Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 133:




Giống như cô nghĩ rắn cuốn người vào lòng là ăn vào bụng, thật ra chính là rắn quấn lấy người phụ nữ của mình vào chính giữa.
Những điều này đều có thể lý giải.
Nhưng.
“Trước kia?” Sơ Niệm bắt được một trọng điểm, hỏi, “Sao chàng biết được trước kia những lời này có ý gì.”
Rắn lớn nói, “Bởi vì những chữ này là do ta sáng tạo ra.”
Câu này làm Sơ Niệm khiếp sợ.
Ánh mắt như đôi minh châu của cô không nhúc nhích nhìn rắn lớn, lặp lại một lần lời rắn lớn: “Những chữ này là do chàng sáng tạo?”
Rắn lớn gật đầu, “Ừm.”
Nếu không hắn sẽ không hiểu rõ ý nghĩa của những chữ này.
Hôm nay Đại vu chỉ nghiêm túc giải thích ý nghĩa của những chữ này cho cô, cô không nói, thậm chí ngay cả hỏi Đại vu cũng không hỏi.
Người sẽ không đi chủ động hỏi đến chuyện của thần.
Đến mức này có thể nhìn ra được mức độ sùng bái xà thần của bộ lạc.
Mà Sơ Niệm cũng bị nhận định thành thần nữ, cũng chiếm được tôn sùng như vậy.
Hiện tại cô hơi nghi ngờ, xà thần trong miệng Đại vu lẽ nào chính là tên rắn trước mặt mình?
“Chàng là xà thần?” Sơ Niệm hỏi.
Hình thể lớn như vậy, hơn nữa còn biết bay, quả thật phù hợp sự tưởng tượng của người bình thường đối với thần minh.
Nếu có vô ý thấy được Cửu Di, nhận lầm hắn là thần, cũng có thể lý giải được.
Rắn lớn kiên định lắc đầu, “Ta chỉ là một con rắn.”
Hắn tìm một từ ngữ thích hợp, “Một con rắn bình thường không hơn.”
Từ bình thường được dùng như vậy sao?
Lần đầu tiên Sơ Niệm tỏ vẻ hoài nghi đối với từ này.
“Ta cũng không cho rằng chính mình là thần nữ gì đó.” Những tên gọi này đều là Đại vu và người bộ lạc núi Xà Thần đặt cho bọn họ.
Hiện tại trên cơ bản cô đã có thể xác định.
Xà thần trong miệng người bộ lạc núi Xà Thần chính là con rắn trước mặt này.
“Trước kia chàng đã từng sống ở bộ lạc rồi?” Sơ Niệm tò mò hỏi.
Còn nhớ trước kia rắn lớn kể cho cô nghe quá trình hắn trưởng thành một con rắn lớn như thế nào, là một con rắn đẹp-mạnh-thảm.
Nhưng trong đoạn tự thuật này dường như hắn không hề nói đến chuyện hắn từng ở bộ lạc của nhân loại.
Cô chờ mong nhìn rắn lớn, nhưng vẻ mặt của rắn lớn lại như vô cùng đau khổ, tựa hồ là nhớ tới chuyện gì đó rất khó chấp nhận.
Sơ Niệm ý thức được, có lẽ đoạn ký ức này không phải một đoạn ký ức vui vẻ.
Cô vội vàng ôm lấy rắn lớn, kéo hắn ra khỏi miền ký ức kia, cô quỳ gối trên đùi hắn, vỗ vỗ lưng của hắn trấn an nói, “Không có việc gì, chúng ta không nói chuyện này nữa, không nói nữa.”
“Ta nhớ lại đã, khi đó là thật lâu thật lâu trước kia, ta còn rất nhỏ, lần đầu tiên lột da… Dường như ta cũng không nhớ rõ nữa.” Lúc nói chuyện giọng hắn đều đang run rẫy.
Sơ Niệm nhìn thấy vảy phía sau lưng hắn chậm rãi xuất hiện, như biểu hiện của việc không khống chế được.
“Đừng nhớ lại. Nếu là đoạn ký ức không vui, vậy cũng đã qua rồi.” Cô ôm lấy khuôn mặt của người đàn ông, hôn lên bờ môi đang run lên của hắn, chậm rãi cướp đi hô hấp của hắn.
Từ trước đến nay đều là mình bị rắn lớn cướp đi hô hấp, xụi lơ ở trong lòng hắn.
Rắn lớn của hôm nay lại để mặt người cần người cứ lấy, tùy ý cô hôn.
Cô đẩy hắn, hắn ngã lên tấm da thú phía sau.
Áp lên người của rắn lớn, cho đến khi chính mình đã không thể hô hấp được, cô mới nâng người lên, nhìn lồng ngực rắn lớn đã kịch liệt phập phồng.
Thực rõ ràng, hắn đã thoát khỏi trạng thái không khống chế được vừa nãy rối.
Đồng tử của hắn trợn tròn, như một chú mèo con bị dọa sợ.
Khẳng định cuộc sống lúc còn rất nhỏ của hắn ở bộ lạc đã xảy ra chuyện đau lòng, nhưng có thể khẳng định thương tổn này không phải do con người tạo thành.
Tuy rằng trông rắn lớn như cách con người nhìn dặm, nhưng hắn cũng thật sự thích cuộc sống ở bộ lạc, thậm chí còn rất hưởng thụ loại cuộc sống này, có thể vui vẻ dạy cho những người khác kỹ năng săn bắt, xây dựng phòng ốc, chuồng gà…
Hơn nữa chữ viết trong bộ lạc đều do hắn sáng tạo ra.
Sơ Niệm có thể cảm nhận được hắn rất thích bộ lạc này.
Cô muốn trèo xuống khỏi người của người đàn ông, để tránh ảnh hưởng đến hô hấp của hắn. Mới vừa động đậy, lại bị người đàn ông xoay người áp xuống, bàn tay hắn xoa xoa lên mái tóc mượt mà của cô, rồi ôm cô siết vào trong ngực.
“Niệm Niệm…” Rắn lớn như muốn nói cái gì đó.
Sơ Niệm lần theo lồng ngực của người đàn ông một đường chuẩn xác tìm tới miệng của hắn, tay cô chặn môi của hắn lại.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi ngủ đi.”
Tiếng tim đập dày nặng của rắn lớn ngay bên tai của cô, lúc hắn nói chuyện hai má của cô có thể cảm nhận được rung động ong ong, “Ngủ không được.”
Sơ Niệm chợt nghĩ ra, “Ta hát ru chàng ngủ nha.”
Cô hát điệu hát dân gian lúc còn nhỏ bà ngoại hay hát ru cô, không có gì ca từ gì cao siêu, chỉ dựa vào cảm xúc và sự mềm mại của điệu hát làm cho người ta cảm giác tinh thần thả lỏng, cuối cùng đạt được hiệu quả hỗ trợ giấc ngủ.
Lúc trước mỗi lần Sơ Niệm không ngủ được, đều được bài hát dân gian này ru ngủ.
Điệu hát dân gian như phủ lên cõi lòng không yên của rắn lớn, tim hắn đập dần dần chậm lại, khôi phục sự bình yên.
Nghe thấy nhịp đập bên tai, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn.
Sơ Niệm hát một hồi, một giây trước khi ngủ, cô cũng không biết là ai đang dỗ ai ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.