng, nếu năm đó y có một nửa bình tĩnh và khôn khéo của hiện tại thì sẽ hiểu được, hoặc là y nên thu thập mấy thứ đó, chờ thời cơ chín muồi thì đẩy ra, phản quách cho rồi, hoặc là y nên quyết tâm hủy sạch tất cả những gì đã qua, chôn vùi quá khứ ở quá khứ, vĩnh viễn không cho chúng tái xuất hiện.
Ngàn sai vạn sai, y không nên chần chừ vào lúc nên quyết đoán.
Tựa như tiên đế Nguyên Hòa, nếu lão nhân gia không do dự chần chừ như vậy, thì trên đời hẳn đã không còn Cố Quân, và chắc hẳn đã có một loại thái bình khác.
Cố Quân không biết việc này tiếp sau sẽ như thế nào, cũng không biết Trường Canh chim non mới ra ràng liệu có thể thật sự ổn định lòng quân tứ phương hay chăng, nhưng y đang ở trong thiên lao, sầu lo cũng vô dụng, đành phải thoải mái nghỉ ngơi dưỡng sức trước.
Sau đó con chuột phát hiện người này ngứa tay đến đáng ghét, thấy y phiền, lại trốn không thoát, thế là dứt khoát giả chết, không thèm ngó ngàng tới y nữa.
Tiểu Hầu gia mèo ghét chó chê đành phải vô công rồi nghề ngồi dựa tường, cảm thấy thái độ của con chuột này chẳng khác Trường Canh hồi nhỏ là mấy.
Cố Quân lan man nhớ tới Trường Canh, vẫn không nhịn được thở dài, mảnh sắt trên ngón giữa xoay như chong chóng, cảm khái với chuột: “Chẳng thà y cứ ngày ngày chê ta phiền phức còn hơn.”
Chuột cho y một cái mông tròn quay.
Cố Quân hít sâu một hơi, cương quyết gạt sạch chút tạp niệm này, chẳng mảy may chú trọng, thò tay lôi cái chăn rách rưới mốc meo trên đống cỏ khô xuống đắp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghỉ cho khỏe, mới có thể đối mặt với con đường gian nguy phía trước.
Không ai có thể làm ồn tới kẻ dở điếc trong thiên lao, Cố Quân nhanh chóng ngủ khò khò, trong mùi mốc meo lạnh lẽo âm u, y mơ một giấc mơ.
Cố Quân mơ thấy mình nằm ngửa mặt dưới một con dao chém khổng lồ, lưỡi dao nặng hơn ngàn cân đè trên ngực, từng chút một cắt qua da thịt tiến vào xương, chém y đang sống sờ sờ ra làm đôi, y và tứ chi mình đều cắt đứt liên hệ, chỉ có một đường vết thương ở ngực, khiến y đau đớn khó chịu nổi, trong tai là tiếng khóc lóc, tiếng pháo ầm ĩ, tiếng gào thét như khóc ở biên thành cùng tiếng sáo tậm tịt ngắt quãng lạc điệu…
Y bị con dao kia chém, nhưng miệng vết thương không có máu, ngược lại rơi ra một mũi tên tín hiệu, gầm rít lao lên phía chân trời, nổ tung làm núi sông chao đảo.
Cố Quân rên khẽ một tiếng choàng tỉnh dậy, vết thương cũ ở ngực tự dưng lại đau, tiếng rít của tên tín hiệu trong mộng có sức xuyên thấu cực mạnh quanh quẩn trong tai, hội tụ thành một luồng ù tai khác biệt.
Giữa y và Huyền Thiết doanh của y phảng phất có một loại cảm ứng kỳ dị, đêm hôm nay, vùng trú quân nơi con đường tơ lụa Tây Vực, mũi tên tín hiệu không may mắn đầu tiên nổ ra muôn vàn sắc màu giữa bầu trời đêm.
Chiến báo khẩn cấp một ngày sau mới đưa đến kinh thành, huyền ưng truyền tin chỉ còn một chân, gượng một hơi tàn, sau khi đến Bắc đại doanh lòng người đang hoảng sợ, chưa kịp nói một câu đã rơi xuống đất mà chết.
Hai canh giờ sau, việc Huyền Thiết doanh ở Tây Vực bị tập kích đã chấn kinh triều dã.
Tin tức kinh thành có biến truyền ra, Hà Vinh Huy lập tức dẫn người bao vây đô hộ sở Tây Bắc, hắn vừa đi thì Khâu Từ quốc liền cho một trăm sáu mươi sa hổ đi đầu, dùng sức mạnh mở doanh địa được huyền kỵ tuần phòng ở cổng vào Tây Vực.
Chiến xa sa hổ là khắc tinh lớn nhất của khinh cừu thiết kỵ binh, nhất thời bụi bay mịt mù, ánh lửa như màn, chiến mã hí dài mà chết, thiết kỵ thành dải ngã xuống.
Song Huyền Thiết doanh dù sao cũng là Huyền Thiết doanh, sau sự hỗn loạn nhất thời, tức khắc có phản ứng. Huyền giáp không chút do dự xông lên, Hà Vinh Huy nhận được tin liền dẫn huyền ưng quay về, quyết đoán kịp thời từ trên không trực tiếp cắt đứt hậu viện của sa hổ – chiến xa cỡ lớn rất hao dầu, một khi tiếp tế gián đoạn thì lập tức thành một đống phế liệu.
Thế nhưng đám sa hổ đến gõ cửa này không hề phô trương thanh thế, phía sau đúng như mọi người lo lắng, lại là mấy vạn đại quân cờ quạt đen ngòm.
Người Tây Dương ở trú địa vạn quốc, chư quốc Tây Vực từng phạm thượng tác loạn, thậm chí người Thiên Trúc thừa nước đục thả câu… còn nhiều hơn họ tưởng tượng. Dẫu là đám ô hợp, cũng là “đám”, sa hổ ở bên, Huyền Thiết doanh chỉ có thể lấy trọng giáp chống đỡ, nhanh chóng đến tình trạng song phương bắt đầu đấu tử lưu kim.
Hà Vinh Huy khẩn cấp mở kho tử lưu kim của đại doanh Tây Vực, mới giật mình phát giác lượng dự trữ đã không còn lại mấy – khi Hoàng đế Long An triệt tra việc buôn lậu tử lưu kim, Cố Quân bất đắc dĩ tạm dừng tuyến ngầm trong tay, mà số lượng triều đình cấp cho Huyền Thiết doanh chỉ đủ duy trì tuần phòng thường ngày, căn bản không ứng phó được chiến dịch quy mô lớn đột nhiên bùng nổ như vậy.
Hà Vinh Huy phái người điều phối, nhưng con đường điều phối tử lưu kim lại lần nữa bị chặn – tin tức An Định hầu vào ngục đã truyền ra, tình huống cụ thể không ai rõ, hiện giờ mọi người đều hoảng sợ, đồn đại gì cũng có, vào lúc sống còn này, ai dám không qua lệnh kích trống mà điều phối tử lưu kim cho Huyền Thiết doanh?
Vạn nhất họ muốn đánh vào kinh thành tạo phản thì sao?
Hà Vinh Huy đành phải một mặt phái huyền ưng vào kinh, một mặt cầu viện quân thành phòng Bắc cương ngay gần đó, song quan truyền lệnh còn chưa lên đường, mười tám bộ lạc ở quan ngoại Bắc cương đột nhiên nổi loạn, tin tức Lang vương Gia Lai Huỳnh Hoặc thân chinh Nam hạ đập xuống cái rầm.
Năm năm yên ổn, ngoài bức tường sắt vậy mà đã long trời lở đất.
Gia Lai Huỳnh Hoặc dẫn mấy vạn tinh binh, hơn một ngàn trọng giáp, thậm chí còn có một loại “ưng” khó lòng phòng bị, so với huyền ưng còn lớn hơn, lực sát thương mạnh hơn, cắn tới biên phòng Bắc cương kéo dài ngàn dặm, đuôi to khó vẫy.
Tây Bắc thất thủ không thể cứu vãn, không có chủ soái An Định hầu hạ lệnh, Huyền Thiết doanh cho dù chết trận đến người cuối cùng cũng không dám lui nửa bước, Hà Vinh Huy cầm cự ba ngày hai đêm, quân bị đánh đến thấy đáy, nhánh thần binh do sức ba đời tạo ra sắp sửa mất quá nửa.
Mà đúng lúc này, tín sứ của Trường Canh rốt cuộc đã đến.
Vị điện hạ xa tận kinh kỳ bất hiển sơn bất lộ thủy này cầm tư ấn của Cố Quân, bắt chước như in bút tích của Cố Quân.
Y giao cho tín sứ tổng cộng hai phong thư – nếu biên quan còn an ổn, thì giao phong thứ nhất, bảo Hà Vinh Huy không cần cố kỵ triều đình, không cần biết là từ chợ đen hay dùng thủ đoạn khác, lập tức bí mật làm đầy kho tử lưu kim Tây Vực, tu chỉnh quân giáp, chuẩn bị đánh một trận bất cứ lúc nào.
Vạn nhất biên cương đã sinh biến, thì giao phong thư thứ hai cho Hà Vinh Huy, bảo hắn không được tử thủ, không được ham chiến, nhanh chóng co cụm binh lực rút về hướng Đông hai trăm dặm vào Gia Dự quan, chờ đợi viện quân.
Địch nhân nấp trong tối đã động thủ, lúc này ra tay, chắc chắn đã muộn, Trường Canh không có huyền ưng, người dựa vào chim gỗ của Lâm Uyên các để liên lạc quá có hạn, vô luận trời sập hay đất sụt, tín sứ cũng khó lòng chạy đến ngay lập tức, bởi vậy y đã nghĩ đến tình huống tệ nhất, cố gắng hết mức mất bò mới lo làm chuồng.
Nếu Tây Vực sinh biến, Bắc cương tất khó có thể chỉ lo thân mình, bởi vậy khi Huyền Thiết doanh lui thủ, Thái Phân tướng quân Thống soái trú quân Trung Nguyên đồng thời nhận được một phong thư khác của Trường Canh, thỉnh tăng binh lên hướng Bắc, và cố hết sức điều động tử lưu kim trọng binh dự trữ đến Gia Dự quan, giải mối nguy sém lông mày.
Nhưng Trường Canh cũng hiểu rõ, vạn nhất thực sự xảy ra chuyện, thì chút bộ thự này còn thiếu nhiều lắm.
Y không cách nào khống chế thập vạn đại sơn Tây Nam, mặc dù Thẩm Dịch ở bên kia, nhưng là Thống soái chức suông, không hề có căn cơ, căn bản không thể tự tiện điều binh khiển tướng trong tình huống chưa có lệnh kích trống, thủy quân Giang Nam tuyến Đông Hải càng đáng lo hơn, bởi Triệu Hữu Phương tướng quân là người của Lý Phong, không thể vì một tư ấn của Cố Quân mà điều động.
Mà Trường Canh có dự cảm, dù cho y có thể đỡ trái hở phải dập tắt lửa ở nơi khác, giữa Đông Hải mênh mông nhất định ẩn tàng một kích trí mạng.
Tin dữ đến từ huyền ưng quả nhiên xác thực thiết tưởng tệ nhất của y, Trường Canh hít sâu một hơi, thả con chim gỗ cuối cùng, quay đầu lại nói với Hoắc Đan mọc mấy cái mụn liền ở miệng: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn vào cung.”
Trường Canh bị Liễu Nhiên hòa thượng chặn lại ngay cửa cung, Liễu Nhiên gió bụi mệt nhoài, nhưng sắc mặt vẫn chẳng gợn sóng, tựa hồ lửa sém mông cũng có thể tan trong vết sẹo hương chỉnh tề của hắn, bị một tiếng Phật hiệu dập tắt.
Liễu Nhiên: “A di đà Phật, tứ điện hạ…”
Trường Canh hờ hững ngắt lời hắn: “Đại sư không cần nhiều lời, ta vào cung chờ lệnh, không phải đi bức cung.”
Liễu Nhiên hơi biến sắc, ra dấu nói: “Bần tăng tin tưởng điện hạ có chừng mực.”
“Ta không hề có chừng mực,” Tứ điện hạ giỏi tài ăn nói lại xé phăng khuôn mặt nhã nhặn, nói thẳng, “Từ Tần Lĩnh chia nam bắc, vùng Đông Nam và Tây Nam không ở trong khống chế, dù ta có thể đương trường làm thịt Lý Phong, cũng không thu dọn được loạn cục trước mắt, huống chi trước mắt chẳng ai có thể kế vị, hoàng trưởng tử mới chín tuổi, hoàng hậu căn bản là ma ốm đẹp mà vô dụng, Tử Hi danh bất chính ngôn bất thuận, ta…”
Y cười khẩy một tiếng: “Ta thì là con trai của yêu nữ Bắc man.”
Liễu Nhiên sầu lo nhìn y.
“Đại sư yên tâm, ta vốn đã là một độc vật, nếu tùy hứng thêm chút nữa, chắc đã bắt đầu hại nước hại dân từ lâu rồi, nhưng không phải ta còn chưa làm gì sao?” Thần sắc Trường Canh lại lần nữa nhạt đi, “Hiện tại cũng không phải là lúc để nói những điều này, ngoại địch xâm phạm, chắc hẳn ủ mưu đã lâu, việc này vẫn chưa xong, có điều họ phản ứng quá nhanh, ta hoài nghi trong cung… thậm chí bên cạnh Lý Phong có nội ứng của địch nhân, Lâm Uyên các ở trong cung có ai dùng được không?”
Liễu Nhiên thần sắc nghiêm túc, ra dấu: “Ý điện hạ là…”
Trường Canh: “Việc này liên lụy đến cựu án hai mươi năm trước, tất không thoát được can hệ với Bắc man, tra những người hai nữ nhân Bắc man năm đó ở trong cung từng tiếp xúc – bất cứ ai, vu nữ Bắc man giỏi dùng độc, có rất nhiều thủ đoạn hèn hạ, một chút manh mối cũng không được bỏ qua.”
Lúc nói “hai nữ nhân Bắc man”, giọng y bình tĩnh, giống như đó là người chẳng có quan hệ gì với y.
“Ta sớm nên cảm thấy kỳ lạ,” Trường Canh thấp giọng nói, “Năm ấy Lý Phong dễ dàng đưa Gia Lai Huỳnh Hoặc thả hổ về rừng như vậy, phía sau quả nhiên không hề đơn giản, đáng tiếc…”
Đáng tiếc năm ấy y còn quá nhỏ, trong lòng dạ chỉ bằng nắm tay chứa được mỗi một chút ưu phiền của thiếu niên xa xứ.
“Nếu ta sinh ra sớm mười năm…” Trường Canh đột nhiên nói.
Liễu Nhiên nheo mắt.
Trường Canh ngắt từng chữ: “Thiên hạ tuyệt đối không phải thiên hạ này.”
Cố Quân y cũng tuyệt đối không buông tay.
“Tử Hi từng nói, triều ta hải giao lạc hậu hơn quân chủng khác mười năm, ta lo Đông Hải không yên bình, Triệu tướng quân có tài thủ thành, nhưng chưa chắc ứng phó được đại chiến,” Trường Canh nói, “Ta đã viết thư cho sư phụ, Lâm Uyên các ở vùng Giang Nam nền móng vững chắc, làm phiền đại sư tiếp ứng, xin lỗi không bồi được – đi!”
Liễu Nhiên hòa thượng hiếm khi nhíu mày, không biết vì sao, tiếng “Tử Hi” của Trường Canh khiến hắn kinh hồn táng đảm.
Song trước mắt lửa sém lông mày, không phải lúc nhì nhằng trên một cách xưng hô, hòa thượng mặc áo gai vải thô, thân ảnh giây lát tan vào nắng mai, nhanh chóng đi mất.
Trường Canh vừa vào cung, tin tức xấu đã ập xuống đầu, quân tình tiền tuyến liên tiếp khiến Hoàng đế Long An và cả triều văn võ đều không kịp trở tay-
Huyền Thiết doanh đã rút khỏi Gia Dự quan.
Bắc cương một đêm mất bảy tòa thành trì… thậm chí không thể đợi được viện quân của Thái Phân.
Bạo dân Nam Cương như đã thương lượng, cấu kết với giặc cỏ Nam Dương, xuất quỷ nhập thần nổ kho quân nhu Tây Nam…
“Báo-“
Mọi người trên đại điện sắc mặt xanh mét nhìn ra cửa, Lý Phong thậm chí không kịp để Trường Canh chào.
“Hoàng thượng, cấp báo tám trăm dặm, có mười vạn thủy quân Tây Dương mượn đường chư đảo Đông Doanh đến xâm phạm-” (Cấp báo 800 dặm tức là mỗi ngày đi 800 dặm, đây là công văn khẩn cấp cao nhất)
Lý Phong trợn trừng mắt: “Triệu Hữu Phương đâu?”
Sứ giả đập đầu xuống đất, nghẹn ngào thành tiếng: “… Triệu tướng quân đã tuẫn quốc rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.