Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 143: Lớp học mưu sát (9)




Điểm đạo đức của Trúc Ninh chỉ có 94, sau tiết học thứ nhất phải đi tìm trưởng khoa cố vấn, ai cũng không ngăn được.
Vì vậy, trong tiếng vỗ tay và cười ầm ĩ của cả lớp, Trúc Ninh xách cặp ra khỏi phòng học, đi về phía tòa nhà văn phòng.
Cho dù giáo viên có đúng giờ đi nữa, lúc nghe tiếng chuông tan học cũng sẽ nói cho xong hết bài giảng, không có học sinh nào đi ra khỏi phòng học ngay khi tiếng chuông tan học vừa vang lên.
Vì thế, lúc Trúc Ninh đi tới sân trường, bóng dáng của một học sinh cũng không có. Cậu nhìn thấy nhóm ba người Hòe Tử Lâm từ xa, bọn họ cũng đang đi đến tòa nhà văn phòng.
Hòe Tử Lâm nổi bật quá mức khiến cho người ta khó mà không để ý, một cái túi rác màu đen ụp lên đầu y, nhìn từ xa giống như một cây chùy màu đen.
Trúc Ninh vô cùng nghi ngờ người mẹ lao công trong lời đồn của Hòe Tử Lâm. Có lẽ trong lúc dọn dẹp xác của Ôn Thuần ở phòng vệ sinh của phòng 212, bà ta chừa ra một cái túi rác rồi tặng miễn phí cho con trai.
Trúc Ninh thật sự không biết, một người “mẹ” như thế nào mà có thể tạo ra một đứa con trai là quỷ không đầu như Hòe Tử Lâm…
Còn anh trai Chuyên Lượng cuối cùng cũng tìm được em trai bay mất. Chuyên Lượng đang xách nửa người dưới vẫn còn là khói xanh của Chuyên Quý, vừa đi vào tòa nhà giảng dạy vừa khiển trách. Lúc dư quang của Chuyên Lượng thấy Trúc Ninh từ xa đi tới, lửa giận lập tức bùng lên trong mắt gã: “Thứ nghèo rớt mồng tơi như mày, chờ đó cho tao!!!”
Trúc Ninh vô tình tranh cãi với các bạn nhỏ, cậu đi nhanh qua, thuận tiện đưa tay chỉ Chuyên Quý giống như thần đèn trong Aladin, “Ban ngày để lộ mình không có chân, có bị trừ điểm không?”
Khí thế của nhóm ba người Chuyên Lượng lập tức tụt hẳn một khúc.
Nhất là Hòe Tử Lâm trùm túi rác trên đầu, y bất giác nhận ra Trúc Ninh đang xách cái cặp đập lên đầu mình, bước chân của y đột nhiên hơi co rúm lại: “Mày, mày còn mang theo cái cặp đó làm gì!”
Trúc Ninh không có nói là vì đầu của y vẫn còn ở bên trong. Cậu cố tình đi chậm lại mấy bước, không xa không gần đi phía sau nhóm ba người. Nhìn bước chân cứng ngắc căng thẳng của nhóm ba người đi thẳng tới tòa nhà văn phòng.
Kỳ quái là, âm khí nơi này không hề nồng hơn so với những nơi khác trong khuôn viên trường. Tòa nhà văn phòng của trường trung học Derson là một căn nhà thấp thoáng dưới bóng cây, bầu không khí vừa tràn đầy cảm giác tri thức vừa cực kỳ bình thường giản dị.
Nhưng Trúc Ninh không điều động thiên nhãn mà vẫn có cảm giác xấu với tòa nhà này. Khi cậu lặng lẽ tập trung tinh thần, dùng thiên nhãn nhìn về phía tòa nhà dưới bóng cây lại có cảm giác một trận kính sợ bất an mơ hồ dâng lên.
Cho dù là điện Diêm Vương trong địa phủ cũng chưa từng khiến Trúc Ninh có cảm giác này.
Chuyên Lượng nắm kéo em trai suốt một đường nhưng dường như không muốn bước vào tòa nhà văn phòng. Gã đẩy Chuyên Quý và Hòe Tử Lâm để cho bọn họ đi nhanh, sau đó mình thì tránh còn không kịp chạy chậm rời đi.
Vừa vào hành lang, không khí mát mẽ của máy điều hòa liền phả vào mặt. Trúc Ninh đi theo phía sau Hòe Tử Lâm, đi tới phòng làm việc của trưởng khoa cố vấn nằm ở cuối lầu một.
Dọc theo đường đi, Trúc Ninh nhìn thấy một số căn phòng mở cửa như phòng tài chính, giáo viên đang gõ máy tính soạn tài liệu giảng dạy trong phòng làm việc, hay là đồng nghiệp cầm ly nước tựa vào bàn nói chuyện phiếm. Tất cả giống như dãy phòng làm việc của một trường trung học phổ thông bình thường.
Nhưng cảm giác bất an trong lòng Trúc Ninh càng lúc càng mạnh mẽ. Lúc cậu nhớ tới bức vẽ ngũ quan trên đầu Hòe Tử Lâm, trong lòng có hơi chột dạ, giống như một học sinh vẽ linh tinh trên bài thi, sau đó bài thi bị nộp lên cho hiệu trưởng.
Trúc Ninh thừa dịp Hòe Tử Lâm và Chuyên Quý không nhìn ra sau, nhanh chóng thò tay vào cặp sách. Cậu lặng lẽ vò cái đầu bánh rán của Hòe Tử Lâm thành một quả cầu nhỏ, rồi lấy ra nhét vào túi quần thật nhanh.
Gần đây, có vẻ như Trúc Ninh điều khiển âm khí càng ngày càng thành thạo. Cậu có thể cảm giác được Hòe Tử Lâm chẳng qua là dùng âm khí để bổ sung phần đầu bị thiếu sót, sau khi thay giấy đổi về như cũ, y sẽ khôi phục như bình thường.
Vì vậy, lúc Hòe Tử Lâm nơm nớp lo sợ gõ cửa phòng làm việc trưởng khoa. Trúc Ninh lặng lẽ đến gần từ phía sau, sau đó giơ tay vung thật mạnh, ném cái đầu làm từ âm khí bị vo tròn thành trái bóng vào túi rác.
Vốn hành động này khá kín kẽ vì âm khí có thể xuyên trực tiếp qua túi ni lông mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng mà bàn tay đánh vào túi rác trống không lại phát ra một tiếng vang lớn như bong bóng nổ.
Bùm!!!
Hòe Tử Lâm sợ tới nhảy dựng lên như con khỉ, mở tung cửa phòng làm việc chạy vọt vào, leo thẳng lên trần nhà của phòng trưởng khoa cố vấn.
Trúc Ninh: “…”
Cậu thật sự không biết sẽ gây ra tiếng động lớn như vậy.
Suốt dọc đường đi Chuyên Quý như con kiến bò trên chảo nóng, lo lắng cố biến chân quỷ thành chân người. Gã phải thật vất vả mới có thể biến thành con người bình thường từ hình tượng thần đèn chỉ có nửa người trên ngay trước cửa phòng làm việc của trưởng khoa cố vấn.
Nhưng mới vừa trong nháy mắt đó, Chuyên Quý đột nhiên cho là Trúc Ninh làm nổ đầu của Hòe Tử Lâm! Gã sợ kêu lớn một tiếng u oa rồi bụp bụp hóa thành khói xanh, định xuyên tường mà chạy.
Vì lúc nãy gã đang cố hóa thành hình người, nên trong lúc sợ gã không hóa quỷ hoàn toàn, thay vào đó còn dư mỗi cái đầu người. Cơ thể khói xanh xuyên tường nhưng đầu lại đụng cái cốp vào tường. Gã lập tức bị bắn ngược trở lại, té chổng vó giơ bốn chân lên trời trước mặt Trúc Ninh.
Trúc Ninh: “…”
Thấy hai người bạn học sợ đến như vậy, Trúc Ninh dè dặt nhìn vào trong phòng làm việc. Cậu muốn xem xem trưởng khoa cố vấn của trường trung học Derson, người mà vừa nghe tên ai ai cũng biến sắc, rốt cuộc là người như thế nào.
Nhưng ngồi phía sau bàn làm việc không phải Dạ Xoa mặt xanh nanh vàng gì đó, mà là một người trung niên bụng bia chừng bốn mươi năm mươi tuổi, biểu cảm hòa ái dễ gần nhưng vẫn không mất vẻ nghiêm nghị.
Là dáng vẻ cực kỳ điển hình trong ban lãnh đạo trường học.
Nhưng ngay khi Trúc Ninh nhìn thấy nụ cười hòa ái của trưởng khoa cố vấn bụng bia, máu thịt toàn thân cậu đột nhiên lạnh cóng đông cứng lại chỉ trong một cái chớp mắt. Một cảm giác ởn lạnh thấu tận xương tủy bao phủ toàn thân cậu.
Dù gì Trúc Ninh cũng đã từng là Minh Vương, nhưng hai tên Chuyên Quý và Hòe Tử Lâm lại là người tiếp xúc trực tiếp lao thẳng vào phòng, đối đầu trực diện với nỗi sợ hãi to lớn này!
Bọn họ một người trùm túi ni lông che đầu, một người liều mạng huyễn hóa ra chân người, để cho bản thân ra dáng học sinh đứng đắn rồi mới đàng hoàng bước vào cửa. Nhưng bây giờ…
Trúc Ninh liếc nhìn Hòe Tử Lâm trên trần nhà một cách đầy đồng cảm, sau đó lặng lẽ bước qua nửa người nửa quỷ khói xanh giơ bốn chân lên trời. Cậu vô cùng yên phận cẩn thận giữ kẽ đi vào phòng làm việc, xách cặp sách đứng ở một bên.
Ánh mắt của trưởng khoa cố vấn nhìn về phía Trúc Ninh rất là hòa ái, nhưng khi chuyển lên hai người trên cao và dưới sàn, lông mày của ông ta lại vặn thành một cục, giống như đang nhìn hai bãi rác rưởi cần phải mang đi tẩy trừ ngay lập tức.
Chuyên Lượng và Hòe Tử Lâm run rẩy đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng. Trước khi nỗi sợ hãi to lớn thật sự bùng nổ, Hòe Tử Lâm rơi xuống đất, Chuyên Quý hóa ra chân dài, rốt cuộc cũng đứng được trước mặt trưởng khoa cố vấn như một người bình thường.
“Ngoại hình và gương mặt của các em không phù hợp với quy định của nhà trường, hai người các em, mỗi người bị trừ 5 điểm.”
Dựa theo nội quy trường học, nếu không kéo số điểm trở về 95 điểm lúc học phụ đạo sẽ không được trở về lớp, phải tiếp tục học phụ đạo… Trước đó Chuyên Quý đã bị trừ 10 điểm vì hóa thành khói xanh, cộng thêm tội liên quan đến cái chết của Ôn Thuần, nên bây giờ chỉ còn lại 82 điểm. Còn Hòe Tử Lâm từ 94 bị trừ còn 81 điểm.
Bọn họ cách 95 điểm xa không với tới, nếu tiếp tục như vậy rất có thể sẽ học phụ đạo vĩnh viễn, Còn học phụ đạo vĩnh viễn sẽ xảy ra chuyện gì, e rằng không có học sinh nào còn sống để biết.
Trúc Ninh cũng rất vui vẻ, cậu đã đập bể đầu của Hòe Tử Lâm hai lần nên lại càng phách lối. Còn 94 điểm, cậu chỉ cách 95 điểm khoảng nửa bước nữa mà thôi.
Trưởng khoa cố vấn cầm tờ đơn thành tích đạo đức trên bàn lên xem, tay đẩy gọng kính bắt đầu đọc: “Hòe Tử Lâm lớp 12-2 đi đêm bị bạn học phát hiện, đã vậy còn bị chụp hình lại; Chuyên Quý vi phạm nội quy để lộ ngoại hình thật của mình ngay trong hành lang vào sáng hôm nay; Trúc Ninh cố ý làm bạn học bị thương để lại di chứng ở đầu…”
Trưởng khoa cố vấn nói đầy ẩn ý sâu xa: “Các bạn học sinh, các em có biết mình sai ở đâu không?”
Giọng nói ấp a ấp úng của Hòe Tử Lâm truyền ra từ trong túi rác, nói quanh co: “Em… Em không nên đi lang thang ngoài phòng ngủ.”
Chuyên Quý run lẩy bẩy: “Em, em nên chú ý hơn tới diện mạo của mình?”
Vẻ cực kỳ thất vọng lóe lên trong ánh mắt của trưởng khoa cố vấn, bầu không khí trong phòng làm việc càng lạnh hơn nhưng lại không nhìn ra bất cứ một tia âm khí nào, cứ như thể đó chỉ là hơi lạnh từ máy điều hòa, ấy thế mà lại lạnh đến mức khiến máu toàn thân đông cứng.
“Biểu hiện của hai người bọn họ… cần phải giống người hơn.” Trúc Ninh thử tổng kết những gì “tinh túy” từ nội quy của trường học Derson: “Còn em không nên đánh bạn Hòe Tử Lâm… thành người không ra người?”
Trưởng khoa cố vấn cười híp mắt nhìn về phía Trúc Ninh, sự vui vẻ yên tâm như trẻ nhỏ dễ dạy lộ ra trong mắt ông ta: “Rất tốt, cộng ba điểm, chỉ cần không bị trừ xuống thấp hơn 95 điểm trong giờ học phụ đạo kế tiếp, em có thể quay về.”
Sau đó trưởng khoa cố vấn phát ba tờ giấy A4 để lên cái bàn được đặt giữa phòng làm việc, rồi bảo ba cậu học sinh chép lại nội quy trường học từ đầu tới cuối một lần.
“Thật không công bằng!” Chuyên Quý bị trừ chỉ còn 82 điểm dường như cảm giác được dù mình có làm gì cũng không sống nổi, gã vò đã mẻ không sợ rơi rống to: “Cái tên con người nghèo rớt mồng tơi đó đập cho mặt của Hòe Tử Lâm biến thành giấy ngay trước mặt nhiều học sinh như vậy mà chỉ bị trừ có 3 điểm?”
“Mới vừa rồi trước khi bước vào, tên thuật sĩ nghèo kiết xác kia còn đập bể đầu của em!” Hòe Tử Lâm cuồng loạn gào lên.
Trúc Ninh: “Nói bậy, tôi chỉ đập bể túi ni lông thôi.”
Trưởng khoa cố vấn kéo túi rác trùm đầu xuống, nhìn gương mặt anh tuấn gầy nhom của Hòe Tử Lâm, giọng ông ta trầm xuống: “Hãm hại bạn học, chống đối giáo viên, trừ thêm 3 điểm.”
Trước biểu cảm trợn mắt há hốc mồm mặt xám như tro tàn của Chuyên Quý và Hòe Tử Lâm, trưởng khoa cố vấn nhìn về phía Trúc Ninh giống như nhìn thiên tài hiếm thấy trên đời.
“Bạn Trúc Ninh, mới vừa rồi thái độ của em rất tốt, nhưng những lời hai người bạn này nói cũng không hẳn là sai hoàn toàn.” Trưởng khoa cố vấn dừng một chút, trong ánh mắt mang vẻ nghiền ngẫm, “Nếu em làm thương tổn bạn học ngay trước mặt mọi người ở bên ngoài trường, nghĩa là đã bị rất nhiều người thấy, em sẽ giải quyết như thế nào?”
Giọng của trưởng khoa cố vấn chậm lại: “Đây xem như là một bài kiểm tra nho nhỏ, không làm xong bị trừ 2 điểm, hoàn thành được cộng thêm 5 điểm.”
Trúc Ninh suy nghĩ một chút, rồi quay sang nhìn đầu của Hòe Tử Lâm: “Thưa thầy, vậy em có thể diễn lại hiện trường đó không?”
——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.