Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 177: Rạp chiếu phim kinh dị (5)




Tiếng động to lớn vang lên giữa phòng học giải phẫu yên tĩnh chẳng khác nào sấm sét giáng xuống ruộng khô. Chu Tinh Mỹ quay lưng về phía bệ giải phẫu sợ hãi thét lên, vội vàng xoay người lại.
Một giây kế tiếp, Chu Tinh Mỹ đối diện với một quả bóng lông nhỏ xíu vô cùng đáng yêu đang ngồi trên bệ giải phẫu…
Chu Tinh Mỹ đang kinh hoàng thét chói tai hơi khựng lại.
Bóng lông giơ móng vuốt nhỏ, thân thiện quơ quơ: “Chút chít ~”
Chỉ trong một cái chớp mắt, biểu cảm của Chu Tinh Mỹ biến thành mờ mịt nghi hoặc, một đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn cục bông nhỏ trắng như tuyết trước mắt, tất cả kinh hoàng chuyển thành khó hiểu.
Sau đó, dường như Chu Tinh Mỹ nhớ mình còn phải đi theo kịch bản. Dựa theo nguyên tác cô vốn phải chuẩn bị há miệng kêu khóc hô to, nhưng khi nhìn cục bông đáng yêu trước mắt, cô ta há miệng mấy lần vẫn không gào khóc được.
Bóng lông nhỏ vung móng lần nữa: “Chút chít ~” Đi nhanh đi.
Chu Tinh Mỹ: “A…”
Chu Tinh Mỹ xoay người rời đi. Lúc đi ra ngoài được mấy bước cô ta mới nhận ra điểm bất ổn, thế là bắt đầu hùa theo hình tượng nữ chính khóc ồ lên. Cặp chân dài run rẩy giữ hành động mỗi một bước cũng đạp không xong nhưng không tới mức khó khăn té ngã. Cuối cùng cô ta lảo đảo chạy ra khỏi phòng học giải phẫu.
Ngay khoảnh khắc khi Chu Tinh Mỹ biến mất ở phía sau cửa phòng học, bóng lông nhỏ lại bắt đầu sợ. Mới vừa rồi, do trước mặt cậu là nữ chính còn sợ hãi hơn cậu gấp mấy lần nên cậu tạm thời không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ ở phòng học giải phẫu chỉ còn lại một mình bóng lông nhỏ. Cậu cảm thấy một sự sợ hãi to lớn đang tấn công mình, không chỉ vì cậu nhút nhát mà còn là giác quan thứ 6 đang cảnh báo nguy hiểm!
Bóng lông nhỏ sợ sệt giơ móng vuốt nhỏ, chọc chọc tấm vải lớn.
Khi sờ lên màn chiếu treo tường, cậu phát hiện chất liệu của nó bình thường giống như bao màn chiếu khác, nhưng nếu như dùng sức cực lớn đâm đầu vào nó. Màn chiếu treo tường vốn dày dặn khô ráo sẽ biến thành lớp màng dinh dính, không dễ xuyên thấu hay thoát ra, thậm chí có thể dễ dàng khép lại trong nháy mắt.
Nếu không nhờ trọng lượng cơ thể của bóng lông nhỏ mập vô hạn, cú va chạm mới nãy của cậu có xác suất lớn sẽ bị dính trong tấm màn này khiến cậu mắc kẹt giữa thế giới hiện thực và bộ phim, không thể động đậy.
Đối với mấy thứ trong phòng học giải phẫu, trông cậu chẳng khác nào một cục thịt nướng dính trên mâm.
Bóng lông nhỏ theo bản năng lăn nhanh về phía vị trí của màn ảnh lớn lúc nãy rồi húc thật mạnh. Cậu trực tiếp phá vỡ lớp màn chiếu treo tường vô hình, rơi bộp một tiếng rốt cuộc cũng trở về phòng chiếu phim.
Ai mà ngờ trong phim lại đáng sợ đến thế…
Bóng lông nhỏ nhấc chân ngắn chạy trở về chỗ ngồi nhanh như một làn khói, ngoan ngoãn ngồi yên.
Trong phim đáng sợ quá, vẫn nên làm khán giả thì tốt hơn…
Lúc này, Chu Tinh Mỹ trong màn ảnh lớn đang lảo đảo vừa khóc vừa chạy về phòng ngủ. Mặc dù dọc theo con đường này tối tăm không một bóng người, nhưng sẽ không có xác sống trong phòng học hay là một đoàn xác chết đuổi theo sau lưng cô ta. Dù sao bộ phim kinh dị này cũng tên là “phòng học giải phẫu” mà.
Nhìn thấy bóng lông nhỏ đi dạo một vòng trong bộ phim nhưng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại xông ra ngoài. Trúc Vũ Hiên và cậu nam sinh đeo kính ngồi hàng trước nhìn nhau chừng vài giây.
Trúc Vũ Hiên xoay người hỏi, trong giọng nói ẩn ẩn vẻ trách cứ: “Anh họ, tại sao anh không đi tìm cửa?”
Cậu nam sinh đeo kính cũng hùa theo: “Chúng tôi đều mệt nhọc ở chỗ này đã một thời gian dài rồi, chừng nào thì anh mới cứu chúng tôi thoát khỏi đây?”
Bóng lông nhỏ ngồi xổm trên ghế không động đậy, nhìn hai đứa học sinh bằng gương mặt đầy thân thiện: “Chút chít!” Lần sau để xác nữ mặt to kia ăn hai người các cậu trước!
Hai đứa học sinh hàng trước cho rằng bóng lông nhỏ đồng ý, sau đó mới xoay người.
Lúc này, cảnh phim trên màn ảnh lớn đổi một lần nữa, không còn quay vai chính khóc tỉ tê chạy nửa ngày không nhích nổi ba mét mà là trực tiếp cắt tới cảnh trước cửa phòng ngủ của nữ sinh.
Chu Tinh Mỹ khóc thúc thích run rẩy trải qua một đêm kinh hoàng rốt cuộc cũng chạy tới trước cửa phòng ngủ. Cả tầng ký túc xá chỉ có phòng của cô ta là còn sáng đèn, nhìn từ ngoài cửa vào thấy phòng ngủ ấm áp sáng ngời. Nhưng nhớ tới gương mặt chết chóc của Y Phỉ và Thi Thi bị ngâm trong dung dịch Formalin, Chu Tinh Mỹ do dự ở cửa một lúc lâu mới lấy hết can đảm đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Hai người Y Phỉ và Thi Thi đang ngồi ở trên giường, quấn khăn lông vừa ăn khoai tây chiên vừa xem hài kịch cùng nhau. Hai cô gái nghe tiếng động ngẩng đầu, sau đó kinh ngạc vui mừng nhảy xuống từ trên giường. Kẻ trước người sau xông tới ôm Chu Tinh Mỹ vẫn còn đọng nước mắt.
Y Phỉ ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Mỹ Mỹ rốt cuộc cậu đã trở lại, tôi cứ tưởng cậu bị dì quản lý ký túc xá bắt được! Sao lại đi lâu như thế…”
Nhìn gương mặt xinh đẹp và mái tóc dài lượn sóng của Y Phỉ đột nhiên đến gần, Chu Tinh Mỹ hét lên liên tục lui về sau tránh xa hai người: “Mấy người đừng tới đây!!!
Y Phỉ cau mày: “Mỹ Mỹ cậu sao thế, đang yên đang lành tự nhiên đẩy tôi?”
Thi Thi cũng theo đó liếc nhìn: “Ai cũng nói Chu Tinh Mỹ nhát gan, không chơi hợp với bọn này. Mới chơi trò mạo hiểm một chút đã sợ tới hồ đồ, đủ rồi!”
Khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc dài màu nâu xõa trước vai của Y Phỉ, gương mặt tròn hơi mập hồng hào của Thi Thi. Dù nhìn thế nào cũng không liên quan một xíu gì đến xác chết trong phòng học giải phẫu.
Chu Tinh Mỹ thoáng yên tâm, giọng nói run run nói xin lỗi với bạn cùng phòng, sau đó mới vừa khóc vừa kể: “Y Phỉ, Thi Thi, hai người không biết, phòng học giải phẫu của trường học… có, có ma quỷ lộng hành… Đám quỷ kia biến thành hai người các cậu, hu hu hu…”
Chân mày của Y Phỉ nhíu chặt hơn, đẩy Chu Tinh Mỹ khóc hu hu ra, “Cậu không dám chơi thì nói sớm, nửa đêm còn về phòng ngủ lên cơn cái gì?”
Vẻ mặt Thi Thi tràn đầy khinh thường, cô ta kéo Y Phỉ đi trở về: “Trên đời vốn không có ma quỷ, biết trước thế này tôi đã không chơi với cô ta. Ai biết cô ta có bị bệnh tâm thần hay không, còn nói chúng ta là quỷ, đồ điên!”
Chu Tinh Mỹ vô thức sửa lại: “Không phải quỷ, là xác chết…”
“Mày có bị bệnh không!” Thi Thi chợt quay đầu, gương mặt tròn đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Không chỉ nửa đêm nổi điên mà còn nguyền rủa bậy bạ?”
Y Phỉ cũng kéo Thi Thi tránh vào trong phòng ngủ, cách xa Chu Tinh Mỹ như tránh ôn thần: “Cô ta nói cái gì vậy, ai là xác chết? Tớ, Thi Thi và Tiểu Lệ đều đang ở trong phòng ngủ, chưa từng rời khỏi nơi này. Cậu bị rối loạn thần kinh hả, sáng học lớp giải phẫu nên bây giờ sợ tới mức đầu óc không còn bình thường nữa?”
Chu Tinh Mỹ chạy trở về suốt một đường, đến bây giờ vẫn còn đang run. Nhưng trong phòng ngủ sáng ngời ấm áp, mùi tinh dầu và dầu gội đầu nhàn nhạt hòa vào nhau, còn có tiếng cười ha ha phát từ bộ hài kịch vẫn chưa tắt.
Thi Thi kéo tay của Y Phỉ, nhấc chân leo lên thang giường tầng, vừa liếc xéo khinh bỉ nói: “Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, há mồm ngậm miệng là xác chết, đồ thần kinh!”
Giọng nói của Y Phỉ rất nhẹ nhàng, như thể rất thấu tình đạt lý: “Nên gọi điện thoại cho giáo viên phụ đạo nói một tiếng, có người bị sang chấn tâm lý ở phòng ký túc, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ…”
Nhưng Y Phỉ còn chưa nói hết, Thi Thi đang leo thang giữa chừng đột nhiên trượt chân, “A” một tiếng té xuống. Thi Thi vốn đã mập, vừa té xuống lập tức đập lên người Y Phỉ, hai người đồng loạt “chụp ếch”!
Còn nguyên nhân Thi Thi ngã xuống là vì có máu tươi đậm đặc không ngừng nhỏ xuống trên cái thang của giường gỗ, chúng hợp thành dòng suối nhỏ màu đỏ nhạt rộng chừng một ngón tay út.
Trên sàn nhà dưới chân giường đã đọng thành một vũng máu lớn, chỉ có điều do Thi Thi và Y Phỉ mới vừa bận mỉa mai Chu Tinh Mỹ nên không phát hiện sự khác thường trong phòng ngủ.
Còn sự khác thường chắc chắn không chỉ có bãi máu này. Bởi vì chỉ cần hơi ngẩng đầu, ba người có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Tiểu Lệ nằm ở giường trên đang đắp mền lông, cột sống của cô ta gãy một trăm tám mươi độ.
Nửa người trên của Tiểu Lệ vẫn an ổn tựa vào gối đầu, nhưng từ phần eo trở xuống lại gãy cong một góc quái dị chạm đến bức tường phía sau. Máu trong cơ thể con người không thể lưu thông với mức độ gãy như thế này, máu trong ổ bụng chảy ngược lên khoang miệng hộc ra ngoài một lượng lớn, khi thấm ướt hết gối thì chảy xuống thấm lên giường Y Phỉ rồi đọng một vũng lớn dưới sàn.
Một giây trước hai nữ sinh vẫn còn đang mắng Chu Tinh Mỹ, bây giờ kinh ngạc nhìn cái xác ở giường trên đến mức sắc mặt thay đổi. Nhưng làm người ta kinh ngạc là, hai nữ sinh đại học năm nhất thấy xác bạn cùng phòng chết thảm lại không tỏ vẻ kinh hoàng, mà ngược lại trông giống như lúng túng vì bị vả mặt và không dám tin.
“Tiểu Lệ!!!”
“Chuyện này, này sao lại…”
“Không thể nào!!!”

Bên ngoài màn ảnh lớn, bóng lông nhỏ ngồi trên ghế khán giả nhìn cô em tóc ngắn bỗng cảm thấy hơi quen, không hiểu sao cậu cảm thấy chột dạ.
Đó chắc là người đã đẩy nắp bệ giải phẫu đúng không? Ba chị em xác nữ tề tụ trong phòng ngủ, chỉ có Tiểu Lệ đáng thương còn chưa ra sân đã vô tình bị tấm đậy bệ giải phẫu đập gãy cột sống.
Bóng lông nhỏ giơ móng vuốt che mặt, cũng tại mình quá béo…
Còn bộ phim kinh dị đang được chiếu trên màn ảnh lớn thì nghênh đón phần mở màn cao trào nhất từ trước đến nay. Thi Thi và Y Phỉ gào lên, không còn để ý đến màn kịch mình đang xem, làm như không nghe thấy gì, cũng không biết cái gì. Chu Tinh Mỹ há miệng run rẩy lấy điện thoại di động gọi điện thoại báo cảnh sát.
Từ một quả bóng lông mập dẫn tới vụ án cái chết bất ngờ, hoàn toàn làm rối loạn kịch bản. Màn ảnh lớn bị đứng máy giống như máy vi tính kiểu cũ, sau khi tắt phụt mấy giây rồi cho chạy chữ trắng, màn hình mới sáng trở lại.
Thời gian trực tiếp chạy tới đoạn sau. Lại là một ngày mưa nhỏ tí tách tí tách, Chu Tinh Mỹ ôm sách giáo khoa một thân một mình đi đến phòng học học giờ giải phẫu.
Vì để ăn khớp với kịch bản, một hàng thuyết minh thật dài xếp bên phải hiện ra:
[Ba tuần sau]
[Chu Tinh Mỹ và các bạn cùng phòng đổi phòng ngủ, tiếp tục cuộc sống học tập ở đại học y khoa]
[Sau khi trải qua cuộc điều tra căng thẳng với cảnh sát, trường học vẫn chưa đưa ra câu trả lời thích đáng cho cái chết của Tiểu Lệ]
[Nhưng trong quá trình kiểm nghiệm xác, pháp y khiếp sợ phát hiện. Nội tạng trong cơ thể của Tiểu Lệ đã thối rữa biến chất đến mức độ thấp nhất, ngoài ra còn có rất nhiều formaldehyde còn sót lại. Dường như đó là dấu vết cho thấy đống nội tạng đó vốn đã được ngâm trong dung dịch từ rất lâu]
Ngay sau đó thuyết minh xếp thành hàng dọc bên cạnh màn ảnh biến mất, cảnh phim chuyển sang mấy nữ sinh đi phía trước Chu Tinh Mỹ.
“Mấy cậu nghe gì chưa, trong báo cáo nghiệm xác của Tiểu Lệ viết, cả người cô ta chỉ có máu là còn mới.”
“Đừng nói bậy bạ!”
“Là thật mà, nghe nói còn không phải cùng một nhóm máu, đó là hỗn hợp của nhóm máu O và A. Giống như có người lấy trộm mấy túi máu xong xe hiến máu đổ vào trong xác chết mục rữa.”
“Ây da, cậu cũng biết sắp vào giờ giải phẫu rồi, đừng có hù tớ.”

Bên ngoài màn ảnh lớn, bóng lông nhỏ ngồi xổm trên ghế, vừa ngẩng đầu nhìn màn ảnh lớn vừa phỉ nhổ trong lòng.
E rằng đoàn làm phim vốn không tìm được người đóng vai cảnh sát nên mới dùng thuyết minh để qua loa lấy lệ cho qua chuyện. Còn Tiểu Lệ bất hạnh bị đè chết thì lại có vài điểm kỳ quái.
Ngay sau đó, bóng lông nhỏ đột nhiên giật mình, trợn mắt nhìn màn ảnh lớn!
Ở góc phải bên dưới màn ảnh lớn dường như có một cái bóng trắng mơ hồ, là một nữ sinh tóc ngắn mặc váy trắng.
Nhưng ngay sau đó, bóng lông nhỏ liền nhận ra ngay, đó không phải hình ảnh trong bộ phim mà là một xác nữ mặc váy trắng đang vén một góc của màn chiếu treo tường, leo ra ngoài từ phía dưới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.