Sất Trá Phong Vân

Chương 100: Chiến chiến chiến, sát phạt lãnh khốc




Hai tay nữ kiếm sĩ nắm chặt kiếm lớn, toàn thân phát ra đấu lực lục cấp:
- Chúng ta đã cùng nhau tổ chức thành đoàn thể này ba năm.
- Ba năm, đúng vậy ba năm...
Tiêu Trường Lôi Minh híp mắt lại, khóe miệng lơ đãng gợi lên một sự lãnh khốc:
- Ba năm, chúng ta một mực vì sinh tồn. Lần này, nếu đã hoàn toàn dò được rõ ràng khoáng mạch đấu thạch, nàng nói chia phần cho một đám người, sao có thể so sánh với một người độc chiếm được.
Khoáng mạch đấu thạch?
Tim Càn Kình không khỏi nhảy lên một cái. Trước đây trong dãy núi Lạc Nhật này đã từng có nhiều người thám hiểm đến đây tra xét. Thậm chí còn đã từng có học giả chuyên về tìm kiếm khoáng thạch đã đến đây tìm, sớm xác định tầng ngoài của dãy núi Lạc Nhật này tuyệt đối không có khoáng mạch đấu thạch nào tồn tại. Không nghĩ tới một đoàn thám hiểm Hỏa Diễm nho nhỏ lại phát hiện ra khoáng mạch đấu thạch.
Hầu kết Càn Kình không khỏi chuyển động lên xuống mấy lần. Trên đời này không có bất kỳ chiến sĩ nào nghe thấy đấu thạch mà không tâm động! Nếu như có khoáng mạch đấu thạch tồn tại, cho dù là Càn gia một trong những thế lực huyết mạch đời thứ ba của hoàng triều Chân Sách tuyệt đối cũng sẽ động tâm.
- Vì một khoáng mạch...
Trong đôi mắt mầu lam nhạt của nữ kiếm sĩ chợt hiện ra sự thất vọng và phẫn nộ:
- Vì một khoáng mạch, ngay cả người đã từng cứu tính mạng ngươi ba lần, ngươi cũng giết sao?
Tiêu Trường Lôi Minh không để ý, nhún vai. Mấy ngày nay, trong lòng hắn vẫn luôn tính kế, cẩn thận thực hiện, cuối cùng đã tới lúc hoàn thành, nên muốn tìm một người nói hết ra cho thoải mái. Chờ qua ngày hôm nay, bí mật này sẽ vĩnh viễn ở trong bụng mình, cả đời nén nhịn như vậy nếu như không có bất kỳ người nào nghe qua, có thể càng khó chịu hơn.
- Đúng vậy, ta giết ca ca nàng. Vì một khoáng mạch, ta quả thực giết người đã cứu mạng ta ba lần, cũng chính là ca ca nàng.
Tiêu Trường Lôi Minh chậm rãi bước tới. Trên mặt hắn dâng lên một khí tức phẫn nộ hung tợn:
- Ta không phải sinh ra trong gia tộc huyết mạch, là chiến sĩ huyết mạch có được lực lượng huyết mạch! Ta chỉ là một hài tử của nông hộ. Ta đã thề với chính mình, nhất định phải trở thành một người đứng trên người khác! Qua mấy tháng nữa, theo pháp định của hoàng triều Chân Sách, ta đến tuổi phải tòng quân, phải đi tới chiến trường Nhân Ma!
Chiến trường Nhân Ma!
Càn Kình hơi nhíu mày, trong nháy mắt hiểu được nguyên nhân Tiêu Trường Lôi Minh muốn giết người đoạt khoáng mạch.
Chiến trường Nhân Ma là mảnh đất mộng tưởng của vô số chiến sĩ, là nơi vinh quang, đồng thời cũng là ác mộng của vô số chiến sĩ. Bất kỳ ai cũng không biết chiến trường Nhân Ma hiện nay tạm thời tương đối yên tĩnh, nhưng ngày nào đó lại gặp phải chiến tranh. Cho dù là chiến sĩ Hàng Ma cũng không cách nào bảo đảm mình nhất định có thể sống sót rời khỏi chiến trường Nhân Ma. Nơi đó là nơi chôn xương của vô số ma vũ sĩ Ma tộc và chiến sĩ nhân loại.
- Ta không muốn chết! Ta còn trẻ, ta còn muốn ôm trái ấp phải, sống bên cạnh vô số mỹ nữ.
Tiêu Trường Lôi Minh kích động lắc đầu:
- Nhưng lên chiến trường Nhân Ma, bất kỳ ai cũng không dám nói mình nhất định có thể sống ra khỏi đó. Đặc biệt là chiến sĩ chỉ có thực lực đấu lực thất cấp như ta! Ta muốn còn sống! Ta cần lực lượng! Vì cái này, ta ở trong học viện chiến sĩ, thậm chí ngay cả đại trận Đấu Linh cũng không tiến vào! Ta không muốn đứng ở sát bên ngoài, hấp thu một chút đấu năng ít tới mức đáng thương. Ta phải tự mình lập một đấu linh trận của riêng mình, hấp thu toàn bộ đấu năng, trở thành chiến sĩ Hàng Ma! Chỉ cần có thể trở thành chiến sĩ Hàng Ma, như vậy...
- Dựa theo pháp luật hoàng triều Chân Sách, chiến sĩ Hàng Ma trong năm năm có quyền không cần đi tới trước chiến trường Nhân Ma.
Càn Kình hiểu rất rõ ràng mục đích của Tiêu Trường Lôi Minh. Dựa theo pháp luật hoàng triều Chân Sách vì để chiến sĩ Hàng Ma trở nên cường đại hơn, bất luận một chiến sĩ Hàng Ma nào khi đến tuổi tòng quân theo pháp định, đều có thể lùi lại năm năm, lợi dụng năm năm thăng cấp chính mình. Bởi vậy một khoáng mạch đối với Tiêu Trường Lôi Minh mà nói, thật sự là năm năm quá quan trọng.
Sau năm năm, Tiêu Trường Lôi Minh ở trên chiến trường có thể thật sự lập được công lao không nhỏ, khi qua lại buôn bán đấu thạch, nhất định trở thành một thành chủ ở thành thị xa xôi tương tự như Áo Khắc Lan, cũng không phải là chuyện không thể có.
- Đáng tiếc...
Tiêu Trường Lôi Minh híp mắt, tham lam nhìn thoáng hai chân thon dài, eo thon, ngực vun đầy của nữ kiếm sĩ:
- Thủy Liên Doanh, ta vốn dự định cưới nàng làm nữ nhân của ta. Bây giờ để bảo vệ bí mật về khoáng mạch, nàng không có cơ hội theo ta cùng hưởng thụ giàu sang. Như vậy đi, trước khi nàng chết, ta cho nàng tận hưởng một lần cái gì gọi là niềm vui sướng khi được nam nhân sủng ái. Không nên đến chết, vẫn còn là xử nữ!
Đấu lực thất cấp truyền vào hai chân Tiêu Trường Lôi Minh. Lá cây mục nát bị thổi bạt ra phát ra những tiếng xào xạc. Hai thanh đoản thương màu bạc bắn ra hai thương hoa giống như hai con rắn bạc uốn lượn trong không trung.
Trong ánh mắt nữ kiếm sĩ hiện lên một mảnh ngân quang. Trong phút chốc hai đường thương hoa kia giống như biến thành sáu đường, không cách nào phân biệt rõ đường thương nào mới là ngân thương thật. Trong tay nàng nắm chặt thanh kiếm lớn, theo bản năng vội vàng vung nên, không để ý tới ngân thương khiến người ta hoa cả mắt, trực tiếp chém xuống đầu Tiêu Trường Lôi Minh.
Nụ cười lạnh trên khóe môi Tiêu Trường Lôi Minh càng thêm lạnh. Đoản thương trong tay dao động. Đoản kiếm từ phía dưới bỗng nhiên đâm lên trên. Mũi thương trùng kích ở trên thân kiếm, khiến trường kiếm bay lên thật cao. Một đoản thương ở trong tay khác đâm trúng hõm vai của nữ kiếm sĩ, nhất thời phun ra một tia máu tươi.
- Ta khuyên nàng không nên phản kháng.
Tiêu Trường Lôi Minh nhìn máu tươi trên mũi thương, lộ ra nụ cười đắc ý:
- Kiếm thuật của nàng là do ta dạy cho nàng. Nhược điểm ở chỗ nào ta thực sự hiểu quá rõ. Ta cũng không muốn còn chưa nếm được thân thể của nàng, đã khiến thân thể nàng bị hỏng. Như vậy thật hỏng khẩu vị ăn uống của ta.
Hai tay Thủy Liên Doanh hơi run lên. Nhược điểm lớn nhất của một kiếm vừa rồi chính là nếu bị phá, cổ tay sẽ bị công kích ngược lại. Trong khoảng thời gian ngắn hai tay xuất hiện sự tê dại, căn bản không cách nào sử dụng lực được nữa.
- Ngươi...
Thủy Liên Doanh căm hận nhìn Tiêu Trường Lôi Minh. Trong ánh mắt nàng đột nhiên xẹt qua một tia quyết tuyệt:
- Cho dù chết, ta cũng tuyệt đối không để thân thể của mình rơi vào trong tay của ngươi...
- Đây là...
Càn Kình thấy ánh mắt tràn ngập quật cường bất khuất của nữ kiếm sĩ, thân thể đột nhiên chấn động mạnh. Hắn vốn cảm giác xung quanh có gì đó nguy hiểm, bản thân vẫn cố gắng không ra tay. Cho dù khoáng mạch đấu thạch rất mê hoặc, hắn cũng tuyệt đối không ra tay để tránh phân tâm trong lúc chiến đấu.
Nhưng ngay vừa nãy, trong nháy mắt khi Càn Kình nhìn thấy ánh mắt của nữ kiếm sĩ trùng hợp với một ánh mắt trong đầu trước sau không cách nào quên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.