Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 138: Lớp học mưu sát (4)




Ngay một khắc khi Trúc Ninh cảm giác được đèn điện bị tắt, cậu đã sợ đến biến thành bóng lông nhỏ. Có điều trước đó cậu đã quấn chăn che nửa đầu, nên sau khi biến thành bóng lông nhỏ cậu càng khó bị phát hiện hơn trong phòng ngủ tối hù này.
Giọng nói đứt quãng của Ôn Thuần vẫn còn đang cầu xin:
“Cứu tôi với…”
“Hòe Tử Lâm muốn giết tôi…”
“Tôi có thể trốn trong phòng cậu một lúc không?”
Bóng lông nhỏ khốn khổ dè dặt để lộ ra cặp mắt to từ trong chăn, nhìn về phía phòng ngủ đen thui. Ở mọi ngóc ngách trong tầm mắt của cậu chỉ có một luồng khói đen mờ ảo bao phủ toàn bộ căn phòng.
Bóng lông nhỏ không nhìn thấy bóng dáng Ôn Thuần nhưng giọng nói của Ôn Thuần lại giống như xuất phát từ vị trí cửa. Bóng lông nhỏ vừa sợ vừa khốn đốn, không biết sao lại lập lờ nước đôi ừ một tiếng bằng tiếng chút chít của bóng lông.
Đáp xong cậu đắp chăn lên, nhắm mắt lại.
Bóng lông nhỏ có thể nghe thấy một tràn tiếng bước chân cộp cộp nhè nhẹ đi vào từ vị trí cửa. Chốc lát sau, tiếng kẽo kẹt dựa vào giường truyền tới, dường như có người leo lên giường, đắp chăn lên.
Bóng lông nhỏ mê mang một chút đã ngủ mất.
Ngay lúc bóng lông nhỏ dần dần an tâm chìm vào giấc mộng, trong mơ cậu ngửi thấy một mùi thơm cay như đồ ăn ở tiệm bán cù lao tự phục vụ xông vào mũi. Ngay thời điểm một mâm thịt bò non thái mỏng, tôm he, nấm thông… Chuẩn bị chui vào mồm.
Đột nhiên một thứ mùi hôi thối chua loét xuyên qua mùi cù lao thơm cay nóng hổi, chui thẳng vào mũi.
Bóng lông nhỏ đang thò móng vuốt ôm mấy mâm nguyên liệu cù lao tươi mới lập tức giận dữ quay đầu nhìn lại. Trước cửa tiệm bán cù lao, một cái hủ cũ nát đựng thức ăn thối nhiễu nước chua loét đang di chuyển tới gần.
Bóng lông nhỏ sợ hết hồn, lập tức thức dậy.
Ngay lúc cậu mở bừng cặp mắt to trong veo nhìn lên trần nhà, bóng lông nhỏ nhìn thấy Hòe Tử Lâm đang đứng cúi người ở cuối giường, hai con mắt đen thui nhìn chằm chằm gối đầu.
Có lẽ bóng lông nhỏ ngủ tới ngu người rồi, cậu đang cực kỳ tức giận vì bị vò dưa chua cũ cắt ngang bữa tiệc cù lao ngon lành.
Đêm hôm khuya khoắt, một người phòng 212 tới ngủ nhờ thì thôi đi, đằng này lại thêm một người chạy tới nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị…
Không thể để mặc bọn họ biến phòng 209 thành chợ thực phẩm, muốn đi dạo lúc nào cũng được.
Trường trung học Derson quy định, sau 9 giờ tối phải ở lại phòng ngủ của mình.
Trừ điểm bọn họ!
Chợt, Hòe Tử Lâm mỉm cười một cách vô cùng quái dị. Bóng lông nhỏ mặc kệ y cười đùa cợt nhã, y không thể đâm thọc hay ngăn cậu báo cáo với giáo viên.
Vì vậy bóng lông nhỏ thò móng vuốt lông móc điện thoại di động ra, hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn quái dị của Hòe Tử Lâm gần trong gang tấc, nhấn phím chụp tách tách tách. Con ngươi đen thui của Hòe Tử Lâm bị ánh sáng chớp tắt từ đèn flash chiếu thẳng vào mắt nhưng vẫn sâu đến không thấy đáy.
Cảnh tượng trước mắt lập tức bị chụp lại không sót một chút nào, sau đó lưu vào trong điện thoại di động… Dưới ánh đèn flash, bóng người gục đầu bị làn sương dày đặc nhuộm dần, nhưng trên cổ trống rỗng. Hòe Tử Lâm trong hình không có đầu…
Giống như một cái xác không đầu, cứng đờ khom người ở cuối giường.
Bóng lông nhỏ bị hù sợ hết hồn, móng vuốt hơi thả lỏng, điện thoại di động rơi bộp xuống đập lên cổ. Khi bóng lông nhỏ luống cuống tay chân gạt đem điện thoại di động sang một bên rồi nhìn lên trên lần nữa. Chẳng biết từ lúc nào, động tác cúi người của Hòe Tử Lâm đã sâu hơn, con ngươi đen thui và đôi môi đỏ như máu gần như dán lên chăn của bóng lông nhỏ.
Bóng lông nhỏ có cảm giác máu trong người như đông cứng lại, móng vuốt trở nên lạnh cóng…
Lúc này, rốt cuộc bóng lông mới tỉnh lại hoàn toàn từ cơn buồn ngủ, cậu như thoát khỏi sương mù nhận ra một vấn đề mấu chốt nhất.
Giường trong phòng 209 có kết cấu bên dưới là bàn học, bên trên là giường ngủ.
Tại sao Hòe Tử Lâm lại có thể “đứng” ở cuối giường?
Chỉ có thể là… Bay…
Còn nụ cười trên gương mặt dí sát vào cậu dường như càng giãn rộng hơn. Tay phải của Hòe Tử Lâm chậm rãi nâng lên, trong tay phải của y là một thứ nhìn rất quen, đó chính là con dao gọt trái cây mà Hòe Tử Lâm dùng để xoắn nát thịt dưa hấu thành chất lỏng.
Ánh sáng sắc lạnh lóe lên từ mũi dao, nó cách cặp mắt to trong veo của bóng lông nhỏ càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Bóng lông nhỏ: “Chút chít!!!!!”
Một giây kế tiếp, móng vuốt lông của bóng lông nhỏ quất bép bép lên gương mặt gần trong gang tấc đó!
Gương mặt quái dị của Hòe Tử Lâm bị tát cho biến dạng, giống như một quả bóng chứa đầy nước bị gậy quất trực tiếp mấy cú thật mạnh.
Còn cơ thể, dưới móng vuốt Thao Thiết của bóng lông cũng hóa thành lon nước bị gậy đánh golf đánh trúng, lộn vòng bay ra ngoài!
Vèo một cái xuyên qua cửa kính ban công đóng chặt, trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng, có lẽ đã rơi xuống vườn hoa nhỏ chính giữa ký túc xá.
Bóng lông nhỏ: “…”
Hóa ra mình không chỉ có skill thổi khí là lợi hại!
Giường của bóng lông nhỏ dựa vào ban công, cậu thò móng vuốt ôm điện thoại di động, nhấc chân ngắn đạp chăn đi tới mép giường, sau đó kề sát mặt lên cửa kính nhìn xuống dưới.
Xuyên qua ban công, bóng lông nhỏ có thể nhìn thấy đèn đường màu da cam chiếu xuống vườn hoa nhỏ. Một bóng người lắc lư lảo đảo trên cành cây, có vẻ như đang bò xuống một cách vô cùng khó khăn.
Bóng lông nhỏ không thấy rõ là ai bò trên tàng cây nên nâng móng vuốt lông đang cầm điện thoại di động, nhắm ngay chỗ đó nhấn tách tách, sau đó phóng đại lên xem.
Ừm, bị khói đen bao phủ, không có đầu.
Không sai!
Nhìn thấy bóng người không đầu bị trọng thương thê thảm, hẳn là mấy tiếng sau sẽ không bò lên đây được. Bóng lông nhỏ cất điện thoại, đắp chăn ngọt ngào ngủ say.
6:30 sáng ngày hôm sau, bóng lông nhỏ bị chuông báo thức đánh thức, cậu vô cùng sảng khoái thức dậy biến trở về dáng vẻ thiếu niên.
Phần giường dựa vào cửa kính đã lạnh từ lâu, tình trạng có hơi xốc xếch giống như có người nằm ngủ qua nhưng lại không thấy bóng dáng của Ôn Thuần đâu.
Có lẽ tối hôm qua Ôn Thuần bị Hòe Tử Lâm hù dọa, không dám ngủ chung phòng với y nên cậu ta ôm chăn chạy tới ở nhờ?
Không tìm được Ôn Thuần. Trúc Ninh đánh răng rửa mặt xong thì mở khóa cửa, đi đến phòng 212 tìm em họ Trúc Vũ Hiên, rủ cậu ta cùng đến phòng ăn ăn sáng.
Trúc Ninh thức dậy có hơi sớm, lúc bước ra khỏi phòng ký túc, cậu nhìn thấy tất cả cửa phòng ký túc khác dọc theo hành lang đều đang đóng chặt, yên tĩnh không một bóng người.
Trúc Ninh nhận ra bây giờ mới hơn 6:40. Derson là một trường trung học tư thực quý tộc, buổi sáng không có giờ tự học, 8 giờ bắt đầu tiết thứ nhất, nên bây giờ phần lớn học sinh vẫn chưa thức.
Trúc Ninh đang chuẩn bị xoay người lại chờ một lát rồi đi. Chợt, ánh mắt của cậu vô tình quét qua phòng 212 cách đó không xa, cửa phòng đang mở.
Thật ra cũng không hẳn là mở, cửa chỉ trong tình trạng nửa đóng nửa mở, hoàn toàn dựa vào chốt khóa cửa để chống đỡ, chỉ cần hơi dùng sức là có thể phá thế cân bằng ảo diệu này.
Trúc Ninh đi lên trước, dò xét kéo cửa gỗ phòng 212 ra…
“A —— ——”
“Má ơi!!!”
Hai tiếng thét chói tai ngắn ngủi truyền ra từ trong phòng 212, là của Trúc Vũ Hiên và Chuyên Dịch, không ngờ bọn họ lại dậy sớm hơn cả Trúc Ninh. Khi hai người nhìn thấy người đi vào là Trúc Ninh mới ngưng gào thét.
Sắc mặt của Trúc Vũ Hiên cực kỳ xấu, hai mắt cậu ta đỏ ngầu như thể mới vừa khóc xong. Cậu ta trợn mắt nhìn Trúc Ninh, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi: “Anh họ, sao anh đột nhiên kéo cửa, làm em sợ muốn chết!”
Ôn Thuần không có ở trong phòng, Hòe Tử Lâm cũng không, nhưng mùi máu tươi nồng nặc lại tràn ngập trong phòng…
Trong lòng Trúc Ninh hơi hồi hộp một chút, “Sao thế?”
Trúc Vũ Hiên cố gắng hồi lâu mới run rẩy nâng tay chỉ hướng nhà cầu: “Tối hôm qua Ôn Thuần bị giết, xác, xác của cậu ấy, trong nhà vệ sinh…”
Trúc Ninh nhìn theo ngón tay của Trúc Vũ Hiên, cửa nhà vệ sinh đang đóng, nhưng từ trong khe cửa có thể thấy loáng thoáng. Một cơ thể người không còn sự sống đè lên cửa từ bên trong, phần gạch ngoài cửa bị một một bãi máu màu đỏ tràn ra.
Sắc mặt của ma bệnh Chuyên Dịch vốn đã rất xấu, dáng vẻ của cậu ta lúc mới gặp lần đầu cũng đã tái nhợt tàn tạ, bây giờ nhìn không ra có thay đổi gì quá lớn.
Chuyên Dịch không khóc nhưng sự sợ hãi khủng khiếp lo lắng hiện rõ trên mặt cậu ta, cậu ta ho khan lấy ra một quyển sổ tay học sinh trong cặp, lật ra một tờ còn trống.
“Hiên Tử, khụ khụ khụ… Sau này có thời gian sẽ giải thích với anh họ của cậu sau. Trước tiên chúng ta điền đơn đăng ký học sinh chết trong phòng trọ đi đã, 7 giờ thầy sẽ đến phòng ngủ kiểm tra.”
“Bây giờ cho dù báo với thầy cũng không có chứng cứ đám người Hòe Tử Lâm giết Ôn Thuần.” Chuyên Dịch nhìn thấy Trúc Vũ Hiên bất động, có hơi lo lắng đưa tay kéo tay áo của cậu nhóc.
“Tuần sau chúng ta lén mưu sát một người trong số bọn chúng, sẽ lấy lại được điểm học tập!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.