Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 157: Đứa trẻ xấu xa (8)




Nếu nói Tiểu Hổ không làm gì Trúc Ninh thì chắc chắn là nói láo.
Trúc Ninh lui về sau nửa bước, tránh nước miếng văng khắp nơi của người phụ nữ trung niên: “Tối hôm qua Tiểu Hổ cầm dao, suýt chút nữa đã mổ bụng người khác. Sai phạm nghiêm trọng như vậy mà không bị kiểm điểm?”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy, con ngươi co rút một trận thật nhanh, dường như nghĩ đến một vài chuyện không tốt trong quá khứ. Nhưng nửa phút sau, bà ta đột nhiên bùng nổ như con cọp bị đạp cái đuôi: “Mày ít nghe chuyện phong thanh đi, vu hãm bậy bạ. Hổ Tử nhà tao cầm dao đâm ai hả!”
Người phụ nữ trung niên khí thế hung hăng tiến lên, nhìn giống như muốn đánh người, “Là con nhãi tên Hồng kia tố cáo láo trước mặt mày đúng không? Mày nói đi, con trai nhà tao cầm dao chĩa vào ai? Nếu mày không nói được…”
Trúc Ninh nhàn nhạt nói: “Tôi.”
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ trung niên hơi khựng lại giống như gà bị bóp cổ, ngực bà ta phập phòng kịch liệt, cặp mắt trợn tròn không dám tin.
Trúc Ninh: “Tình trạng của Tiểu Hổ bây giờ không tốt, có lẽ vì liên quan đến những thứ xuất hiện trong thôn ban đêm. Ngay tối hôm qua, cậu nhóc suýt chút nữa giết người.”
Sắc mặt của người phụ nữ trung niên cực kỳ khó coi. Sau khi sững sờ hồi lâu, bà ta kéo cậu nhóc còn đang bĩu môi đi ra khỏi phòng học, còn không quên quay đầu càu nhàu: “Đó là vì con nít còn nhỏ, không hiểu chuyện, nó cũng chưa đâm mày thật. Với lại có chắc nó cầm dao đâm mày không? Nếu mày dám nói xấu bậy bạ con tao khắp thôn, cẩn thận chồng tao chặt chân mày!”
Chỉ chốc lát sau, người phụ nữ trung niên đã lôi con trai ra khỏi trường học, đi xuống sườn núi nhỏ. Suốt dọc đường đi, bà ta liên tục gân giọng chửi đổng, nói thầy mới tới sao lại vô liêm sỉ như vậy, rồi nào là vu cáo hãm hại con trai bà ta mà không có chứng cứ.
Bây giờ là hai giờ chiều, chính là thời điểm mặt trời mọc cao nhất, không có ai ra đồng vào lúc này mà đều đang ngủ ở nhà, hoặc hóng mát dưới bóng râm.
Người phụ nữ trung niên vừa gào vừa đi dọc theo thôn, không khỏi khiến cả nửa thông chạy ra hóng hớt.
“Nhóc Hổ nhà tôi là cháu trai duy nhất của nhà họ Tôn, từ nhỏ được cả nhà hứng trong lòng bàn tay nuôi lớn. Giờ lại bị một tên giáo viên mới đến từ bên ngoài ức hiếp, khinh nhà họ Tôn chúng tôi không có ai à?”
Mẹ Hổ Tử đắc chí vừa lòng dắt con trai cục cưng nhà mình đi một vòng thôn. Mới vừa tới cổng sân, sắc mặt bà ta đột nhiên trắng nhợt, nét mặt thống khổ ôm bụng ngã xuống.
Còn Tiểu Hổ đang nắm một con dao nhọn còn dính máu, vô cùng tức giận nhìn người phụ nữ trung niên: “Bà đi chết đi, đồ đàn bà xấu xa!”
Tất cả thôn dân hóng hớt xung quanh đều kinh sợ! Chỉ trong vài giây, không ai kịp phản ứng, hoàn toàn ngu người tại chỗ.
Sắc mặt của người phụ nữ trung niên đổi hẳn năm màu, biểu cảm chật vật cực kỳ không dám tin, cuối cùng bị cảm giác đau đớn thủng bụng lấn át.
Người phụ nữ trung niên một tay ôm bụng, tay còn lại định kéo Tiểu Hổ. Bà ta cười gượng giải thích với đám thôn dân hóng hớt: “Con nói gì vậy, sao mẹ lại xấu xa chứ. Mới vừa rồi mẹ để nhóc Hổ cầm dao giúp là để lát nữa trở về gọt lê ăn. Sao mẹ lại hồ đồ đến mức tự đụng vào? Việc này không trách con, trách mẹ làm mẹ mà…”
Kết quả, một giây kế tiếp, Tiểu Hổ hất tay của người phụ nữ trung niên, cầm dao tiến lên, một trận đâm loạn đổ ập xuống: “Bà đáng chết! Bà đáng chết! Bà đáng chết!”
Thôn dân đứng xung quanh hóng hớt thét chói tai một trận, mấy người đàn ông lớn gan vội vàng xông lên cứu người.
“Má ơi, nhóc Hổ điên rồi!”
“Mau gọi người tới, nhóc Hổ chém chết mẹ ruột…”
Tiểu Hổ mới bảy tám tuổi, lúc nào cũng ngồi hàng thứ nhất trong lớp, vóc dáng nhỏ con. Mặc dù mặt mũi tàn bạo, cầm dao nhọn quơ múa hăm doạ, thôn dân đầu tiên xông tới không dám đưa tay đoạt dao vẫn có thể đạp cậu nhóc một cước bay xa hai mét, té nằm trên đất.
Những thôn dân còn lại chen nhau xông lên, chẳng mấy chốc đã khống chế được đứa trẻ nổi điên.
Đứa trẻ bảy tám tuổi không có sức, vết dao rất nông, phần lớn chỉ làm rách da, ngay cả một dao trên bụng cũng không hẳn là đâm thủng bụng. Mẹ Hổ Tử lăn lộn trên đất như nổi điên, gào lên kêu khóc: “Đều tại tên giáo viên bên ngoài kia dạy hư con tôi… Ai ui…”
Nơi xảy ra chuyện vừa lúc ngay trước cửa nhà họ Tôn. Ở thôn Tiểu Dương, nhà họ Tôn được xem như là phú hộ, nhà nhiều người hơn nhà khác, vừa nghe động tĩnh bên ngoài đã có bảy tám người đàn ông hô hào đi ra.
Trong đó có một người đàn ông đầu nhọn nhìn thấy người phụ nữ cả người toàn là máu, gã nhất thời bùng nổ: “Có chuyện gì xảy ra, đm ai dám đánh vợ tao?”
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy chồng yêu nhà mình, bà ta khóc lóc om sòm lăn lộn còn dữ dội hơn, vừa quẫy đạp trên đất vừa gào khàn cả giọng: “Đại Quý! Tiểu Hổ bị người ta bắt nạt, đều do gã thầy giáo mới tới kia suốt ngày gây khó dễ Tiểu Hổ, hôm nay còn bắt Tiểu Hổ ở lại không cho nó ăn cơm, con của chúng ta đúng là khổ mà…”
Người phụ nữ trung niên ôm lấy chân của Tôn Đại Quý, gào khóc như thể sắp chết tới nơi: “Bây giờ con của chúng ta ngay cả đầu óc cũng không tỉnh táo!”
Người nhà họ Tôn mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc là ai khiến con dâu nhà bọn họ máu me đầy mặt, còn cục cưng độc đinh nhà họ Tôn thì bị những người khác trong thôn túm cánh tay, trong lúc đó cậu nhóc còn không ngừng chửi rủa muốn giết người. Những người khác liền vội vàng giải thích là do Tiểu Hổ cầm dao đâm người, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Hai mắt con dâu nhà họ Tôn đỏ bừng, bà ta không dám đụng vào người Tiểu Hổ nhưng trong lòng càng không muốn thừa nhận con trai bé bỏng suýt chút nữa giết người. Vì vậy bà ta chuyển tất cả hận ý lên người giáo viên mới.
Tiếng gào của con dâu nhà họ Tôn lấn át âm thanh của mấy chục người xung quanh: “Đại Quý ông không biết, gã giáo viên mới tới kia cả ngày thiên vị con nhãi Hồng, không phải tối ngày hôm qua gã mới vu khống hai người nhà họ Trương sao?”
“Chắc chắn con nhãi Hồng kia khua môi múa mép bịa đặt chuyện nhà cậu mợ nó và Tiểu Hổ của chúng ta trước mặt tên thầy giáo. Thế nên hôm qua gã thầy giáo kia mới hại nhà họ Trương, hôm nay thì gây khó dễ với Tiểu Hổ nhà chúng ta, cưỡng ép hại con của chúng ta đến phát điên!”
Thật ra rất nhiều thôn dân trong lòng biết chuyện vốn không phải như thế. Trước khi cậu giáo viên kia tới đây, đám trẻ em trong thôn vốn đã có gì đó rất tà đạo. Suốt dọc đường Tiểu Hổ bị lôi đi, ánh mắt của nó vốn đã khác thường, cứ như thể có thâm cừu đại hận với mẹ ruột của nó vậy.
Thôn dân ba chân bốn cẳng xông lên, người đi khuyên người nhà họ Tôn, người thì đỡ con dâu. Thế nhưng người phụ nữ vẫn khóc lóc om sòm lăn lộn dưới đất, thêm dầu thêm mỡ cả đống vào câu chuyện.
Tôn Đại Quý kêu la như sấm, gọi đám chú bác anh em nhà họ Tôn cầm gậy gộc muốn đến trường tiểu học giết chết cô bé Hồng Hồng đâm bị thóc, chọc bị gạo, ngoài ra còn có gã thầy giáo nhát gan tai điếc.
Đám thôn dân không muốn chống đối người nhà họ Tôn, huống hồ bọn họ cũng cảm thấy cô bé Hồng Hồng kia đúng là xui xẻo, có hay không cũng được.
Chỉ có mấy thôn dân đã từng nhìn thấy Trúc Ninh hóa bóng lông ngoác cái mồm rộng hai mét tối hôm đó là biết chuyện không xong, bọn họ vội vàng gọi điện thoại báo cho trưởng thôn.
Trưởng thôn vừa nghe xong lập tức sợ đến mức hồn rời khỏi xác, ông ta nhấc chân chạy thật nhanh đến trường tiểu học thôn Tiểu Dương, định đến trước một bước thừa dịp người nhà họ Tôn nổi giận tanh bành còn chưa tới.
Tìm trong sân một vòng, thấy Tiểu Hồng đang nằm úp sấp trên bàn đá làm bài tập, nhưng Trúc Ninh thì không có ở trong phòng.
“Bé Hồng, thầy Trúc đâu rồi con?”
Mặt trời chói chan, trưởng thôn đổ đầy mồ hôi thở hồng hộc hỏi.
Cô bé nhìn trưởng thôn, gương mặt không một chút biểu cảm, cô bé vươn tay chỉ cửa phòng học đóng chặt: “Thầy Trúc Trúc ở phòng học, tốt nhất bây giờ lão không nên vào.”
“Lửa cháy đến nơi, gì mà không được vào!” Trưởng thôn gào xong mới nhận ra trước mặt là một bé gái 9 tuổi, ông ta hơi trừng mắt nhìn cô bé, “”Lão” cái gì, phải gọi là trưởng thôn, thật không biết lớn nhỏ…”
Nhưng cặp mắt to trắng đen rõ ràng của cô bé khiến trưởng thôn hơi sợ. Ông ta nuốt nửa câu sau, chạy hai bước thành một đến cửa sổ phòng học rồi nhìn vào trong, tò mò không biết Trúc Ninh đang làm gì.
“Thầy Trúc?” Trưởng thôn thăm dò hỏi.

“Chờ một chút.”
Mấy giây sau, tiếng trả lời của Trúc Ninh truyền tới từ phía sau cửa phòng học đóng chặt, nhưng cậu không có ý định mở cửa.
Trưởng thôn lại quay ra sau nghểnh cổ nhìn dưới chân dốc, bảy tám người đàn ông nhà họ Tôn đã gánh xẻng vác cuốc tới nơi. Ông ta gấp đến độ đạp văng cửa phòng học: “Người nhà họ Tôn kéo tới rồi, bọn họ muốn giết thầy, thầy còn không mau…”
Nhưng khi trưởng thôn thấy rõ cảnh tượng trong phòng học, sắc mặt của ông ta vốn đang đỏ bừng liền nhanh chóng mất đi màu máu với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nửa câu sau biến thành tiếng răng va lập cập khó mà ngừng được.
“Đóng cửa lại, trước cứ ở đây chờ một lát.” Trúc Ninh dựa vào bục giảng. Sau khi nói xong thì dời tầm mắt trở lại phòng học phía sau, “Tiếp tục tìm.”
Trưởng thôn đứng trước cửa phải tốn hết toàn bộ sức lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng đóng cửa lại, sau đó thở phì phò ôm ngực bắt đầu thở dốc ngay tại chỗ.
Bên dưới sườn dốc, người nhà họ Tôn người giơ gậy sắt người cầm cuốc, tiếng mắng chửi tức giận vang vọng đến mức cả nửa thôn cũng nghe thấy.
“Gã giáo viên nhát cáy kia, mày ra đây cho tao!”
“Mày là cái thá gì mà dám bắt nạt con cháu nhà họ Tôn, hôm nay tao phải đập nát đầu mày!”
Thôn dân đi theo hóng hớt đứng phía sau không khỏi lắc đầu, xì xào bàn tán.
“Tên thầy giáo này chọc ai không chọc, lại đi chọc cháu đích tôn nhà họ Tôn. Vợ của Tôn Đại Quý sinh liền bốn đứa con gái mới sinh ra được một thằng con trai.”
“Nuôi nó thành đứa không ra gì, rồi bây giờ tìm người trút giận à?”
Người nhà họ Tôn kéo nhau lên sườn núi, đám thôn dân hóng hớt đi theo sau. Người nhà họ Tôn hùng hùng hổ hổ tìm một vòng trong sân nhưng Tiểu Hồng đã không còn ở đó, bọn họ chỉ nhìn thấy cửa phòng học đang đóng.
Xuyên qua rèm cửa sổ phòng học, người nhà họ Tôn nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang ngồi cúi đầu trước bàn học, không biết đang làm gì.
Con dâu nhà họ Tôn không quan tâm đến vết thương trên bụng, bà ta tháo giày vải đập rầm rầm rầm lên cửa sổ thủy tinh: “Con rùa đen rúc đầu nhà mày! Đi ra cho tao!”
Tính tình Tôn Đại Quý càng nóng nảy hơn, gã chờ hai giây không thấy ai đáp lại liền vung tay đập nát cửa sổ. Ngay khi vừa trèo cửa sổ vào, gã lập tức xông tới hung hăng đập một xẻng lên bóng người kia.
Quỷ khổng lồ mặt xanh đang cúi đầu tra Sinh Tử Bộ, chợt đầu bị đập một cái bong.
Một giây kế tiếp, quỷ khổng lồ mặt xanh giơ bàn tay to như quạt bồ đề, xách Tôn Đại Quý như xách con gà, giận tím mặt rống lên: “Mày dám đánh bố mày???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.