Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 183: Nước giết người (1)




Trúc Ninh: “???”
Nước đang giết người, đùa kiểu gì thế!
Mặc dù Trúc Ninh không hiểu chuyện gì xảy ra lúc này, nhưng cậu cũng không muốn hỏi hiệu trưởng Derson quá nhiều.
Sau đó, hiệu trưởng Derson thành tâm mời Trúc Ninh tiếp tục dạy học trong núi nhưng bị cậu khéo léo từ chối. Trúc Ninh nói rằng mình mới vừa tránh thoát cuộc mưu sát của Thiên Đình, đầu óc bị chấn động mạnh, phải cần một khoảng thời gian để khôi phục.
Có vẻ như tình hình bây giờ khiến cho hiệu trưởng Derson vô cùng bận rộn. Trong khoảng thời gian ngắn ông ta nói chuyện với Trúc Ninh, điện thoại di động vẫn không ngừng run run. Khi biết Trúc Ninh tạm thời không quay về trường dạy học, hiệu trưởng Derson lịch sự tỏ ra đã hiểu, ông ta gật đầu tạm biệt rồi xoay người biến mất trong không khí.
Ngay một khắc khi hiệu trưởng Derson biến mất, Trúc Ninh dường như cảm thấy Hắc Vô Thường âm thầm vỗ nhẹ lên vai cậu.
[Chuyện sẽ không đơn giản như vậy.]
Giọng nói của Hắc Vô Thường truyền vào trong đầu của Trúc Ninh. Cùng lúc đó, một tia sáng mỏng mà mắt thường không thể nhìn thấy lẻn vào trong túi áo của hiệu trưởng Derson, sau đó biến mất.
Trước cửa phòng chiếu phim chỉ còn hai người Trúc Ninh và Hắc Vô Thường. Cậu quay đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt của Hắc Vô Thường vẫn vô cùng kính cẩn, chắp tay đứng sau lưng Trúc Ninh. Nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện, đây chỉ là một bức vẽ dung mạo Hắc Vô Thường trên tờ giấy xuyến chỉ mỏng dính. Còn Hắc Vô Thường bản gốc thì không biết tung tích ở nơi nào.
Trong lòng Trúc Ninh sáng tỏ: “Bảo sao lúc nãy Bắc Âm Đại Đế không nói gì, sợ rằng có nằm mơ cũng không ngờ Hắc Vô Thường sẽ tự hạ thấp địa vị xung phong làm một chiếc máy nghe trộm tùy thân.”
Trúc Ninh có thể cảm giác được, hành động của hiệu trưởng Derson vô cùng khác thường. Trước khi bách quỷ dạ hành bắt đầu, thái độ kiêng kỵ của ông ta đối với Trúc Ninh và người giấy phân thần Hắc Vô Thường rất rõ ràng. Ông ta không cho phép bọn họ tồn tại ở dương gian, không tiếc lừa gạt hai người vào trong Mê Vụ ở Vạn Cốt Uyên, kéo dài tới khi bách quỷ dạ hành bắt đầu.
Nhưng khi Thiên Giới thật sự ra tay hạ sát Trúc Ninh, hiệu trưởng Derson thế mà lại không muốn Trúc Ninh chết…
Rốt cuộc hiệu trưởng Derson muốn làm gì?
Mặc dù Mê Vụ trong Vạn Cốt Uyên đẩy Hắc Vô Thường và Trúc Ninh ra ngoài, nhưng chúng cũng vứt bỏ nước cờ Quỷ Đế Vương Chân Nhân. Chắp tay nhường hết toàn bộ khu vực Mê Vụ vốn thuộc quyền khống chế của hiệu trưởng Derson cho Bạch Vô Thường.
Việc làm này tác động cực lớn đến đại giới, chỉ vì để phe phái Minh Vương không phá hư ngày bắt đầu bách quỷ dạ hành. Nhưng nếu vậy chẳng phải cứ cấu kết với Thiên Giới rồi trực tiếp giết bọn họ không phải tốt hơn sao?
Một sự nghi ngờ cất giấu sâu trong lòng Trúc Ninh. Cậu thừa dịp không ai nhìn thấy lặng lẽ xếp giấy xuyến chỉ Hắc Vô Thường sao cho thật mỏng rồi rời khỏi rạp chiếu phim.
Bộ phim chiếu hơn hai tiếng, bây giờ là 9:30 tối, hơn một nửa cửa hàng đã đóng cửa. Trúc Ninh đi tới một tiệm cà phê mở cửa 24 giờ trên đường phố, gọi một ly cà phê rồi ngồi xuống. Cậu lấy điện thoại di động ra chuẩn bị kiểm tra tình hình của cha mẹ và trụ sở Ban điều tra đặc biệt. Đã mấy tháng không gặp, không biết bọn họ có gặp nguy hiểm lúc bách quỷ dạ hành bất ngờ xảy ra hay không.
Thật may, điện thoại di động vẫn còn nửa phần trăm pin.
Mê Vụ Vạn Cốt Uyên là một vùng đất thần kỳ. Cậu ở trong đó ba tháng nhưng điện thoại di động không hề hết pin.
Có một tin nhắn vừa được gửi đến cách đây một tiếng trước, là mã WeChat của Trúc Vũ Hiên. Mấy ngày trước cậu ta bị mất điện thoại nên đổi điện thoại mới, cậu ta gửi tin nhắn cho tất cả mọi người để đề phòng lừa gạt.
Xem ra, em họ của cậu đang được phe trường trung học Derson bảo vệ nên tạm thời không gặp nguy hiểm. Trước đó có lẽ Thiên Đình trộm điện thoại của Trúc Vũ Hiên, ngụy trang thành cậu ta rồi gửi tin nhắn.
Nhưng ngay sau đó, Trúc Ninh liền phát hiện chỗ bất thường.
Ngoại trừ mấy trăm tin nhắn cầu cứu được gửi tới từ điện thoại di động bị trộm của Trúc Vũ Hiên. Trong mấy tháng qua, Trúc Ninh không nhận được bất cứ tin nhắn cá nhân nào. Toàn bộ ký hiệu 99+ màu đỏ kế bên tin nhắn và WeChat đều là thông báo chung, bao gồm cả tin nhắn đính chính bị trộm số của Trúc Vũ Hiên.
Trong lòng Trúc Ninh hơi hồi hộp một chút.
Phần lớn đều là tin nhắn và WeChat của đồng nghiệp ở Ban điều tra đặc biệt, ngoài ra còn có của người nhà họ Trúc gửi tới. Nội dung tin nhắn toàn là hô hào mọi người cẩn thận không nên đi ra ngoài trong thời gian đặc biệt này, thậm chí có tin nhắn quảng cáo bắt quỷ có thù lao của anh họ Trúc Ninh là Trúc Cẩm Huy. Nhưng tuyệt nhiên không có một tin nào là nhắn riêng cho Trúc Ninh.
Trúc Ninh mất tích mấy tháng không để lại dấu vết, vậy mà không một ai gửi tin nhắn hỏi thăm.
Mặc dù Trúc Ninh không phải kiểu người nhiệt tình trong giao tiếp, người thân bạn bè cũng rất ít, nhưng số người liên lạc trong điện thoại di động cũng lên đến mấy chục. Việc nhận được tin nhắn gửi hàng loạt cũng cho thấy chức năng nhận tin nhắn và WeChat vẫn bình thường.
Không thể nào…
Thân phận bây giờ của Trúc Ninh rất đặc biệt, gần như là “mục tiêu sống” trong mắt Quỷ Vực và Thiên Giới. Trúc Ninh không dám liên lạc với nhà họ Trúc. Do dự chốc lát, cậu quyết định bấm gọi Chương Dục Cẩn.
Bíp —— ——
Bíp —— ——
Điện thoại kết nối, Trúc Ninh chẳng biết tại sao mình hơi căng thẳng, âm ỷ mong mỏi Chương Dục Cẩn mau mau nghe điện thoại.
Cũng may, sau khi điện thoại vang lên bốn tiếng bíp thì chất giọng trầm thấp nghiêm túc quen thuộc của Chương Dục Cẩn truyền tới: “A lô?”
Trúc Ninh hơi thở phào: “Anh còn nghe điện thoại, thật tốt quá, tôi còn tưởng rằng… Bây giờ Ban điều tra đặc biệt thế nào rồi? Anh đã tìm được phương pháp đo lường âm khí trong phạm vi lớn…”
Bên kia điện thoại, tiếng nói của Chương Dục Cẩn đột nhiên cắt ngang câu hỏi của Trúc Ninh. Dường như anh vừa trở nên cảnh giác vừa mang theo ẩn ý nghi ngờ: “Cậu là ai, tại sao cậu biết chuyện đo lường âm khí?”
Trúc Ninh cảm thấy mình như bị một chậu nước lạnh giội xuống từ trên đầu, máu dịch trong người đông cứng trong một cái chớp mắt. Cậu tốn giây mới tìm lại giọng nói của mình: “Tôi, tôi là Trúc Ninh đây.”
Nhưng mà sự cảnh giác trong giọng nói của Chương Dục Cẩn không hề giảm: “Trúc Ninh? Cậu là người của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị?”
Trúc Ninh bối rối: “Tôi không phải người của Bắc thị…”
Chương Dục Cẩn nghiêm nghị như thể đang đề phòng: “Cậu không phải người của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị, cũng không phải nhân viên của bất cứ phân bộ nào. Tôi nhớ rất rõ danh sách nhân viên, rốt cuộc cậu là ai? Tôi nhớ mình chưa bao giờ lưu số điện thoại tên “Trúc Ninh” trong danh bạ, cậu làm thế bằng cách nào?”
Trúc Ninh hao tốn nửa phút mới hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này, số di động của cậu vẫn còn trong danh bạ của Chương Dục Cẩn, nhưng đối phương thì… không biết.
Trúc Ninh im lặng mấy giây: “Tôi là Trúc Ninh, thành viên của Đội chấp hành Ban điều tra đặc biệt.”
Chương Dục Cẩn im lặng, không trả lời.
Trúc Ninh: “Vì chuyện xảy ra mấy tháng trước nên anh bị khuyết một vài ký ức. Anh suy nghĩ thật kỹ đi, nếu như người tên Trúc Ninh không tồn tại, vậy vụ án bí ẩn ở trường Thập Ngũ được phá giải như thế nào? Vụ án xác sống kết thúc như thế nào? Sao Trương Vũ lại được lên làm quỷ sai dương gian?”
Lúc Trúc Ninh nhắc tới mấy chữ quỷ sai dương gian, Chương Dục Cẩn đột nhiên cảnh giác, anh lập tức chối: “Tôi không biết cậu đang nói gì…”
Có lẽ Hắc Vô Thường đã từng ra lệnh cho anh không được phép tiết lộ thân phận quỷ sai cho người khác, nhất là khi nhân giới đang trong giai đoạn nguy hiểm như bách quỷ dạ hành. Cái từ này được nhắc tới bởi một người xa lạ kỳ quái không thể nào không khiến cho anh cảnh giác.
Trong lòng Trúc Ninh từ từ trầm xuống.
Quả nhiên Mê Vụ ở Vạn Cốt Uyên không hề đơn giản, gì mà hấp thu tàn hồn, tự thân tu bổ hồn phách dễ như trở bàn tay, đã vậy còn không có bất kỳ chỗ nào xấu. Trên đời này làm gì có nơi nào như thế.
Trúc Ninh không lặp lại câu hỏi, Ban đầu cậu định cho Chương Dục Cẩn xem một chút vòng bạn bè và tin nhắn công việc, trong đó chắc chắn có dấu vết tồn tại của Trúc Ninh. Nhưng Trúc Ninh đột nhiên nghĩ, lần bắt đầu bách quỷ dạ hành này chính là tín hiệu cho thấy bầy quỷ ở Quỷ Vực đang lợi dụng thâm nhập vào Địa Phủ, làm cầu nối để tiếp tục xâm phạm vào nhân gian. Những thứ trên mạng chắc chắn có thể sửa đổi.
Trúc Ninh nhắc nhở như vậy ngược lại chẳng khác nào lôi kéo âm hồn đến Ban điều tra đặc biệt. Huống hồ, nếu quả thật có thế lực sau lưng đang tính kế tất cả, vậy chúng cũng có thể lợi dụng âm hồn động tay động chân vào dấu vết để lại trên internet.
Vòng bạn bè chưa chắc là thật.
Trúc Ninh im lặng vài giây rồi trực tiếp cúp điện thoại, sau đó rơi vào trầm tư nhìn chằm chằm vào tách cà phê chưa uống một hớp nào.
Trúc Ninh lại cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho từng người một trong danh bạ. Câu hỏi đầu tiên khi tất cả mọi người nhận được điện thoại là: “Cậu là ai, tại sao số của cậu lại có trong danh bạ của tôi?”
Bao gồm cả cha mẹ của Trúc Ninh.
Chỉ có phản ứng của cha Trúc là hơi khác biệt, ông vui vẻ hỏi Trúc Ninh là con cháu của nhà họ Trúc phải không, có muốn trở về nhà họ Trúc tìm kiếm che chở trong thời điện hỗn loạn này hay không.
Cuối cùng, Trúc Ninh thấp thỏm lấy ra giấy xuyến chỉ truyền tin với Hắc Vô Thường, viết từng nét hói: “Anh còn nhớ tôi là ai không?”
Nhưng chờ đợi mấy phút, giấy xuyến chỉ vẫn là một mảnh trống trơn, không nhận được bất cứ hồi âm nào.
“Hắc Vô Thường sẽ không nhớ ngươi.”
Giọng nói của Hiệu trưởng Derson truyền tới từ phía sau.
Trúc Ninh quay phắt người, cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên chẳng biết xuất hiện sau lưng cậu từ lúc nào: “Tất cả những việc này đều do ông sắp xếp?”
Sắc mặt hiệu trưởng Derson ôn hoà, như thể đã sớm đoán được phản ứng của Trúc Ninh: “Minh Vương, mặc dù dáng vẻ của ngươi rơi rớt như ngày hôm nay, ngay cả thuộc hạ ngày xưa cũng có thể đùa bỡn ngươi trong lòng bàn tay. Nhưng ta vẫn không dám yên tâm hoàn toàn.”
Trúc Ninh không mở miệng nói tùy tiện nhưng cả người vẫn căng thẳng, chuẩn bị mượn lệnh bài quỷ sai trở về Địa Phủ bất cứ lúc nào.
Hiệu trưởng Derson mỉm cười hòa ái, khẽ lắc đầu: “Bỏ chạy xuống Địa Phủ không phải là một lựa chọn sáng suốt. Hắc Vô Thường chưa từng nhớ mình từng phân ra một phân thần. E rằng khi nhìn thấy nội dung trong tờ giấy kia sẽ lập tức phái thuộc hạ đến giết ngươi, huống hồ ngươi còn là… Một người xa lạ?”
Trúc Ninh: “Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?”
“Ta? Ta chẳng làm gì cả.” Hiệu trưởng Derson như một ông già uy nghiêm hiền lành, bất cứ quỷ kế gì ở thế gian đều không liên quan đến ông ta, “Tàn hồn không thể bồi bổ, đây là thiên đạo. Nếu cố gắng dùng hồn của người khác để bổ toàn, chút ít thì không có gì đáng ngại, nhưng nhiều…”
Hiệu trưởng Derson dừng một chút, dường như muốn sắp xếp lời mình nói cho dễ hiểu hơn, “Minh Vương, ngươi cho rằng giới hạn năng lượng linh hồn khi ngươi chạy khỏi Mê Vụ Vạn Cốt Uyên, rốt cuộc là cái gì? Đó là một giới hạn, một giới hạn thần hồn được thiên đạo nhận làm hồn mới.”
Rốt cuộc Trúc Ninh cũng hiểu ra, tàn hồn không thể tu bổ. Đây gần như là điều thông thường mà người người trong tam giới đều biết. Còn sự tồn tại của Mê Vụ Vạn Cốt Uyên, nhìn thì có vẻ như không tuân theo thiên đạo, nhưng thật ra là một lỗ hổng.
Đó không phải nơi để hồn phách bị tổn thương tu bổ, mà là tàn hồn xen lẫn vô số mảnh linh hồn trộn lẫn vào nhau, tạo thành một hồn phách mới hoàn toàn.
Mặc dù hồn phách của Trúc Ninh chỉ mới được chữa trị một chút xíu rất khó nhận ra, thậm chí chính cậu cũng không cảm giác được. Nhưng đối với thiên đạo mà nói, Trúc Ninh khi xưa, hoặc nên nói là Minh Vương, đã hoàn toàn biến mất không còn tồn tại.
Ký ức cũng biến mất theo.
Trúc Ninh: “Nhưng Thiên Đình nhớ tôi, ông cũng nhớ tôi.”
Có vẻ như tâm trạng của hiệu trưởng Derson rất tốt, không ngại kiên nhẫn giải đáp nghi ngờ cho Minh Vương đời trước: “Dù sao ta cũng là Bắc Âm Đại Đế, ngay cả Thiên Đình ngày xưa cũng phải sợ ta ba phần. Không có bất cứ thủ đoạn gì có thể ảnh hưởng đến ta.”
“Còn Thiên Đình là thượng giới, là thiên đạo mà người phàm âm quỷ sợ như luật thánh. Đối với tiên thần mà nói chẳng qua chỉ là phép tắc có cũng được, không có cũng không sao.”
“Minh Vương, ta không có ý đối địch với ngươi. Ngươi sẽ hồn phi phách tán nếu không tu bổ hồn phách, đó là con đường ngươi phải đi qua, chỉ có điều là vừa lúc thuận tiện cho ta mà thôi.”
Trúc Ninh nở nụ cười nhưng không hề đọng trong đáy mắt: “Tôi còn phải cám ơn ông?”
“Minh Vương, ta cho ngươi ba ngày, ngươi phải cẩn thận suy nghĩ cho tốt.” Dường như hiệu trưởng Derson rất thông cảm cho nỗi buồn phiền của Trúc Ninh, ông ta không hề nôn nóng, “E rằng ngay một khắc khi giấy phân thần trở về điện Vô Thường đã bị Hắc Vô Thường xóa sổ. Bây giờ người trong tam giới nhớ đến ngươi chỉ có Thiên Đình kẻ địch của ngươi… và ta.”
Hiệu trưởng Derson nói chậm lại, gằn từng chữ: “Hắc Vô Thường chỉ trung thành với Minh Vương lúc xưa, hắn sẽ không tiếc tất cả thủ đoạn vì ý nguyện trước khi chết của Minh Vương. Mà ngươi bây giờ, chẳng qua chỉ là một con bọ đáng thương mất hết hồn phách, một bóng hình của Minh Vương ngày xưa nhưng không còn hào quang rực rỡ.”
Hiệu trưởng Derson: “Liên minh với ta mới là đường sống duy nhất của ngươi.”
Trúc Ninh cúi đầu nhìn ly cà phê nguội lạnh trên mặt bàn. Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Hiệu trưởng Derson không có ý định ở đây nhiều lời, như thể ông ta đã sớm nắm được thắng lợi. Vì thế ông ta gật đầu tỏ ý đã hiểu, xoay người biến mất trong không khí.
Trúc Ninh vẫn giữ tư thế nhìn chằm chằm ly cà phê trên bàn, cũng không phải cậu đang xuân đau thu buồn gì đó, bởi vì ít nhất Bắc Âm Đại Đế vừa nghĩ sai một chuyện. Giấy phân thần Vô Thường bây giờ đang giả làm máy nghe lén trong túi tiền của cậu, chưa trở về điện Vô Thường bị bản gốc xóa bỏ.
Còn nguyên nhân Trúc Ninh nhìn chằm chằm ly cà phê kia là: Trong quán cà phê được trang trí theo phong cách trầm tĩnh, bóng ngược hình người trong ly cà phê có gì đó rất kỳ quái.
Kỳ quái đến mức Trúc Ninh đã đuổi Bắc Âm Đại Đế đi được năm phút mà cậu vẫn còn nhìn chằm chằm ly cà phê.
Sau đó, rốt cuộc Trúc Ninh cũng quan sát được ly cà phê kỳ quái chỗ nào. Mặt mũi quần áo, thậm chí là góc độ cánh tay để trên bàn của cái bóng ngược trong ly cà phê, giống cậu như đúc.
Nhưng nếu nhìn cẩn thận lại có thể thấy, gương mặt của Trúc Ninh trong ly cà phê, dường như đang mỉm cười…
Trong lòng Trúc Ninh hơi sợ, đối với cậu mà nói, ly cà phê này còn đáng sợ hơn Bắc Âm Đại Đế gấp nhiều lắm. Cậu không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra gần đây ở dương gian. Nước ở nhân gian đang giết người.
Trong nước có vật gì đó xâm nhập vào ly cà phê của cậu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.