Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 168: Phệ hồn (7)




Lúc trước ăn kính đường phèn rất thuận lợi, nhưng lần nuốt trọn bác sĩ này, bóng lông nhỏ cảm thấy có hơi vướng, giống như nuốt giấy bạc bọc sô cô la.
Bóng lông nhỏ nhịn vài giây, cuối cùng vẫn hắt hơi một cú thật mạnh!
Một bộ quần áo màu trắng và một vài cục sắt đập lạch cạch lên vách tường đối diện, quần áo màu trắng là áo blouse của bác sĩ, còn đống sắt đó trông giống như áo giáp thời cổ đại.
Bóng lông nhỏ hơi ngớ ra, cậu nhanh trí biến trở về kích thước quả bưởi, nhấc chân ngắn tiến lên. Cậu cắn áo khoác dài màu trắng một cái nhưng không cắn nổi… Cậu chuyển sang cắn áo giáp, mặc dù có hơi cấn và không có mùi vị gì nhưng vẫn có thể nhai nát ăn được.
Vì vậy, bóng lông nhỏ há miệng đớp áo giáp, sau đó giơ móng vuốt lông đạp một cước lên áo khoác dài màu trắng đầy ghét bỏ: “Chút chít!” Thứ này ăn không được!
Hắc Vô Thường: “…”
Hắc Vô Thường chỉ đành phải nhặt áo khoác dài màu trắng lên, cuốn lại cột nút thật chặt thành một cái “Nút thắt rong biển” thật lớn, sau đó nâng lên trước mặt quả bóng lông buồn buồn không vui: “Thử ăn lại lần nữa xem?”
Bóng lông nhỏ há to mồm, cà uồm nuốt lấy.
Thật ra cho dù là Hắc Vô Thường cũng rất khó hiểu có chuyện gì xảy ra ở nơi này, chuyện linh hồn chia thành các cấp độ vô cùng phức tạp. Tàn hồn và hồn phách tạo thành Mê Vụ ở Vạn Cốt Uyên, sao bây giờ lại biến thành bác sĩ, bệnh nhân, hộ lý, thang máy, đại sảnh thậm chí là cả bệnh viện thành phố Cừ Nam… Chúng đóng vai nhân vật để làm cái gì, tạm thời Hắc Vô Thường vẫn không thể chắc chắn.
Nhưng, để cho chủ thượng ăn nhiều một chút, suy cho cùng không hề sai.
Hắc Vô Thường ôm lấy bóng lông nhỏ cực kỳ vui vẻ sau khi ăn no, không nhanh không chậm đi về phía căn phòng mà mình mới vừa đi ra.
Trong phòng nhỏ, ông già đang nằm trên đất hì hục liếm sàn nhà. Trên thực tế vết máu trên gạch đã bóng loáng đến mức giống như dùng cây lau nhà lau mấy trăm lần.
Nhưng mà ông già mặc quần áo người bệnh rất gầy, gầy đến đến mức giống như giá treo quần áo đang treo một đống vải rách xám trắng. Ngoài vẻ lão luyện lộ ra bên ngoài quần áo người bệnh thì chỉ còn lại bộ da nhăn nheo bọc xương y như cái móng gà. Hai má và hốc mắt lõm sâu gần giống như đầu lâu.
Hóa ra, lúc đầu bóng lông nhỏ còn tưởng rằng ông già mặc quần áo người bệnh này biến ngoại hình của mình thành bệnh nhân thời kỳ cuối, là vì muốn trông ra dáng một bệnh nhân hơn.
Bây giờ nhìn lại, ông già này vốn đã gầy đến đáng sợ, không giống hình người… Nếu như lúc này có thể nhảy ra khỏi Mê Vụ, nhìn vào nơi này từ bên ngoài, tàn hồn của ông già kia chắc chỉ còn sót lại một lớp da, sẽ bị hút khô quắc bất cứ lúc nào.
Không phải ông ta đã ở bệnh viện từ rất lâu sao, trải qua thời gian dụ bắt người mới, cắn nuốt hồn phách lâu như vậy, nhưng sao càng lúc càng gầy thế?
Hắc Vô Thường đẩy cửa đi vào, ông già nằm dưới đất giật mình ngóc đầu lên như thỏ. Khi thấy người đến là người trẻ tuổi ôm bóng lông nhỏ, vẻ kinh hoàng trên mặt lại biến thành cười khẩy trào phúng trong nháy mắt.
“Không bị tên bác sĩ kia bắt, số của cậu cũng may đấy nhể!” Ông già kéo quần áo người bệnh trên người, cứ như thể lớp vải xám trắng trên người đại diện cho quyền uy tối cao, hất mặt lên trời nói: “Cậu cũng nhìn thấy, tôi là bệnh nhân thứ thiệt trong bệnh viện này, không phải giả bộ mặc quần áo. Bệnh nhân hợp tác với các bác sĩ là chuyện đương nhiên.”
Hắc Vô Thường không nói lời nào, nâng bóng lông nhỏ đến trước mặt ông già mặc quần áo người bệnh…
Một giây kế tiếp, ông già mặc quần áo người bệnh biến mất.
Giây tiếp theo, bóng lông nhỏ ho khụ khụ kinh thiên động địa. Nửa phút sau, ông già mặc quần áo người bệnh bị cú ho đẩy ra. Hình như ông lão nhỏ con gầy như con nhện bị “tiêu hóa” một chút.
Bóng lông nhỏ buồn buồn không vui há miệng ra lần nữa.
Ông già mặc quần áo người bệnh sợ tới mức một hồn chia làm ba, điên cuồng chạy trốn chỉ còn tàn ảnh, ngay sau đó bị vách tường hấp thu một hồn, một hồn khác thì bị cửa sổ kẹp lại.
Nếu không nhờ bóng lông nhỏ nhanh mắt nhanh miệng, ngáp một cái hút một hồn còn sống kia vào bụng, e rằng tàn hồn cuối cùng của ông già này đã bị giá gỗ đen ngòm nuốt trọn.
Bóng lông nhỏ oai phong lẫm liệt phun ra một hồn cuối cùng, từ trên cao nhìn xuống ông già đứng ở mép tan rã như túi nilon: “Chút chít, chít chít chít!” Nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bệnh viện thành phố Cừ Nam?
Trong bệnh viện này, cấp độ giao tiếp vốn ở mức linh hồn, không có ngôn ngữ và âm điệu. Thế nên ở đây vẫn có thể nghe hiểu tiếng chít chít của bóng lông nhỏ.
Có khả năng xuất hiện trong Mê Vụ, tất cả đều là tàn hồn tàn phách sống trăm ngàn năm. Ông già mặc quần áo người bệnh vừa mới mất hai hồn, một hồn còn dư lại thần chí không rõ. Toàn bộ tâm trí bị nỗi kinh hoàng chiếm hơn phân nửa, ông ta run lẩy bẩy không ngừng lặp lại: “Tha mạng… Tha, tha mạng… Tha…”
Hắc Vô Thường trầm giọng ngắt lời: “Trả lời câu hỏi.”
Tàn hồn ông già sợ tới tan mất mấy sợi, một chút mảnh vụn hồn phách bay vào vách tường. Hai mắt ông ta càng trở nên vô thần, chỉ có sợ hãi chiếm cứ, ngơ ngác nói: “Nơi này vốn là một cung, cung điện rất lớn… là một cung điện rất lớn… Tôi là một lão bộc… Sau khi nơi này biến thành bệnh viện… tôi liền trở thành bệnh nhân… bệnh nhân…”
Dường như bóng lông nhỏ biết được gì đó, cậu lập tức nhảy cỡn lên: “Chít chít chít!” Nơi này biến thành bệnh viện từ lúc nào!
Tàn hồn ông già tan mất một nửa hơi sững sốt, dường như không hiểu khái niệm thời gian mà chỉ tiếp tục ngơ ngác lẩm bẩm: “Trước kia đồ trong bệnh viện… không ăn được… Mới vừa… đổi viện trưởng… đổi bác sĩ… là ăn được…”
Bóng lông nhỏ nhanh chóng đoán được hàm nghĩa trong lời nói. Ở trong Mê Vụ, những tàn hồn lợi hại có thể phá vỡ linh hồn, đồng hóa thành đồ trong tiềm thức của mình. Trước kia rất có thể cung điện là sát trận do đám tàn hồn viễn cổ bày ra, vây khốn những hồn phách trong đó, từ từ cắn nuốt hầu như không còn.
Còn hai mươi năm trước, sau khi Bạch Vô Thường trọng thương thì bị hút vào Mê Vụ ở Vạn Cốt Uyên giống như rất nhiều tàn hồn trong thế gian. Cung điện của tàn hồn viễn cổ cũng bị cưỡng ép thay đổi thành bệnh viện thành phố Cừ Nam vào lúc đó.
Thân thể của Bạch Vô Thường nằm ở phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện thành phố Cừ Nam suốt bao năm, tiềm thức tự nhiên sẽ đồng hóa vật xung quanh thành kiểu dáng bệnh viện. Nơi này hoàn toàn là sân nhà của Bạch Vô Thường, không cho phép bất cứ tàn hồn nào quấy phá.
Nhưng…
Bóng lông nhỏ vội vàng hỏi: “Chít chít chít?” Bệnh viện thành phố Cừ Nam đổi bác sĩ và viện trưởng lúc nào? Tại sao phải đổi?
Nhưng tàn hồn lão già đã nhạt đến mức chỉ còn lại một lớp sương mù, chỉ đứng ngốc tại chỗ, không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Hắc Vô Thường ôm lấy bóng lông nhỏ nôn nóng: “Ông già này tồn tại trong Mê Vụ đã trăm ngàn năm, những gì ông ta nói chưa chắc đã xảy ra từ mấy tiếng hoặc mấy ngày trước, nhưng chắc chắn có một thế lực nào đó vô cùng cường đại xen vào, nắm cả bệnh viện trong tay. Bây giờ việc chúng ta có thể làm là tìm được Bạch Vô Thường, hoặc là… Ăn phe thế lực kia.”
Nhắc tới ăn, bóng lông nhỏ không còn nôn nóng. Cậu há miệng ngáp một cái, hút tàn hồn ông già bỏ chạy, sau đó gặm gặm bên trái cắn cắn bên phải, muốn tìm xem trong phòng có vật gì ăn được.
Ngay lúc bóng lông nhỏ leo lên trước cửa sổ thủy tinh muốn cắn cắn. Đột nhiên cậu nhìn thấy có mấy chục người đen nghìn nghịt tụ tập trên nóc căn nhà nhỏ kế bên tòa nhà chính.
Mà người bị trói trên khung sắt ở phía trước, chính là cô bé Hồng Hồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.