Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 172: Phệ hồn (11)




Bóng lông nhỏ vừa nghe Bạch Vô Thường đã được nối ống thở, cậu vội vàng từ trạng thái bồ công anh lơ lửng trên trời biến thành dáng vẻ thiếu niên, chậm rãi rơi xuống.
“Bạch Vô Thường anh ta… Không sao thật chứ?” Trúc Ninh chần chờ hỏi, cùng lúc đó…
Bành —— ——
Bành —— ——
Bành —— ——
Tòa nhà bệnh nhân ngoại trú tức giận gõ tòa nhà hành chính vô cùng đều nhịp như gõ trống, tiếng gõ chấn động cả vùng làm nhạc đệm cho giọng nói của Trúc Ninh.
Hắc Vô Thường nhìn hiện trường đập ruồi bụi đất tung bay trước mắt, trong ánh mắt của hắn cũng mang một chút lời khó nói hết. Mấy giây sau mới giải thích: “Hai mươi năm trước hồn phách và thân thể của Bạch Vô Thường trọng thương cùng lúc. Sau khi bay vào Mê Vụ Vạn Cốt Uyên, thật ra cậu ta không hề chiếm ưu thế khi đối đầu với đám tàn hồn trăm ngàn năm tuổi.”
“Nếu lúc ấy Bạch Vô Thường xuất hiện trong dạng người, rất có thể sẽ bị đám tàn hồn viễn cổ huyễn hóa ra cung điện chém giết. Cho nên cậu ta chỉ bồi dưỡng một hồn phân hóa từ ba hồn, phần lớn còn lại thì lặng lẽ hóa thành một căn phòng bệnh.”
Trúc Ninh: “Phòng bệnh?”
Hắc Vô Thường gật đầu: “Thân thể của Bạch Vô Thường là người thực vật, không thể rời khỏi giường bệnh nên cần truyền oxi. Lúc mới vào Mê Vụ, không ai đề phòng cậu ta. Thế là, khi đám tàn hồn kia vào phòng định ăn thịt Bạch Vô Thường, không ngờ phòng bệnh của cậu ta mới là đòn sát thủ. Cứ như vậy suốt hai mươi năm, cậu ta vừa ăn vừa mở rộng phòng bệnh, dần dần từng bước xâm chiếm cả cung điện, biến tòa quỷ cung thành bệnh viện thành phố Cừ Nam. Còn tòa nhà khám bệnh ngoại trú chính là sản phẩm từ sự phát triển của căn phòng bệnh kia.”
Trúc Ninh bội phục sát đất, trong đầu nghĩ vị thuộc hạ nhà mình thật đúng là thân tàn chí kiên*, chỉ tiếc bị người ta rút ống dưỡng khí.
*Người khuyết tật nhưng ý chí kiên cường
Hắc Vô Thường nhớ tới cảnh tượng lúc nãy trên lầu. Thấy Bạch Vô Thường không hít dưỡng khí suốt hai tuần lễ, oxi trong máu 40, nhịp tim 220. Hắn không khỏi gật đầu: “Chỉ tiếc thần hồn chia ra hóa thành hai, vốn dốc toàn lực đi nước cờ hiểm. Ba hồn bảy phách, huyền diệu khó giải thích, cho dù hóa thành vật phẩm cũng phải có mối liên hệ thực thể.”
Trúc Ninh phản ứng rất nhanh: “Là ống dưỡng khí?”
Hắc Vô Thường gật đầu: “Đúng, tàn hồn Quỷ Đế xông vào, rút ống dưỡng khí của cậu ta. Thần hồn hai bên lập tức bị cắt rời, cậu ta thì thành người bệnh nặng không có cách nào đứng dậy nói chuyện. Nếu chúng ta không tới hỗ trợ, đến lúc nhịp tim của Bạch Vô Thường dừng lại, cậu ta sẽ hồn phi phách tán.”
Nỗi sợ dâng lên trong lòng Trúc Ninh, cậu nhìn tòa nhà bệnh nhân ngoại trú đập khu nhà hành chính bành bành bành điên cuồng, cuối cùng cũng hơi yên tâm, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu: “Nếu Phong Đô Đại Đế giết thuộc hạ của mình là vì muốn nắm Mê Vụ trong tay, vậy ông ta cần gì phải dẫn chúng ta đi vào? Chờ Bạch Vô Thường bỏ mình, Quỷ Đế Vương Chân Nhân hoàn toàn nắm giữ được mọi thứ, sau đó gạt chúng ta đi vào rồi tiêu diệt luôn một thể, há chẳng phải tốt hơn sao?”
Hắc Vô Thường trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới gật đầu: “E rằng chuyện không đơn giản như vậy, Phong Đô Đại Đế cũng không muốn đơn độc đối đầu Thiên Đình, chí ít là bây giờ không muốn.”
Lúc này, toà nhà nhỏ hai tầng đã bị đập cho nát bấy, giống như bánh bích quy socola bị bánh xe hơi nghiền qua, khảm một bãi lớn thật sâu trong đất.
Thật ra, Bạch Vô Thường bị rút ống thở nhiều ngày, chỉ có thể hít vài hơi khí oxi không hề chiếm ưu thế áp đảo. Nhưng ai bảo Quỷ Đế Vương Chân Nhân đứng cao như thế, còn cao hơn cột thu lôi để rồi bị ăn đập…
Rốt cuộc tòa nhà bệnh nhân ngoại trú cũng hả giận, nó từ từ đứng nghiêm, sau đó kính cẩn khom người bái thật sâu với Trúc Ninh.
Chuyện về sau dễ thở hơn một chút, người giấy Hắc Vô Thường bay tới nơi phế tích, vô cùng tận tụy lựa chọn Quỷ Đế và từng khối tàn hồn bác sĩ rồi đặt trong giấy xuyến chỉ, gói kỹ lại.
Sau đó, Trúc Ninh và Hắc Vô Thường cùng đến tầng chóp của khu ngoại trú, đi thăm thuộc hạ xa cách đã lâu, Bạch Vô Thường.
Bỏ qua một đống thứ xung quanh giường bệnh như màn hình điện tâm đồ hỗn loạn, bình đứng trữ khí oxi, giá truyền nước biển… Có thể thấy một người đàn ông gương mặt tuấn tú tái nhợt đang nhắm mắt nằm ở trên giường bệnh, dường như không thể nói chuyện hay đứng dậy.
Trúc Ninh nắm tay bị ghim kim truyền nước biển của Bạch Vô Thường, bày tỏ thương cảm chân thành đối với bệnh tình của y. Sau đó cậu nhìn thấy sóng P, sóng QRS và sóng T trên màn hình điện tâm đồ vốn bằng phẳng, đột nhiên di chuyển rối loạn thành đủ loại đường thẳng dài ngắn. Cuối cùng hợp thành một hàng người que mini khom người hành lễ chậm rãi chạy dọc qua màn hình.
Cùng lúc đó, đèn điện trong phòng bệnh bắt đầu nhấp nháy điên cuồng, bình dưỡng khí oxi phun khí, túi truyền nước biển phun dịch, ngay cả màn hình điện tâm đồ cũng vang lên tích tích tích vui sướng báo động. Tập thể chúc mừng chủ thượng đến!
Trúc Ninh: “…”
Sự nhiệt tình và tôn kính của Bạch Vô Thường khiến Trúc Ninh đón nhận từ tận đáy lòng, nhưng cậu hơi sợ nếu phòng bệnh tiếp tục chúc mừng, thuộc hạ bị bệnh hai mươi năm này sẽ đột tử.
Trúc Ninh vội vàng buông bàn tay thon gầy không có tí màu máu của Bạch Vô Thường, hơi khó xử đứng lên, “Vậy… Tình hình hiện tại của Tiểu Bạch, có cần chữa trị thêm không?”
Hắc Vô Thường suy tư chốc lát, sau đó đưa tay dò xét tháo túi truyền nước biển xuống, thả một cục đường vuông Quỷ Đế vào trong rồi lắc lên ọc ọc.
Trúc Ninh không yên tâm lắm: “Ừm… Hay là đừng…”
Cục đường Quỷ Đế hòa tan một chút, thuốc nước trong túi truyền nước biển từ trong suốt đổi thành màu nâu giống như màu da, sau đó Hắc Vô Thường treo cái túi kia trở lại trên giá truyền nước biển.
Trúc Ninh nín thở nhìn chất dịch màu nâu vẩn đục chảy dọc ống mềm trong suốt, truyền vào mu bàn tay không có màu máu của Bạch Vô Thường. Mấy giây sau, nhịp tim trên màn hình điện tâm đồ vẫn luôn duy trì ở mức 120+ mỗi phút bắt đầu từ từ hạ xuống.
Trúc Ninh căng thẳng nhìn một hồi, số ghi trên màn hình điện tâm đồ đã hạ xuống 110. Cậu xoay người nhìn Hắc Vô Thường, thì thầm với âm lượng cực nhỏ: “Này là sắp khỏe hay sắp chết?”
Hắc Vô Thường cũng hạ thấp giọng: “Tim của cậu ta đập quá nhanh trong thời gian dài, rất có thể tình trạng của tim không tốt. Bơm lượng máu ít, nhịp tim hạ xuống, ngược lại lại là chuyện tốt.”
Trúc Ninh vừa định xả hơi.
Hắc Vô Thường không dám chắc bổ sung: “Chỉ cần không chạm đáy.”
Sau đó Hắc Vô Thường lại bỏ từng “cục” bác sĩ vào túi truyền nước biển, bổ sung chất lỏng hỗn hợp cho Bạch Vô Thường. Còn Trúc Ninh cũng tay chân lanh lẹ hòa lẫn đèn cầy tàn hồn với cục đường bác sĩ, khuấy đều một bát lớn “cháo tình thương từ tận đáy lòng” cho Bạch Vô Thường, rồi cho Bạch Vô Thường ăn qua đường mũi đến tận nửa bát.
Vì vậy, Bạch Vô Thường bệnh hai mươi năm dưới sự chăm sóc và điều trị của đồng nghiệp và chủ tử ngày xưa, sắc mặt của y thoáng chuyển biến tốt, một chút hồng nhạt nổi lên trên mặt, cũng không biết là bệnh nặng dần khỏi hay là hồi quang phản chiếu…
Trúc Ninh và Hắc Vô Thường không dám chữa trị nữa.
Trên thực tế, tu bổ tàn hồn hoàn toàn vốn là chuyện không thể nào, cho dù là ổn định hồn phách sắp tan rã cũng cần một lượng lớn linh hồn.
Tàn hồn bình thường không có dạ dày như Thao Thiết con, không nuốt ăn liên tục mười năm trăm năm, càng không thể tiêu hóa nhiều hồn phách như vậy. Huống chi Bạch Vô Thường bệnh lâu người yếu. Vì vậy Hắc Vô Thường và Trúc Ninh luyện chế mấy chục túi dịch truyền hiệu Quỷ Đế và mấy bát cháo bác sĩ thật lớn, đặt ở trong phòng bệnh.
Đám bác sĩ này vốn là những tàn hồn quỷ tướng thời viễn cổ do Quỷ Đế Vương Chân Nhân gọi tới từ trong Mê Vụ ở Vạn Cốt Uyên, chúng giàu dinh dưỡng hơn so với tàn hồn bình thường.
Đến khi Trúc Ninh đi xuống lầu, đứng trong sân tập của bệnh viện thành phố Cừ Nam. Một đống tàn hồn té lầu mặc áo choàng trắng bác sĩ, đồng phục y tá và quần áo sọc dọc bệnh nhân nằm rải rác khắp nơi. Sau đó là kính, mảng tường, cốt thép… Phàm là đồ vật phản bội soán vị ở nơi này đều bị ném xuống hết.
Năm phút sau, bệnh viện thành phố Cừ Nam đã biến thành hiện trường thi công cực lớn, tất cả những thứ bị ném ra đều ăn được!
Còn các bác sĩ y tá còn lại trung lập bảo vệ tánh mạng trong thời gian Quỷ Đế Vương Chân Nhân bành trướng thế lực thì tránh được một kiếp. Bọn họ nơm nớp lo sợ nối đuôi đi ra khỏi tòa cao ốc, làm theo mệnh lệnh của viện trưởng Bạch, hai tay nâng mấy khối thức ăn lên, đứng xếp hàng lần lượt đút đồ ăn cho bóng lông mập đang gặm khung bóng rổ.
Nửa tiếng sau, bóng lông mập vô cùng hạnh phúc cà uồm nuốt chiếc xe cứu thương phản bội, sau đó đột nhiên cảm giác cơ thể tròn vo của mình từ từ rời khỏi mặt đất, cứ như thể bị một luồng sức mạnh nào đó kéo bay lên.
Bóng lông mập sợ hết hồn, vội vàng vươn móng vuốt lông bắt lấy người giấy Vô Thường: “Chút chít!!!”
Nhưng một giây kế tiếp, bóng lông mập liền nhìn thấy cảnh vật bốn phía chợt biến ảo, một trận trời đất quay cuồng qua đi, bệnh viện thành phố Cừ Nam đã biến mất không còn thấy đâu.
Bốn phía là dãy núi mênh mông tối tăm quen thuộc. Cách khe nứt Mê Vụ hỗn loạn chừng vài mét, Hắc Vô Thường bản thể đang đứng trên tảng đá chờ đợi.
Bóng lông mập: Tôi bị Mê Vụ đá ra hở? Hắc Vô Thường bản thể không còn đợi ở Địa phủ để tránh hiềm nghi nữa sao, tại sao lại…
Mà lúc này, Hắc Vô Thường đã sải bước đi tới, ôm lấy bóng lông nhỏ đã trở lại kích thước quả bưởi. Hắn nói nhỏ một câu bên tai cậu rồi biến mất trong không khí.
“Bách quỷ dạ hành, bắt đầu.”
Bóng lông nhỏ còn chưa kịp tiêu hóa những lời này đã bị cảnh tượng bốn phía làm cho giật mình. Cậu biến trở về dáng vẻ thiếu niên, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ.
Bây giờ là 7 giờ rưỡi tối, hẳn là thời điểm thành phố náo nhiệt mới vừa lên đèn mới đúng. Nhưng xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trên đường phố không có một người. Trúc Ninh xác nhận mãi mới nhận ra nơi này là trung tâm thương nghiệp của thành phố C ở nhân gian.
Trong giọng nói của Hắc Vô Thường thoáng có chút lửa giận: “Phong Đô Quỷ Đế cũng giỏi tính toán thật, lượn một vòng lớn như vậy. Chỉ vì tốc độ thời gian trôi qua trong Mê Vụ khác với nhân gian…”
Trúc Ninh vội hỏi: “Bách quỷ dạ hành bắt đầu mấy ngày rồi?”
Hắc Vô Thường dừng vài giây, từ từ nói: “Một tháng.”
Trúc Ninh đợi ở dương gian mấy giây, rốt cuộc điện thoại di động cũng bắt được tín hiệu 4G, tiếng thông báo bắt đầu điên cuồng kêu vang đinh đinh đinh đinh.
405 cuộc gọi nhỡ!
2240 tin nhắn chưa đọc!
Sau đó chiếc điện thoại di động cũ kỹ bị thông báo cuộc gọi và WeChat nhảy ra tập thể làm cho đứng máy. Nội dung của năm tin nhắn đầu trên cột thông báo đều là của Trúc Vũ Hiên, tin nào cũng chỉ có hai chữ:
[Cứu mạng!]
[Cứu mạng!]
[Cứu mạng!]

Hắc Vô Thường giơ tay chỉ rạp chiếu phim ở hướng đối diện đường quốc lộ, trầm giọng nói: “Trúc Vũ Hiên và mấy người bạn học tới nơi này xem phim cách một ngày trước khi bách quỷ dạ hành bắt đầu. Bây giờ vẫn chưa đi ra.”
Trong lòng Trúc Ninh hơi run nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ. Cậu chạy chậm về phía rạp chiếu phim, cầm hai tấm vé ưu đãi từ quầy phiếu giảm giá trước cửa: “Chúng ta đi vào tìm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.