Mấy ngày trước, lúc rắn lớn hỏi cô tại sao quần áo cất dưới đáy rương không thể mặc.
Sơ Niệm đã trả lời là: “Những thứ này chỉ mặc vào thời điểm đặc thù.”
Hai ngày trước rắn lớn hỏi trung thu là ngày gì, cô lại còn nhấn mạnh đó là một ngày lễ rất quan trọng.
Rất quan trọng chính là đặc thù.
Chuyện này ở trong mắt rắn lớn ắt sẽ tự động vẽ lên quan hệ đối đẳng.
Cô thật muốn gõ đầu con rắn này ra xem xem tại sao có thể đem hai chuyện này liên hệ với nhau được.
Sơ Niệm ném cho hắn một cái bánh trung thu màu hồng, tức giận nói: “Đặc thù này với cái đặc thù đó không giống nhau. Mau ăn bánh trung thu của chàng đi.”
Hai người ăn sáng xong, Sơ Niệm nhìn rắn lớn vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay chàng không đi ra săn sao?”
“Không đi.”
Rắn lớn lấy ra hai miếng gỗ, chìa ra trước mặt cô hỏi: “Miếng này, hay là miếng này?”
“Hả?”
Rắn lớn đặt cả hai miếng gỗ xuống đất: “Làm tủ trà.”
Lúc Sơ Niệm đang băn khoăn, rắn lớn lại nói: “Có thể một cái làm tủ trà, một cái làm một bộ bàn ghế, để dùng uống trà.”
“Chàng giỏi thật đó.”
Sơ Niệm nhìn hai miếng gỗ nói.
Rắn lớn chọn tủ trà là màu đỏ, màu gỗ đỏ tươi, hũ trà bày lên giống như là trên gỗ đỏ nở ra hoa, nhất định sẽ rất đẹp.
Bàn ghế là một loại gỗ màu hoa lê, trắng hoa lê không phải là trắng thuần túy, mang vẻ thanh nhã, rất thích hợp dùng để uống trà.
“Bởi vì sau này chúng ta sẽ cùng nhau uống trà ở đây.”
Rắn lớn vác gỗ hoa lê lên bỏ qua một bên, kiểu này là chuẩn bị làm tủ trà trước.
Bởi vì sau này hai người bọn họ sẽ cùng nhau uống trà ở đây, cho nên hắn mới có nhiều ý tưởng như vậy.
Sơ Niệm cảm thấy giống như vừa được ăn mật vậy, đáy lòng cũng ngọt lịm.
Hắn như một thợ mộc lão luyện, bắt tay chuyên chú vào công việc.
Cô cười chỉ chỉ chỗ góc bàn: “Chỗ này mài tròn góc, đỡ bị thương.”
Người đàn ông dùng cái giũa cắt ra một độ cong, đẹp đẽ trơn nhẵn, còn trơn tru hơn cả máy cắt.
“Như vậy được không?”
Hắn quay đầu hỏi.
Sơ Niệm kê cằm lên đầu gối, nhìn dáng vẻ người đàn ông tiếp tục cúi đầu làm việc, đôi mắt cong cong gật đầu: “Được.”
Đến giờ ăn cơm, Sơ Niệm đứng dậy đi phòng bếp cách vách, người đàn ông cũng đi theo. Cô cười nói: “Chàng làm tiếp đi, một mình ta nấu cơm là được rồi.”
“Hôm nay là tết đoàn viên, không thể tách ra. Để sau này đều viên mãn.”
Rắn lớn nói nghiêm trang như một ông cụ non.
Thấy bảo các ông cụ bà cụ lớn tuổi rồi đều khá là tin mấy ngụ ý tốt lành, vô cùng xem trọng các loại phong tục rồi kiêng kỵ này nọ.
Không ngờ rắn già có tuổi rồi cũng tin cái này.
“Được, vậy chúng ta sẽ không rời nhau ra.”
Cô nấu cơm, còn hắn thì đốt lửa.
Hắn làm bàn ghế, cô sẽ ở bên cạnh làm quần áo.
Qua ngọ không bao lâu, tủ trà đã làm xong.
Tủ trà là tổng hợp ý kiến và thẩm mỹ của cả hai, có tổng cộng bốn tầng.
Tầng cuối cùng là một tầng nhỏ có ngăn kéo, để một ít bình bình hũ hũ.
Còn một tầng là kiểu mở, để một ít trà quả uống ngay.
Tầng trên cùng chỉ làm gờ bao quanh tránh rơi đổ, dùng để trưng bày trà cụ.
Mỗi một tầng đều sắp xếp hết sức hợp lý, chỉ có điều ngoài trà quả Sơ Niệm chẳng có lá trà gì, nên bỏ rất nhiều quả khô vào trong.
Cô bày tủ trà sắp xong, phát hiện rắn lớn lại bắt đầu tiếp tục làm bàn ghế mới.
Sơ Niệm đoạt lấy công cụ từ trong tay hắn: “Đừng làm nữa, hôm nay là ngày lễ, buổi chiều chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Rắn lớn buông đồ trong tay xuống, gật đầu: “Được.”
“Ừ, vậy chúng ta đi bắt cua đi.”
Sơ Niệm ôm lấy cánh tay hắn kéo đi.
Rắn lớn hỏi: “Không cần mang theo ba lô sao?”
Bởi vì Sơ Niệm đi tới đâu là nhặt nhạnh chỗ đó, cho nên bây giờ một người một rắn đều có thói quen đeo theo ba lô.
Sơ Niệm trực tiếp kéo hắn đi: “Bắt cua bỏ vào túi da càng cua sẽ cắp nát túi mất. Bắt cua cần dùng thứ khác mang về, nhìn chàng là biết không có kinh nghiệm.”
Chỗ bắt cua cũng không phải nơi nào khác, chính là đầm nước lớn sau núi với những kẽ đá ven sông, nhất là chỗ đám cói kia.
Sau khi đến nơi, Sơ Niệm nhìn thấy lúa nước bên cạnh đám cói càng mừng rỡ, tựa như là thấy được tiền vào trong túi rào rào, cười tít cả mắt lại: “Chả trách các cụ nói cua mập lúa tốt.”
Bắt cua thật ra phải cần có kỹ xảo.
Với loại sinh vật có hàm lượng tế bào não bé tí xíu thế này, sự áp bách của sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn là rắn lớn đây hoàn toàn không có bất kỳ chút tác dụng nào.
Hắn bị đả kích rất nặng.
Sơ Niệm cười trên sự đau khổ của người khác: “Bắt cua không phải dùng tay bắt trực tiếp, phải dùng mồi câu, hoặc là dùng lưới, hoặc là dùng hai cây gậy dài một chút kẹp nó lên cũng được.”
Hai cái càng cua cắp lấy ngón tay hắn, lại bị hắn bẻ thẳng càng cua ra khỏi mình nó, sau đó lại ung dung gỡ càng cua đang kẹp trên tay mình ra.
Trong suốt quá trình đó mặt hắn không chút xao động, càng cua cũng không hề để lại bất kỳ dấu vết gì trên tay hắn.
Nhưng mà Sơ Niệm thì cười không ngừng, cho đến lúc trở về vẫn còn cười hắn.
Cũng có thể là vì bị Sơ Niệm cười, rắn lớn dùng ba cách mà Sơ Niệm nói, bắt thật nhiều cua, sau đó dùng tay không bắt càng nhiều cua hơn, tất cả lấy dây cói trói lại mang về.
Một người một rắn hai tay cầm đầy ắp những xâu cua buộc bằng dây cói, mỗi một dây cói buộc một xâu cua, xâu nhiều nhất buộc những năm con.
“Sợ là lần này có bao nhiêu cua đều bị chúng ta bắt hết rồi.”
Sơ Niệm hỏi: “Vậy sang năm còn cua không?”
Dù sao cũng phải chú trọng duy trì tiếp tục phát triển, không thể để cho đám cua béo mập đoạn tử tuyệt tôn được.
Rắn lớn khẳng định chắc chắn: “Sang năm vẫn còn, yên tâm.”
Hôm nay bọn họ bắt rất nhiều, nhưng số ẩn núp dưới nước còn nhiều hơn.
Nhận được câu trả lời khẳng định của rắn lớn, Sơ Niệm vẫn không yên tâm lắm, cô nhìn đám cua nhiều như vậy nói: “Dù sao chúng ta cũng không ăn hết được nhiều như vậy, hay là thả chỗ còn lại thả đầm nước nuôi đi.”
Rắn lớn hỏi ngược lại: “Vậy sau này nàng tắm thế nào?”
Sơ Niệm sững sốt.
Nghĩ đến nuôi chỗ cua này, chủ yếu là bởi vì chất lượng nước trong đầm nước không tệ, cá bắt về thả vào nuôi vẫn sống được, còn sinh rất nhiều cá nhỏ, điều này làm cho Sơ Niệm cảm nhận được vui thú khi nuôi cá, lúc rảnh rỗi sẽ lấy bánh mì đã hỏng hoặc không còn tươi nữa tới cho chúng ăn.
Vừa thử nghĩ một chút nuôi cua.
Sau này sẽ sinh rất nhiều cua con, nhìn rất ngon lành.
Nhưng mà! Sau này lúc tắm, ở chỗ nước cạn với trong kẽ đá sẽ thường xuyên thấy cua, nói không chừng còn bị cua cắp, cái này thì rất không ổn.
Sơ Niệm lắc đầu nguầy nguậy: “Vậy thì không nuôi nữa, dù sao muốn ăn thì lúc nào đi bắt chẳng được.”
Rắn lớn tựa hồ để an ủi cô, dồn cua sang một tay, tay còn lại xoa xoa đầu cô, đưa ra một chủ ý: “Có điều nuôi một thời gian chắc hẳn không vấn đề gì, dùng đá ngăn ra một khoảnh, thả bọn chúng ở trong đấy.”
Đây đúng là một ý kiến hay, khu nước cạn trong đầm rất lớn, dùng đá ngăn ra một khoảng, chọn đá đủ cao, cua cũng không leo lên được, nhiều cua như vậy có thể ăn rất lâu.
Nói là làm, việc này cũng không quá phức tạp, rất nhanh đã làm xong.
Ngoài một ít đã ăn, cua còn dư lại đều được nuôi ở mảnh hồ nhỏ này.
Cách ăn cua sơ khai nhất chính là hấp, nhất là cua vào thời điểm này, rất béo rất mập, bóc ra một cái đã thấy vàng ươm, vào miệng thì tươi mềm thơm ngọt.
Sơ Niệm khoan khoái nheo mắt lại, hưởng thụ mĩ vị này.
Mựa dù ngon, cũng không thể ăn nhiều. Loại này tính hàn, ăn nhiều không tốt cho thân thể, thêm một chút rượu nữa là thích hợp nhất.
Sau khi ăn một con cua, Sơ Niệm đứng lên đi đến kho.
Đã nói hôm nay không muốn rời xa nhau, rắn lớn cũng đi theo.
Sơ Niệm lấy ra một cái bình gốm, mở ra thấy bên trong là một thứ nước màu trắng, trạng thái nửa trong suốt, loáng thoáng có thể thấy gạo bên trong.
Sơ Niệm hít một hơi thật sâu, cười lên nói: “Thành công rồi này.”
Nói xong, cô đậy nắp bình gốm lại, quay sang rắn lớn thần thần bí bí nói: “Theo ta.”
Bình gốm này lần trước mua của cái người buôn bán bình gốm ở bộ lạc núi Xà Thần, không ngờ chất lượng cũng được lắm, rượu gạo ủ ra ngửi mùi cũng không tệ.
Không chỉ có loại bình gốm dùng để muối rau củ, ủ rượu này, cô còn mua loại ly có hoa văn rạn rạn vô cùng đẹp.
Ly có màu vàng cam, rót vào rượu gạo trắng ngọc nửa trong suốt, nhìn thích mắt.
Cô trầm trồ tán dương thành quả của mình, giơ ly lên hỏi rắn lớn: “Biết đây là gì không?”
Rắn lớn phối hợp lắc đầu: “Không biết.”
Sơ Niệm cười tươi, long trọng giới thiệu: “Cái này là rượu làm từ gạo, sau khi chưng rất lâu rồi để cho lên men thành rượu gạo!”
“Rượu gạo?”
Hình như hắn từng nghe Niệm Niệm nhắc đến cái này, lần trước nhắc tới cái này, cô cũng mặt mày sáng láng nói đây là một thứ cực tốt.
Sơ Niệm gật đầu: “Đúng! Thứ nước vui vẻ có thể làm cho người ta quên đi phiền não! Trước kia luôn có người quản ta, đến cả rượu gạo cũng không cho uống nhiều, lần này cuối cùng cũng không có người quản nữa rồi.”
Mặc dù là cười nói, nhưng khóe mắt cô lại nóng bừng, nước mắt như mưa, ầng ậng rơi xuống.
Sơ Niệm cúi đầu nói: “Trung thu trước kia đều có ta cùng bà ngoại. Cho dù có ở bên ngoài học đại học xa, cũng sẽ gọi video cho bà. Đây là lần đầu tiên ta đón trung thu cùng người khác.”
Nói đến đây, cô lại lắc đầu: “Không đúng, là thứ hai lần, lần đầu tiên cũng là đón trung thu cùng với chàng. Chẳng qua là khi đó ta rất sợ chàng, căn bản không dám nhắc tới chuyện này, chỉ len lén đi ra đằng sau bắt mấy con cua ăn.”
Dường như rắn lớn cũng có cảm xúc, hắn ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về vai cô: “Sau này không cần sợ ta. Về sau ta sẽ đón trung thu cùng nàng.”
Sơ Niệm đấm hắn một cái: “Ai bảo chàng lời ngon tiếng ngọt lừa tình, ta bị chàng dọa sợ đến phát khóc.”
“Được, là tại ta dọa nàng khóc. Đừng khóc.”
Rắn lớn thuận theo ý cô tiếp tục dỗ dành: “Nhìn xem, ta lột cho nàng nhiều cua như vậy, còn khóc nữa sẽ nguội mất.”
Con gái luôn rất dễ dỗ, một xíu là có thể làm cho cô vui vẻ, cũng càng làm cho người ta đau lòng.
Sơ Niệm cọ cọ trong ngực hắn, lau sạch sẽ toàn bộ nước mắt nước mũi mới thò cái mặt mèo ra: “Cua không phải bẻ như vậy, phải lột ra.”
Người đàn ông toàn là bạo lực bẻ cua ra, thịt bên trong nát hết cả.
Cô cười làm mẫu cách lột cua, sau đó lại cầm ly rượu lên nói: “Hơn nữa, cua phải kèm với rượu mới đủ vị. Ngốc.”