Người nghe có ý, Câu Ngọc công chúa nghe vậy, trong mắt bắn ra một tia hào quang khác thường. Tú mục ở trên khuôn mặt của Giang Trần đảo qua, đột nhiên cảm thấy thiếu niên này, tựa hồ cũng không có đáng giận như vậy.
- Không đúng, ta sao có thể tha thứ tiểu tử này?
Câu Ngọc công chúa lập tức đem chút hảo cảm của mình bóp tắt.
Giang Trần đưa tay ra chặn ngang, lầm bầm nói:
- Nên thổi da trâu cũng thổi xong, nên bày uy cũng bày ra rồi. Không sai biệt lắm là được rồi? Lúc nào mang thức ăn lên? Ta đói bụng sắp chết rồi a!
Lời này hắn không có áp chế thanh âm, nghe tựa như một thiếu niên hoàn khố bực tức mà thôi.
Bất quá ở lúc cuồng nhiệt này, lại có vẻ chói tai.
Long Chiếu Phong vốn đang có một đống lớn thao thao bất tuyệt, bị lời chói tai này đánh gãy, trong lúc nhất thời thậm chí có một loại cảm giác khó có thể thi kế.
Thế nhưng mà, hắn có thể làm gì đây? Cũng không thể lôi Giang Trần ra đánh một trận a?
Advertisement
Giang Trần này, hắn cho tới bây giờ đều lỗi thời như vậy. Tại Tế Thiên Đại Điển cũng dám đánh rắm, loại trường hợp này nói vài lời ngu xuẩn, đây không phải là phong cách của hắn sao?
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Long Đằng Hầu lại dễ chịu một chút, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này trời sinh não tàn a. Cũng tốt, có một nhi tử không nên thân như vậy, cơ nghiệp của Giang Hãn Hầu càng chịu không nổi. Như vậy khuyên hắn buông ra phiến thổ địa linh mạch kia, ngược lại sẽ càng có nắm chắc.
Có một ý nghĩ an ủi mình như vậy, Long Chiếu Phong quét qua vẻ không vui ở đáy lòng, cười ha ha nói:
Advertisement
- Đúng rồi đúng rồi, để cho mọi người đợi lâu, là bản hầu không phải, chúng ta khai tiệc a! Mọi người ăn uống thoải mái a!
Ánh mắt của Long Cư Tuyết, cũng ở trước mặt Giang Trần quét qua, nhớ tới sự tình ngày đó ở Dược Sư Điện, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một tia âm mưu không thể phát giác.
- Chậm đã! Hôm nay khó được khách quý tới đông đủ, nhất là có người tổng phụ trách của Tiềm Long hội thử. Ở đây nhiều chư hầu truyền nhân như vậy, những chư hầu truyền nhân này sao không thỏa thích vui đùa, cùng thi triển võ học, trợ hứng cho yến hội hôm nay?
Nghe được ra, khẩu khí của Long Cư Tuyết, nghiễm nhiên đã thay đổi thành thân phận đệ tử thân truyền của Tử Dương Tông, nói gần nói xa, đã đem mình đặt ở vị trí bình khởi bình tọa với người tổng phụ trách Tiềm Long thi hội.
- Đề nghị tốt!
- Ha ha, không tệ không tệ. Ở trước mặt thân truyền đệ tử Tử Dương Tông tương lai, đại triển thiên phú, có lẽ tương lai Cư Tuyết tiểu thư nhất thời cao hứng, giới thiệu chúng ta đến Tử Dương Tông cũng không chừng a?
- Có đạo lý! Ha ha, hôm nay không thể nói trước, phải ở trước mặt Cư Tuyết tiểu thư biểu hiện tài hoa a.
- Có thể chiếm được giai nhân vui vẻ, cũng không phụ sở học bình sinh a!
Giang Trần mang theo trí nhớ kiếp trước, trực giác là phi thường mạnh. Cảm giác được ánh mắt của Long Cư Tuyết khẽ quét qua mặt mình, liền biết rõ nữ nhân này muốn nhắm vào mình rồi.
Cùng Giang Trần đồng dạng nhạy cảm, còn có Câu Ngọc công chúa. Tuy nàng không biết Giang Trần cùng Long Cư Tuyết ở địa phương nào từng có quan hệ, nhưng mà tiểu tâm tư không thế nào che dấu kia của Long Cư Tuyết, dùng trí tuệ của Câu Ngọc công chúa, làm sao có thể nhìn không ra.
Dưới đáy bàn đá Giang Trần một cước, thấp giọng nói:
- Xú tiểu tử, ngươi kiềm chế một chút cho ta! Long Cư Tuyết đây là nhằm vào ngươi.
Giang Trần có chút kinh ngạc, lúc nào Câu Ngọc công chúa này sẽ vì Giang Trần hắn suy nghĩ? Nàng không phải hận không thể đánh mình một chầu sao?
Không điếm xỉa đem một trái cây nhét vào trong miệng, không có tim không có phổi cười cười:
- Nhằm vào ta làm gì? Ta loại ăn chơi thiếu gia vô hại này, uy hiếp không được Tiên Thiên thân thể a.
Câu Ngọc thấy bộ dạng bại hoại của hắn, nhất thời khó thở, nghĩ thầm đợi chút nữa tiểu tử ngươi bị thu thập, sẽ biết rõ Long Cư Tuyết lợi hại.
Quả nhiên, Long Cư Tuyết cười ha ha, đối với bọn người Bạch Chiến Vân nói:
- Lúc trước, Bạch thế huynh cùng Hồng thế huynh, tựa hồ cùng Giang Hãn Hầu truyền nhân Giang huynh xảy ra một ít việc không thoải mái. Sao không nhân cơ hội này, lẫn nhau luận bàn một phen. Chúng ta là người tập võ, thích nhất là khoái ý ân cừu, hết thảy giao tình, đều ở trên luận bàn quyền cước, mọi người nói đúng hay không?
Bạch Chiến Vân nghe xong liền vui vẻ, lập tức nhảy dựng lên:
- Tốt, vẫn là Cư Tuyết tiểu thư nói có lý. Không đánh nhau thì không quen biết, Giang Trần, hôm nay để cho chúng ta hảo hảo kết bạn một phen, như thế nào?
- Bạch huynh, Hồng mỗ ta, cũng rất muốn cùng Giang Trần kết giao một phen, không bằng để cho ta tới trước a?
- Nhị vị ca ca, các ngươi thân là truyền nhân Tứ đại chư hầu, không thể cùng những tiểu đệ chúng ta đoạt sinh ý a? Đối với Giang Trần huynh đệ, Yến Nhất Minh ta hướng về đã lâu.
Long Cư Tuyết nói giao tình ở trên luận bàn quyền cước, mấy gia hỏa này đều vui cười hấp tấp, cuối cùng bắt được cơ hội, có thể danh chính ngôn thuận ẩu đả Giang Trần một chầu, hung hăng nhục nhã hắn. Đây chính là cơ hội điên cuồng a.
Lúc này, những chư hầu thân phận hiển hách kia, cũng nhận được ánh mắt ý bảo của Long Đằng Hầu, đi theo ồn ào.
- Đúng đúng, những lão gia hỏa chúng ta này, cuối cùng cũng phải thoái vị cho người trẻ tuổi. Khó được đêm nay có cơ hội tốt như vậy, chư hầu truyền nhân tầm đó, lẫn nhau luận bàn thoáng một phát, tăng thêm hữu nghị, tăng uy danh Đông Phương Vương Quốc ta. Đại thiện, đại thiện!
- Phải phải. Người trẻ tuổi là hi vọng tương lai của Vương Quốc, bọn hắn cường, Vương Quốc sẽ cường!
Trong lúc nhất thời, chư hầu đi theo ồn ào, không dưới mười cái, đều nhao nhao mở miệng đồng ý, phụ họa càng có rất nhiều.
Yến Nhất Minh cực kỳ đắc ý, đi tới trước mặt Giang Trần, làm bộ chắp tay nói:
- Giang Trần, lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm, không bằng lẫn nhau luận bàn một phen, không đánh nhau thì không quen biết. Đánh qua xong, chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt a?
Rốt cục vẫn phải khiêu khích đến trước mặt Giang Trần hắn a.
Giang Trần bất đắc dĩ thở dài, thuận tay vứt bỏ một quả dưa leo trong tay, ung dung nói:
- Yến Nhất Minh đúng không? Nếu như ta là ngươi, nhất định sẽ không làm chim đầu đàn. Dùng địa vị, thực lực của ngươi, nhất định là không đảm đương nổi nhân vật chính đêm nay. Tội gì mở đường tiên phong cho người, vạn nhất sẩy tay, sẽ mất mặt xấu hổ a?
- Mất mặt xấu hổ?
Yến Nhất Minh cười ngạo nghễ.
- Giang Trần, nếu như ngươi sợ hãi, cứ việc nói thẳng ra. Nếu như ngươi chịu cúi đầu nhận lầm, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bổn thiếu gia sẽ xem xét tha thứ ngươi thoáng một phát.
- Nhận lầm?
Giang Trần thản nhiên đứng lên.
- Giang Trần ta đời này, còn không biết chữ sai viết như thế nào. Ngược lại là ngươi, lập tức sẽ biết rõ mình sai đến lợi hại cỡ nào. Ngươi mới vừa nói cái gì nhỉ? Muốn luận bàn đúng không? Vậy thì tới đi.
Đi đến một khoảnh đất trống trong đại sảnh, Giang Trần tùy ý đứng.