Sơ Niệm híp mắt, lười biếng nói: “Không sao, ta dạy chàng. Chàng cắt một miếng thịt chân sau của con bò trước, rửa sạch, dùng dao băm nhỏ.”
Rắn lớn nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Phần tốn sức nhất khi làm thịt viên chính là băm nhỏ, đặc biệt là nghiền thịt bò băm thành thịt bò nhuyễn cực kỳ mất sức.
Rắn lớn sợ làm không tốt, bưng đồ đến bên cạnh Sơ Niệm để cô nhìn thao tác.
Băm thịt chính là một quá trình cực kỳ nhàm chán, hơn nữa hết sức thử thách lực tay. Miếng thịt chân bò lớn màu đỏ tươi, sau khi rắn lớn cắt xuống lại muốn bắt đầu băm luôn.
“Sai rồi.” Sơ Niệm nói: “Chàng phải thái thịt thành miếng nhỏ trước, sau đo mới băm. Chàng cứ như vậy mà băm lúc nữa thịt bay tứ tung, còn phải quét dọn lại.”
Sau khi thái miếng thịt lớn thành miếng nhỏ, người đàn ông bắt đầu cầm con dao đá bắt đầu băm với nhịp điệu cạch cạch cạch ở trên bàn.
Người bình thường băm thịt cần rất nhiều thời gian, nhưng tần suất băm của người đàn ông cực kỳ nhanh, hơn nữa còn có nhịp điệu, băm xong thịt bò cũng không mất quá nhiều thời gian.
Đợi đến khi thịt bò được băm thành thịt vụn, Sơ Niệm ngáp một cái, nói: “Thêm một lòng trắng trứng, theo quấy thịt băm theo một hướng.”
Trong lúc đó tổng cộng cho lòng trắng trứng ba lần và một lần tinh bột. Cục thịt viên trở thành thịt băm, lúc dùng tay nhào cho cảm giác kéo sợi, thịt viên được làm ra như vậy nhúng qua nước, chính là thịt bò viên thường ăn, ăn không hết để vào trong kho lạnh, chỉ cần trong lúc đó không bị rã đông có thể ăn khoảng một tuần.
Người đàn ông không làm nổi việc nêm nếm gia vị, nhưng lại luôn làm rất tốt những việc tốn sức như này.
Vừa ngủ dậy cũng không muốn ăn quá dầu mỡ, cho một chút gia vị vào dưới bát, múc vào một bát canh nóng, rắc lên một lớp hành băm, một bát canh thịt viên đơn giản như vậy đã xong.
Rắn lớn bưng bát đến mép giường, cẩn thận thổi nguội bát canh nóng, đưa đến khóe miệng Sơ Niệm, săn sóc nói: “Niệm Niệm ăn chút canh trước đi.”
Sơ Niệm cũng không từ chối sự ân cần này, thành thật làm một con cá mặn ngồi ăn chờ chết.
Canh thịt mang theo mùi thịt bò nhàn nhạt, sau khi thêm hành băm độ thơm ngon được nâng lên gấp đôi, ấm áp, uống một ngụm canh nóng hổi dạ dày cả ngày chưa được ăn gì trở nên dễ chịu hơn, chờ thức ăn vào bụng.
Đương nhiên, Sơ Niệm cũng không quên bày tỏ cảm ơn với đại công thần, cô cười nói: “Ngon lắm, tài nấu nướng có tiến bộ, ngoại trừ thịt nướng và cháo thì chàng đã học được thêm món mới rồi.”
Thực ra cô nói muốn ăn canh thịt bò viên, một mặt là thực sự muốn ăn, một mặt chính là muốn nhìn thấy hắn bận rộn làm việc.
Tránh cho cơ thể cô yếu đuối không có sức lực, hắn lại khỏe khoắn nhảy nhót làm cô nhìn lại muốn cáu.
Người đàn ông nhận được lời khen thì cong khóe môi lên, lại lấy thìa múc một viên lớn, đưa qua: “Ăn một viên.”
Sơ Niệm mỉm cười ăn vào.
Thịt bò viên rất to lại rất dai, sau khi ăn vào quai hàm Sơ Niệm phồng lên, lúc nhai như con chuột đồng nhỏ.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu lúc ăn của Sơ Niệm, hắn đột nhiên cảm nhận được thú vui của việc bón cho cô ăn.
Sau khi nhìn cô ăn xong một viên, hắn vội vàng bón thêm một miếng, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Sau khi ăn liên tiếp mấy viên thịt, Sơ Niệm đột nhiên không nhai nữa, ấm ức nhìn người đàn ông: “Muốn uống nước canh.”
Trong miệng cô nhét đầy thức ăn, lúc nói chuyện nói không rõ, gương mặt cũng nhăn nhó vì ấm ức, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Rắn lớn múc một muỗng canh bón qua, sau khi Sơ Niệm uống vào mới cảm thấy mình được sống lại, cô tức giận nói: “Có phải chàng muốn làm ta nghẹn chết không?”
Rắn lớn lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy sao chàng cứ không ngừng nghỉ bón thịt viên cho ta?” Sơ Niệm xoa xoa quai hàm mình, lấy tay vẽ ra kích cỡ còn to hơn cái đầu của mình, khoa trương nói: “Thịt viên to thế này, ta ăn một lúc ba viên, lại bón thêm một viên nữa ta sắp nghẹn chết rồi.”
“Ta sai rồi.”
“Một viên thịt một ngụm canh, đợi ta nhai xong nuốt xuống rồi mới được bón tiếp.” Cô nghiêm túc dặn dò.
Rắn lớn gật đầu: “Được.”
Sau khi ăn một bát thịt viên lớn, mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh.
May mà chỗ bọn họ ở bây giờ cách mặt đất hơn mười mét, hơn nữa không có ngủ trên mặt đất, nếu không với thời tiết như này nói không chừng đã bị bệnh phong thấp rồi.
Nhưng nhớ lại năm ngoái lúc mới bị rắn lớn mang về, hình như trong đầu cô chỉ toàn là suy nghĩ làm sao sống tiếp, hoàn toàn không suy xét đến những tâm tư này.
Quả nhiên là có người chiều chuộng sẽ trở nên yết ớt.
Một trận mưa kéo dài ba ngày liên tiếp, mưa lúc lớn lúc nhỏ, nhưng chưa từng tạnh chút nào.
Sơ Niệm bắt đầu lo lắng cho lạc mình vừa mới trồng sẽ bị úng nước.
May mà chạng vạng tối ngày thứ ba, cuối cùng mưa cũng tạnh.
Bầu trời bên ngoài hang động xanh thẳm như được nước giội qua, nơi gần mặt trời lặn nhuốm mảng lớn ráng chiều màu tím hồng, tầng tầng lớp lớp, lộng lẫy như tranh mực dầu.
Sơ Niệm đi đến cửa hang, vươn người hết cỡ.
Mấy ngày mưa cô không ra ngoài, cả ngày ở trong hang động sắp ngột ngạt đến hỏng rồi.
Đến bây giờ rắn lớn vẫn chưa quay về, cho dù là ngày mưa hắn cũng chăm chỉ đi săn, đi sớm về muộn, quả thực chính là một công dân gương mẫu.
Sơ Niệm thì lại ngược lại, mấy ngày mưa gần như không ra ngoài.
Không khí ngày mưa đều ẩm thấp, mặc áo mưa hay là che ô, trên người đều không tránh khỏi dính nước, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Sơ Niệm đi xuống vườn rau dưới hang động, đá rải bên trong được nước mưa giội hết sức sạch sẽ, lòng bàn chân giẫm lên cũng sạch sẽ không bị dính bùn đất.
Cô đứng ở bên ngoài vườn rau hái một ít rau xanh, lại đi đến chuồng gà đếm xem con gà ướt sũng của mình còn mấy con, cừu cũng tốt, vì trời mưa bò lưng đen không ra ngoài làm ổ bên ngoài hàng rào, trở thành tuyến phòng phủ đầu tiên bên ngoài khu vườn.
Đậu tương bên cạnh vườn rau mọc lên quả đậu lớn, lá hơi ngả vàng, thân cũng đang bắt đầu ngả vàng. Không bao lâu nữa, đợi đến khi lá rụng xuống chính là dấu hiệu đậu tương đã chín.
Thậm chí Sơ Niệm đã nghĩ sẵn ở trong lòng, đợi đến sau khi đậu tương trồng trong vườn rau chín, cô có thể làm nước tương, làm tương ớt đậu, đến lúc đó các món ăn sẽ trở nên ngon hơn.
Lúc cô đang cười ngốc với đậu tương, đỉnh đầu chiếu xuống một mảnh bóng râm, từ hình dáng có thể nhìn ra là con rắn nào đó.
Vừa dài lại vừa to, kèm theo cái đuôi dài, và đôi cánh rộng lớn.
Tựa như phát hiện Sơ Niệm ở phía dưới, hắn chậm rãi từ trên trời hạ xuống, thu lại đôi cánh.
Sơ Niệm vờ như không nhìn thấy hắn.
Đợi đến khi rắn lớn đến sau lưng cô, cô muốn xoay người dọa hắn một chút.
Vừa xoay người qua, cả người đã bị nắm eo ôm lên.
Sơ Niệm: “?”