Nắng mai mờ mờ, bóng núi chồng chéo, mây mù lượn lờ.
Đêm khuya nguy hiểm nhất đã qua rồi.
Trong thời khắc ánh mặt trời chiếu rọi, cánh rừng như sống lại, âm thanh xột xoạt vang lên, khắp nơi đều là dấu vết sinh mệnh bắt đầu hoạt động.
Mấy người đàn ông cao to thô kệch luôn nấp trên cây từng người một nhảy xuống khỏi cây, trên gương mặt thô ráp của bọn họ mang theo sự quan tâm tinh tế.
Ngự thú tộc không có lửa, lúc sinh tồn ở bên ngoài, chủ yếu dựa vào trèo lên cây nghỉ ngơi tránh dã thú ban đêm.
Lần ra ngoài này của bọn họ là vì thu thập thêm một chút thực phẩm và trái cây mà ngự thú tộc khá là thiếu thốn. Đây là thứ mà phụ nữ và trẻ con, thậm chí chính bọn họ cũng rất thích.
Dù sao mỗi ngày đều chỉ ăn thịt uống sữa cũng rất nhạt nhẽo.
Chỉ là, bây giờ đã đến lúc bọn họ phải quay về rồi, trong đội ngũ lại thiếu mất một người.
“Đã qua một ngày rồi, sao A Đạt vẫn chưa quay lại, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Một người khác phụ họa: “A Đạt nói trước khi trời tối sẽ mang thực phẩm về, nhưng bây giờ trời đã tối rồi lại sáng rồi, A Đạt chưa từng nói lời không giữ lời.”
Người nói chuyện bị đạp mạnh một cái, một người đàn ông sắc mặt đen kịt nói: ‘A Đạt là hài tử duy nhất của Lão A Đạt, là dũng sĩ dũng mãnh nhất của ngự thú tộc. Có lẽ hắn chỉ đi nơi xa hơn săn bắn, không kịp trở lại mà thôi.”
Người đàn ông nói xong, tiếng nói còn chưa dứt, đã bị đá một phát lên mông, bị đá thẳng ôm lấy cái cây lớn trước mặt. Hắn tức giận hét lên: “Là ai? Là ai đá lão tử!”
“Là ta.” Lang Đồ đứng trước mặt hắn nói.
Người đàn ông kinh ngạc vui mừng nói: “A Đạt!”
Mặc dù bị đá một phát, nhưng người đàn ông lại vui đến nỗi không ngừng cười ngu: “Các ngươi xem, ta nói A Đạt chắc chắn là bị trì hoãn, bây giờ không phải là đã quay về rồi sao.”
Những người khác cũng tiến lên phía trước nói: “A Đạt, ngươi không sao chứ.”
Lang Đồ lắc đầu, sau đó lấy từ trong túi ra những vật phẩm đổi được ở bộ lạc núi Xà Thần, bày nó ở trong lòng bàn tay cho mọi người nhìn: “Các ngươi xem, ta mang về cái gì?”
Rất nhanh, tầm nhìn của đám người đàn ông đều tập trung ở đây, tò mò hỏi: “Hạt cỏ?”
Tay Lang Đồ vân vê những hạt giống màu vàng này, cười nói: “Người của bộ lạc núi Xà Thần gọi cái này là lúa mì, có thể ăn, chỗ chúng ta không có. Còn có trái cây này gọi là lê, rất ngọt, cũng rất nhiều nước, chỗ chúng ta cũng không có. Còn có những cái này.”
Ngự thú tộc bởi vì vị trí quần tộc đặc thù, toàn là thảo nguyên lớn mênh mông bát ngát, bình thường ăn nhiều nhất là thịt và sản phẩm từ sữa, cho nên thể hình bọn họ thoạt nhìn cường tráng hơn rất nhiều.
Tỉ lệ bao phủ thực vật của thảo nguyên thấp, nếu như ở mãi một chỗ tiến hành khống chế thú, sẽ phải nhận trừng phạt của thần, biến thảo nguyên bọn họ dựa vào để sinh tồn thành sa mạc.
Để bảo vệ thảo nguyên thần thánh, bọn họ cần phải thường xuyên đổi vị trí của bộ lạc. Cho nên trong mắt những bộ lạc khác, bọn họ cực kỳ thần bí.
Hơn nữa thoạt nhìn người của ngự thú tộc cao lớn hung dữ mạnh mẽ, nói chuyện lớn tiếng, trông rất khó gần, cho nên luôn bị bài xích.
Nghe thấy Lang Đồ vậy mà lại đi bộ lạc núi Xà Thần, những người khác cực kỳ lo lắng.
“A Đạt, ngươi đi bộ lạc núi Xà Thần, người không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không sao, chỉ là gặp phải một chút chuyện nhỏ, lỗ mất hai con thỏ.” Lang Đồ cười mang theo ý cười nhàn nhạt, xem ra tổn thất hai con thỏ chỉ là một chuyện rất thú vị.
Hắn đơn giản nói với những người khác chuyện xảy ra ở bộ lạc núi Xà Thần một chút, mọi người đều kinh ngạc.
Có người kinh ngạc đến trợn trừng mắt: “Sao bọn họ lại nghĩ ra được cách thần kỳ này, vậy mà có thể trao đổi vật tư mình muốn cho nhau.”
Nhưng cũng có người phản bác: “Như vậy không công bằng, nếu như ta muốn dùng thịt cừu đổi lấy thịt trâu, hai cái căn bản không cùng một kích cỡ.”
Lang Đồ lặng lẽ nhớ lại thứ được gọi là cái cân hắn nhìn thấy ở bộ lạc núi Xà Thần, mỗi lần hắn trao đổi đồ vật, đều sẽ nhìn thấy có một người lấy thứ này ra, tiến hành so sánh trọng lượng của đồ vật.
Hắn đại khái tự mình lấy tay so sánh một chút, dùng cái gọi là cân này, vật phẩm hai bên trái phải là trọng lượng như nhau.
Đây mới là điều khiến người ta thật sự cảm thấy thần kỳ.
Lang Đồ nhìn thu hoạch một chuyến này, như có điều suy nghĩ nói: “Có lẽ sau khi chúng ta quay về cũng có thể thử xem, lấy thứ chúng ta mang về lần này đổi lấy thứ mình muốn.”
Các dũng sĩ kết bạn đồng hành, chiến lợi phẩm mang về, bản thân có thể nhận được một nửa.
Chuyến này thu hoạch rất phong phú, mỗi người đều vô cùng vui vẻ.
Vừa đi vừa hét lớn, ca vang.
–
Lần này Sơ Niệm ở bộ lạc núi Xà Thần cũng thu hoạch rất phong phú, đồ gấp hai lần lúc mang đến.
Đồ nhiều như vậy để một mình Bạch Tuyết cõng về, sợ là có thể làm nó mệt chết.
Lúc cô gọi Bạch Tuyết từ ven sông quay lại, nhìn thấy một con kỳ lân khác bên cạnh Bạch Tuyết thì nổi lên tâm tư.
Mấy ngày nay lúc cho Bạch Tuyết ăn, cô cũng cho một con kỳ lân này ăn, con kỳ lân này cũng dần dần bắt đầu tiếp nhận sự chăm sóc của cô.
Nếu đã như vậy, cũng không thể chỉ ăn không làm.
Sơ Niệm mang Bạch Tuyết quay về, nó cũng cùng theo về.
Sau khi Sơ Niệm để đồ lên người Bạch Tuyết, con kỳ lân còn lại cũng quỳ chân trước xuống như Bạch Tuyết, đợi Sơ Niệm đặt đồ lên, vô cùng ngoan ngoãn.
Lúc Sơ Niệm đặt đồ xong, rắn lớn từ bên ngoài quay lại rồi.
Con kỳ lân kia nhìn thấy rắn lớn, cơ thể cứng ngắc, vỗn dĩ đã sắp xong đồ muốn đứng lên, nhưng thử hai lần đều không đứng lên được.
Sơ Niệm chạy đến ôm lấy cánh tay rắn lớn nói: “Chàng không được hù dọa nó, nó nhìn thấy chàng là không đứng lên nổi. Nếu như nó không thể cùng vác hành lý, vậy chàng phải vác hành lý rồi.”
Rắn lớn thu lại ánh mắt, cuối cùng kỳ lân xa lạ cũng đã đứng lên được rồi, đứng ở bên cạnh người của Bạch Tuyết, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.
Sơ Niệm yên tâm thở phào, may mà nhóc này không bị dọa sợ vác hành lý của cô chạy đi mất, nếu là vậy thì cô còn phải đuổi theo nó nữa.
“Chàng ra ngoài làm gì thế?” Lúc nãy lúc Sơ Niệm đang kiểm kê đồ cần phải mang về, rắn lớn ra ngoài một mình, nhưng lại quay về rất nhanh.
Rắn lớn cũng không giấu, đeo ba lô chưa đặt lên người kỳ lân ra sau lưng, nói với Sơ Niệm: “Ta nói với thủ lĩnh, mặc dù bộ lạc núi Xà Thần bây giờ buổi tối có đống lửa có thể phòng ngừa dã thú đến gần, nhưng không bằng vây một vòng hàng rào ở xung quanh bộ lạc, có thể phòng ngừa dã thú, cũng có thể đề phòng dị tộc.”
Ở một trình độ nhất định nào đó thì đống lửa có thể phòng ngừa dã thú đến gần, nhưng bộ lạc núi Xà Thần sinh sống ở đây lâu như vậy, cũng không phải là chưa từng xuất hiện tình huống nửa đêm bầy sói tiến vào tha người.
Dù sao đống lửa chỉ có tác dụng chấn nhiếp không biết di động, không thể chủ động tấn công dã thú.
“Đề nghị này rất tốt.” Sơ Niệm tán dương nói: “Lời chàng nói, chắc chắn thủ lĩnh sẽ nghe.”
Đã thu dọn xong hết đồ đạc rồi, lúc Sơ Niệm đi, Giang Nhu và Miêu Phát còn đến tiễn đưa.
Phía sau cô bé Mộc Vân cũng có hai người đàn ông theo đến tiễn bọn họ, một người là Mộc Lâm, người còn lại có lẽ là người đàn ông của Mộc Vân.
Có thể nhìn ra, người đàn ông bên cạnh Mộc Vân cũng là người nhanh nhẹn, mặc dù không cao lớn như Mộc Lâm, nhưng cũng được coi là cường tráng, hai người rất ân ái.
Sơ Niệm mở ba lô ra, lấy tấm da thú bọn họ mang theo bên người dùng để cắm trại ra, đưa đến tay cô bé, cười nói: “Lần này đến đây không biết em có chuyện vui, bây giờ chị chỉ lấy ra được phần lễ vật này, em cứ nhận trước đi, lần sau đến chị bổ sung sau.”
“Ta lại không làm được gì, sao tỷ tỷ phải tặng quà cho ta chứ?” Mộc Vân cười thẹn thùng, rõ ràng là ngại ngùng.
Sơ Niệm cười nói: “Tấm da thú này làm đồ trả lương cho em giúp chị tiếp tục chăm sóc khoai tây, lần sau lúc chị đến nghiệm thu thành quả khoai tây, em nhất định không được làm chị thất vọng.”
Lần này quả thật không có sự chuẩn bị, cô bé cũng có chút ngỡ ngàng, vậy lần sau lại nói.
Lúc quay về, bởi vì có hai con kỳ lân, trên đường không cần nghỉ ngơi quá nhiều, trời chưa tối bọn họ đã về đến nhà rồi.
Chuyện đầu tiên sau khi Sơ Niệm về đó là nằm ở trên giường lớn của mình, lăn lộn thỏa thích trên giường, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đi đường cả một ngày, mệt thật đó.”
“Đã nói để ta cõng mà nàng không cho.” Rắn lớn cũng nằm xuống, chặn phụ nữ mấy lần suýt chút nữa lăn xuống dưới giường vào giữa giường và tường của hang động.
Sơ Niệm lại lật người, lần này trực tiếp thuận theo cánh tay của người đàn ông trèo lên người hắn, gương mặt nhỏ nhắn nằm ghé lên ngực hắn, uể oải nói: “Ta phải duy trì thể hình, phải vận động nhiều, cơ thể mới khỏe mạnh được. Mặc dù ta biết chàng rắn của ta rất tốt, nhưng cũng không thể để chàng nuôi ta thành một đồ trang sức, luôn treo trên người chàng được.”
Con rắn nào đó hoàn toàn quên mất điều kiện duy nhất cũng như tiêu chuẩn chọn bạn đời ban đầu của bản thân chính là mạnh mẽ và khỏe mạnh, có thể sinh ra thú con khỏe mạnh.
Hắn nhéo gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của cô, cưng chiều nói: “Làm một đồ trang sức tốt biết bao, vậy chúng ta có thể ở bên nhau mọi lúc, hơn nữa nàng cũng không cần phải vất vả.”
“Làm rắn không thể như vậy.” Sơ Niệm trèo lên người người đàn ông, ngồi lên eo hắn, hùng hổ nói: “Rắn lớn tiên sinh, xin không được tính toán dạy hư ta, nếu không ngài phải phụ trách.”
Người đàn ông xoay người, đè cô dưới thân, cười nhẹ một tiếng, khóe miệng cong lên: “Phụ trách rồi, có phần thưởng gì không?”
Sơ Niệm không tỏ ra chút yếu kém nào, cánh tay ôm lấy cổ người đàn ông, kéo cổ người đàn ông xuống, dán lên bên tai hắn nói từng câu một, cố ý tăng thêm hơi thở của mình: “Không có phần thưởng, có trừng phạt.”
Nói xong, cô cắn một cái lên gáy người đàn ông, nghe thấy hắn kêu rên một tiếng, nở nụ cười đắc ý.
Chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt bên tai, người vốn dĩ đè lên người cô nhanh chóng nảy sinh biến hóa, biến ra một cái đuôi dài phủ đầy vảy rắn.
Chóp đuôi linh hoạt từ từ luồn vào từ phía dưới xương sống cô, rất nhanh giọng nói của Sơ Niệm mang theo tiếng nức nở, muốn khóc muốn cười, lần này thật sự phải há miệng thở dốc mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Chàng phạm quy!”
“Niệm Niệm không thích sao?” Rắn lớn đến gần, hai người gần như dựa vào nhau, nhưng lại cách một khoảng nhỏ xíu, hơi thở giao hòa, lại có thể nhìn thấy rõ đối phương.
Sơ Niệm cắn môi, bướng bỉnh không nói chuyện.
Vào lúc người đàn ông cho rằng cuối cùng cô không kiên trì được nữa, đảo khách thành chủ, nắm chặt lấy mạch máu kinh tế của hắn, làm hắn cùng nhau luân hãm.
Sau khi ồn ào vui đùa, Sơ Niệm đã không còn sức lực, nhìn người đàn ông biến thành hình người, nói với nàng: “Niệm Niệm, mệt không động đậy nổi nữa rồi, vậy ta giúp Niệm Niệm tiếp tục vận động.”
Lúc ở bộ lạc núi Xà Thần luôn phải lo ngại hàng xóm bên cạnh, mỗi lần lúc làm chuyện xấu đều có một loại cảm giác cấm kỵ che giấu, là một loại thể nghiệm khác.
Nhưng kết hợp ở nhà mình mới thật sự say sưa thỏa thích.
Lúc tỉnh dậy vào buổi sang hôm sau Sơ Niệm lại bám giường.
Đã nói là phải vận động cho thỏa thích, mới ngày đầu tiên đã tử bỏ kế hoạch chạy bộ sáng sớm rồi.
Lần này phát hiện lớn nhất ở bộ lạc núi Xà Thần chính là hạt lạc giống.
Lúc ở bộ lạc núi Xà Thần Sơ Niệm đã chọn và tách lạc bình thường và hạt lạc giống ra.
Nhưng cô ở trên giường nghỉ ngơi cả một ngày, sang hôm sau mới có thể xuống giường đi lại.
Bây giờ là thời gian cuối cùng để trồng lạc, sớm một ngày sẽ nhiều thêm một phần có khả năng sống.
Có nhiều lần kinh nghiệm trồng trọt như vậy, bây giờ rắn lớn cuốc đất càng ngày càng thành thục. Lúc Sơ Niệm dậy, rắn lớn đã cuốc được hơn phân nửa theo yêu cầu của cô rồi.
Sơ Niệm nghĩ, cô có thể từ từ rắc hạt giống, công việc này cũng không mệt lắm, bèn đi nhà kho chọn hạt giống rồi đi xuống.
Nhưng sau khi đi xuống, đứng ở cửa hang lại không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đâu.
Đất cũng đã được cuốc hết lên thành một luống, hơn nữa thoạt nhìn cuốc rất tốt, đất trông tơi xốp, độ cao các luống cũng vừa vặn thích hợp để rắc hạt giống tiến hành gieo trồng.
Chỉ là rắn lớn làm đến một nửa, sao lại chạy rồi.
Lúc Sơ Niệm đi đến bên cạnh mảnh ruộng được cuốc dụi dụi mắt, chỗ đất này lại nhiều thêm một cái luống.
Gặp quỷ rồi!