Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 127: Bóng ma ở thành phố Ngọc (11)




Trên thực tế, quỷ hồn là vật vô hình, không thể bị đao kiếm phàm trần chém chết. Cho dù dao làm bếp xuyên qua đầu cũng chỉ như quơ dao chém vào sương mù mà thôi.
Chỉ có điều là, cảnh sát thâm niên tin chắc mình là người, sau khi thấy dao làm bếp chém tới, ông ta lập tức ảo tưởng ra một vở kịch máu chảy ào ào não tủy văng khắp nơi.
Khác với quỷ chết oan, vào thời điểm quỷ khí đầy đủ có thể huyễn hóa ra hiệu ứng đặc biệt máu me khắp người. Nhưng hiệu ứng đặc biệt của quỷ khí của cảnh sát thâm niên… Phạm vi phóng ra có “hơi” rộng một chút.
Từ một mảng trần nhà đỏ thắm cho tới máu tươi đổ xuống tường ngoài của ngôi nhà như thác nước, thật ra tất cả đều là một phần của quỷ thể thuộc về cảnh sát thâm niên.
Nếu như có quỷ tu vi cao ngàn năm nhìn từ phía xa, chắc chắn sẽ bị dọa đến mức xoay tròn thăng thiên. Bởi vì có một con quỷ khổng lồ đang nằm trên sàn nhà trong bóng tối, thậm chí toàn thân giống như hòa vào máu, rũ xuống dọc theo tường ngoài rơi xuống đất.
Trong phòng, mười mấy tín đồ Quỷ Đế bất kể là người hay quỷ đều sợ đến phát điên. Ông già kích động phá cửa chống trộm vốn đã bị máu tươi chèn ép đến thay đổi hình dạng, không mở được từ bên trong.
Còn máu tươi đỏ thắm trên tường, trên trần nhà, trên sàn nhà đều là một phần quỷ thể thuộc về quỷ hồn cảnh sát thâm niên, tất nhiên các quỷ hồn khác có bay cũng không xuyên qua được.
Vì vậy, vốn hai ông bà già và gã trung niên còn đang bàn luận viễn vông giết cảnh sát như thế nào, tất cả đều thét lên đập cửa ầm ầm ầm.
Đám muốn bay lên trời chui xuống đất chạy trốn thì đụng cốp cốp cốp vào vách tường nhuộm máu, nhưng không một tên nào ra được.
Vùng vẫy kịch liệt mấy chục giây sau, trước nỗi sợ to lớn, tinh khí thần* của người trong phòng tản ra, âm khí của quỷ hồn cũng nhẹ bớt. Bọn chúng run lẩy bẩy ngừng di chuyển trợt ngồi trong vũng máu, vô cùng sợ hãi nhìn về phía phòng ngủ đen ngòm.
*Trong câu: 天有三宝日月星, 人有三宝精气神” – “Thiên hữu tam bảo nhật nguyệt tinh, nhân hữu tam bảo tinh khí thần” (Tự nhiên có ba thứ quý là mặt trời, mặt trăng và các vì sao; con người có thứ quý là tinh, khí và thần).
Bên trong, dường như có thứ gì đó ngồi dậy từ trên giường. Theo hành động của thứ đó, dòng máu màu đỏ bao phủ toàn bộ phòng khách và tường ngoài căn nhà lập tức thu về. Giống như cánh dơi nhưng lại mỏng như cánh ve sầu, cùng hòa làm một với đồ vật trong nhà.
Cảnh tượng này thành công khiến tất cả người và quỷ đều co lại thành một cục run rẩy, nhìn thứ trên giường từ từ đứng lên rồi đi về phía mình bằng ánh mắt cực kỳ hoảng sợ…
Ông già lúc đầu chém cảnh sát thâm niên bằng dao phay đã sợ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tao giết cảnh sát, lập công lớn, Quỷ Đế bệ hạ sẽ cứu tao… Quỷ Đế bệ hạ sẽ cứu tao!”
Bóng đen đi rất chậm, nhưng người và quỷ trong phòng khách lại có thể cảm nhận được khí lạnh kinh khủng thấm vào xương tủy càng lúc càng gần!
Tất cả người quỷ đều bị nỗi sợ hãi to lớn này đóng đinh ngay tại chỗ, trơ mắt chờ đợi thứ kinh khủng kia hiện thân.
Rốt cuộc bóng đen cũng đi tới cửa, bóng dáng của cảnh sát thâm niên được ánh nến chiếu sáng. Trông ông ta cực kỳ yếu ớt, một tay đặt trên trán che đi vết thương chảy máu ồ ạt do quỷ khí của mình huyễn hóa ra, tay kia thì vịn khung cửa, giọng nói đứt quãng:
“Đồng chí Trúc Ninh, cậu chạy mau… Đầu tôi bị chém một dao, cậu đừng quan tâm đến tôi, chạy mau! Không được tin bất cứ ai trong thành phố Ngọc!!!”
Bóng lông nhỏ: “…”
Quý ông đây đã thăng lên cấp quỷ vương rồi, mắc gì phải trốn?
Quỷ hồn cảnh sát thâm niên thấy bóng lông nhỏ ngu ngơ không biết chạy ngồi trên nệm ghế sa lông, còn ông già tàn bạo dùng dao làm bếp chém người thì đang ở ngay phía sau ghế sa lông.
Cảnh sát thâm niên lập tức sốt ruột, không để ý vết thương chảy máu ồ ạt trên đầu mà lảo đảo chạy tới, ông ta ôm lấy bóng lông nhỏ gấp gáp nói: “Cẩn thận, nếu hắn dám cầm dao làm bếp chém người, rất có thể sẽ hắn dám làm liều chém người lần nữa!”
Ông già đột nhiên bị gọi tên sợ tới mức suýt chút nữa đứt mạch máu não tại chỗ. Ông ta run lẩy bẩy như người câm đáng thương uống một bồn thuốc đắng cực lớn, nhìn vết thương khổng lồ máu chảy ồ ạt trên đầu quỷ vương…
Vết thương kia là tôi chém hả, quỷ vương đại nhân?
Vết thương kia là do chính ngài huyễn hóa ra mà!!!

Đám người người quỷ quỷ điên rồi, ông cảnh sát già hiền hòa ngày xưa trong đồn cảnh sát sao tự nhiên lại biến thành quỷ vương khủng bố thế này!
Ngay lúc cảnh sát thâm niên sắp thuận theo ý muốn lúc đầu, bị trọng thương không trị được lảo đảo ngã phịch xuống. Bóng lông nhỏ nhanh chóng biến ảo thành dáng vẻ thiếu niên, thò tay cầm lấy vải che trên ghế sa lông, bịt kín vết thương do quỷ khí biến thành trên đầu cảnh sát thâm niên.
“Thật ra thì, vết thương cũng không sâu.” Thiếu niên cẩn trọng nghiêm trang nói, sau đó thắt một cái nơ con bướm thật lớn sau ót cảnh sát già, “Nhìn xem, bây giờ không còn chảy máu nữa.”
Trước lời an ủi đã được dự tính sẵn trong lòng Trúc Ninh, quỷ khí hóa thành máu đỏ thẩm phún ra ngoài đột nhiên chậm lại chín phần.
Cảnh sát thâm niên nửa tin nửa ngờ sờ đầu: “Thật đúng là không chảy máu nữa này!”
Nhưng mặc dù như thế, cảnh sát thâm niên vẫn cực kỳ kiêng kỵ đám người trước mắt. Ông ta kéo Trúc Ninh lùi về sau nửa bước, hạ thấp giọng nói: “Cậu xem, trong phòng có rất nhiều người không có chân… Bọn họ đều là quỷ.”
Đám quỷ hồn: “…”
Không phải ông cũng là quỷ sao, ai xem thường ai, bộ quỷ khí nồng huyễn hóa ra được chân là giỏi lắm hả?
Nhưng thực tế, việc này đúng là giỏi thật. Trong đám quỷ hồn người thân của cư dân thành phố Ngọc, ngay cả kẻ có thực lực mạnh nhất cũng không bằng ác quỷ.
Còn cảnh sát thâm niên, đã thành quỷ vương.
Sự áp chế cực lớn đến từ chênh lệch cấp bậc khiến đám quỷ hồn không khỏi run rẩy. Chỉ cần suy nghĩ của cảnh sát thâm niên hơi chập chờn một chút, âm khí sẽ phun ra tứ tán khiến đám quỷ hồn kinh hoàng đến mức nhảy cẫng lên.
Nhưng càng xong đời là, cảnh sát thâm niên còn căng thẳng hơn so với bọn họ. Ông ta mang trọng thương trên người, còn phải cứu cậu đồng chí của Ban điều tra đặc biệt thoát ra ngoài từ trong tay đám ác quỷ âm khí âm u và mười mấy tên tội phạm cực kỳ độc ác.
Thần kinh của cảnh sát thâm niên căng thẳng tới cực điểm, ông ta chợt móc súng trong ngực, quát to: “Không ai được cử động!!!”
Mười mấy người và quỷ trong nhà sợ tới mức ngã nhào ra sàn, bịch bịch bịch quỳ xuống đất: “Không dám… Chúng tôi không dám cử động…”
Cảnh sát thâm niên kinh ngạc, tội phạm sợ súng có thể hiểu, nhưng sao đám quỷ hồn kia cũng sợ súng? Cơ mà không hỗ là một cảnh sát làm việc hơn ba mươi năm, phản ứng của ông ta vẫn rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc không thay đổi: “Tất cả hai tay ôm đầu, ngồi xuống.”
Người & quỷ: “Dạ dạ dạ…”
Sau đó, bất kể là người hay quỷ, tất cả đều đàng hoàng ngồi xuống. Chỉ có một người tâm lý yếu, ngồi trên đất mãi không bò dậy nổi.
Trúc Ninh vội vàng đi tới nói đỡ, cậu rất sợ vị đồng nghiệp này thật sự dùng quỷ khí huyễn hóa ra đạn: “Không sao đâu, tất cả mọi người rất phối hợp. Ông để súng xuống trước đi đã…”
Họng súng của cảnh sát già một tấc cũng không hạ xuống, vô cùng cảnh giác nhìn đám tội phạm ẩn giấu cố tình mưu sát: “Mới vừa rồi là ai giết đồng chí của Ban điều tra đặc biệt rồi vứt xác anh ta từ cửa sổ lầu bốn?”
Trái tim của Trúc Ninh đập nhanh hơn, cậu lặng lẽ nhìn đám người và quỷ, không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên mặt bọn họ.
Phần lớn biểu cảm trên mặt bọn họ là mờ mịt và sợ hãi, không hiểu cảnh sát thâm niên đang nói gì. Chỉ có một nhà ba người, hai quỷ một người sống trong phòng này là vẻ mặt có chút hốt hoảng.
Quỷ trung niên con trai hận tới mức trợn mắt nhìn ông già nhà mình: “Cha, biết thế con đã không cho cha làm!”
Cả người ông già run lẩy bẩy, bịch một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt tuyệt vọng vì oan khuất không giải thích được: “Tôi không giết thằng đó, tự nó, tự nó, nó…”
Dường như ông già lấy hết can đảm mới dám nói hết nửa câu sau: “Tôi nói, tự nó xuất khiếu hồn phách chạy xuống Địa Phủ, mấy người có tin không?”
Ông già vẫn còn sợ hãi, tốc độ nói nhanh như đổ đậu: “Trong thành này có một thằng nhãi cả người toàn mùi thuốc lá bị quỷ đuổi chạy khắp nơi, dưới tình thế cấp bách nó trốn trong nhà của tôi, bảo tôi đừng lên tiếng… Tất nhiên tôi cho con quỷ kia vào.”
“Con quỷ kia không giống bạn già và con trai tôi, cũng không phải đám quỷ ăn cơm dưới lầu… Các quỷ đại nhân kia vừa vào nhà, không khí đã lạnh đến mức nước trong rãnh cũng đóng băng. Bọn họ vừa đưa tay đã bắt hồn của người trẻ tuổi kia đi.”
“Tôi cứ tưởng hồn của người trẻ tuổi kia bị xé xác. Không ngờ cậu ta vừa mới đọc một câu cái gì mà quỷ sai Địa Phủ đã đột nhiên biến mất, ngay cả đám quỷ đại nhân kia cũng tìm không ra.”
“Tôi nghĩ cậu ta biết dù sao mình cũng sẽ chết nên tự mình đi gặp Diêm Vương… Việc này không hề liên quan đến tôi, tôi sợ chọc phải phiền phức nên mới ném xác của thằng nhãi đó xuống từ cửa sổ!”
Ông già nói một hơi, vô cùng thấp thỏm nhìn cảnh sát thâm niên.
Không chỉ có cảnh sát thâm niên không tin, ngay cả người và quỷ bị dồn thành cục cũng nhìn ông già kia như nhìn người điên. Tiếng bàn luận xôn xao bùng nổ:
“Ông già mê sảng này bịa ra cái gì vậy? Còn nói một câu Địa Phủ là biến mất được sao?”
“Ngày thường giả ngu giả dại*, không ngờ lòng dạ ác như vậy.”
*Nguyên văn là 不显山不露水: ý nói những người không hiển lộ tài năng.
“Một đêm giết người vứt xác, còn tranh cãi người ta tự tìm cái chết, đúng là thất đức…”
Trúc Ninh liền vội vàng kéo cảnh sát thâm niên lòng đầy căm phẫn, rẽ ngoặt vào phòng gài cửa lại, sau đó lấy điện thoại di động ra nhấn bấm số.
Cảnh sát thâm niên chưa nguôi giận, muốn tránh thoát kìm kẹp của Trúc Ninh để đi ra ngoài liều cái mạng già với kẻ đã giết đồng nghiệp Ban điều tra đặc biệt, “Đồng chí Trúc, cậu đừng cản tôi… Gì mà tự nguyện đi gặp Diêm Vương, tại sao tên khốn kiếp đó dám trách móc sự hy sinh của đồng chí!”
Trúc Ninh gắng sức kéo cảnh sát thâm niên, thừa dịp chờ điện thoại nhận cuộc gọi, nói: “Không phải đi gặp Diêm Vương, mà là thỉnh vào Địa Phủ, đây là hiệu lệnh của quỷ sai… A lô, anh Trương Vũ, bây giờ anh đang ở đâu thế?”
Trúc Ninh một tay cầm điện thoại im lặng một giây, “Đưa thuốc lá cho đồng nghiệp ở Hoàng Tuyền Lộ? Đừng đưa thuốc lá, cơ thể của anh mới bị ném xuống từ tầng bốn ở thành phố Ngọc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.