Sất Trá Phong Vân

Chương 89: Đi báo thù




Chẳng lẽ hắn còn có gì không hài lòng sao? Kế tiếp không phải nên khai phong sao? Đặt trở lại lò lửa để làm gì?
Đao phong nồng đậm, nung nóng một chút. Càn Kình nhìn đao phong dần dần được nung đỏ, tay phải cầm một thanh chiến đao bình thường, trong nháy mắt hai mắt dường như sung huyết! Sát khí nồng đậm, trong phút chốc khiến mọi người xung quanh không nhịn được lui về phía sau một bước.
Huyết tế!
Càn Kình nhớ kỹ trong “kỹ năng cần thiết khi rèn” của Bố Lai Khắc có ghi chép. Một Đấu Binh nhất lưu đều phải huyết tế! Thời khắc đao vừa thành, sử dụng máu của chiến sĩ sử dụng nó để tiến hành huyết tế. Chỉ có như vậy mới có thể đạt được huyết mạch tương liên giữa chiến sĩ và vũ khí. Khi cầm vũ khí giống như cánh tay của mình vậy.
Căn cứ vào ghi chép trên kỹ năng cần thiết khi rèn, phương pháp huyết tế này dường như bất kỳ một rèn tạo sư nào cũng phải biết. Nhưng chỉ có rèn tạo sư cao cấp, mới biết được chân tướng của huyết tế. Chính là vào thời khắc vừa huyết tế, phải để cả khí thế của mình cũng dung nhập vào trong máu. Đó mới là huyết tế hoàn mỹ.
Sát khí trộn lẫn ở trong máu. Đấu lực và cơ bắp của Càn Kình ép xuống, khiến máu nóng từ trong vết thương phun ra.
Máu rơi vào Trảm Mã Đao đã được nung đỏ, phát ra một tiếng “xèo”. Hơi trắng bốc lên, cũng không để lại chút vết máu nào. Trong thân đao mơ hồ lộ ra một tia hàn quang chói mắt. Hình như có trăm nghìn đường kiếm muốn từ trong thân đao bắn ra ngoài.
Trong viện vang lên những tiếng hít sâu. Không ít người theo bản năng muốn giơ tay lên che mắt. Càn Kình cầm Trảm Mã Đao đưa ngang một cái, sử dụng túi vải đã sớm chuẩn bị sẵn bọc lại.
Phất Lan Lâm không hiểu nhìn Càn Kình:
- Sao ngươi không khai phong? Đây là một bước cuối cùng mà?
- Đúng vậy, một bước cuối cùng.
Càn Kình vỗ vào Trảm Mã Đao đã được bọc kỹ vừa cười vừa nói:
- Cho nên ta cần Lưu Vân Thạch để khai phong!
- Lưu Vân Thạch?
Trong viện một đám người đồng thời kêu lên kinh hãi. Loại đá mài đao đó không phải chỉ đắt không thôi. Có thể nói còn đắt hơn so với rất nhiều vũ khí! Hơn nữa, thứ này ngươi có tiền cũng không chắc có thể mua được. Ngươi phải có đường đi, phải có thân phận mới có cơ hội mua được! Cho dù là thành chủ đại nhân, cũng không chắc có thể đủ tư cách mua được Lưu Vân Thạch. Hắn chỉ là học viên của một học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, mở miệng ra lại chính là Lưu Vân Thạch?
Phất Lan Lâm ngơ ngác nhìn Càn Kình. Hắn vốn tưởng rằng mấy ngày nay đã bị hành động kỳ quái của tiểu tử này làm chấn động tới mức không thể kinh ngạc được nữa. Nhưng không nghĩ tới tiểu tử này vẫn liên tục làm ra những hành động còn khiến người ta kinh ngạc hơn.
- Trước khi đi...
Càn Kình nhìn nhưng tinh sắt vụn rơi trên mặt đất:
- Ta muốn thuận lợi làm vài thứ.
Mọi người lại tò mò nhìn Càn Kình. Chút kim loại ấy dùng để rèn cái gì? Chiến đao sao? Chút phân lượng như vậy hiển nhiên không đủ để rèn một thanh chiến đao. Đầu thương? Mấy thứ này dùng để làm đầu thương, hình như cần phải thêm chút nguyên liệu.
Sau nửa giờ ngắn ngủi trôi qua, lần này mọi người thật sự ngẩn người.
Dao làm bếp! Càn Kình sử dụng số nguyên liệu còn dư lại không ngờ rèn ra một con dao làm bếp! Hắn dùng mấy thứ này làm cung tên mũi tên, có lẽ làm đầu mũi thương không phải tốt hơn sao? Không ngờ lại rèn ra một con dao làm bếp?
Càn Kình cân nhắc thấy con dao làm bếp trong tay phân lượng vừa đủ, nên xoay người nghiêm túc mài dao.
- Không cần...
Phất Lan Lâm bĩu môi. Một con dao làm bếp thôi, tùy tiện giao cho một thợ rèn học đồ khai phong là tốt rồi. Không cần thiết phải để Càn Kình thoạt nhìn dường như đã là rèn tạo sư phải tự mình động thủ chứ? Khai phong mà thôi, ai không biết...
Trên đá mài đao, một tia hàn quang đâm thẳng vào mắt Phất Lan Lâm! Trong phút chốc, Phất Lan Lâm cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống như thật sự có một thanh đao cương sắc bén tập kích tới. Hắn vội vàng lui bước chân về phía sau. Lúc này hắn mới phát hiện không có gì cả. Vừa rồi chỉ là do con dao làm bếp xuất hiện một tia đao phong mà thôi.
Đây thật sự là con dao làm bếp sao?
Phất Lan Lâm nhìn con dao làm bếp trong tay Càn Kình chậm rãi lộ ra vẻ sắc bén, trong lòng càng không giải thích được. Dao làm bếp nhà ai sẽ sắc bén như vậy?
- Giải quyết!
Càn Kình tìm một cái hộp cất con dao làm bếp vào:
- Trước khi đi tới đá mài Lưu Vân Thạch, ta còn có một chỗ muốn đi.
Phất Lan Lâm nghi ngờ nhìn Càn Kình:
- Còn đi đâu nữa? Có chuyện gì quan trọng hơn so với chuyện khai phong cho Trảm ma đao sao?
- Mài đao, ngày hôm nay mài là tốt rồi. Có chuyện, ta đã nhịn rất lâu rồi!
Càn Kình dùng năm ngón tay nắm thật chặt lấy hộp gỗ đựng con dao làm bếp nở nụ cười:
- Đại thúc Phất Lan Lâm, chúng ta đi thôi.
- Còn cả ta nữa sao?
Phất Lan Lâm cảm nhận thấy ánh mắt tò mò của những người xung quanh lắc đầu, vẻ mặt cũng lộ vẻ khó hiểu, không biết tại sao Càn Kình lại muốn mình đi cùng.
Đi trên phố thành Áo Khắc Lan, Phất Lan Lâm có chút không hiểu hỏi:
- Càn Kình, lần này chúng ta rốt cuộc phải đi tới chỗ nào?
- Cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư.
Càn Kình vỗ con dao làm bếp bên hông nói:
- Thời gian trước bọn họ tặng ta một phần đại lễ, làm hại ta mỗi ngày đều phải cẩn thận. Trời còn chưa tối đã phải trở về trường học. Trời đã sáng trên đường có nhiều người đi lại mới có thể ra khỏi cửa, làm chậm trễ không ít thời gian của ta. Hôm nay ta phải đòi lại hắn một phần đại lễ. Từ hôm nay trở đi cửa hàng rèn Phất Lan Lâm hẳn sẽ trở thành cửa hàng rèn đứng đầu Áo Khắc Lan.
Phất Lan Lâm ngơ ngác nhìn Càn Kình. Cửa hàng rèn đứng đầu Áo Khắc Lan? Thật hay giả? Mặc dù Lỗ Tạp Tư chỉ là thợ rèn nhị cấp, nhưng hắn ở thành Áo Khắc Lan đã kinh doanh nhiều năm, có mối quan hệ sâu với nghiệp đoàn thợ rèn ở tỉnh thành. Nếu tùy tiện đi như thế...
- Yên tâm là được.
Càn Kình khom lưng vỗ ngang lưng Phất Lan Lâm nhỏ giọng nói:
- Đại thúc, nói cho đại thúc biết một bí mật, kỳ thực ta là rèn tạo sư chân chính...
- Cái gì?
Phất Lan Lâm khiếp sợ thiếu chút nữa té ngã. Hắn ngửa đầu ngơ ngác nhìn Càn Kình đang mỉm cười.
Rèn tạo sư! Rèn tạo sư được vô số thợ rèn ngưỡng vọng sao? Cái danh hiệu thân phận này, ngay cả thành chủ đại nhân gặp cũng sẽ dành cho lễ ngộ rất lớn! Trong truyền thuyết, bên trong nghiệp đoàn thợ rèn có thiên tài thợ rèn, khi trở thành rèn tạo sư đều đã là trung niên. Thậm chí có người tới khi râu mép bạc trắng mới đạt tới rèn tạo sư! Còn Càn Kình mới bao nhiêu tuổi?
- Đi thôi!
Càn Kình lôi Phất Lan Lâm đi qua vài con đường, đi thẳng tới trước cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư.
So với cửa hàng rèn Phất Lan Lâm, cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư không chỉ có mặt tiền rất đẹp, hơn nữa diện tích bên trong cũng vượt xa hơn cửa hàng rèn Phất Lan Lâm.
Trên cửa chính có một con dấu búa rèn sắt rất lớn sử dụng gỗ để điêu khắc ra, lộ ra khí phách vương giả của một thợ rèn Áo Khắc Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.