Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 103: Cửa hàng thú cưng (1)




Công việc giải tán vật âm hoàn thành viên mãn, hai trăm quỷ khổng lồ mặt xanh dẫn những hồn phách trở về Địa Ngục.
Nhưng có mấy tên quỷ khổng lồ mặt xanh bỏ lại Câu Hồn Tác vẫn chưa hết hi vọng. Lúc gần đi len lén níu lại Câu Hồn Tác của mình, định mượn xung lực trở về Địa Ngục kéo Câu Hồn Tác quấn trên lưỡi rắn trở về.
Dĩ nhiên…
Là không thành công.
Ngược lại có mấy tên quỷ khổng lồ mặt xanh đến chết cũng không buông tay, kéo lưỡi rắn của Bằng Xà đến rướm máu. Vốn hung thú trúng độc bất tỉnh không sâu, bị kéo đau đột nhiên mở mắt!
Vừa đúng lúc, vị chuyên gia lão luyện đứng bên cạnh bị bụi đất xung quanh chui vào mũi, liên tục hắt hơi mấy cái.
Bằng Xà vừa mới mở mắt lập tức bị dọa sợ giật bắn như chạm điện. Theo tiếng vang lớn trời long đất lở, cơ thể dài trăm trượng đột nhiên bay lên không trung, sau đó lộn một vòng giữa trời rồi vội vàng chui vào hang động.
Bằng Xà giống như một con giun bự màu trắng đầu đỏ, ầm một phát chui đầu vào trong đất, điên cuồng vẫy đuôi định chui vào trong đất chạy trốn.
Các chuyên gia và nhân viên cảnh sát xung quanh sợ đến ngu người, trợn mắt há mồm nhìn thân rắn đuôi rắn của Bằng Xà biến thành một trận gió lốc vô tung vô ảnh —— ——
Đất cát xi măng gạch vụn trên đất vốn đã được dọn sạch sẽ, bây giờ lại bị đuôi rắn to lớn màu trắng như cái xẻng xúc đất, xúc rào rào rào bỏ vào máy trộn bê tông!
Đất đá bay mịt mù, hiện trường giống như núi lửa bùng nổ che khuất bầu trời.
Lần này không chỉ có nhóm chuyên gia lão luyện, ngay cả các cảnh sát viên trẻ tuổi cúi người tránh né cũng ngứa mũi, bọn họ theo bản năng lúc thì ho, lúc thì hắt xì.
Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!
Thế nên, Bằng Xà sợ tới phát điên…
Hai mươi phút sau, tất cả bụi bậm lắng xuống, mọi người Ban điều tra đặc biệt và nhóm chuyên gia cảnh sát viên trố mắt nghẹn họng cúi người kiểm tra cửa động khổng lồ sâu không thấy đáy.
Cái lỗ lớn trên đất giống như một cái miệng giếng sâu rộng ba mét, thẳng tắp lún xuống phía dưới sâu không thấy đáy.
Một vị chuyên gia lão luyện chậm rãi mở miệng: “Nhìn tổng quát hiện trường, con rắn khổng lồ kia hẳn là sẽ quay trở lại con đường lát gạch hơi nghiêng xuống để chạy trốn mới đúng? Nó đào đất làm gì?”
Tiền Quân hắt hơi một cái, cúi đầu xuống nhìn quanh: “Có lẽ trong hai lựa chọn, hướng thẳng xuống là con đường ngắn nhất… Nó cảm thấy đường dốc chạy trốn không nhanh bằng?”
Tóm lại, trong vòng một trăm năm nữa, dị thú hung tàn chắc chắn không dám ngoi lên.
Hơn nữa, những ghi chép liên quan tới Bằng Xà trong sách cổ, rất có thể đã thay đổi từ “Đầu đỏ mình trắng, tiếng gầm như trâu” thành “Đầu đỏ mình trắng, tiếng gầm như trâu, cực kỳ sợ tiếng hắt xì”…
Trúc Ninh không quan tâm tới “nạn nhân” của tiếng hắt xì của mình. Cậu thừa dịp không ai chú ý trốn sang một bên rồi lấy người giấy nhỏ ra, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nó cậu biết Hắc Vô Thường trong người giấy nhỏ đã online, nhưng bổn tôn không muốn lên tiếng.
Trúc Ninh thì thầm hỏi: “Giấy nhỏ, mới vừa rồi anh đi đâu vậy?”
Người giấy nhỏ lạnh lùng nhướn mày: “Lúc nãy chỉ là bổn tôn bị cấm chế trong Giới Tử Các áp chế, không thể nói. Lúc cậu lắc bổn tôn, ta có thể thấy được.”
Trúc Ninh nhìn đường gấp nhăn nhúm trên gương mặt góc cạnh của người giấy nhỏ, không hiểu sao cậu lại thấy chột dạ. Vì vậy cậu lặng lẽ đè người giấy nhỏ cho bằng phẳng, khi thấy khá hơn một chút, cậu mới cẩn thận cung kính bỏ vào túi áo.
Lần này cảm giác tốt hơn nhiều!
Trúc Ninh trở lại đội Ban điều tra đặc biệt, cậu phát hiện Hứa Vi vẫn không thể liên lạc được với bất cứ người nào trong Ban điều tra đặc biệt. Cho dù là nhóm Hùng Thành đến cửa hàng thú cưng Anniebe hay Chương Dục Cẩn đóng giữ ở trụ sở Ban điều tra đặc biệt để đo lường âm khí trên khắp cả nước, toàn bộ điện thoại không bên nào nhận.
Ngay cả triệu hồi lão thổ địa Cừ Nam cũng không có người trả lời.
Lần này chuyện đã thành nghiêm trọng, Hứa Vi lập tức nói rõ tình hình cho người của phân bộ Ban điều tra đặc biệt đang có mặt ở hiện trường. Người của phân bộ lập tức thông báo lên tỉnh để bọn họ liên lạc với trụ sở chính ở thành phố Cừ Nam.
Nhưng vẫn không có hồi âm.
Hơn nữa, chi nhánh Ban điều tra đặc biệt ở các tỉnh cũng nhao nhao báo cáo. Sáng nay lúc bọn họ chuyển vụ án lên cho trụ sở chính thì không có ai nhận, tất cả thư điện tử đính kèm tài liệu vụ án đều trong trạng thái chưa mở ra đọc.
Thần kinh của các điều tra viên căng thẳng đến mức độ cao nhất. Trải qua một ngày một đêm trong tòa nhà số bốn siêu việt lạ thường, bọn họ biết cục diện của Ban điều tra đặc biệt vào giờ phút này đang cực kỳ nguy hiểm.
Vốn vết thương trên mặt Tiền Thuần khiến người ta cảm thấy đau đến nhe răng trợn mắt, bây giờ vẻ mặt cậu ta trông càng khó coi hơn: “Tôi nói này, chẳng lẽ thế lực ở Địa Phủ cố ý dẫn dụ chấp hành viên ra ngoài, rồi tiêu diệt từng nhóm nhỏ… Sau đó tận diệt toàn bộ Ban điều tra đặc biệt Cừ Nam?”
Tiền Quân vỗ vai em trai, an ủi: “Nếu nghĩ tích cực thì, nếu chúng ta vào luân hồi, Tiểu Trúc, Chương lão đại và Trương Vũ có thể tự mình đưa chúng ta xuống, đúng không?”
Trúc Ninh dè dặt lấy người giấy nhỏ trong túi áo ra, hỏi nó tình hình. Nhưng mà trên người người giấy nhỏ chỉ là thần thức của Hắc Vô Thường, không có kết nối với bản gốc.
Người giấy nhỏ cúi đầu vuốt nếp nhăn bên hông, sau đó nói đều đều: “Bây giờ bản thể của ta đang uống trà ở Thiên Đình. Chuyện hai trăm âm ti bị nhốt trong Giới Tử Các đã gây chấn động đến hai giới tiên minh. Hiện tại tất cả mũi dùi đều nhắm thẳng vào Giới Tử Các của Đông Phương Quỷ Đế.”
“Bổn tôn đang cố hết sức ụp cái chảo này lên người Quỷ Đế, đồng thời làm giảm nhẹ chuyện kêu gọi âm sai, tạm thời không thể liên lạc với dương gian để phòng ngừa bọn họ nghi ngờ.”
Dứt lời, người giấy nhỏ đẩy tay của thiếu niên ra, mình thì tự gấp đôi ngã vào túi áo, rớt mạng.
Trúc Ninh: “…”
Bây giờ vấn đề then chốt kề sát bên người, Trúc Ninh không dám dùng đặc quyền mượn đường Địa Phủ đưa đồng nghiệp rời đi.
Lúc đầu đoàn người Ban điều tra đặc biệt được lão thổ địa Cừ Nam đưa tới, nhưng bây giờ họ chỉ có thể ủy thác cho phân cục Ban điều tra đặc biệt trong tỉnh mua vé máy bay có thời gian xuất phát gần, sau đó ngồi xe buýt rồi lại ngồi xe buýt. Đến tối mới chạy về tới trụ sở chính Cừ Nam.
Nhưng mà, cả tòa cao ốc Ban điều tra đặc biệt lại đen thui, không có một ngọn đèn sáng.
Mọi người bước nhanh vọt vào đi tìm một vòng, nhưng không có một người.
Trong phòng của Đội hậu cần có rất nhiều máy vi tính vẫn còn trong trạng thái ngủ, màn hình đen nhưng chưa tắt. Cứ như thể nhân viên làm việc trong tòa nhà đột nhiên mất tích trong nháy mắt.
Mọi người đứng trong hành lang không có một bóng người, trái tim bọn họ chìm đến đáy cốc. Đúng lúc này điện thoại di động của Hứa Vi đột nhiên đổ chuông, là Hùng Thành gọi điện thoại tới!
Hô hấp của Hứa Vi hơi chậm lại, lập tức nhấn nhận cuộc gọi.
Một loạt tiếng chó sủa lẫn với tiếng dòng điện phát ra từ điện thoại, dường như cực kỳ gấp gáp hốt hoảng. Còn không chờ Hứa Vi nói câu nào, cuộc gọi đột nhiên ngắt kết nối, chỉ còn lại tiếng tút tút tút báo bận.
Gọi lại thì không gọi được.
Hứa Vi lập tức ngồi xuống giữa hành lang lấy dây mảnh màu đỏ tươi, dùng điện thoại làm trung tâm, sau đó nhanh chóng bày ra một hình vẽ phức tạp sáu cạnh.
Mặc dù nhìn dây đỏ kia rất mảnh nhưng lại như bị một cây đinh dài vô hình đóng xuống đất, men theo động tác tay của Hứa Vi, vừa sắc bén vừa nhanh gọn rẽ ngoặc.
Tiền Quân: “Đây là… Tố Dương Trận?”
Tay của Hứa Vi không ngừng lại, vẻ gấp gáp đè nén giữa hai hàng lông mày: “Là biến trận của Truy Linh Trận.”
Hứa Vi hạ một nét dây đỏ cuối cùng, cũng không biết cô đọc được chút gì từ trận pháp nhìn hoa cả mắt, hàng lông mày của cô thả lỏng một chút: “Người còn sống, ở thành phố Tịnh Hải.”
Thành phố Tịnh Hải chính là nơi khởi nguồn của vụ án cửa hàng thú cưng. Vào giờ phút này Hứa Vi và Trúc Ninh không làm được gì trong tòa cao ốc của Ban điều tra đặc biệt, vì thế bọn họ quyết định chạy tới thành phố Tịnh Hải, đuổi theo đầu mối duy nhất đi tìm người mất tích.
Tiền Quân Tiền Thuần vốn được điều tới từ Đội hậu cần, không nói đến việc suốt dọc đường đi không làm được gì, đã vậy còn chịu khổ, bị thương liên tục.
Hứa Vi gọi điện thoại sắp xếp cho hai vị đồng nghiệp không nghỉ ngơi một ngày hai đêm đến bệnh viện hợp tác với Ban điều tra đặc biệt ở tỉnh lận cận, sau đó cùng Trúc Ninh chạy tới thành phố Tịnh Hải.
Bởi vì Ban điều tra đặc biệt có hợp tác với một công ty tư nhân lớn ở Tịnh Hải nên đám người Hùng Thành không cần ở nhà khách, mà là dự định đến ở trong khu vực suối nước nóng Xanh Hóa. Vừa lúc ở đây cách cửa hàng thú cưng Anniebe và nhà của người báo án lên trụ sở không quá xa.
Còn trong khu vực suối nước nóng Xanh Hóa, đúng như trong dự liệu không có một bóng người. Em gái phục vụ không có chú ý rốt cuộc Hùng Thành, Lão Ngô và Trương Vũ mất tích lúc nào.
“Có phải bọn họ đi ra ngoài rồi không, hay điện thoại di động hết pin?” Em gái phục vụ không hiểu tại sao Hứa Vi lại căng thẳng, “Ngày hôm qua có một anh trai đầu trọc xăm mình trông rất vui vẻ, anh ta còn ôm về một còn mèo Ragdoll.”
Em gái phục vụ có ấn tượng rất sâu, thậm chí có chút yêu thích nhớ lại: “Con mèo kia mắt xanh rất đẹp, nghe nói có giá đến mấy chục ngàn tệ. Anh ta còn mua một đống cát mèo, đồ chơi cho mèo, thức ăn mèo, toàn là đồ đắt tiền.”
Lông mày của Hứa Vi nhíu chặt, dường như cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức lấy điện thoại di động ra dạo một vòng bạn bè. Không lâu lắm cô tìm được ảnh selfie khoe khoang của Hùng Thành, một anh trai cao to hơn một mét chín trông cực kỳ đắc ý, tay ôm một con mèo Ragdoll mắt xanh vô cùng quý phái.
Status: [Mua bằng tiền thuế của dân, khà khà khà!]
Hứa Vi & Trúc Ninh: “…”
Trúc Ninh lí nhí mở miệng: “Chẳng lẽ anh Đại Hùng thật sự mua một con mèo về nuôi?”
“Bao giờ Đại Hùng mới sửa đổi được tật xấu chiếm chút lợi lộc của mình đây?” Gương mặt của Hứa Vi hiện rõ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bước chân đi thong thả, giày cao gót đạp cộp cộp lên sàn nhà: “Cậu ta vốn đã muốn nuôi một con mèo Ragdoll nhưng mà không mua nổi. Lần này mượn việc điều tra cửa hàng thú cưng để mua một con “mèo có vấn đề” dùng cho việc điều tra, chắc chắn là thế!”
Em gái phục vụ đi bên cạnh càng hâm mộ hơn, cô chua xót lầm bầm nói: “Mấy chục ngàn tệ, số tiền này không tính là lợi lộc nhỏ đâu. Phúc lợi đãi ngộ của công ty của các vị thật nhiều.”
Đúng thế! Phúc lợi đãi ngộ tốt đến mức bị cả Thiên Đình và Địa Ngục cùng nhau đuổi đánh. Cả một tòa cao ốc đầy người đột nhiên không còn một bóng người…
Hứa Vi không nói ra miệng lời than phiền kinh thế hãi tục, vẻ mất kiên nhẫn hiện giữa hàng lông mày của cô. Cô mời em gái phục vụ rời đi, sau đó đi vào phòng của Hùng Thành nhưng không phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào.
Trúc Ninh mượn điện thoại di động của Hứa Vi cẩn thận quan sát thật kỹ tấm ảnh selfie. Hùng Thành ngồi chụp hình trên ghế sa lông trong phòng khách, ngoài ra có thể thấy phòng ngủ tối hù phía sau. Ánh sáng trong tấm ảnh rõ ràng sáng sủa, không có gì bất ổn.
Còn con mèo Ragdoll xinh đẹp quý phái ngược lại lại làm nổi bật hàm râu xồm xoàm của Hùng Thành, đen thui không chút ánh sáng.
Người giấy nhỏ chui ra từ túi áo, leo lên ống tay áo của Trúc Ninh. Nó chắp tay đi tới đứng bên cạnh màn hình điện thoại di động, vẻ mặt rét lạnh hỏi: “Hùng Thành dùng tiền thuế của dân mua mấy con mèo?”
Hứa Vi biết thân phận của người giấy nhỏ, cô vô thứ căng thẳng, không biết vị phát ngôn viên của cấp trên có phải đang “kiểm tra sổ sách” hay không.
Hứa Vi thận trọng mở miệng: “Là một con mèo Ragdoll. Sau khi vụ án kết thúc, nếu như… Hùng Thành còn sống, tôi sẽ lập tức bảo cậu ta trả tiền lại!”
Người giấy nhỏ không để ý đến lời cam đoan của Hứa Vi, nó giơ mũi chân gạt một chút trên màn hình điện thoại, nhàn nhạt nói hỏi: “Vậy tại sao ở đây lại có thêm một con mèo đen?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.