Sau Khi Ảnh Đế Xuyên Vào Bình Hoa

Chương 22:




Cao Phỉ cảm thấy hiện tại đã công khai, mặc dù là giả, nhưng vì thể diện, cô vẫn muốn trở thành một người bạn trai tốt.
Không chỉ cho Cố Nam Ngạn mặt mũi, mà còn cho chính mình mặt mũi.
Hôm nay, Cố Nam Ngạn cuối cùng cũng kết thúc chương trình mà anh thay cô tham gia, là một người bạn trai tốt, dù như thế nào cô cũng phải đến đón.
Cao Phỉ nhìn thấy Cố Nam Ngạn lập tức vẫy vẫy tay: "Ê."
Cô chạy tới: "Anh tới đón em về."
Khi "Cố Nam Ngạn" đến, tầm mắt của mọi người tự nhiên bị thu hút.
Cao Phỉ đem hoa nhét vào lồng ngực Cố Nam Ngạn, sau đó cầm lấy vali trong tay anh.
Cố Nam Ngạn nhìn xuống hoa hồng trong ngực mình.
Cao Phỉ cười: "Chúng ta đi thôi."
Cố Nam Ngạn kéo khóe miệng, duỗi tay lấy lại vali của mình, nhưng Cao Phỉ cơ hồ dùng sức khá mạnh giống với lần ép anh lên cho cô cõng, lần này cũng đem vali gắt gao giữ chặt, nói cô là đàn ông, đâu có đạo lý nào đàn ông để phụ nữ xách vali?
Nhân viên công tác bên này "Ồ" lên một tiếng, trong lòng điên cuồng gào thét quá ngọt ngào.
Ảnh đế quá cưng chiều bạn gái a a a a.
Cố bạn gái Nam Ngạn: "..."
Đường đường là một người đàn ông, anh như cũ duỗi tay ra muốn xách vali của mình, cũng may lúc này trợ lý Tiểu Chu theo lại đây, nhận vali trong tay Cao Phỉ.
Nhìn thấy anh, anh còn kêu một tiếng: "Chị Phỉ."
Cố Nam Ngạn nghe người từng là trợ lý của anh, hiện tại chân chó mà kêu anh là "Chị Phỉ", lông mày nhảy lên.
Hai người đi xuống cầu thang.
Cao Phỉ phát hiện Cố Nam Ngạn có vẻ không vui.
Cô lo lắng không biết chính mình làm sai chỗ nào, hay anh không thích hoa mà cô tặng, vì thế hỏi: "Cố đại ca, anh không thích em đến đón sao?"
Cố Nam Ngạn ôm hoa, nhàn nhạt đáp: "Không có."
"Về sau đừng tặng hoa cho tôi." Cố Nam Ngạn nói đến đây, đem hoa trả lại cho Cao Phỉ.
Cao Phỉ vội vàng cầm lấy hoa, đuổi theo: "Nhưng chúng ta đã công khai rồi.
Bởi vì đã công khai nên tôi mới đến đón anh."
"Vậy anh muốn tôi trở thành một người bạn trai như thế nào để thể hiện cho mọi người thấy? Hoặc anh có thể tưởng tưởng chính anh làm bạn trai có bộ dáng gì.
Tôi có thể diễn."
"Là cái loại ôn nhu lãng mạn? Hay là loại trung khuyển dính người? Hay là loại tiểu chó săn cuồng dã?"
"Cao Phỉ!" Cố Nam Ngạn không biết tại sao mình lại coi trọng người phụ nữ này, đỡ trán, nói, "Cô muốn làm thế nào thì thế nấy, không cần diễn.
Cao Phỉ: "Ồ."
Về nhà, Cố Nam Ngạn kiểm tra một chút kết quả học tập mấy ngày nay của Cao Phỉ.
Không tệ lắm, có tiến bộ.
Ít nhất thì lời thoại trôi chảy, biểu cảm trên màn ảnh, ngũ quan không còn lộn xộn nữa.
Nhưng không tệ này là so với Cao Phỉ trước đây, còn so với các diễn viên trong giới thì không đủ.
Cố Nam Ngạn nghĩ đến bộ phim điện ảnh mới sắp khai máy của mình, tâm tình nặng trĩu.
Cao Phỉ nhìn Cố Nam Ngạn biểu tình ngưng động, biết anh đang lo lắng cái gì.
Cố Nam Ngạn có thể chạy thay cô tham gia chương trình tạp kỹ, nhưng cô tuyệt đối không thể vỗ ngực đảm bảo, chính mình có thể thay anh diễn tốt.
Cô vẫn là cần mặt.
Cao Phỉ quỳ xuống bên cạnh Cố Nam Ngạn như con chó lớn: "Cố đại ca, làm sao bây giờ?"
"Anh cảm thấy vừa rồi tôi diễn thế nào?"
Cố Nam Ngạn cho cô một cái nhìn "Chính cô cảm thấy thế nào".
Cao Phỉ ngay lập tức chột dạ nằm sắp xuống.
Cố Nam Ngạn thở dài.
Trong tình huống này, anh chỉ cảm thấy đau đầu.
Chờ đến khai máy rồi tính sau.
Anh phát hiện chính mình ở cùng Cao Phỉ càng lâu, anh càng ngày càng có tư thế lợn chết không sợ nước sôi.
Cố Nam Ngạn mở miệng, nhắc tới một chuyện khác: "Không phải nói chương trình này kết thúc, muốn đi thăm cha cô hay sao?"
Cao Phỉ nghe xong lập tức ngẩng đầu: "Thật sao?"
Cố Nam Ngạn gật đầu: "Ừ."
Cao Phỉ vui mừng đến mức đuôi sắp vẫy lên rồi: "Cố đại ca, anh thật tốt."
Cố Nam Ngạn "Xùy" một tiếng, sau đó đặt tay trên đầu Cao Phỉ xoa xoa.
Ngày hôm sau, cả hai cùng nhau lái xe đến viện dưỡng lão.
Khi Cố Nam Ngạn đến viện dưỡng lão, đại khá cũng hiểu, Cao Phỉ mấy năm nay bên Thang Thục Tiệp cũng chỉ kiếm được số tiền ít ỏi toàn bộ đi về đâu.
Đây là một trong những viện dưỡng lão tư nhân tốt nhất thành phố B.
Cao Phỉ sợ Cố Nam Ngạn nghĩ cô tiêu quá nhiều tiền, giải thích: "Cha tôi bị tai nạn xe rất nghiêm trọng, hiện tại tuổi càng lúc càng lớn, sức khỏe dần không còn tốt nữa, tôi muốn bên cạnh ông luôn có người chăm sóc, còn phải thường xuyên đến bệnh viện thăm ông, tôi muốn làm việc thật tốt kiếm thật nhiều tiền để chăm sóc tốt cho ông nhưng hiện tại cũng chỉ có thể ở viện dưỡng lão.
"Viện dưỡng lão này tuy đắt, nhưng đội ngũ bác sĩ ở đây đều rất tốt."
Cố Nam Ngạn: "Tôi biết."
Cao Phỉ không nói gì, sau đó nghĩ đến cái gì, lại nhìn Cố Nam Ngạn, giọng điệu thương lượng: "Cố đại ca, lát nữa anh có thể gọi cha tôi một tiếng "cha" được không?"
Cô biết tuy hiện tại Cố Nam Ngạn đang ở trong cơ thể cô, nhưng cha cô chỉ là một người hoàn toàn xa lạ đối với anh, đột nhiên gọi một người xa lạ là "cha" cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phỉ, nhướng mày: "Muốn tôi gọi cha cũng có thể."
Cao Phỉ: "Cảm ơn!"
Cố Nam Ngạn: "Cô gọi tôi "cha" trước đi."
Cao Phỉ: "..."
Cố Nam Ngạn, người đàn ông chân thiện mỹ của cô vì sao hiện tại lại như vậy!
Cố Nam Ngạn nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Cao Phỉ, tâm trạng rất tốt.
Hai người bước vào thang máy.
Nội tâm Cao Phỉ giãy giụa không biết có nên gọi tiếng "cha" này hay không.
Bởi vì cô muốn anh gọi cha cô là cha, cô phải gọi anh là cha trước.
Đây là logic quỷ gì.
Cố Nam Ngạn quá xấu xa.
Cô gọi lên, không có tôn nghiêm, không gọi, lỡ Cố Nam Ngạn không gọi ba cô thì phải làm sao?
Con gái đến thăm ông ấy, nhưng lại không chịu gọi ông là cha, cái này cha cô sẽ nghĩ như thế nào?
Cha chắc chắn sẽ rất buồn.
Nội tâm Cao Phỉ đấu tranh gay gắt, cuối cùng, nhẹ nhàng kéo góc áo của Cố Nam Ngạn.
Cố Nam Ngạn quay lại, thấy Cao Phỉ đang nhắm mắt, hình như đang ấp ủ, chuẩn bị gọi anh là cha.
Cố Nam Ngạn: "Cao Phỉ."
Tiếng "Cha" của Cao Phỉ còn chưa kịp nói: "Hả?"
Cố Nam Ngạn nhìn cô và đột nhiên nói: "Em có biết tình huống nào mà tôi sẽ gọi cha của em là cha không?"
Cao Phỉ: "Tình huống nào?"
Cố Nam Ngạn nhàn nhạt nói: "Đó là lúc em gọi tôi là chồng."
Lúc này thang máy phát ra tiếng "ding".
Cố Nam Ngạn ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.
Cao Phỉ sững người tại chỗ, vẫn chưa kịp phản ứng lại với những lời vừa rồi.
Đến khi thang máy muốn đóng lại, cô mới vội chạy ra, kết quả bị cửa thang máy kẹp một chút.
Cao Phỉ: "Á!"
Cố Nam Ngạn cười cười.
Phòng bệnh cha của Cao Phỉ ở đây.
Đến cửa, Cố Nam Ngạn cảm nhận được ánh mắt khẩn cầu của Cao Phỉ, cho cô ánh mắt "yên tâm đi".
Hai người gõ cửa.
Đã nói trước với hộ lý hôm nay cô đến, hộ lý ra mở cửa, Cố Nam Ngạn nhìn thấy cha của Cao Phỉ ngồi trên xe lăn, mái tóc hoa râm, trong mắt đầy ý cười, đang nhìn về phía cửa.
Cố Nam Ngạn bước vào và gọi một cách tự nhiên, "Cha."
Là con gái, anh không quên giới thiệu về người đàn ông đứng sau mình cho cha: "Đây là...!bạn trai của con".
Cao Phỉ vẫn còn bị sốc trước tiếng "cha" tự nhiên vừa rồi của Cố Nam Ngạn, khi nghe Cố Nam Ngạn "cue" đến mình, mắt nhìn xuống người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Ba gầy hơn so với trước.
Cao Phỉ mũi chua xót, trực tiếp gọi: "Cha."
Cố Nam Ngạn: "..."
Nụ cười trên khuôn mặt cha Cao nháy mắt cứng đờ.
Cái tên tiểu tử này thật không biết khách khi là như thế nào.
Sau khi Cao Phỉ gọi xong, mới nhớ mình hiện tại là "Cố Nam Ngạn", vội đổi xưng hô "Chú".
Cô muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Bên này, Cố Nam Ngạn đã ngồi cạnh người đàn ông.
Ánh mắt của cha Cao tự nhiên rơi vào "con gái" của mình.
Cố Nam Ngạn bắt đầu trò chuyện với cha Cao.
Cao Phỉ cũng dời ghế ngồi xuống, nghiêm túc lắng nghe.
Cả hai ở lại cho đến tối, dùng cơm với cha Cao xong mới rời đi.
Cao Phỉ không ngờ Cố Nam Ngạn sắm vai "con gái" diễn tốt đến vậy.
Thậm chí so với đứa con gá ruột là cô đây còn chu đáo hơn, còn biết nói chuyện.
Cha cô còn không nhìn ra chút sơ hở nào, còn nghĩ con gái mình ngày càng hiểu chuyện lại còn hiếu thuận.
Về phần "bạn trai" là cô đi theo, cha Cao nhìn cặp trai xinh gái đẹp trước mặt, ông liên tục gật đầu nói "Tốt, tốt".
Hai người lên xe về nhà.
Cao Phỉ ngồi ghế phụ, Cố Nam Ngạn lái xe.
Ban đêm, ánh đèn neon của thành phố B lóe lên, Cao Phỉ nghĩ đến hôm nay ở trong viện dưỡng lão, dẩu dẩu môi: "Cố đại ca, tôi so với anh quá kém."
Cố Nam Ngạn: "Tại sao?
Cao Phỉ: "Cha tôi rất thích anh.
Anh so với đứa con gái như tôi còn tốt hơn."
Cố Nam Ngạn cười: "Đây là một lời khen sao?"
Cao Phỉ nhúm nhún cái mũi: "Khen ngợi cộng với ghen tị."
Cố Nam Ngạn lái xe ổn định, đột nhiên nói, "Cao Phỉ, cô là một đứa con gái ngoan."
Cao Phỉ không ngờ Cố Nam Ngạn sẽ đột nhiên nói ra lời này, ôm chặt dây an toàn trên ngực, nhìn người ngồi ở ghế lái bên cạnh: "Tại, tại sao?"
Cố Nam Ngạn: "Chính cô sống trong căn hộ 70 mét vuông, còn cha cô lại sống trong một viện dưỡng lão tốt nhất.
Đây không phải con gái tốt thì là gì?"
Cao Phỉ nghe Cố Nam Ngạn nói lời này, hơi hơi rũ mắt.
Cô nói: "Cha tôi thực sự đã phải chịu khổ rất nhiều.
Ông ấy là một người kiêu ngạo, chỉ vì tai nạn xe mà..."
"Ông ấy tinh thần sa sút một thời gian, sau đó bắt đầu mày mò học cách dùng que tre đan chổi, chổi quét nhà, đồ dùng để bán cho tôi ăn học".
"Anh có nhìn thấy tay ông ấy không đều là những vết chai, do đan tre trước đây để lại."
Cố Nam Ngạn: "Ừ."
Anh nhận ra sự ôn nhu và sự vui tính ấm áp của Cao Phỉ đến từ cha cô.
Cao Phỉ lại đột nhiên nổi lòng hiếu kì, nghiêng đầu hỏi: "Cố đại ca, cha mẹ anh làm gì?"
Cố Nam Ngạn dường như chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ mình, dù ở nơi công cộng hay nơi riêng tư.
Cố Nam Ngạn đánh tay lái, trả lời: "Doanh nhân."
Cao Phỉ nói "Ồ" một tiếng, gật đầu: "Vậy mọi người không liên lạc với nhau sao?"
Cố Nam Ngạn không yêu cầu cô gặp bố mẹ anh.
Một ánh đèn neon chiếu vào mặt Cố Nam Ngạn: " Tết tôi sẽ về nhà, một năm liên lạc với nhau 1 2 lần."
Không phải anh có quan hệ không tốt với cha mẹ, nhưng đôi khi cuộc sống dường như là thế, đứa trẻ càng lớn càng không biết cách giao tiếp với cha mẹ.
Hơn nữa, cha mẹ anh dường như không có ý định về hưu, công việc kinh doanh của họ rất bận rộn.
Cao Phỉ gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Hai người trở lại Tĩnh Nam Uyển.
Cố Nam Ngạn chạy xe xuống hầm.
Cao Phỉ cởi dây an toàn muốn bước ra khỏi xe, nhưng bất ngờ dây an toàn dường như bị kẹt ở đâu đó, cô không thể mở nó ra được.
Cố Nam Ngạn định xuống xe, lại thấy Cao Phỉ cứ cúi đầu mày mò dây an toàn, nên hỏi: "Sao vậy?"
Cao Phỉ vừa mày mò vừa đáp: "Dây an toàn đột nhiên không mở được."
Cố Nam Ngạn: "Tôi nhìn xem?"
Anh cúi đầu về ghế phụ.
Cao Phỉ buông tay, ngoan ngoãn để Cố Nam Ngạn mở ra cho cô.
Cố Nam Ngạn thử chỉnh lại dây an toàn trên người cô.
Không gian rất yên tĩnh, Cao Phỉ mới đầu cảm thấy không có gì, nhưng một khoảnh khắc nào đó, cô ngẩng đầu, cô nhận ra không gian trong xe thật nhỏ.
Cố Nam Ngạn ở trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người quá gần.
Cố Nam Ngạn tập trung mở dây an toàn, ánh mắt thanh nhuận, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Không biết tại sao, khuôn mặt của Cao Phỉ đỏ bừng.
Sau đó "cạch" một cái, dây an toàn trên người cô được mở ra.
Cố Nam Ngạn không lập tức rời đi.
Anh cũng cảm thấy sự yên tĩnh lúc này hơi khác thường.
Anh một tay chống trên lưng ghế lái phụ, thân thể bao phủ người ngồi trên ghế lái phụ.
Thân thể Cao Phỉ áp sát vào lưng ghế, vẻ mặt căng thẳng, hai mắt không ngừng nhìn sang một bên, không dám nhìn chính diện.
Cô nắm chặt góc áo, cũng không biết nên nói cái gì.
Cố Nam Ngạn một chút lại một chút nhìn Cao Phỉ, sau đó đem khuôn mặt chính mình biến thành khuôn mặt của Cao Phỉ.
Cô giống như vậy, má ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh, mềm mại mà e lệ, bị anh chế ngự trong góc nhỏ này.
Không khoảnh khắc nào yên tĩnh hơn lúc này, nhưng giống như có âm thanh.
Cố Nam Ngạn nhắm mắt, chậm rãi hôn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.