Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 154: Đứa trẻ xấu xa (5)




Còn đứa nhóc kia, lúc Trúc Ninh đưa tay bế lên, nó há cái miệng không răng đáng yêu, kêu a a định cắn ngón tay của Trúc Ninh.
Nhưng Trúc Ninh “đúng lúc” luồn tay qua nách của đứa trẻ, giơ nó lên bằng hai tay giống như khỉ đầu chó đại tư tế giơ sư tử con Simba trong Lion King.
Sau khi đứa nhỏ cúi đầu há miệng mấy lần vẫn không cắn được tay của Trúc Ninh, nó mở cặp mắt trắng dã xinh đẹp tròn xoe nhìn về phía trưởng thôn đứng trước mặt mình đầy hứng thú. Nó phấn khích há cái miệng không răng: “Y a… Phập!”
Lần này, suýt chút nữa đã cắn được cái mũi đỏ hồng của trưởng thôn.
“A a a a a —— ——”
Thôn dân xung quanh sợ đến nhảy cẫng lên như thỏ, bỏ lại gậy gộc điên cuồng bỏ chạy. Nhưng vì quá sợ hãi nên tay chân bọn họ như nhũn ra, té rồi bò dậy, bò dậy rồi lại té, tốn cả buổi vẫn không chạy được bao xa.
Trưởng thôn nhìn gương mặt vui vẻ của đứa trẻ phóng đại trước mắt sắp áp tới gần mình, ông ta sợ tới mức tim muốn ngừng đập, hai mắt lật lên, muốn bất tỉnh nhưng lại không dám bất tỉnh… Cuối cùng ngồi phịch xuống đất, mùi khai nước tiểu nhanh chóng lan tràn trong không khí.
Trúc Ninh nhăn mũi, liếc nhìn bé con mình đang nâng, sau đó nhìn về phía lão trưởng thông ngồi tại chỗ không bò dậy nổi, một lời khó nói hết: “Trưởng thôn… Là nhóc con này tè ra quần, hay là ông tè ra quần?”
Gương mặt già nua của trưởng thôn đỏ lên, dùng hết sức lực cuối cùng gào lên từ sâu trong cổ họng: “Mau đem nó đi! Đem đi ngay!!!”
“Tại sao?” Trúc Ninh ra vẻ không hiểu: “Trẻ con ở thôn các vị thật đáng yêu.”
Ngay trong lúc Trúc Ninh nói chuyện, đám nhóc y y a a đã bò qua mảnh đất trống trước cửa. Chúng xúm lại bao bọc hai người giống như chó săn ngửi thấy mùi thịt thối.
Đứa trẻ bò tới trước nhất đã thò bàn tay nhỏ bé bắt được ống quần của Trúc Ninh.
Sắc mặt lão trưởng thông xám xịt, môi run rẩy, dấu hiệu chuẩn bị lên cơn nhồi máu cơ tìm cực kỳ rõ ràng. Ông ta run lẩy bẩy muốn nói trọn một câu mà mãi chẳng nói được: “Mày đồ ngu… Mày…”
Trúc Ninh còn muốn thảo luận một chút về chuyện tè ra quần với lão trưởng thông, nhưng có bốn năm đứa trẻ đã níu lấy ống quần của cậu. Đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm phần thịt lộ ra bên dưới ống quần của Trúc Ninh.
Sau đó chúng đồng loạt há mồm ra: “Y —— ——”
Nhìn thấy từng đứa trẻ màu xám tro mở cái miệng tròn vo, càng ngoác càng lớn, càng ngoác càng lớn… Trúc Ninh cũng phối hợp, cậu lập tức biến thành bóng lông nhỏ, há cái miệng to như chậu máu khoe khoang.
“Chút chít —— ——”
Tất cả mọi người cứng đờ tại chỗ giống như bị sét đánh.
Nửa giây sau, đám nhóc vốn đang cười khanh khách, há mồm y y a a, bắt đầu gào khóc hàng loạt.
“Oa —— ——”
Trưởng thôn không thể kiên trì nổi nữa, hai mắt ông ta lật lên bất tỉnh, miệng sùi bọt mép, cơ thể đổ cái rầm lên khu đất bị nước tiểu thấm ướt.
Bóng lông nhỏ thấy trưởng thôn có vẻ như chỉ lên cơn động kinh chứ không phải đứng tim nên thở phào nhẹ nhõm. Móng vuốt lông lặng lẽ lui về sau, cậu muốn từ từ rút lui.
Bóng lông nhỏ định đi vào nhà họ Vương tìm cái thúng, bắt tất cả trẻ con không biết là con cái nhà ai rồi bỏ vào, nhưng hai cái móng vuốt lông nhỏ ôm không hết một đứa trẻ sơ sinh còn lớn hơn cậu. Đứa trẻ liên tục giãy giụa, bóng lông nhỏ bị đạp cho một cước, cơ thể mập mạp của bóng lông té phịch xuống đất.
Bóng lông nhỏ tức giận, giơ móng vỗ cái bốp lên mặt nhóc con hỗn hào kia…
Nhóc con vô thức vươn hai bàn tay xám trắng nhỏ bé, nắm lấy vuốt lông định nhét vào trong miệng.
Đám trẻ con còn lại cũng ngừng gào khóc oe oe, chúng vừa thút thít vừa xúm lại, tò mò nhìn bóng lông mập trên đất, thò tay định nắm lông măng trắng như tuyết của cậu.
Bóng lông nhỏ: “…”
Bóng lông nhỏ: “Chút chít!!!!”

10 phút sau, Trúc Ninh đội mái tóc lộn xộn xốc xếch, ôm đầu gối ngồi co rúc trên một cái mủng lớn ụp xuống.
Cái mủng lớn có thể bị một đám trẻ sơ sinh lật đổ bất cứ lúc nào. Trúc Ninh mặt không thay đổi lắc qua lắc lại theo biên độ của cái mủng sắp bị rách, nhìn về phía trưởng thôn rốt cuộc cũng lảo đảo ngồi dậy.
“Vậy, bây giờ chúng ta trò chuyện một chút nhé. Rốt cuộc đám trẻ con đáng yêu này là con cái nhà ai?”
Bây giờ trưởng thôn vừa nhìn thấy Trúc Ninh là lập tức run lẩy bẩy, liếc nhìn chằm chằm cái miệng không khác gì người bình thường của Trúc Ninh, ông ta sợ nó đột nhiên nứt ra thành hai mét: “Tôi, tôi… tôi cũng không biết chúng từ đâu tới…”
Trưởng thôn lắp ba lắp bắp nói hồi lâu nhưng rốt cuộc chỉ toàn nói lung tung. Trúc Ninh miễn cưỡng nghe hiểu. Đó là vào một ngày cách đây chín năm trước, lúc thôn dân đi đường đêm trên núi đột nhiên bị một đứa trẻ sơ sinh không biết bò từ đâu ra cắn.
Mới đầu, tất cả mọi người đều cho là người thôn dân kia nói hưu nói vượn. Nhưng mà dần dần cái thứ không răng bò loạn khắp nơi càng ngày càng nhiều. Không chỉ có ở núi hoang và ngoài thôn, ngay cả buổi tối trên trần nhà vệ sinh của nhà dân, vừa ngẩng đầu đã thấy một đứa ngồi trên đầu tường.
Mặt mày trưởng thôn ủ dột: “Chúng tôi từng mời Trương đại tiên ở thôn lân cận, nhưng ông ta vừa làm xong một ngày lễ cúng đã lăn ra chết. Sau đó mời bà đồng trên đường, bà ta còn chưa vào trong thôn đã chết…”
Trúc Ninh nắm cái mủng lớn nhích tới từ từ, “Bọn họ đều bị đám nhóc này cắn chết?”
Trưởng thôn sững sốt một chút: “Không, không. Trương đại tiên chết vì tối nhậu bị mắc nghẹn đậu phộng. Còn bà đồng ngồi xe lam ba bánh bị văng xuống núi.”
Trúc Ninh: “…”
Trúc Ninh: “Còn chuyện xác của Tiểu Lỗi giết người là sao, nhìn các vị không có vẻ gì là kinh ngạc.”
Sắc mặt trưởng thôn hơi biến đổi, dường như không muốn nói nhưng cuối cùng vẫn sợ Trúc Ninh bất ngờ há cái miệng to, ông ta hạ thấp giọng nói: “Từ sau khi mấy thứ ăn thịt người đó xuất hiện, mấy đứa nhỏ trong thôn… Cũng bắt đầu quậy phá.”
Nhưng trưởng thôn lại ấp úng không nói ra những nguyên do khác, chỉ nói trong chín năm này, những đứa trẻ chết bệnh và chết bất ngờ đều không được chôn trong mộ, thậm chí không dám mang đi thiêu, chỉ khi chôn kế bên nhà may ra mới yên lòng một chút.
Trúc Ninh càng không hiểu: “Không phải sau khi hỏa táng càng sạch sẽ, hơn nữa còn an toàn sao?”
Sắc mặt trưởng thôn càng trắng hơn, dường như nhớ ra cảnh tượng gì đó cực kì khủng khiếp, nhưng chỉ tự lẩm bẩm: “Không thể đốt, tuyệt đối không được đốt!”
Trúc Ninh nhìn thấy vị trưởng thôn này bị chuyện tối nay kích thích quá mạnh, bây giờ lại có triệu chứng tinh thần khác thường. Chỉ đành phải ngừng hỏi.
Để ngừa lão trưởng thôn này nối gót theo heo rừng Chuyên Lượng chạy tán loạn.
Ngay lúc trưởng thôn tự lầm bầm, Trúc Ninh bỗng cảm giác có chỗ nào đó không đúng… Cậu ngã ngồi trên cái mủng lớn, hình như đã lâu rồi chúng không di chuyển thì phải?
Trúc Ninh vội vàng nhảy xuống nhấc cái mủng lên nhìn vào trong. Đất bùn xốp ẩm ướt như bị cào lên, ngổn ngang lộn xộn. Còn đám trẻ con bên trong cái mủng đã biến mất không còn bóng dáng từ lâu, chỉ còn chừa lại một đứa chậm nhất vẫn còn đạp chân, đầu to hướng xuống dưới.
Trúc Ninh lanh tay lẹ mắt nắm chân của nó, dồn sức kéo mạnh một phát, xách nhóc con cả người dính toàn là bùn.
Nhóc con: “Oa —— ——”
Ma âm rót vào tai, hơn nữa càng khóc càng méo mó. Mấy giây sau tiếng khóc thay đổi âm điệu, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Trong tay Trúc Ninh chỉ còn lại một cái xác khô nhỏ bé nhẹ bỗng.
Trúc Ninh nhậm chức Địa Phủ đã một thời gian dài, đối phó với vô số quỷ quái, nhưng khiến cậu nhức đầu nhất vẫn luôn là trẻ con. Huống hồ đám trẻ này còn nhỏ đến mức vẫn chưa biết nói!
Trúc Ninh chỉ đành thở dài, bỏ cái xác khô queo teo nhỏ chỉ còn năm mươi phần trăm vào túi áo.
Bây giờ sắc trời đã trễ lắm rồi, hẳn là cậu mợ của Tiểu Hồng đã trở về. Cha mẹ của Tiểu Lỗi coi như không có, nhưng cậu vẫn có thể đến thăm hỏi nhà cậu mợ của Tiểu Hồng mà.
Trúc Ninh đi về phía cuối thôn. Cả thôn xóm vô cùng yên tĩnh, ánh trăng màu bạc trắng chiếu xuống, vừa yên tĩnh vừa an lòng.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hai con mắt to màu trắng tròn xoe lộ ra trong bóng tối của vườn rau và rừng trúc, bên trong nó chứa đầy tò mò dõi theo Trúc Ninh.
Đi thêm mấy phút nữa, Trúc Ninh phát hiện, thật không biết cái thứ trông như trẻ sơ sinh đã bám theo cậu từ lúc nào, ngay cả Tiểu Lỗi mới vừa giết ba mẹ cũng bám theo sau lưng cậu lúc ẩn lúc hiện tựa như u linh.
Cứ thế lặp đi lặp lại, nhờ vào ánh trăng, thậm chí Trúc Ninh có thể nhìn thấy cậu nhóc có cái ót lõm xuống đang cầm một cái vợt bắt cá lớn, cũng không biết cậu nhóc lôi nó từ đâu ra. Trúc Ninh chỉ biết ánh mắt của nó nhìn chòng chọc vào cậu.
Hình như cậu nhóc đang mong bóng lông nhỏ xuất hiện, một lưới bắt gọn.
Trúc Ninh cảm giác sau lưng hơi lành lạnh. Có vẻ như cậu đánh giá thấp năng lực chịu đựng của bọn quỷ nhỏ, cũng đánh giá thấp sự hứng thú của tụi nó với lớp lông mềm của bóng lông nhỏ…
Đối với đám quỷ nhỏ ăn thịt người mà nói, chỉ cần ngoại hình của bóng lông nhỏ đáng yêu, chúng có thể bỏ qua cái miệng to hơn hai mét gì gì đó của cậu.
Trúc Ninh lội qua dòng suối nhỏ, rốt cuộc cũng bỏ lại đám “lính tí hon” truy bắt bóng lông phía sau. Cậu bước nhanh hơn đi tới bên ngoài căn nhà của cậu mợ Tiểu Hồng.
Hoàn toàn trái ngược với cả thôn trang.
Ban đêm, thôn Tiểu Dương người người đóng cửa không ra ngoài. Tuy yên tĩnh đến lạ thường nhưng nhà nào cũng mở đèn sáng, cứ như thể bọn họ sợ bóng tối, gửi gắm hy vọng vào đèn đuốc có khả năng đuổi đám nhóc quỷ ăn thịt người.
Nhưng mấy gian nhà ngói trước mặt Trúc Ninh lại là một vùng tăm tối. Từng tiếng vang động rất lớn truyền ra từ bên trong, giống như tiếng vật nặng đập xuống và tiếng mắng chửi của người lớn.
Nhưng sau khi Trúc Ninh gõ cửa, tất cả lắng xuống trong nháy mắt, cả khoảng sân tối đen hoàn toàn yên tĩnh.
Trúc Ninh lại gõ cửa, bên trong vẫn không có bất cứ tiếng động nào, cũng không có người ra mở cửa. Trúc Ninh cảm thấy không đúng, hai người nhà họ Trương làm chuyện gì mà phải giả bộ trong nhà không có người để che giấu? Bây giờ Hồng Hồng đang ở đâu?
Trúc Ninh đẩy hai cái cửa nhưng đẩy không ra, cậu móc ra lệnh bài quỷ sai từ trong ngực, đọc câu ra lệnh mang chút tính thăm dò: “Quỷ sai Trúc Ninh, thỉnh vào… Sân nhà họ Trương?”
Lệnh bài quỷ sai khí thế hung hăng toả ánh sáng vàng kim, rầm một phát tông bay cửa, vọt vào như hoả tiễn.
Hai người nhà họ Trương đứng cách đó vài mét. Chính giữa cái sân có một cái nồi lớn, bên trên bị đậy bằng một cái nắp gỗ nặng trịch, dưới đáy nồi thì chất đầy củi đốt.
Khiến cậu khó hiểu là, hai cái quai của nồi sắt bị hai cây gậy sắt to bằng cổ tay chèn qua, đè trên nắp nồi gỗ. Giống như sợ cái thứ đang đợi bị nấu chín trong nồi nhảy xổ ra.
Còn hai người nhà họ Trương khi thấy thấy Trúc Ninh tông cửa xông vào, bọn họ cùng hốt hoảng nhưng rồi nhanh chóng lộ vẻ dữ tợn. Người phụ nữ lập tức châm lá bắp làm mồi lửa rồi đốt đống củi dưới đáy nồi sắt. Còn người đàn ông thì nhặt bồ cào lên, lao về phía Trúc Ninh: “Cút ra ngoài, cút ra ngoài ngay!”
Nhưng mà, tiếng gào của gã đàn ông cũng không thể che giấu hoàn toàn tiếng kêu cứu nhỏ yếu… Hình như truyền ra từ trong nồi sắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.