Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 152: Rơi vào vực sâu




Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Giọng nói Trang Thần cực kỳ sung sướng, lại mang theo một cỗ hơi thở nguy hiểm. Lâm Lộc biết, chờ đợi cậu không phải là chuyện gì tốt.
Nhưng cậu không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu, đáp ứng hắn.
"Được, Trang đại thiếu. Tôi sẽ đi."
"Thật ngoan. Vậy chờ tôi liên hệ cậu đi. Buổi tối ngày mai, nếu là tôi có thời gian rảnh....Chúng ta sẽ gặp mặt.
Dứt lời, Trang Thần cũng không cho Lâm Lộc cơ hội nói chuyện, trực tiếp tắt điện thoại. Nghe tiếng điện thoại kêu "tút tút tút", trong lòng Lâm Lộc càng nặng nề hơn.
Nhưng cậu không có biện pháp lùi bước.
Bất luận như thế nào, cũng chỉ có thể căng da đầu đi một chuyến này.
...............
Bên kia, sau khi Trang Thần dập điện thoại, lại không động đậy thật lâu. Hắn nhìn chằm chằm chỗ ngồi trống không ở bàn dài đối diện, thất thần hồi lâu, khóe môi treo lên một nụ cười ẩn nhẫn.
"Chính xác khi nào em trai tôi trở về?"
"Nhị thiếu gia còn ở Thánh Y Ti. Như lúc nãy tôi đã nói, bên đó còn có hạng mục huấn luyện tập thể. Sau đó lại phải bay đến Tây Nam, tham gia diễn đàn thảo luận nghiên cứu vũ đạo......"
"Cái diễn đàn kia, đã bế mạc tối qua."
Giọng nói Trang Thần có hơi lạnh.
"Như thế nào, cứ không muốn gặp tôi như vậy. Vừa đi chính là đi sáu năm, thật vất vả mới trở về được một chuyến, ở nhà thì chỉ mấy ngày! Sau đó, phải tìm cớ trốn đi ra ngoài ngay lập tức?"
"Cái này......"
Quản gia bên cạnh không biết nói như thế nào.
Hai vị thiếu gia này nhà mình, rõ ràng là anh em song sinh, trước đây thân mật khăng khít như hình với bóng một thời gian dài. Lại không biết vì sao, giờ đây đột nhiên đường ai nấy đi, nhị thiếu gia tránh đại thiếu gia như tránh rắn rết, ngay cả chạm mặt cũng không muốn.
Mà tính cách của đại thiếu gia cũng càng thêm cổ quái phóng đãng, thanh danh càng ngày càng kém. Ngay cả lão gia cũng nổi trận lôi đình vài lần, muốn phế đi tư cách thừa hưởng Trang thị trong tương lai của hắn. Nếu không phải nói cái gì nhị thiếu gia cũng không chịu tiếp nhận vị trí này, chỉ sợ đại thiếu gia đã sớm......
Khi còn nhỏ, vốn là Trang gia sinh ra được một cặp song sinh, mỗi ngày thân mật ở bên nhau. Nhị thiếu gia ngưỡng mộ đại thiếu gia nhất, mỗi ngày gọi "ca ca, ca ca" không ngừng, tại sao cuối cùng lại đến nông nỗi như ngày hôm nay?
Lão quản gia thở dài. Nhưng ông chỉ là hạ nhân, không tư cách nhiều lời. Chỉ có thể yên lặng dọn đồ đạc trên bàn, rời khỏi phòng.
.............
Chạng vạng ngày hôm sau, Lâm Lộc đã đến địa điểm chỉ định từ sớm. Đó là một cái giao lộ, Lâm Lộc đứng nửa ngày, nhưng không ai để ý tới cậu.
Đã qua thời gian hẹn từ lâu, Trang Thần lại chưa tới. Trong lòng Lâm Lộc càng ngày càng sốt ruột, cậu thấp thỏm gọi điện thoại tới nhà cái.
"Chào ngài, nơi này là Trang trạch."
"Ngài hảo, tôi họ Lâm. Xin hỏi Trang đại thiếu......"
"Ngài tìm đại thiếu gia? Thiếu gia ngài ấy không ở đây."
"Anh ta đi nơi đâu, ngài có thể nói cho tôi không? Tôi tìm anh ta có việc gấp."
"Thật xin lỗi, chuyện của đại thiếu gia tôi không có quyền hỏi đến. Xin hỏi ngài còn có chuyện gì khác không?"
Ngữ khí lễ phép lại lãnh đạm, ý tứ đuổi khách cực kỳ rõ ràng. Lâm Lộc đành phải ngượng ngùng tắt điện thoại. Lại trực tiếp dập mắt. Muốn nghe được hành tung của Trang Thần ở nơi khác, vậy càng không có khả năng.
Chỉ có thể chờ một chút. Lại không nghĩ rằng một hồi này, đã tới chạng vạng chiều.
"Chẳng lẽ, Trang Thần thật sự không tới sao?"
Xoay khớp xương đầu gối, một cỗ đau đớn đánh úp lại, làm Lâm Lộc nhăn lại mày. Cúi đầu, phát hiện đầu gối đã sưng lên.
"Tại sao lại như vậy......Đột nhiên nghiêm trọng như vậy? Nhưng mình rõ ràng không dừng thuốc!"
Nhưng ngay sau đó, chuyện bị xe thể thao của Ninh Trí Viễn kéo lê từng đoạn ở bãi đỗ xe hiện lên trong đầu cậu. Lúc sau, đầu gối càng thêm đau đớn kịch liệt.
"Vốn dĩ bác sĩ nói, có thể kiên trì đến sang năm......Thánh Y Ti của mình....."
Căng thẳng chớp mắt một cái, Lâm Lộc đã nhịn không được cười khổ lên. Đúng vậy, phải đảm bảo có thể chống chịu đến sang năm, mới có khả năng dự thi. Nhưng hiện tại đối với cậu mà nói, có thể giữ lại cái chân này không, cậu cũng không thể đến Thánh Y Ti!
Tương lai một năm, cậu chỉ có thể bán mạng kiếm tiền giống như nô lệ ở Dạ Mị! Càng không cần nói đến số tiền dự thi Thánh Y Ti, đã sớm thành bọt nước!
Cậu đã được định tội sẽ không có khả năng bước lên sân khấu ước mơ một lần nữa.
Nhưng nếu có thể dùng mộng tưởng của cậu đổi lấy một mạng của Tiểu Mỹ, cậu cũng không có gì không cam lòng.
Cho nên rốt cuộc Trang Thần có tới hay không? Nếu hắn không tới, viện phí của Tiểu Mỹ phải làm sao bây giờ?
Đang lo âu, một chiếc xe hạng sang đã ngừng ở trước mặt Lâm Lộc. Cửa sổ xe hạ xuống, Trang Thần ở bên trong lộ ra nửa khuôn mặt.
"Trang đại thiếu!"
Ông chủ Dạ Mị cũng chờ ở bên cạnh. Nhìn thấy Trang Thần, hắn giống như con chó chạy đến đây, mặt cười nịnh nọt.
"Ngài thật đúng là, hà tất làm phiền lão nhân gia ngài tự mình tới đây! Muốn tìm Lâm Lộc ôn chuyện, ngồi ở chỗ tôi không phải xong rồi sao? Hết thảy chuẩn bị tốt cho ngài! Nếu ngài muốn hắn hầu hạ, tôi sẽ trực tiếp đưa hắn đến phòng ngài! Còn kinh động ngài đến đây, cố ý dẫn hắn ra ngoài......"
"Như thế nào, ngươi có ý kiến?"
"Không không không, sao tôi nào dám......Ha ha, nhưng mà cũng phải nói, nếu Trang đại thiếu có thể tới, là may mắn của Dạ Mị. Tiểu Ngạo cũng rất nhớ ngài, còn nhắc tới ngài mãi!"
"Đúng không? Vậy kêu cậu ta cũng tới đây là được."
Căn bản không xem trọng chuyện của Tiểu Ngạo. Trang Thần tùy ý nói một câu, lại vẫy vẫy tay, ý bảo Lâm Lộc lên xe. Lâm Lộc cảm thấy cổ họng phát khô, phía sau lưng băng. Cậu nuốt nước bọt, căng da đầu đứng lên, chậm rãi bước qua.
Cậu cảm giác chính như treo cục tạ ngàn cân. Mỗi một bước đi, đầu gối đều như có một chiếc búa đập vào, đi được vài bước mồ hôi đã toát ra.
Có thể đi nhưng rất chậm, một đoạn đường ngắn ngủi này cũng đi không xong.
Cậu đờ đẫn lên xe, ngồi xuống bên cạnh Trang Thần. Lại nghe được một tiếng phân phó bên tai.
"Đi thôi."
"......Không đợi Tiểu Ngạo sao?"
Lâm Lộc cuống quít nói một câu. Cậu thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Trang Thần. Trang Thần lại cười lạnh một tiếng.
"Tiểu Ngạo là cái thứ gì. So với cậu ta, tôi càng muốn tâm sự với cậu hơn."
Nói xong, cánh tay Trang Thần đã đáp ở trên lưng Lâm Lộc. Hằn thò người qua, như một con rắn phun độc nói nhỏ bên tai Lâm Lộc.
"Tôi đã nói với cậu -- Chúng ta sớm muốn gì cũng phải gặp lại. Cậu xem, lần này không phải là cậu tới tìm tôi sao? Nhưng mà cậu ăn mặc quá đơn giản, tôi không thích bộ quần áo này. Bao vây mị lực kín mít của cậu, thật sự là phí phạm của trời.
Trang Thần lấy một cái túi trong xe ra, ném ở trên người Lâm Lộc.
"Mặc cái này vào."
"Đây là...."
"Đừng hỏi. Cứ mặc vào là được."
Lâm Lộc mở túi đồ ra, lấy một chiếc trong sơ mi trắng như tuyết ra, bên trong còn có một chiếc quần tây đen. Áo sơ mi có hơi mỏng, quần lại ngắn tới đùi. Nhưng trừ những cái này ra, thoạt nhìn còn rất bình thường. Cậu có hơi khó hiểu, ngước mắt nhìn Trang Thần liếc mắt một cái, phát hiện Trang Thần cũng đang đánh giá cậu.
Ánh mắt nhìn trộm không kiêng nể gì khiến trong lòng cậu rùng mình, vội cúi đầu. Lúc này cậu mới phát hiện, thế nhưng sau quần đùi lại có một cái đuôi thỏ nho nhỏ.
Đây là....Trang phục tình thú sao?
Trên mặt Lâm Lộc lập tức đỏ bừng. Cậu nhỏ giọng nói.
"Trang đại thiếu, tôi không muốn mặc cái này...."
"Tôi kêu cậu mặc thì cậu mặc đi. Cậu không muốn chọc tôi không vui....Không phải sao?"
Nói xong, cánh tay Trang Thần đột nhiên dùng sức, hung hăng đẩy Lâm Lộc một phen. Lâm Lộc không dự đoán được, một bên hắn vui vẻ nói chuyện như vậy, bên kia lại có thể ra tay rất tàn nhẫn! Đang suy nghĩ như vậy, trán Lâm Lộc đã hung hăng đụng đến ghế trước, đau đến cậu kêu rên một tiếng.
"Một cái nhắc nhở nho nhỏ. Lâm Lộc, tính tình tôi không được tốt lắm, cho nên đừng có ý đồ mặc cả với tôi. Nếu làm cậu bị thương, nói không chừng em trai tôi sẽ đau lòng."
Lâm Lộc che trán lại, có thể cảm giác được chỗ bị va chạm nóng lên, hơi hơi1 sưng đỏ.
Trang Thần ở phía sau lưng chậm rãi dán sát lại, cằm để ở bên hõm vai cậu. Giọng nói âm trầm vang lên ở bên tai Lâm Lộc.
"Hiện tại, thay quần áo. Nếu không, cậu sẽ hối hận."
Lâm Lộc cắn môi, run rẩy cởi quần áo ra, thay một bộ này. Lúc này cậu mới phát hiện, cái quần đùi kia không những ngắn mà còn rất chật, mang theo lực đàn hồi căng chặt ở trên mông cậu, thít chặt một đường giữa hai chân. Đến nỗi áo sơ mi kia cũng không kín đáo hơn là bao! Chỉ có sau lưng là vải bình thường, phía trước lại là chất liệu mỏng dính. Ngay cả hai điểm đỏ ửng trước ngực cậu cũng bị nhìn xuyên thấu đến rõ ràng.
Lâm Lộc bất an động đậy. Cậu căng thẳng đến hơi thở cũng run lên. Loại quần áo này, đời này cậu chưa từng mặc qua.
Đúng lúc này, xe ngừng. Lâm Lộc cúi đầu, đi theo Trang Thần xuống xe.
Trang Thần mặc áo phẳng phiu rắn chắc, ở trong gió bắc lại có vẻ tiêu sái tự nhiên. Trên người Lâm Lộc lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và chiếc quần đùi ngắn. Giờ này là đầu thu, gió ban đêm lạnh lẽo. Hai chân Lâm Lộc lại trần trụi, bị gió thổi qua, lập tức run lên.
Cậu cố gắng khống chế khớp không run lên, đi theo phía sau Trang Thần.
Người xung quanh đều nhìn cậu, đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, sau đó là bừng tỉnh và khinh miệt -- Lâm Lộc hiểu được trong mắt họ mình là mặt hàng gì.
So với gió lạnh đến xương, ánh mắt bọn họ lại như lưỡi đao sắc bén, cứa ở trong lòng Lâm Lộc.
"Tới rồi."
Giọng nói của Trang Thần truyền đến. Lâm Lộc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một kiến trúc quen thuộc trước mắt.
Mấy chữ "Kim Tiêu Túy" thình lình treo ở phía trên, chói lọi đâm thẳng vào mắt Lâm Lộc. Làm đầu óc cậu ong lên một tiếng, chân cũng mềm ra.
Ba chữ này là một bóng ma thật lớn trong lòng cậu. Lần trước cậu cùng Ninh Trí Viễn tới một lần, thiếu chút nữa vị Vương đạo xâm phạm....Hồi ức đáng sợ đó giờ đây ở rõ ràng trước mắt.
* Ở những chap đầu Ninh Trí Viễn dẫn Lâm Lộc đến Kim Tiêu Túy, ở đây tác giả lại ghi là Kim Thiên Bồng Lai. Mình vẫn để Kim Tiêu Túy như cũ, nghe hay hơn.
Cũng là ở chỗ này, Ninh Trí Viễn gặp Bạch Vụ, lần đầu tiên uy hiếp muốn "vứt bỏ" mình. Từ đây về sau, vốn dĩ cuộc sống bình tĩnh sáu năm của Lâm Lộc lại đột nhiên chuyển biến bất ngờ, đi một bước sụp đổ một bước, cuối cùng lưu lạc cho tới bây giờ.
Cậu biết Trang Hiểu sẽ dẫn cậu ra ngoài tìm hoan mua vui, lại không nghĩ rằng tới nơi này.
Đến lại chốn xưa thương tâm. Người bên cạnh từ Ninh Trí Viễn mà cậu một lòng mến mộ, biến thành Trang Thần mà cậu tránh né e sợ. Mà chính cậu, cũng từ một con chim hoàng yến vô lo vô nghĩ cho rằng mình vẫn còn hạnh phúc, sa đọa thành kẻ bán mình...
"Như thế nào, Tiểu Lâm Lộc không thích nơi này?"
Trang Thần nhìn ra thần sắc của cậu không ổn, cười nhẹ ghé sát vào.
"Muốn đổi chỗ khác sao?"
Lâm Lộc ngẩng đầu, như là bắt được cọng rơm cứu mạng kéo lấy cánh tay hắn.
"Có thể chứ? Trang đại thiếu, có thể đổi nơi khác sao...."
"Ừ...."
Híp mắt, Trang Thần nhìn đôi mắt Lâm Lộc một cách chăm chú. Trong ánh mắt khẩn cầu của cậu, hắn cười thỏa mãn, sau đó lắc đầu.
"Không thể."
Lâm Lộc ngây ngẩn cả người. Ý cười trên mặt Trang Thần càng sâu, hắn lại tiến thêm một bước. Cơ hồ chóp mũi hắn dán ở trên mặt Lâm Lộc.
"Tôi đã nói rồi, tôi không cho phép cậu cò kè mặc cả với tôi. Đây là lần đầu tiên, tôi tha thứ cho cậu. Nếu còn tái phạm....Tiểu Lâm Lộc, cậu sẽ biết hiện tại tôi đối với cậu nhân từ như thế nào."
Nói xong, Trang Hiểu móc một cái nơ trong túi ra.
"Hiện tại, mang đồ cậu nên mang. Sau đó ngoan ngoãn đến phòng chờ tôi. Tôi còn muốn đi gặp một người, sau đó sẽ đi tìm cậu. Khoảng thời gian này, tôi hy vọng cậu sẽ ngoan ngoãn, không được đi đâu hết. Nghe rõ chưa?"
Nói xong lời này, hắn ngả ngớn nhét chiếc nơ nào cổ áo Lâm Lộc, xoay người rời đi. Lâm Lộc nắm chiếc nơ trong lòng bàn tay, vật trang trí kim loại trên nơ rất lạnh, cộm ở trong lòng bàn tay cậu.
Rất nhanh, hắn đã biến mất trong tòa kiến trúc Kim Tiêu Túy cao lớn phức tạp kia. Cánh cửa lại khôi phục sự bình tĩnh như cũ, chỉ có ánh đèn neon bên đường lạnh nhạt chiếu vào những người đi đường.
Vài phút sau.
Một chiếc xe Bentley màu xám bạc ngừng lại. Tiểu Chu nhảy xuống xe, kéo cửa xe ghế sau ra.
"Ninh tổng, vừa rồi nhận được điện thoại, bữa tiệc của chủ tịch Lý đã chuẩn bị xong rồi, ở ghế lô trên tầng hai. Khách khứa đều tới đầy đủ, đang chờ ngài vào bàn.
"Ừ."
"Còn có Trang Thần của nhà cái...Không biết nghe được từ đâu rằng ngài muốn tới đây, hắn cũng đã tới đây. Nói là muốn mời ngài dành ra chút thời gian, nói chuyện với ngài."
"Nói chuyện gì? Tôi và nhà cái không có gì để nói hết. Kế hoạch rót vốn hủy bỏ toàn bộ, để bọn hắn tự sinh tự diệt đi."
Nhắc tới nhà cái, Ninh Trí Viễn nhíu mày lại, mang theo vài phần gay gắt. Tiểu Chu nghe xong cũng không hề nhiều lời, đuổi theo hắn.
Hai người đi một trước một sau, đi vào Kim Tiêu Túy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.