Satan Lầu Năm

Chương 3:




“Ding dong”.
Vừa đặt điện thoại xuống, Khuê Thú Chi đã nghe tiếng chuông cửa vang lên. Anh khẽ nhếch miệng, không cần đi xem cũng biết người mới nhấn chuông là ai, vì chỉ có Vu Hàn là biết chỗ anh ở.
Không thể nghĩ cô lại đến tìm anh thật, anh vốn không tính đến việc sau khi cô cãi nhau với ba mẹ xong liền chạy đến chỗ mình, dù sao cô cũng có không ít bạn tốt không phải sao? Làm sao có thể nghĩ ngay đến người vừa mới biết chỉ một ngày đâu?
Huống chi anh còn sống một mình, đối với cô quả thật quá không an toàn. Nhưng mà cô lại chạy đến tìm anh nha! Aizzz, nói thật, tâm tình của anh bây giờ thật phức tạp, không biết nên vui cười hay nên tức giận nữa.
Thứ nhất, anh rất cao hứng vì cô đã nghĩ đến anh đầu tiên, nhưng hành vi lớn mật này của cô không khỏi làm anh lo lắng cùng tức giận. Nếu anh thật sự là tên bại hoại ngụy trang để lừa gạt cô (sao nghe thấy đúng quá xá!), thì cô chạy đến tìm chẳng phải là quá nguy hiểm sao?
Cái cô tiểu ngu ngốc này! Sau này anh không thể không tìm thời gian nói cho cô nghe một trận.
“Ding dong, ding dong, ding dong—”.
Ô, nghe thấy chuông cửa dồn dập vang lên, biết cô đã không còn nhẫn nại nổi nữa, Khuê Thú Chi trong mắt hiện lên nụ cười, đứng dậy đi về phía cửa lớn.
“Ai đó?”. Anh cố ý cất giọng hỏi.
Ngoài cửa cô không lên tiếng, anh hít sâu một hơn thu lại đáy mắt tia nhìn khôn khéo, thay một bộ dáng ‘người đàn ông đàng hoàng’ xong, đưa tay mở cửa ra.
Cô đang đứng ngoài cửa, cúi đầu không nhúc nhích.
Cô bị làm sao? Chẳng lẽ cô đang khóc sao?
Anh cẩn trọng mở miệng. “Cô…”.
Lời còn chưa dứt, cô lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi. “Anh có nguyện ý lấy tôi không?”.
Khuê Thú Chi bị dọa đến choáng váng. Cô vừa mới nói gì? Anh không nghe lầm chứ?
“Cô, cô nói gì?”. Lần này nói lắp anh không phải giả nữa.
“Anh có nguyện ý lấy tôi không?”. Cô hỏi lần nữa.
“Cô— cô là đang nói thật sao?”. Anh nhìn chằm chằm cô, không cách nào không nói lắp nữa.
“Đúng. Anh có đồng ý không?”. Cô hỏi anh lần thứ ba.
“Chúng ta mới quen biết có hai ngày thôi”.
“Thì sao? Cho nên anh không muốn cưới tôi?”. Cô nhìn anh không chớp mắt.
Khuê Thú Chi hoảng hốt, lập tức dùng sức lắc đầu phủ nhận. Biểu tình trên mặt cô khiến anh cảm thấy, nếu anh dám nói ‘không thể’, cô chắc chắn sẽ lập tức xoay người rời đi, hai người từ đó mỗi người đi một ngả, ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
Nhưng điều này cách kế hoạch anh định quá lớn. Trên thực tế việc cô xung đột với ba mẹ đều là nằm trong kế hoạch của anh (ác thiệt), anh và ba mẹ của cô đã liên thủ bày ra, mục đích chẳng qua là gia tốc việc gặp gỡ của họ, thậm chí ép cô đưa anh về nhà giới thiệu dưới thân phận bạn trai chính thức với ba mẹ cô mà thôi.
Dĩ nhiên, đây chỉ là một phần trong kế hoạch của anh, mục tiêu cuối cùng của bọn họ là làm cho cô yêu anh, sau đó cam tâm tình nguyện gả cho anh. Nhưng bây giờ thì…
“Vậy là anh đồng ý cưới tôi?”. Cô đổi lời hỏi, giống như cần một câu xác thực rõ ràng, nếu không sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Người thông minh chính là người biết nắm chặt khi cơ hội tới, Khuê Thú Chi bỏ qua tất cả kinh ngạc cùng ngạc nhiên, không hề do dự nữa, lập tức gật đầu trả lời. “Tôi nguyện ý”.
Nhưng mà, anh cũng không quên mình đang đóng vai một người đàn ông đàng hoàng nên có phản ứng.
“Nhưng là chúng ta chỉ vừa mới quen có một ngày thôi, ưm, có phải hay không nên gặp gỡ một thời gian nữa, sau đó lại thảo luận lại chuyện này, được chứ?”. Anh lộ ra vẻ mặt xấu hổ nhìn cô.
“Tôi muốn kết hôn ngay bây giờ, kết hôn ngay bây giờ luôn đi”. Vu Hàn vẻ mặt thì tỉnh táo, trong lòng lại tràn đầy xúc động cùng phẫn nộ.
Nếu ba mẹ có thể tùy ý quyết định đối tượng kết hôn của cô, tại sao cô không thể tự mình làm chủ? Nếu bọn họ đã khẩn cấp muốn cô kết hôn như vậy, cũng không cần biết cảm thụ của cô, cô việc gì phải quan tâm đến cảm thụ của bọn họ chứ?
Muốn cô kết hôn chứ gì? Tốt, cô liền kết hôn cho bọn họ nhìn! Chẳng qua đối tượng kết hôn không phải cái tên chết tiệt bọn họ chọn thôi. (ôi Hàn tỷ đáng thương, bị lừa hết vố này đến vố khác)
“Ah?”. Khuê Thú Chi lại bị cô hù bay mất hồn vía.
“Anh không muốn sao?”. Cô nhìn anh hỏi.
“Tôi…”.
Anh làm sao lại không muốn chứ, chỉ là có phải như vậy đã quá vội vàng rồi không? Mặc dù ba mẹ cô hy vọng nhìn thấy bọn họ kết hôn, nhưng “tiền trảm hậu tấu” thế này, con rể là anh sau này biết khai báo với ba mẹ vợ thế nào nha?
“Tôi, tôi còn chưa đến nhà em cầu hôn”. Anh nói lắp.
“Không cần”. Cô quả quyết nói.
“Nhưng mà còn có người lớn…”.
“Không cần để ý đến bọn họ”. Cô cắt đứt lời anh.
“Nhưng mà…”.
“Anh rốt cuộc có nguyện ý cưới tôi hay không? Nếu không muốn tôi lập tức đi tìm người khác!”. Cô nói xong xoay người rời đi.
“Anh đồng ý! Anh đồng ý mà!”. Khuê Thú Chi vội vàng kéo cô lại. (Haran cho bay qua ‘anh’ vs ‘em’ lun cho tình củm nha)
Cô bây giờ có thể nói là đang bị kích động đến không còn lí trí, rất có khả năng sau khi đi khỏi nơi này sẽ lập tức tìm một người đàn ông khác mà cầu hôn, anh làm sao có thể để cô làm vậy? Cô là của anh! (bá đạo bá đạo, cơ mà ta thích)
“Tốt, vậy chúng ta đi”. Cô quay đầu lại nhìn anh một cái, ánh mắt kiên định mà quả quyết.
“Đi, đi đâu?”. Anh sững sờ đột nhiên hỏi.
“Đi kết hôn”.
♥♥♥
Hai người bọn họ thực sự đã kết hôn sao? Anh đến bây giờ vẫn tràn đầy hoài nghi, khó có thể tin nổi.
Cứ như vậy ư?
Ở một tiệm bán tạp hóa văn phòng phẩm cái gì cũng có, hai người mua hai tờ hôn thú tổng cộng chưa đến hai trăm đồng, lại nhờ ông bà chủ tiệm làm người làm chứng, mượn bút bi kí một cái, vậy là xong?
Hai người bọn họ thực đã kết hôn sao?
Hai tờ hôn thú này thực đã có hiệu lực rồi sao?
Nếu quả thực là vậy, thì chắc anh bị lạc hậu rồi, vì anh vẫn tưởng nơi có thể kết hôn nhanh nhất, ít rườm rà nhất là ở Las Vegas, nước Mỹ kia, không nghĩ ở Đài Loan cũng có thể kết hôn nhanh chóng như vậy.
Khẽ thở dài một cái, anh đem tờ hôn thú trên tay cất đi lại nhìn thấy cô. Vu Hàn vừa mới về nhà, đã lập tức vào phòng tắm, bây giờ đã mở cửa bước ra.
Cô đã tắm rửa sạch sẽ, gội đầu xong xuôi. Tóc của cô ướt nhẹp rũ xuống áo, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nước nóng hấp đỏ rừng rực, lộ ra vẻ mỹ lệ hết sức động lòng người. Cô mặc trên người bộ quần áo thể thao vừa mới mua trên đường về, mặc dù hình thức bình thường, không phải áo quần gì gợi cảm, nhưng khi được mặc trên người cô, tất cả những tưởng tượng không tới liền xuất hiện, đường cong lả lướt, làm cho người ta phải thất thần…
“Anh đi tắm rửa đi”. Cô nói.
Khuê Thú Chi hai mắt đăm đăm nhìn cô, thật lâu sau mới ý thức được cô đang nói chuyện với mình.
“Em nói gì?”. Anh trừng mắt nhìn, vẻ mặt cố hướng qua chỗ khác, nhưng đích thị là đang nói với cô.
“Anh đi tắm đi”. Cô lặp lại.
“Được”. Anh gật đầu, giả bộ trấn tĩnh đứng dậy đi về phía phòng tắm, không muốn bị cô phát hiện anh đối với cô sinh ra dục vọng, làm cô sợ hãi.
Mới vừa đi tới trước cửa phòng tắm, thanh âm của cô lại lần nữa vang lên sau lưng.
“Chờ một chút”.
Anh mỉm cười cứng đờ, quay đầu chậm rãi nhìn cô.
“Anh không cần mang quần áo vào thay sao?”. Cô nói.
“Quần áo để thay sao?”. Anh trố mắt nhìn, giống như không hiểu cô đang nói gì.
“Đúng rồi, quần áo để thay chứ còn gì nữa?”. Cô kéo phẳng áo xuống, nói với anh, hoàn toàn không phát hiện hành động này làm cho áo thể thao đang rộng thùng thình của cô nháy mắt bị kéo căng, buộc vòng quanh bộ ngực hoàn mỹ.
Khuê Thú Chi đột nhiên hít một hơi thật sâu, đè nén bão tố đang nhảy loạn trong lòng, thiếu chút nữa vọt ra ngoài.
Trời ạ, cô gái này nhất định là muốn hại chết anh! Cô không thể không biết bản thân đối với đàn ông có lực sát thương mạnh đến thế nào, kết quả cô đối với người đang sắm vai kẻ đàng hoàng là anh giở chiêu đùa bỡn này, thật anh không biết phải đối đầu ra sao đây!
Mới kết hôn ngày thứ nhất đã muốn mưu sát chồng mình, thật là ác độc nha!
“Đúng ha, quần áo để thay chứ, anh sao có thể quên lấy được, ha ha ha”. Anh nói xong còn cười khan hai tiếng, sau đó đi ngang như con cua vượt qua cô để về phòng lấy trang phục, lại đi ngang qua trước mặt cô lần nữa, cười khan hai tiếng rồi nhanh chóng tiến vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Phốc!
Cửa phòng tắm vừa mới đóng kín, Vu Hàn lập tức bụm miệng phun cười ra tiếng.
Trời ạ, anh mới bị sao vậy? Bị đùa giỡn còn làm theo răm rắp? Thật là chết cười! Ha ha! (tỷ ác độc thía?)
Nhưng đang cười như vậy, ánh mắt cô bỗng trở nên buồn bã, nụ cười trên mặt cô cũng theo đó rút đi. Còn mười phút nữa là đúng mười giờ, lúc trước chỉ cần đi quá mười giờ mà chưa trở về, chắc chắn cô sẽ gọi điện thoại về nhà nói một tiếng. Ngày hôm qua lần đầu tiên cô đi cả đêm không báo về một tiếng, hôm nay lại như vậy, ba mẹ hẳn sẽ lo lắng cho cô!
Không, bọn họ làm sao có thể lo lắng cho cô đâu? Ngay cả hạnh phúc của cô cũng bỏ mặc, như thế nào lại lo lắng việc nhỏ nhặt cô không trở về nhà đâu? Đối với ba mẹ bây giờ mà nói, cái người đã chết nay sống lại kia còn quan trọng hơn cô nhiều.
Tự giễu cười, cô lắc đầu thật mạnh muốn hất bay những chuyện này ra khỏi đầu, bởi vì đối với cô bây giờ mà nói, có một chuyện còn quan trọng hơn cả lửa xém lông mày, đó là hôm nay cô biết làm sao đối mặt với vị hôn phu trong đêm tân hôn đây?
Mới biết nhau một ngày đã kết hôn, biết tên của anh, biết anh năm nay 30 tuổi, là nhân viên nhà nước, cô đối với anh căn bản cũng gọi là biết sơ sơ đi, nhưng đã kết hôn thành vợ chồng rồi. Sau này hai người thật muốn giống như vợ chồng chân chính cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ sao?
Vợ chồng có nghĩa vụ của vợ chồng, mặc dù cô không ghét anh, trên thực tế còn rất thích anh nữa, bằng không làm sao cô lại có ý niệm muốn kết hôn trong đầu liền nghĩ ngay tới anh mà không phải những kẻ khác theo đuổi cô hay bạn khác giới có tình cảm cũng không tệ lắm chứ?
Nhưng mà ngay cả như vậy, đêm tân hôn này tột cùng phải làm sao đây?
Mặc dù bọn họ đã kết làm vợ chồng, nhưng mà căn bản là không quen, này dạy cô phải như thế nào cùng anh…
Còn đang ngượng ngùng nghĩ tới đêm tân hôn nên làm cái gì bây giờ, cửa phòng tắm đột ngột mở ra, anh tắm rửa sạch sẽ mình trần bước ra. (sặc!*phịt máu*)
Vu Hàn trong nháy mắt mở to hai mắt.
“Anh… làm sao anh không mặc quần áo?”. Cô có chút lắp, hỏi, nhưng hoàn toàn không có cách nào ngăn cặp mắt của cô dán trên người anh. Trời ạ, thân hình của anh ta thật là tốt nha, cho dù là người mẫu nam trên tạp chí cũng chưa chắc có được khuôn lưng kia a~
Lồng ngực nở rộng, hai cánh tay bền chắc, thắt lưng và bụng lại thon gọn, không biết nửa người dưới của anh ta bị quần bông thùng thình che giấu kia, có phải hay không cũng tinh tráng khả quan…
Ah trời ạ! Vu Hàn ngươi đồ đại sắc nữ! Ngươi đang suy nghĩ gì nha? Cô xấu hổ dùng hai tay xoay mặt.
“Sao vậy?”. Thanh âm của anh bỗng vang lên bên tai, cô bị sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, em đột nhiên có chút khát nước, không biết trong nhà có đồ uống gì có thể uống không?”. Cô chuyển hướng nhìn, cố gắng dễ dàng hỏi.
“Trong nhà sao? Thật xin lỗi, chỉ có bia mà thôi. Em muốn uống gì, anh đi mua cho em?”.
“Không cần, bia cũng được, rất tốt rất tốt!”. Cô vội vàng nói.
Trên thực tế thì cô thật sự chính là muốn cũng không được đâu! Cô bây giờ cần nhất chính là mượn rượu để thêm can đảm.
“Có thể thật không?”. Khuê Thú Chi lấy giọng nói không xác định hỏi.
Vu Hàn dùng sức gật đầu.
Thấy cô gật đầu, anh đi đến trước tủ lạnh, lấy hai lon bia xong lại quay người về phía cô. Lồng ngực trần cường tráng của anh thật khiến người ta ngây người nha, Vu Hàn vừa nhìn thấy anh đi về phía mình, liền không nhịn được rũ hai mắt xuống, để ngừa mình biến thành nữ sắc lang! (haha, chết cười)
“Xuỵt! Cạch”. Anh mở lon bia đưa cho cô.
“Cám ơn”. Cô đưa tay đón lấy, nhưng bởi vẫn không dám ngước mắt lên, không cẩn thận đụng đổ lon bia trên tay anh, làm đổ hết lên người của anh.
Lão Thiên a~~
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”. Cô vội vàng xin lỗi, chạy vào phòng tắm liều mạng tìm một cái khăn lông lau người cho anh.
Trong nhà mặc dù ấm áp, nhưng mà ở tháng hai bị bia lạnh xối lên người cũng không phải là chuyện dễ chịu, đừng nói anh còn đang để mình trần như thế. Trời ạ, anh nhất định là lạnh chết đi! Cũng là cô làm hại, hy vọng anh không vì vậy mà cảm mạo. Phải nhanh lau khô cho anh mới được, nhanh lau khô, nhanh lau khô…
Bị người con gái mình thích ở trên người đông sờ tây lau, dù có là người đàn ông tự chủ đến mấy cũng sẽ không chịu nổi. Khuê Thú Chi cảm giác tim mình đập rộn lên, mạch máu căng ra, dục vọng như lửa đốt thoáng cái lan ra toàn thân, để cho anh cảm giác đau đến không muốn sống.
“Tiểu Hàn”. Thanh âm anh khàn khàn gọi cô.
Vu Hàn nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tròng mắt đen như có lửa thiêu đốt ai cũng nhận thấy, ý thức được mình giờ phút này động tác không tầm thường đến cỡ nào.
Hai gò má cô đỏ hồng, lúng túng vừa thẹn đem hai tay từ trên người anh thu trở lại, lui về sau một bước. Nhưng một giây sau, cô phát hiện mình bị anh ôm vào trong ngực, anh nhanh chóng cúi đầu hôn lên đôi môi bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên của cô.
Nụ hôn của anh như lửa nóng mà dạt dào tình cảm, còn có cả sự bá đạo mà cô không tưởng được, nhanh chóng chiếm lấy mọi giác quan của cô, làm cho cô kinh ngạc cùng xấu hổ, không còn để tâm kháng cự hay giãy giụa, trong nháy mắt tiếp xúc bị di vong.
Nhiệt độ cơ thể của anh, hơi thở của anh, cái ôm mạnh mà có lực của anh, cùng với nụ hôn nóng bỏng như lửa đốt, làm cô cả người nhũn ra, không biết ngày hay đêm nữa.
Dục vọng của anh đối với cô, cô đối với anh mơ màng, tựa như của khô gặp lửa lớn, vừa sát lại đã bùng cháy dữ dội, không gì ngăn nổi.
Ham muốn mãnh liệt như lửa đụng chạm cùng đè ép, họ như quấn lấy đối phương, liên tiếp rắc những ngọn lửa nhỏ lên người nhau, lửa tình nóng bỏng thiêu đốt, hơi thở rối loạn, ngâm nga thở dốc không ngừng ở trong phòng vang lên, dần dần đổi từ phòng khách sang phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại, những tiếng than nhẹ, vợ chồng tân hôn trong phòng nhiệt tình quấn giao cho đến khi ánh rạng đông dừng bước.
Trời chuyển xế chiều—
Chính xác là bởi vì đêm hôm qua, trải qua một đêm nhiệt tình lửa cháy “tân hôn yến”, hai người ngủ say đến tận xế chiều mới tỉnh dậy. Sau đó rửa mặt, ra ngoài ăn cơm trưa, rồi đến sở hộ chánh sự vụ (chắc là giống UBND của mình đó) ghi danh thủ tục kết hôn xong xuôi mới dắt tay nhau trở về nhà mẹ đẻ.
Trải qua sự gắn bó xác thịt sâu nhất, mặc dù giữa hai người Vu Hàn và Khuê Thú Chi vẫn còn chút ít lúng túng tồn tại, nhưng khoảng cách cùng tình cảm đang vô hình chung kéo lại gần rất nhiều, trên gương mặt lúc này, cũng có ba phần là vợ chồng rồi.
Cửa lớn nhà họ Vu không khóa, Vu Hàn mang theo khuôn mặt khẩn trương, cả người cứng ngắc cùng chồng cô đi vào trong nhà.
Trong nhà, ba mẹ đang ngồi thẳng trong phòng khách, họ tựa hồ đã sớm dự liệu cô sẽ trở lại hay vẫn đang đợi cô? Nhưng khi thấy cô về nhà, bọn họ lại trầm mặc, không nói một tiếng nào.
Vu Hàn có chút thương tâm cùng chua xót. Bọn họ có phải hay không đã không còn xem cô là con gái họ nữa?
Lão công của cô lại tiến lên trước.
“Ba, mẹ, đây là một chút tâm ý của con, xin vui lòng nhận cho”. Khuê Thú Chi hai tay dâng lễ vật mang đến giao cho ba mẹ vợ.
“Ngươi gọi ai là ba mẹ? Ngươi là ai?”. Vu Khải Phu chậm rãi ngẩng đầu, vừa mở miệng đã tức giận.
Khuê Thú Chi bị vặn hỏi như vậy, nhất thời lúng túng không biết làm sao, hướng ánh mắt về phía vợ, hy vọng cô có thể nói đỡ gì đó.
“Anh ấy là Khuê Thú Chi, là chồng của con”. Vu Hàn nghênh ngang giới thiệu.
“Con nói gì?”. Ánh mắt Vu Khải Phu chuyển sang phía con gái.
“Anh ấy là Khuê Thú Chi, là chồng con”. Cô không chút sợ hãi nhìn thẳng vào ba mình, còn nói lại lần nữa.
“Chồng con? Con còn chưa kết hôn, lấy đâu ra chồng?”. Vu Khải Phu hơi cao giọng.
“Hôm qua con vừa kết hôn”.
“Mày nói gì?”. Âm điệu bão tố càng nâng cao hơn nữa.
“Hôm qua con đã cùng Thú Chi kết hôn, cho nên bây giờ anh ấy là chồng con”. Cô nhìn ba không chớp mắt, ánh mắt quật cường mạnh mẽ. Xem các người bây giờ làm sao ép ta gả cho tên khốn kia?
Trong phòng khách nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc, giống như đã qua lâu lắm một giây, hoặc một phút đồng hồ rồi vậy.
“Tiểu Hàn, lời như thế không thể nói lung tung, là cô gái trẻ thì danh tiếng rất quan trọng, con —”. Bà Vu mở miệng, lại bị con gái ngắt đứt lời.
“Mẹ, lời con nói là thật, con đã cùng Thú Chi kết hôn, nếu mẹ không tin con, đây là thẻ căn cước con mới đi sở hộ chánh sự vụ đổi lại lúc chiều”. Cô nói liền lấy giấy căn cước, quay đầu nhìn về phía chồng mình. “Thú Chi, anh cũng lấy thẻ ra cho mẹ nhìn đi”.
Hoài nghi nhận thẻ căn cước con gái đưa, lại đón thêm thẻ của con rể tân nhậm, bà Vu thấy rõ ràng phía sau ghi rõ tên họ vợ chồng xong, khiếp sợ nói không ra lời, chỉ có thể run rẩy cầm trong tay hai tờ giấy chứng nhận trao cho chồng mình.
Vu Khải Phu nhận lấy hai thẻ căn cước từ tay vợ, cúi nhìn kỹ lưỡng, khuôn mặt liền không chút thay đổi, lâm vào trạng thái trầm mặc không nói.
“Ông xã?”. Bà Vu chịu không được không khí nặng nề sầu muộn, không nhịn được mở miệng kêu to.
Vu Khải Phu ném hai thẻ căn cước xuống bàn trà, sau đó mới ngẩng lên nhìn về phía con gái vẻ mặt quật cường.
Cá tính con gái cơ hồ giống ông như đúc, quật cường, mạnh mẽ, thông minh, nhưng không hề biết để ý trước sau, luôn làm ra những chuyện động trời. Bất quá cái may là may mắn luôn đứng về phía bọn họ.
“Đây là lựa chọn của con?”. Ông chậm chạp mở miệng hỏi.
“Đúng”.
“Nếu con đã lựa chọn như thế, tương lai có hối hận—”.
“Con sẽ không hối hận”.
“Đừng có nói trước cái gì”.
“Con sẽ không hối hận”. Vu Hàn kiên định lặp lại, đồng thời nhìn về phía người chồng mình đã lựa chọn. Cô tin tưởng cách làm người của anh, cũng tuyệt đối tin tưởng anh sẽ không phụ cô.
“Tốt, lời này tự con nói lấy, tương lai bất kể xảy ra chuyện gì, con tốt nhất nhớ kỹ lời mình đã nói, đừng có về nhà khóc lóc kể lể. Nếu con khóc trở về nhà, ba chỉ có thể nói với con là do con tự tìm lấy, hết thảy là con tự làm tự chịu”. Vu Khải Phu vẻ mặt nghiêm nghị nhưng nhẹ nhàng dịu xuống.
Vu Hàn nghe vậy tan nát cõi lòng, trầm mặc không nói.
Nói xong, ông từ trên ghế đứng dậy, trở về thư phòng, không trở ra nữa.
“Tiểu Hàn, trong trời đất phàm đã là cha mẹ, không có cha mẹ nào lại không muốn tốt cho con, con tại sao lại không tin chúng ta?”. Bà Vu lời nói thấm thía mở miệng.
“Con không thể tin, chẳng qua ba mẹ đối với con không nhất định đã là tốt, nếu không sao lại không muốn nghe ý kiến của con?”. Vu Hàn cúi đầu khàn giọng hỏi ngược lại, không đợi mẹ trả lời, liền đau đớn bước ra khỏi nhà.
Bà Vu thừa dịp con gái không có ở đây, nhanh chóng hướng con rể nói. “Tiểu Hàn tựu giao cho con. Con bé có lẽ sẽ trách chúng ta, cũng có thể sẽ đau lòng một chút, con tốt hơn nên hảo hảo trấn an con bé, chăm sóc nó, đừng để nó tiếp tục đắm chìm trong tâm trạng này”.
“Dạ, con biết, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt”. Khuê Thú Chi nhận lời.
“Bất kể phát sinh chuyện gì, có bất kỳ khó khăn gì, nhất định phải gọi điện thoại báo cho chúng ta biết”.
“Con sẽ”.
Hai người nhìn nói xong, bà xoay người đi về phía ngoài phòng, đối với con gái vừa tông cửa xông ra, gọi to. “Tiểu Hàn”.
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Vu Hàn dừng bước lại, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn bà.
“Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt”. Bà nhìn con thắm thiết, nói xong liền quay đầu bước vào lại trong nhà.
Nước mắt Vu Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa rơi xuống.
Cô làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.