Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 125: Bóng ma ở thành phố Ngọc (9)




Lúc đầu bóng lông nhỏ còn hơi sợ, nhưng sau khi cậu lặng lẽ cầm một miếng nhỏ khoai chiên màu đen bỏ vào miệng, cậu lập tức dẹp hết tất cả lo ngại, bụm hai móng vuốt nhỏ xúc lên một đống lớn, ăn rốp rốp rốp rốp.
Quỷ Thái Tử gì chứ, đồ ăn ngon là nhất!
Từ sau khi quỷ Thái Tử bị một phát súng bắn bể đầu, toàn bộ âm vụ trong sân chơi chậm rãi tản đi như mất điểm tựa, nồng độ cũng nhạt dần giống như bao vị trí khác ở thành phố Ngọc.
Các bạn nhỏ vốn sợ hãi khóc lóc bây giờ cũng lục tục ngừng khóc mà chuyển sang nhìn dáo dác trái phải. Sau khi tụi nhỏ phát hiện xung quanh thật sự không còn gì đáng sợ nữa, chúng cực kỳ vui vẻ, ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn về phía Hắc Vô Thường vừa đánh đuổi ác quỷ.
“Chú ấy thật lợi hại!”
“Chú ấy vừa đánh đuổi ma quỷ, bảo vệ chúng ta.”
“Thỏ bông xù của chúng ta suýt chút nữa bị ăn thịt rồi, hu hu hu…”
Các bạn nhỏ cùng chạy tới nhìn bóng lông mập ngoan ngoãn ăn đồ ăn, thậm chí có bé còn nhặt một miếng khoai chiên nhỏ đút cho cậu.
Mặc dù chỉ cần nhiễm phải âm khí quỷ khí bình thường cũng sẽ bị hao mòn khí huyết, mang đến tai họa. Nhưng những mảnh quỷ Thái Tử này đã bị một ngàn viên đạn cô đặc phá thành ma tinh triệt để.
Giống như đá kim cương được hình thành từ than chì trong nhiệt độ cao, chỉ có răng của bóng lông nhỏ là có khả năng cắn nát. Cho dù người bình thường cầm dao chặt cũng không để lọt một tia quỷ khí.
Vì vậy, vốn Hắc Vô Thường làm rơi một ít mảnh vụn vỡ thành khoai chiên, nhưng các bạn nhỏ vẫn có thể thu nhặt những viên đá đen bé tí này, thậm chí tụi nhỏ còn có thể moi một số viên bị kẹt giữa khe gạch đem ra chơi.
Khi các bạn nhỏ nhìn thấy thỏ bông xù ăn một chút mảnh vụn khoai chiên từ trong tay Tiểu Vũ, tụi nhỏ lập tức quên hết tất cả sợ hãi vừa rồi mà tản ra như ong vỡ tổ, tìm kiếm khoai chiên màu đen để đút cho thỏ bông, sau đó đưa đến miệng của bóng lông mập như dâng bảo vật:
“Thỏ bông xù, cậu ăn nhiều một chút, mới vừa rồi chắc cậu sợ lắm đúng không.”
“Trong tay của tớ nhiều hơn, cậu ăn của tớ nè!”
Vì vậy không tới mười phút, hiện trường phạm tội mưu sát Thái Tử, con của Quỷ Đế, bị các bạn nhỏ của vườn trẻ Cầu Vồng thu gọm sạch sẽ. Nếu không có kính hiển vi khoa học kỹ thuật hiện đại e là không tìm ra đầu mối.
Lúc này, trong sân chơi đột nhiên nghênh đón mấy vị khách không ngờ tới.
Chẳng biết từ lúc nào, hai vị cảnh sát đã từ người diêm biến trở về kích thước của người bình thường. Bóng người lung lay xiêu vẹo đi như bay đến gần, trông bọn họ giống như vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Hai vị cảnh sát một trái một phải áp giải nữ cổ dài đi xuống từ tầng hai của toà nhà. Vừa nhìn thấy bóng lông nhỏ và Hắc Vô Thường, bọn họ vội vàng la lớn: “Đó là đồng chí Ban điều tra đặc biệt đúng không? Chúng tôi bắt được người tình nghi bắt cóc trẻ em rồi.”
Bóng lông nhỏ rất sợ vị cảnh sát thâm niên kia nói thêm một tiếng nữa sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán, cậu vội vàng nắm một đống khoai chiên cuối cùng, nhấc chân ngắn chạy tới: “Chít chít chít!”
Cảnh sát thâm niên tóm lấy cánh tay của người phụ nữ trung niên, còn cảnh sát trẻ tuổi thì xếp lại vị trí cổ của nghi phạm, phối hợp cũng khá là ăn ý.
Lúc trước bà bác phòng ăn từng nói, có một giáo viên nhà trẻ gọi là cô Trương muốn ra ngoài nhờ giúp đỡ, nhưng lại bị treo cổ chết trong nhà trọ cho công nhân viên. Rất có thể người phụ nữ trung niên cổ dài này chính là cô Trương khi còn sống muốn cứu các bạn nhỏ.
Thấy nữ cổ dài bị các chú cảnh sát mang tới, đám trẻ sôi nổi thét lên: “Dì cổ dài đến rồi!”
Quỷ nữ cổ dài tay chân luống cuống, kinh hoảng giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay đang định xách đầu của mình.
Cái đầu lắc lắc một hồi, vất vả lắm mới đưa được mặt mình hướng về phía tụi nhỏ đang ngồi dưới đất, cái miệng ngược lên trên há ra khép vào: “Các con đừng sợ, cô là là cô Trương… Cô là cô Trương đây!”
Đám trẻ thét lên.
Sự thật chứng minh, hai vị cảnh sát tẫn chức tẫn trách không xoay cổ của quỷ nữ quá nhiều, nếu không cô Trương đã không chạy trốn ngay từ đầu. Vì chỉ cần bà ta tùy tiện phất tay một cái cũng có thể hất bay hai vị cảnh sát mờ mờ ảo ảo.
Thừa dịp quỷ nữ cổ dài vừa xách đầu của mình, vừa kinh hoảng thất thố chạy đến an ủi các bạn nhỏ. Bóng lông nhỏ vọt tới bên chân hai vị cảnh sát, móng vuốt giơ lên một chút mảnh vụn khoai chiên còn sót lại: “Chút chít!”
Dường như cảnh sát thâm niên cũng cảm thấy cơ thể mình lung la lung lay, ông ta cúi đầu nhìn đồng chí đáng yêu của Ban điều tra đặc biệt: “Đây là cái gì thế, sô cô la à? Cậu cho chúng tôi sao? Đã mấy ngày rồi tôi chưa ăn cơm, đúng thật có hơi choáng váng vì tụt huyết áp… Hầy, sức của người lớn tuổi đúng là không theo kịp mà.”
Vừa nói,cơ thể quỷ lung lay mờ dần, cảnh sát thâm niên có cảm giác cảnh vật trước mắt không ngừng xoay tròn nên cũng không cậy mạnh. Ông ta khom người nhận lấy miếng sô cô la nhỏ như hạt đậu trong móng vuốt của bóng lông nhỏ. Sau khi chia một nửa cho cảnh sát trẻ tuổi thì ông ta bỏ phần còn lại vào miệng.
“Ai da, cứng quá, cấn răng tôi rồi!”
Nhưng vì thời gian làm việc, cảnh sát thâm niên cũng không phải người kiểu cách. Ông ta nóng lòng muốn khôi phục đường huyết, cứ thế ngửa cổ nuốt cục ma tinh vào bụng.
Cảnh sát thâm niên nhìn về phía cảnh sát trẻ tuổi, khiển trách: “Còn đứng sững ra đó làm gì, bây giờ thành phố Ngọc thành ra như thế này, chúng ta còn rảnh rỗi kén cá chọn canh? Cậu đừng có nhai, cứ thế nuốt xuống bổ sung chút đường huyết, thể lực không theo kịp dẫn đến để lỡ nhiều chuyện!”
Cảnh sát trẻ tuổi vội vàng học dáng vẻ của cảnh sát thâm niên, ngửa cổ nuốt mảnh vụn ma tinh.
Sau khi nuốt một cục nhỏ quỷ Thái Tử, hai quỷ hồn không còn gì để mất ở ranh giới hồn phi phách tán, không tới nửa phút đã đầy đặn trở lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, từ tàn hồn thăng liền ba cấp. Lên cấp lệ quỷ!
Lúc này, các bạn nhỏ thét chói tai chạy thục mạng cuối cùng cũng nhận ra khuôn mặt quen thuộc từ hình dáng của cái đầu lắc qua lắc lại được dì cổ dài cầm trong tay.
Sau đó nhao nhao khóc to.
“Cô Bình Bình bị làm sao vậy, hu hu hu!”
“Cổ của Cô Bình Bình gãy rồi, có phải cô chết rồi không…”
Cô giáo hơn năm mươi tuổi này tên là Trương Bình. Bà một tay xách cổ của mình, một tay ôm đám trẻ khóc hu hu.
Chờ khi bọn họ bình tĩnh một chút, cô Trương mới xách cái đầu dẫn mọi người xuống hầm ngầm bỏ hoang bên dưới nhà trẻ. Bên trong có hai bạn nhỏ nằm trên tấm ván gỗ, cuộn tròn trong chăn ngủ say.
“Lúc tôi bị treo cổ trước cửa ký túc xá thì phát hiện mình quay trở lại, nhưng ban ngày không ai nhìn thấy tôi… Lý Đồng thì tin vào ma quỷ, luôn tìm cách hại mấy đứa trẻ, nên tôi phải cướp lấy đám trẻ mang đi…”
Trên mặt cô Trương hiện vẻ áy náy và bất an: “Nhưng mấy ngày qua tôi chỉ cướp được hai bé. Lúc Hạo Hạo đang chơi trốn tìm thì bị quỷ mang đi, vừa lúc biến mất.”
Sắc mặt của hai vị cảnh sát cũng nặng nề, cảnh sát thâm niên có chút luống cuống: “Bị quỷ mang đi, đứa bé đó bây giờ còn… còn…”
Cuối cùng cảnh sát thâm niên vẫn không nói ra được nửa câu sau, nhưng bóng lông nhỏ lại hiểu ý ông ta.
Nếu như đứa bé kia còn sống, chắc chắn đã bị quỷ Thái Tử kéo xuống Quỷ thành. Nếu đứa bé kia không còn, hồn phách sẽ đi xuống Địa Phủ sau khi chết.
Tóm lại, đứa bé đã không còn ở Dương Thế.
Một đứa trẻ bốn năm tuổi một thân một mình ở Địa Phủ, không biết đã sợ đến mức nào. Bóng lông nhỏ ngẩng đầu lên, mở to cặp mắt long lanh nhìn về phía Hắc Vô Thường: “Chút chít!”
Hắc Vô Thường gật đầu: “Chúng ta sẽ đi tìm… người bạn nhỏ đó.”
Bóng lông nhỏ an tâm, nhưng tình hình của thành phố Ngọc vẫn còn nghiêm trọng.
Trò chơi ném khăn tay này là một nghi thức chiêu quỷ, còn việc đưa cơm cho quỷ bên cạnh tất cả cột điện thoại trong thành phố Ngọc e rằng cũng có công dụng tương tự như vậy.
Mấy ngày qua, rốt cuộc người dân thành phố đã đưa bao nhiêu âm quỷ từ quỷ vực đến đây? Còn cảnh sát thâm niên, rốt cuộc đã nhìn thấy gì sau khi chết mà lại khiến ông ta sợ hãi đến thế khi gõ cửa nhà dân trong thành phố?
Đám người bóng lông nhỏ còn phải bận rộn khua chuông gõ mỏ, nhưng bọn nhỏ thì đang tuổi ăn tuổi lớn, không được thức đêm đi theo.
Vì vậy cảnh sát trẻ tuổi và cô Trương ở lại trông nom đám trẻ. Những người còn lại thì đi ra khỏi nhà trẻ, bước vào thành phố Ngọc âm khí âm u.
Tu vi bây giờ của Hắc Vô Thường chỉ mạnh hơn một chút so với chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt, hắn cũng không dám khinh thường. Sau khi bước ra khỏi cổng chính của nhà trẻ, hắn lập tức cảnh giác ôm bóng lông nhỏ lên.
Còn cảnh sát thâm niên tự cho là ăn sô cô la xong thì triệu chứng tụt huyết áp đã khỏi hoàn toàn. Cảnh sát thâm niên không rõ tình trạng của cư dân trong khu vực ông ta quản lý, bước chân của ông ta lướt như gió, nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
Nhưng mà, cảnh sát thâm niên mới vừa bước vào con đường đen ngòm vì đèn đường bị hư, bước chân đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của cảnh sát thâm niên cố định ở một vị trí trong bóng tối, giọng nói hơi run rẩy: “Những… Những thứ đó là gì?”
Bóng lông nhỏ rúc vào trong khuỷu tay của Hắc Vô Thường, chỉ để lộ ra cặp mắt to nhìn theo ánh mắt của cảnh sát thâm niên.
Bên dưới bóng đèn bị hư, có ba bốn cái bóng đen ngồi túm tụm với nhau không biết đã qua bao lâu. Bọn chúng cúi đầu dường như đang nhai thứ gì đó, một loại mùi thơm quái dị như cơm trắng tràn ngập trong không khí.
Cảnh sát thâm niên còn chưa kịp bình tĩnh, ánh mắt lại vô thức đảo qua, kết quả sợ đến mức lui về sau mấy bước.
Trên đoạn đường đen ngòm cách đó mấy chục mét, gần trăm bóng người mơ hồ lít nhít ngồi đầy hai bên vỉa hè, bọn họ cúi đầu như đang lùa cơm…
Hành động của cảnh sát thâm niên giống như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Gần trăm bóng người màu đen đồng loạt quay đầu, nhìn về phía đám người đứng giữa đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.