Sát Thần Chí Tôn

Chương 42: Giang Trần ra tay tất cả kinh 2




- Ngươi một bộ 《 Đông Vương chỉ 》 thắng được cả sảnh đường ủng hộ, đạt được đánh giá Vô lậu đỉnh phong. Ngươi cho rằng, bộ《 Đông Vương chỉ 》kia của ngươi thật sự vô lậu không khe hở, không chê vào đâu được sao?
- Ngươi đã dương dương đắc ý như vậy, cảm thấy bộ《 Đông Vương chỉ 》này đã không chê vào đâu được, ta cho ngươi một cơ hội. Đem hết toàn lực thi triển 《 Đông Vương chỉ 》với ta, ta sẽ cho ngươi minh bạch, cái gì gọi là chính thức không chê vào đâu được!
Giang Trần miệng lưỡi trở mình, như sấm mùa xuân, liên tục cuồn cuộn, trong lúc nhất thời, lại có tư thế Hắc Vân áp thành.
Buổi nói chuyện này, bất tri bất giác, cục diện trên trận lại lặng yên xảy ra một chút biến hóa vi diệu. Làm cho những người ở ngoài đứng xem kia, cũng hơi có chút động dung.
- Giang Trần? Ngươi đây là khiêu chiến ta sao? Ngươi xác định muốn lấy trứng chọi với đá?
Bạch Chiến Vân lại hồ đồ không thèm để ý, dữ tợn cười một tiếng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười cuồng dã.
- Bớt sàm ngôn đi, thi triển《 Đông Vương chỉ 》mà ngươi vẫn lấy làm tự hào, cho ta xem xem, cái gọi là Tứ đại chư hầu truyền nhân, đến cùng có bao nhiêu cân lượng!
Một cái ở trong mắt đại chúng, được công nhận là hoàn khố vô năng, ba mạch chân khí sơ giai Chân Khí cảnh.
Một cái là Vương Quốc công nhận Tứ đại chư hầu truyền nhân, tám mạch chân khí cao giai Chân Khí cảnh.
Hai người kia, nguyên bản không phải là tồn tại trên một đường. Thậm chí nói, ở dưới tình huống bình thường, tám mạch chân khí cường giả, thậm chí ngay cả hứng thú hành hạ Võ Giả ba mạch chân khí cũng không có.
Ở trong đó chênh lệch, thật sự quá lớn.
Advertisement
Thế nhưng mà, giờ phút này khởi xướng khiêu chiến, dĩ nhiên là ba mạch chân khí sơ giai Chân Khí cảnh!
- Giang Trần này, hắn là bị trượng đánh choáng váng sao?
- Khiêu chiến cao giai Chân Khí cảnh, tiểu tử Giang Trần này, muốn chết đến gấp khó dằn nổi a!
Ngay cả Giang Hãn Hầu Giang Phong vẫn đối với Giang Trần mặc kệ, cũng kêu lên:
- Trần Nhi, ngươi...
Advertisement
Cánh tay Giang Trần có chút bãi xuống, khí độ tự sinh, trong lúc mơ hồ có một sức thuyết phục, làm cho Giang Phong lời đến bên miệng, vậy mà cố kiềm nén lại.
Thân thể mềm mại của Câu Ngọc công chúa bỗng nhiên khẽ run, trong nháy mắt này, nàng vậy mà từ trên người Giang Trần, thấy được một loại khí độ để cho người cơ hồ muốn mù quáng nghe theo!
- Chẳng lẽ, tiểu tử này thật sự nhận được Thần linh chiếu cố?
Câu Ngọc công chúa cơ hồ nhịn không được nghĩ như vậy.
Bạch Chiến Vân cất tiếng cười to:
- Tốt, Giang Trần, ta một mực rất chán ghét ngươi. Nhưng mà ta không thể không thừa nhận, ngươi là một nam nhân có gan.
Nói xong, bước chân hơi động một chút, tám mạch chân khí quấn quanh thân, phi tốc vận chuyển, tử khí toàn thân như thần hà bốc hơi.
- Tử Khí Đông Lai! Không hổ là tám mạch chân khí cường giả, thiên tài!
Giang Trần bất động như núi, hai mắt có chút híp lại, phảng phất như một lão tăng nhập định.
- Giả thần giả quỷ, là thời điểm chết đi!
Bạch Chiến Vân gầm nhẹ một tiếng, hai chân vừa nhấc, tử khí hóa thành hai đạo khí lưu, tử khí như ở trên lưng hắn hóa thành hai cánh, cả người đột nhiên bắn về không trung.
Tử khí vận hành, chân khí chạy chồm, đầu ngón tay của Bạch Chiến Vân như quấn lấy tốc độ ánh sáng, ẩn ẩn có tử khí phụ thuộc, cho người một loại áp bách kinh người.
- Nhất kiếm tây lai!
Bạch Chiến Vân ngưng khí thành mang, xùy! Xùy! Xùy!
Chỉ lực cường đại, cơ hồ là bỏ qua quy tắc hư không, hình thành lưu tuyến kỳ quỷ, từng đạo bắn về phía Giang Trần.
- Phi hỏa lưu tinh!
Tử khí như mang, Bạch Chiến Vân vận chỉ như bay, trong lúc nhất thời toàn trường kiếm vũ bay tán loạn, như phi hỏa lưu tinh, tập trung hư không trăm mét, bao trùm toàn bộ vòng chiến.
- Chậm!
Giang Trần ở lúc Bạch Chiến Vân ra chiêu, bước chân cũng đi theo khởi động, đồng thời trong miệng mang theo vài phần trêu tức:
- Xem một chỉ này của ta, đâm cánh tay phải ngươi!
Xùy!
Bạch Chiến Vân nghe tiếng gió phân biệt vị, nghe được Giang Trần nói, tiếng xé gió kia đã đánh vào cánh tay phải của hắn.
- Bắn đầu gối trái!
Xùy!
Lại một chỉ, cơ hồ như thanh âm đồng bộ bắn tới, Bạch Chiến Vân căn bản phản ứng không kịp, đầu gối trái tê dại, hiển nhiên là bị đánh trúng.
- Đáng giận!
Bạch Chiến Vân nghĩ mãi mà không rõ, mình rõ ràng nghe được thanh âm của hắn, cũng đoán được phương vị chỉ lực của đối phương.
Thế nhưng mà, lại hết lần này tới lần khác trốn không thoát.
Hơn nữa, chỉ lực của đối phương, lại ôn hòa như thế, thậm chí là yếu!
- Sườn trái xương sườn thứ ba!
- Đầu vai phải!
- Mắt cá chân trái!
Giang Trần tựa như lật tay, hành vân lưu thủy, thời điểm tiếng ra, chỉ lực đã bắn tới. Mỗi một chỉ như thiên ngoại phi tiên, phiêu miểu vô định, linh dương treo giác, vô tích có thể tìm ra.
Mà hắn mỗi báo ra một vị trí, Bạch Chiến Vân luôn luống cuống tay chân, lại thủy chung tránh không được bất luận cái gì thoáng một phát.
Biệt khuất a! Bạch Chiến Vân cơ hồ tức muốn ói huyết.
Luận chỉ lực, hắn cảm giác mình thắng đối phương gấp 10 lần; luận thân pháp, mình cũng hơn xa đối thủ; luận cấp độ tu luyện chỉ pháp, ngay cả Câu Ngọc công chúa cũng tán dương.
Thế nhưng mà, đối mặt một ba mạch chân khí sơ giai Chân Khí cảnh, hắn thậm chí có loại cảm giác khắp nơi bị quản chế, có lực không chỗ dùng, chỉ có thể bị động bị đánh.
Phảng phất, mỗi một động tác của mình, đều bị đối phương dự đoán, mà đối phương, rõ ràng không tính nhanh, lại có thể liệu địch trước, sớm một bước áp chế mình.
Bạch Chiến Vân càng đánh càng biệt khuất, đồng thời không thừa nhận cũng không được, nếu như chỉ lực của đối phương hơi mạnh một chút, giờ phút này chỉ sợ hắn đã sớm bị đánh ngã nhiều lần.
Đang khi thi đấu, bỗng nhiên Giang Trần kêu một tiếng "Khoan đã", thân ảnh tiêu sái, thối lui đến một bên. Vận chỉ lực, thuận tay đâm một cái bàn đá ở bên cạnh.
Cái bàn đá kia vỡ tan, trực tiếp xuyên thủng.
- Bạch Chiến Vân, mấy chỉ vừa rồi kia, nếu như ta dùng tới cấp bậc chỉ lực này, thì tính sao?
Bạch Chiến Vân trợn mắt há hốc mồm, nếu như nói vừa rồi lúc chiến đấu, hắn cảm thấy có lực không chỗ dùng, biệt khuất vô cùng.
Như vậy giờ phút này, trên lưng lại cảm thấy lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng. Đánh cả buổi, nguyên lai người ta căn bản không phải chân khí không đủ, mà là không có đem hết toàn lực, hạ thủ lưu tình.
Bằng không thì Bạch Chiến Vân hắn ở lần thứ nhất đã bị đánh ngã!
Người đang xem cuộc chiến sáng suốt, cũng nhìn ra một ít môn đạo, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần, lập tức trở nên phức tạp.
- Ha ha ha, Giang huynh, không thể tưởng được nhi tử này của ngươi, rất cao minh a! Thật sự là giấu diếm được toàn bộ Đông Phương Vương Quốc!
- Không tệ không tệ, Giang huynh, ta xem phụ tử các ngươi nhất định là cố ý ẩn dấu thực lực, muốn ở Tiềm Long thi hội bỗng nhiên nổi tiếng a?
- Nhất định là như vậy, ngay cả thiên tài như Bạch Hổ Hầu truyền nhân, cũng bị Giang Trần đánh cho chật vật như vậy, kỳ tài như thế, làm sao có thể ngay cả ba hạng trụ cột khảo hạch cũng qua không được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.