Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 170: Phệ hồn (9)




Bóng lông mập đưa lưng về phía tòa nhà khám bệnh ngoại trú phía Tây nên không nhìn thấy tòa nhà cong một cách quỷ dị. Cậu đang ngoẹo đầu cực kỳ vô tội nhìn một đám tàn hồn, thấy mọi người cùng soàn soạt nhìn sau lưng mình bằng ánh mắt đầy sợ hãi, bóng lông mập mới không hiểu gì xoay người nhìn ra sau.
Sau đó sợ đến kêu chút chít nhảy dựng, lông măng xù lên nhìn cửa sổ phản quang của tòa nhà phía Tây gần trong gang tấc!
Ngay lúc bóng lông mập cho là tòa nhà bệnh nhân ngoại trú với cặp kính cửa sổ như mắt rắn khom lưng dí sát vào cậu, sắp sửa nhân cách hóa nứt ra một cái động ngay chính giữa, hóa thành một cái miệng to nuốt trọn lấy cậu…
Cửa sổ phản quang màu xanh đen từ từ mở ra, để lộ căn phòng bên trong có vẻ giống một phòng họp media*. Dường như có mấy chục người mặc áo blouse trắng đang họp ở đó.
*Dạng phòng họp có máy chiếu và trang bị đầy đủ các thiết bị hiện đại.
Nhưng bây giờ, ánh mắt của bọn họ không tập trung trên màn hình chiếu, mà đồng loạt nhìn lom lom bóng lông mập béo ị trên sân thượng. Trông chúng như một đám thực khách đang xoi mói, ánh mắt đầy thích thú nhìn đĩa thịt cừu non nướng nguyên con tỏa mùi thơm phức.
Một giây kế tiếp, mấy chục tên bác sĩ mặc áo blouse trắng đồng loạt đứng lên, nối đuôi nhau bước qua cửa sổ phản quang màn xanh đậm, đi xuống sân thượng.
Còn đám tàn hồn da bọc xương trên sân thượng, ngay khi vừa nhìn thấy tòa nhà phía Tây cong xuống đã sợ đến mức suýt chút nữa hồn phi phách tán. Sau đó mỗi khi có một bác sĩ bước ra, mặt của bọn họ liền nhợt nhạt hơn một phần.
Đám tàn hồn này đã xem sự tồn tại của bác sĩ là thứ khủng khiếp nhất thế giới. Bọn họ thà núp cả ngày trong khu nhà làm việc, chịu đựng cơn đói từ từ hóa thành thây khô, chứ không dám đi đến những nơi khác tìm thức ăn. Chính là vì bọn họ sợ đụng mặt đám bệnh nhân, y tá, thậm chí là bác sĩ.
Đến khi toàn bộ mấy chục tên bác sĩ đều bay qua cửa sổ phản quang màu xanh đen, đứng ở trên sân thượng. Đám tàn hồn trên sân thượng đã sợ đến mức đứng không vững!
Không phải bọn họ không muốn chạy, mà là thang sắt thoát hiểm trên sân thượng lại được đặt đúng lúc ở bờ tường phía Tây của tòa nhà hành chính. Cho dù đám tàn hồn này có tám cái lá gan, bọn họ cũng không dám băng qua đám sống bằng nghề thuốc.
Đám bác sĩ người sau đẩy người trước, áo khoác dài màu trắng mặc lên người không hề vừa vặn một xíu nào, cứ như thể đống vải màu trắng đó đang gắng gượng che phủ cơ thể sưng phù.
Thậm chí có thể nhìn thấy đường nét áo quần cổ đại hoặc là hình dáng áo giáp bằng sắt xuyên qua áo khoác dài màu trắng đơn bạc cố gắng chống đở.
Nếu không nhờ hành động bất ngờ trong hành lang, chờ bác sĩ tự chui đầu vào lưới đi vào trong miệng. Bóng lông nhỏ chắc chắn không ăn được tên kia.
Mà bóng lông mập bây giờ cực kỳ thu hút sự chú ý, giống như một cái bánh kem lớn béo ục ịch, ngây ngô không tìm được nơi ẩn nấp trên sân thượng.
Bóng lông mập sợ hãi co thành một cục nhưng nhìn cậu vẫn còn béo không khác gì ban đầu. kêu một tiếng rất nhỏ trông cực kỳ đáng thương: “Chút chít?”
Nhưng mà, cho dù là bác sĩ hay đám tàn hồn trên sân thượng đều không có phản ứng gì đối với tiếng kêu nhỏ xíu đáng yêu này.
Chỉ có Tiểu Hồng bị “trói” trên khung sắt nhìn thấy đám tàn hồn chen chúc nhau thành một đống ở đằng xa. Sau khi thấy đám đó không có ý định đến gần thì cô bé để hai tay xuống, im lặng đi tới sau lưng bóng lông mập, nói bằng chất giọng như muỗi kêu: “Thầy Trúc Trúc, em có được ăn mấy chú dì gầy teo đằng kia không?”
Bóng lông mập yếu ớt trả lời, giọng còn nhỏ hơn tiếng nói chuyện: “Chút chít…” Tất nhiên là được, nhưng đó là khi lát nữa chúng ta và đám chú dì gầy teo kia không bị ăn sạch…
Các bác sĩ tụ chung một chỗ, thảo luận cái gì đó bằng thứ ngôn ngữ tối nghĩa thời viễn cổ. Sau đó có vẻ như đã đạt thành nhất trí, đồng loạt đi về phía đám tàn hồn run cầm cập ở phía Đông sân thượng.
Mặc dù bóng lông mập nghe không hiểu một chữ nhưng từng từ hợp lại với nhau, cậu vẫn có thể hiểu được ý trong đó bằng một cách kỳ tích: Đây là thứ tốt ngàn năm khó gặp, ăn vội quá thì thật đáng tiếc. Trước cứ ăn món khai vị đằng kia, sau đó chia cái cục lông này ra, mỗi người một miếng.
Bóng lông mập càng sợ hơn.
Mới vừa rồi lúc cậu kích động nhảy lầu, Hắc Vô Thường đã hóa thành người giấy nhỏ với tốc độ ánh sáng, dán vào lưng quả bóng mập cùng nhau rớt xuống.
Bóng lông mập thò móng vuốt đụng nhẹ một cái lên người giấy nhỏ bất phàm cùng đứng trên sân thượng với mình, yếu ớt cầu cứu: “Chút chít…”
Mà lúc này, không biết người giấy nhỏ Vô Thường đang ngẩng đầu nhìn cái gì, vẫn luôn cực kỳ tập trung nhìn chằm chằm cửa kính tầng chóp của tòa nhà khám bệnh ngoại trú đang nghiêng như Tháp Nghiêng Pisa. Cho tới khi bóng lông mập chọt một vuốt, suýt chút nữa đụng hắn ngã nhào.
Bóng lông mập nghi ngờ ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của người giấy nhỏ Vô Thường. Cậu nhìn thấy, dường như có một chiếc giường bệnh cắm đầy ống và máy móc phía sau tấm kính xanh trên tầng chóp của tòa nhà khám bệnh ngoại trú. Nếu bóng lông nhỏ không nhờ năng lực nhận biết hết sức bén nhạy trời sinh, cậu chắc chắn không thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau tấm kính. Đó là một mặt kính màu xanh đen, những người khác cho dù dí sát mặt vào cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của mình.
Nhưng tầng chóp của bệnh viện có giường bệnh, không phải rất bình thường sao?
Hắc Vô Thường đang nhìn cái gì?
Mà lúc này, người giấy nhỏ Vô Thường thừa dịp các bác sĩ bao vây đám tàn hồn, không chú ý đến bóng lông mập. Hắn đã lặng lẽ bay tới bên cạnh cậu, làm động tác tay ý bảo “Đừng sợ, ta sẽ trở lại ngay”, sau đó ngụy trang mình thành một mảnh giấy vụn, bay đến chỗ cửa sổ thủy tinh của tòa nhà khám bệnh ngoại trú đang dí sát mặt đất.
Bóng lông nhỏ hoảng sợ cực độ, móng vuốt lông ôm lấy cơ thể mập mạp, co lại thành một cục thật to trên nóc nhà. Nếu không vì Hồng Hồng nhỏ hơn rất nhiều so với bóng lông mập to hơn hai mét, rất có thể bóng lông mập sẽ trốn sau lưng cô bé.
Còn trên sân thượng, người sợ không chỉ có bóng lông mập, mà còn có đám tàn hồn ở phía Đông bị bác sĩ ép đến góc chết, ai nấy cũng sợ đến điên rồi.
Đám tàn hồn có thủ đoạn có năng lực, có thể lấy được mấy bộ quần áo hoa văn sọc hoặc là thuần trắng, bắt đầu liều mạng dùng quần áo trên người ngụy trang thành quần áo người bệnh hoặc áo khoác dài màu trắng, cố gắng càng giống càng tốt.
“Tôi cũng là bác sĩ.” Tàn hồn trộm quần áo đầu bếp trong nhà bếp bệnh viện hoang mang rối loạn biện bạch, không ngừng nắm kéo cổ áo màu trắng, “Nhìn đi, tôi là bác sĩ thật mà!”
Tàn hồn mặc đồ trắng tay ngắn cố sức kéo vạt áo dài, định kéo ống tay ngắn đến chiều dài của áo khoác dài màu trắng…
Có tàn hồn mặc quần áo ngủ sọc ngang gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vô luận lôi kéo như thế nào cũng không thể khiến hoa văn trên quần áo thành sọc dọc, biến thành hoa văn quần áo bệnh nhân. Nó càng lúc càng gấp, càng lúc càng tuyệt vọng, cuối cùng xoay người trực tiếp nhảy lầu chạy thoát thân.
Đám tàn hồn trên sân thượng nhìn tên kia gào thét a a a rơi xuống, sau đó be bét giống như cà chua đập lên nhựa đường, máu tươi thấm vào đường nhựa sần sùi, chẳng mấy chốc đã bị hút gần như không còn.
“A a a a —— ——”
“Đừng đẩy, ai rớt xuống cũng không sống nổi!”
“Tôi thật sự là bác sĩ, tôi tôi… mày đừng hòng cướp quần áo của tao!”.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
“Đó là quần áo của tao, mày mới là người cướp!”
Hiện trường loạn cào cào, vào giờ phút này, quần áo màu trắng hay quần áo hoa văn sọc đều thành bảo vật vô giá trên sân thượng.
Còn số ít tàn hồn mặc quần áo cổ đại quả thực không dính một tí gì tới bệnh nhân hay bác sĩ. Bọn họ dốc toàn lực muốn lấy số đông chiếm ưu thế, thế là bọn họ đồng loạt xông lên chạy xuyên qua đám bác sĩ, tới cầu thang sắt phía Tây định xuống lầu chạy trốn. Nhưng ngay lập tức bị đám bác sĩ mặc áo blouse trắng tóm gọn, mỗi người chia nhau một cái chân một cánh tay nuốt vào bụng.
Còn đáng sợ hơn là, có hai ba tên tàn hồn chạy nhanh nhất, cách vài giây trước khi bị ăn hết toàn thân, vọt tới trước mặt bóng lông nhỏ, thành công kéo hơn phân nửa đám bác sĩ đi qua!
Đám tàn hồn mặc áo sọc dọc và quần áo trắng “tôn quý” nhìn cảnh tượng trước mắt, một tên trong số đó nhất thời kích động.
“Đám không mặc đồ đằng kia mới là lũ hạ đẳng, ăn bọn chúng đi!”
“Đúng đúng, chúng tôi cũng là bác sĩ, đám người kia mới là hạ đẳng.”
“Không mặc quần áo đều là người hạ đẳng…”
Nhìn thấy tàn hồn không mặc áo sọc dọc và trắng sắp bị ăn ngấu nghiến sạch sẽ. Trước cái nhìn soi mói của đám tàn hồn và bác sĩ, bóng lông mập ngay cả một bộ quần áo cũng không có đang cực kỳ sợ.
Tôi cũng phải mặc áo khoác dài màu trắng, mặc áo khoác dài màu trắng mới an toàn!
Vì vậy…
Bóng lông mập: Hức~
Một cái áo khoác trắng và mảnh áo giáp rơi trên mặt đất.
Sân thượng ồn ào yên tĩnh trong phút chốc. Trước hàng trăm cặp mắt kinh hoàng nhìn chòng chọc, móng vuốt lông của bóng lông mập len lén nhặt áo giáp lên, nhai ăn rốp rốp rốp rốp. Sau đó cậu cầm áo khoác dài màu trắng sạch sẽ như mới không bị hấp thu, định khoác lên cơ thể tròn quay của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.