Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 149:




Cô muốn rời khỏi đây quay về núi Tường Vân.
Thực ra Sơ Niệm không chỉ nghĩ tới chuyện này một lần.
Nhưng mỗi lần đều bị rắn lớn từ chối.
Nhưng lần này còn chưa đợi rắn lớn nói chuyện, Sơ Niệm đã nói: “Không được phép từ chối ta. Lần này phải nghe ta, vốn dĩ đến mùa đông chàng không thích ứng được, chúng ta cũng chưa từng ra ngoài lâu như vậy vào mùa đông. Hôm qua chàng đã như thế rồi, chúng ta nhất định phải trở về.”
“Vậy thì ở lại thêm hai ngày nữa rồi đi.” Rắn lớn rất kiên trì với chuyện này.
Điều này thậm chí khiến Sơ Niệm nghi ngờ chợ phiên lần này có thứ hắn muốn.
Hoặc là nói hắn còn có điều gì lưu luyến với bộ lạc núi Xà Thần, khiến hắn dù thế nào cũng không muốn rời khỏi.
Gặp cục diện như thế này, Sơ Niệm cũng không còn cách nào, chỉ có thể nói: “Vậy thì ở thêm hai ngày nữa, ngày mai đi chợ xong, ngày kia về.”
Lần này rắn lớn không phản đối nữa, ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô trầm giọng nói: “Được, vậy ngày kia thì đi, quả thực cũng không thể kéo dài thêm được nữa.”
Nói xong câu này, hắn thở dài một hơi.
Sơ Niệm luôn cảm thấy kỳ lạ ở đâu đó, nhưng thời gian hai ngày quả thực không dài, yêu cầu của hắn là hợp lí.
Mang theo tâm thái bất an như vậy, sáng sớm ngày hôm sau, gà trống còn chưa gáy, người bộ lạc núi Xà Thần đã bắt đầu bận rộn.
Chợ phiên giữa hai bộ lạc, mặc dù đã nói rõ vị trí và quy tắc từ lâu, nhưng đây là chợ phiên lớn đầu tiên.
Mọi người căng thẳng lại kích động, không thể chờ đợi được vội vã bắt đầu.
“Thần nữ, A Đạt.” Tên cố chấp nào đó lại bắt đầu ‘đi làm’ rồi.
Sơ Niệm mở cổng khu vườn ra, nhìn thấy người đàn ông tươi cười rạng rỡ, cười hỏi: “Đến ăn chực à?”
Lang Đồ vò đầu, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ, hỏi: “A Đạt đâu ạ?”
Sơ Niệm nói: “Vừa ngủ dậy, ngươi ồn ào quá.”
Sơ Niệm dậy sớm hơn một chút, cô luôn cảm thấy rắn lớn kiên trì tham gia chợ phiên lần này có nguyên nhân đặc thù gì đó, nhưng rắn lớn lại không cần phải lừa cô. Trong cảm xúc tế nhị và bất an này, lúc người gác đêm thêm lửa lần cuối cùng, cô đã mở mắt rồi, thuận theo kẽ hở cửa sổ nhìn mãi đám mây trên trời bên ngoài bay về một phía.
Cho đến khi bên ngoài có người gọi bọn họ, rắn lớn mới bực mình mở mắt ra.
Hai người tán dóc mấy câu, rắn lớn đã mặc quần áo mở cửa phòng.
Nhìn thấy rắn lớn, Lang Đồ càng vui vẻ, hắn đã bước lên trước một bước rồi lại cứng ngắc thu về, sau đó đứng ở cổng cười xán lạn nói: “Thần nữ, A Đạt. Ta đến để tạm biệt các ngươi, hôm nay sau khi bắt đầu chợ phiên của hai bộ lạc, ta phải quay về rồi.”
Là người thừa kế duy nhất của một bộ lạc, tuổi này Lang Đồ có lẽ đã đang học quản lí bộ lạc rồi.
Giống như người cạnh tranh thủ lĩnh kế nhiệm của bộ lạc núi Xà Thần là Miêu Phát và Mộc Lâm, hai người họ đã quản lý bộ lạc rồi, mỗi ngày bận như con quay.
Nếu như chợ phiên lần này giữa hai bộ lạc phát triển thuận lợi, sau này sẽ duy trì lâu dài ổn định tiếp tục tiến hành phát triển chợ phiên.
Là người thừa kế của bộ lạc, chuyện này nhất định phải là hắn và Lão A Đạt chủ trì.
Bây giờ Lang Đồ nhất định phải quay về, hắn nấp ở cửa tránh cho đột nhiên ăn phải một cái đạp, chỉ lộ ra đôi mắt, cười híp mắt nói: “Sau khi chợ phiên kết thúc, thần nữ và A Đạt hai người có thể đến chỗ chúng ta ở một khoảng thời gian. Bây giờ khắp ngự thú tộc chúng ta đều biết đến hai người, hận không thể lập tức nhìn thấy các ngươi.”
Sơ Niệm cười nói: “Chuyện này đợi đến mùa xuân ấm áp lại nói đi, sau chợ phiên lần này, ta cũng phải quay lại nhà mình rồi.”
Sau khi bị từ chối, Lang Đồ cũng không chán nản, trại lại nắm được từ then chốt khác, cười nói: “Vậy thì giao hẹn xong rồi nhá, mùa xuân sang năm, đến thảo nguyên rộng lớn của chúng ta, ngự thú tộc mời các ngươi ăn thịt.”
Sơ Niệm ngoảnh đầu nhìn về phía rắn lớn, rắn lớn gật đầu: “Được.”
Cách đó không xa có người dắt hai con ngựa tới, lớn tiếng hô: “Tiểu A Đạt.”
Xem ra là gọi hắn rời khỏi.
“Vậy chuyện này quyết định thế nhé.” Sau khi Lang Đồ quay đầu lại xác định một lần nữa mới chạy vội đi tìm người gọi hắn, cưỡi lên lưng ngựa, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn.
Lúc còn ở hiện đại, cô rất muốn đến thảo nguyên rộng lớn mênh mông bát ngát.
Trời xanh mây trắng, thảm cỏ xanh mướt, cưỡi ngựa chạy khắp chốn, cảm nhận cơn gió ấm áp.
Mệt rồi có thể nằm ở trên mặt cỏ, phơi nắng ngủ thiếp đi.
Quá là thoải mái.
Sau khi Lang Đồ rời đi, Sơ Niệm cũng bắt đầu chuẩn bị nấu bữa sáng.
Thậm chí người trong bộ lạc đã bắt đầu có người xuất phát rồi.
Người trong bộ lạc núi Xà Thần không thuần dưỡng vật nuôi, cho nên bọn họ chỉ có thể đi bộ, cần rất nhiều thời gian, sẽ xuất phát rất sớm.
Lúc đàn ông phụ nữ tốp năm tốp ba nhộn nhịp rời khỏi bộ lạc, Giang Nhu cũng bế con đến, hỏi: “Niệm Niệm, bao giờ thì hai người đi, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Miêu Phát là người được đề cử cho người thừa kế, có lẽ đã đi đến đó bắt đầu duy trì trật tự hiện trường rồi, bây giờ Giang Nhu chỉ có một mình.
“Bọn tôi vừa ăn xong, đang chuẩn bị đi đây.” Sơ Niệm cười nói.
Giang Nhu cười nói: “Được, vậy cô đợi tôi chút nhé, tôi đưa bé tới chỗ cho Đại vu.”
Có thể nhìn ra, bây giờ cô rất tin tưởng Đại vu, quan hệ mẹ chồng con dâu dần dần tốt đẹp lên.
Mấy người Sơ Niệm vừa ra khỏi khu vườn, lại gặp được Tần Minh Nguyệt và Thủy Hách, Tần Minh Nguyệt cười nói: “Đi cùng nhau đi, em nghe nói gần đây thường có bầy sói qua lại trong rừng, đi cùng nhau cũng an toàn hơn.”
Cuối cùng năm người đi cùng nhau. Hai người đàn ông đi theo sau, ba cô gái đi đằng trước, cười cười nói nói.
Sơ Niệm hỏi: “Mộc Vân đâu? Đã đi rồi à? Vừa nãy lúc ta đi gọi nó không nhìn thấy người đâu.”
Giang Nhu nói: “Dạo này Mộc Vân nôn nghén rất nhiều, có lẽ là người đàn ông của nó đưa nó đi giải khuây rồi?”
Nôn nghén quả thực rất khó chịu, hận không thể tham gia náo nhiệt như vậy đều không muốn đi.
Đi khoảng chừng được một canh giờ, còn chưa đến nơi đã nhìn thấy đám người náo nhiệt. Người của hai bộ lạc tạm thời không bày quần hàng cùng một chỗ, dọc theo bờ sông phân thành hai hàng dài.
Người của hai bộ lạc cũng rất dễ phân biệt, màu da của ngự thú tộc hơi ngăm đen, hơn nữa thoạt nhìn càng thêm cường tráng, nói khoa trương thêm một chút chính là cường tráng như một con bò.
So ra thì người bộ lạc núi Xà Thần không được cường tráng như vậy.
Người bên trong chợ phiên rất nhiều, thậm chí có chỗ bán hàng chật ních người phía trước, càng nhiều người, mọi người càng muốn đi xem rốt cuộc muốn trao đổi thứ gì.
Lúc Sơ Niệm tò mò nhìn đông ngó tây, những đứa trẻ chạy nhảy trên đường dài va phải cô, suýt nữa đụng ngã cô, may mà rắn lớn ở phía sau dùng bàn tay đón được cô.
Thấy sắc mặt hắn không được tốt, Sơ Niệm cười nói: “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, chàng tính toán với nó làm gì.”
“Niệm Niệm.” Rắn lớn nhìn cô nói: “Không thể bị người khác bắt nạt.”
“Làm gì có ai bắt nạt ta.” Sơ Niệm cười nói: “Cũng chỉ có chàng bắt nạt ta.”
Lúc Sơ Niệm còn muốn nói gì đó, rắn lớn nâng cô lên, nâng mông cô đặt lên cánh tay, độ cao như này đúng lúc cô có thể ôm cổ của rắn lớn duy trì thăng bằng.
Có điều tư thế này cũng chỉ có người khỏe như rắn lớn mới có thể nâng cô trong thời gian dài.
Cách mặt đất rất xa, sẽ không còn khả năng bị va phải.
Quan trọng nhất là, tầm nhìn của Sơ Niệm cũng được mở rộng, cho dù đứng ở phạm vi bên ngoài cũng có thể nhìn thấy sự náo nhiệt trong đám người.
Bên trong sạp hàng nhiều người nhất kia vậy là lại bán vật nuôi sống, xung quanh đều là người của bộ lạc núi Xà Thần.
Chỗ không xa có một sạp hàng được nhiều người vây quanh như vậy, bên trong bán lương thực, lúa mì, ngũ cốc, ngô,… gì cũng có.
Sơ Niệm không hứng thú với mấy thứ này, nhìn sang chỗ khác lại nhìn thấy Tần Minh Nguyệt vừa tiến vào đã biến mất vậy mà đã bày một sạp hàng.
Lần này Tần Minh Nguyệt cũng mang đồ đến bán, đồ bán lại là quần áo.
Trên cái chiếu được bện bằng cỏ sạch sẽ đặt ba bộ quần áo trẻ em, còn có hai bộ quần áo người lớn. Bên cạnh còn có các loại khác như: vài đôi gang tay, khăn quàng cổ, mũ.
Có người đang lớn tiếng rao mình có cái gì, muốn trao đổi cái gì.
Có người phát hiện sạp hàng cố định rất khó gặp được món đồ trao đổi mình mong muốn, thậm chí bắt đầu cầm đồ đi qua đi lại.
Trong chốc lát chợ phiên cực kỳ náo nhiệt.
Đồ của ngự thú tộc có đặc trưng rõ nét, bọn họ càng thích dùng xương thú làm trang sức hơn. Da thú tươi đẹp kết hợp với xương thú màu trắng, lực tấn công với thị giác rất lớn, Sơ Niệm không nhịn được dùng muối đổi những vật này.
Vốn dĩ Sơ Niệm còn lo lắng bọn họ không quen thứ này, không ngờ sau khi ngự thú tộc nhìn thấy muối thì hai mắt đều sáng lên.
“Chỗ chúng ta cũng từng có người mang vật này về, nhưng lần đi thu thập thứ hai hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tận cùng của hồ nước mặn xác thực là một vùng thảo nguyên, nhưng bên đó rất nhiều mãnh thú, người đó có lẽ là gặp bất trắc rồi….
Thiếu nữ ngồi trên cánh tay người đàn ông.
Người đàn ông cao lớn cường tráng, phụ nữ xinh xắn đẹp đẽ.
Đôi này dùng muối đổi rất nhiều đồ từ đầu phố dạo đến cuối phố trên con phố của ngự thú tộc. Đã nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của ngự thú tộc.
Trong đó một người đi qua ngự thú tộc nhỏ giọng nói: “Đây chính là thần nữ và A Đạt của bọn ta.”
Đám người kinh ngạc.
Cho dù là Sơ Niệm và rắn lớn đã rời khỏi chỗ này, bọn họ vẫn lớn tiếng hô: “Thần nữ, A Đạt.”
Âm thanh này khiến Sơ Niệm giật mình, cơ thể thẳng tắp trong nháy mắt.
Người ở đây bị Lang Đồ ảnh hưởng từ bao giờ vậy?
Rắn lớn cũng quay đầu liếc nhìn, hỏi Sơ Niệm: “Không dạo nữa sao?”
Nghĩ tới ban đầu sau khi có chợ phiên, lần đó không phải dạo mấy vòng sao, cho dù là chỉ có vài đồ cũng tràn đầy hào hứng. Bây giờ có thêm một bộ lạc mới tham gia, Sơ Niệm lại chỉ có hứng thú một lát, đồ mua cũng không nhiều, sau khi dạo một vòng đã bảo đi ra.
“Không đi nữa, chúng ta quay về đi.” Sơ Niệm ghé vào ngực người đàn ông, nghe nhịp tim nặng nề có lực của hắn đập chậm rãi.
Cho dù hắn mặc nhiều lớp quần áo như vậy rồi, nhưng lớp da cô ôm trên cổ hắn vẫn lạnh buốt.
Không biết tại sao, sáng sớm hôm nay, Sơ Niệm cảm thấy đáy lòng bất an ngày càng nhiều.
Hôm nay lúc nhìn thấy chợ phiên, cảm giác bất an đó được đẩy lên đến cực điểm, sau khi dạo một vòng đã vội vàng muốn rời khỏi nơi này.
Cho đến khi quay lại khu vườn ở bộ lạc núi Xà Thần, Sơ Niệm bắt đầu lập tức thu dọn đồ đạc.
Lúc thu dọn đồ xong thì trời đã tối rồi, chỉ có thể đợi sáng mai quay về.
Sắp đi ngủ, rắn lớn lại biến thành hình rắn, Sơ Niệm chủ động đi vào giữa hắn, cuộn mình lại.
Rắn lớn ngủ rồi, nhưng dựa vào động tác bản năng quấn cô lại, vào lúc Sơ Niệm đổi một tư thế thoải mái hơn, híp mắt nhìn, lại quấn chặt hơn.
Đến nửa đêm, vào lúc tất cả mọi người đều ngủ say, rắn lớn mở mắt, đáy mắt triệt để đỏ rực, chỉ lưu lại đồng tử màu nâu vàng, từ từ co chặt người lại, lúc người phụ nữ hô hấp dồn dập cả người đỏ ửng, đáy mắt lóe ra một tia tỉnh táo, dường như phải dùng sức lực rất lớn, mới buông người phụ nữ ra được.
Sơ Niệm cảm thấy bản thân mơ một cơn ác mộng, trong mơ mình bị chìm xuống biển sâu, không thể nào ngoi lên được.
Lúc cô sắp nghẹt thở, nghe thấy âm thanh có người hô hào.
“Xảy ra chuyện rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.