Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 187: Nước giết người (5)




“Thứ tôi đạp là… là…” Trúc Ninh thật sự không nghĩ ra cái gì tương tự, chỉ đành vò đã mẻ không sợ rơi, “Giẻ lau.”
Lúc này, mặt gương đồng sáng ngời của ông bác đã chiếu vào mặt con quỷ. Con quỷ bây giờ không chỉ thiếu phần ót mà còn bị nước trong ly cà phê hút khô âm khí hơn phân nửa, cộng thêm bị Trúc Ninh đạp nên chẳng khác gì giẻ lau.
Nhưng khi gương đồng phản chiếu soi xuống có thể loáng thoáng nhìn ra khuôn mặt rách thành hai mảnh trên dưới và cái miệng chỉ còn lại phần lợi không ngừng đóng mở, tiếng quỷ ngữ nhỏ như muỗi kêu bay ra: “Cứu… Cứu mạng…”
Trúc Ninh không biết nên nói gì, cậu lúng túng mỉm cười nhưng không mất lễ nghĩa, nhìn ông bác cầm gương.
Trong một cái chớp mắt, Trúc Ninh cảm thấy gương mặt tròn của ông bác phồng lên trông khá giống quả cà. Nhưng dù sao ông bác cũng là đội trưởng đội tuần tra mang phù hiệu trên tay áo, vẫn có thể kiềm chế cảm xúc trong lòng. Mấy giây sau, gương mặt ông bác không còn phồng lên như quả cà, hơn nữa còn tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu gọi cái thứ dưới chân cậu là… giẻ lau?”
Đúng lúc này, người phụ nữ tóc ngắn và người nam mặc âu phục mới nhìn rõ thứ được gương đồng soi chiếu!
Trúc Ninh cúi đầu nhìn, sau đó lặng lẽ nhấc chân: “Sao thế? Hình như đúng thật là không giống giẻ lau cho lắm…”
“Tránh ra, nguy hiểm!” Người phụ nữ tóc ngắn căng thẳng hô to, rút kiếm xông tới, “Đó là lệ quỷ!”
Mặc dù mới vừa rồi người phụ nữ tóc ngắn không để ý đến Trúc Ninh, nhưng giờ phút này lại có tinh thần trách nhiệm kéo Trúc Ninh ra, chắn giữa lệ quỷ và dân thường.
Trúc Ninh làm như vô tình tránh bàn tay của người phụ nữ tóc ngắn, thuận thế lùi ra sau lưng đám người, đã vậy còn phối hợp nhớ lại nói: “Đúng rồi, thứ muốn ăn thịt người lúc nãy hình như chính là con quỷ này, có điều… giờ nhìn nó hơi rách nát một chút.”
Nhưng bây giờ không ai chú ý đến Trúc Ninh mà chỉ tập trung vào lệ quỷ dưới mặt bàn. Tuy nó bị Trúc Ninh dẫm đến thê thảm giống như giẻ lau nhưng khi đối đầu với kiếm gỗ đào của người phụ nữ tóc ngắn, nó vẫn chiếm thế thượng phong, suýt chút nữa kéo người phụ nữ tóc ngắn xuống dưới mặt bàn. May có ông bác giơ gương đồng xông lên mới lôi được cô ta ra ngoài.
Nam mặc âu phục có vẻ khá thờ ơ, không nóng lòng bằng người phụ nữ tóc ngắn, tuy chậm nửa nhịp nhưng vẫn xông lên theo. Ba người hợp lực cuối cùng thay đổi cục diện!
Mặc dù lệ quỷ bị bể đầu liên tục nhào lên gặm cắn mọi người, nhưng mỗi khi nó tấn công đều sẽ bị ít nhất hai thanh kiếm gỗ đào đâm tới từ nhiều hướng khác nhau, hơn nữa có vòng sáng màu vàng từ gương đồng soi chiếu, quỷ hồn bể đầu không thể rời đi được.
Trải qua gần mười phút đánh nhau, nổ mấy chục tấm bùa vàng, bị trúng hơn một trăm kiếm, rốt cuộc âm khí của lệ quỷ cũng mỏng manh đến mức tương đương với hồn mới, sau đó bị sức mạnh từ đá dẫn hồn dẫn dắt rơi xuống Địa Phủ. Mặc dù hồn quỷ kia giãy giụa kêu gào tới lạc giọng nhưng vẫn không ngừng chìm xuống đất, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Suốt toàn bộ quá trình, Trúc Ninh vẫn luôn đứng phía sau cách bọn họ hai mét đánh giá cả cuộc chiến. Nhìn thấy một con lệ quỷ gần chết bị đánh cho thành như vậy, lông mày của Trúc Ninh không khỏi nhíu chặt hơn, nhưng cuối cùng vẫn giãn ra.
Xem như nhiều người sức lớn, cũng được.
Đống kiếm gỗ đào và bùa vàng đều có dấu vết do Đội hậu cần của Ban điều tra đặc biệt sản xuất số lượng lớn. Bọn họ có thể thành lập đội tuần tra trong vòng ba tháng đã rất lợi hại.
Dù sao, khoảng cách giữa cấp bậc lệ quỷ và quỷ vương chẳng khác nào một cái hào rộng không thể vượt qua. Mặc dù cái đám đi lên từ Quỷ Vực rất đáng sợ nhưng cũng chỉ về mặt số lượng.
Ba người đội tuần tra phố tài chính đánh quỷ xong, em gái quán cà phê đang ẩn nấp trong phòng nhân viên bị động tĩnh từ trận chiến kinh thiên mới nãy dọa đi ra, vừa khóc hu hu hu một trận vừa kể.
“Cậu không sao chứ?”
Người phụ nữ tóc ngắn thấy có nhiều người vây quanh cô bé nên xoay người hỏi Trúc Ninh một câu.
“Tôi không sao, cảm ơn mọi người.”
Ông bác khuyên can mãi mới làm em gái quán cà phê tin lệ quỷ đã không còn, đồng thời dặn dò cô ta trốn trong phòng nhân viên ngủ một giấc, ban đêm không nên ra ngoài.
Sau đó ông bác chuyển hướng sang thiếu niên điềm đạm ít nói đứng ở một bên, nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương không giống người cố ý đạp lệ quỷ, e rằng đúng thật là cậu chỉ vừa gặp một chuyện cực kỳ xui xẻo, “Cậu nhóc, cậu cũng có chút tu vi trong người đúng không? Được đội tuần tra huấn luyện à?”
Ban đầu Trúc Ninh định buột miệng nói mình là người của Ban điều tra đặc biệt, nhưng nhớ ra Ban điều tra đặc biệt bây giờ không ai nhớ cậu, mà chuyện này có giải thích cũng vô nghĩa. Cậu đành nở nụ cười: “Thể chất của tôi vốn đã đặc biệt từ lúc sinh ra, tôi có thể thấy ma quỷ, dọa cho cha mẹ tôi sợ khiếp vía. Nhưng tôi chưa từng học qua thuật pháp.”
Giải thích thế này cũng hợp tình hợp lý. Tuy người có Mắt Âm Dương trên đời cực kỳ ít, chỉ có một phần mười nghìn. Ở Dương Thế cũng có mấy trăm ngàn người có thiên nhãn, nhưng đa số bị phụ huynh giữ kín như bưng, dạy đứa trẻ không nên nói lung tung, lâu dần cũng phai nhạt.
Huống hồ, nhìn Trúc Ninh mới vừa rồi đạp lệ quỷ như giẻ lau có thể thấy, thiên nhãn của cậu cũng không mạnh cho lắm.
“Thiên nhãn của người bình thường khi nhìn vào quỷ cũng chỉ thấy bóng đen mơ hồ, mới vừa rồi cậu không nhìn thấy lệ quỷ cũng là một điều may mắn.” Người phụ nữ tóc ngắn hiểu ra gật đầu nhưng vẫn nghiêm túc dặn dò, “Nhưng bây giờ bách quỷ dạ hành xuất hiện, sau này cậu nhất định phải cẩn thận. Nếu có lần sau, cậu chắc chắn sẽ không may mắn như hôm nay.”
Đội tuần tra có 4 ca, mỗi nhóm tuần tra sáu tiếng. Đây không phải ca trực bình thường mà là khoảng thời gian thần kinh căng thẳng cao độ đánh cược cả tính mạng, đối với người thường mà nói sáu tiếng đã là cực hạn. Ba người vốn sẽ kết thúc tuần tra lúc mười hai giờ, bây giờ đã là 12:30.
Cùng “tiêu diệt” một con lệ quỷ, bốn người cũng coi như làm quen. Mọi người cùng ngồi trong quán, tự phục vụ vài ly cà phê, trò chuyện nghỉ xả hơi một chút.
Khu phố tài chính không chỉ là phố tài chính bình thường, nó là một khu phố khá rộng lớn, đội tuần tra ba người này chính là đại diện xuất sắc nhất trong khu phố.
Ông bác tên là Hà Trường Đông, bác Hà là một công nhân về hưu, ông ta là người duy nhất trong ba người có nghiên cứu thuật pháp. Khác với những ông già bà già về hưu yêu thích đánh cờ, thả diều, nhảy quảng trường, bác Hà rất thích nghiên cứu Âm Dương Ngũ Hành.
Còn người đàn ông mặc âu phục tên là Lãnh Dật, là tổng giám đốc của một công ty lớn nằm trong phố tài chính. Sau khi Bách quỷ dạ hành bùng nổ, theo nguyên tắc, tất cả người có thiên nhãn phải đăng ký gia nhập đội tuần tra, mỗi tháng tuần tra hai mươi ngày, mỗi ngày sáu tiếng, lương năm chục ngàn NDT một tháng.
Số tiền không hề rẻ này đối với Lãnh Dật chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc, tuy anh ta không kiếm cớ rút lui nhưng cũng không tràn đầy nhiệt huyết như người phụ nữ tóc ngắn.
Người phụ nữ tóc ngắn tên là Mạc Tư Tĩnh, là một huấn luyện viên phòng tập thể hình.
Lãnh Dật và Mạc Tư Tĩnh đều không phải kiểu người thích trò chuyện. Lúc mọi người ngồi đối diện uống cà phê toàn dựa vào bác Hà khuấy động bầu không khí.
Bác Hà vỗ bàn mắng tên lệ quỷ bò lên từ dưới lòng đất một trận từ đầu đến chân, sau đó nhấp một hớp cà phê thấm giọng như uống trà. Ông ta thấy Trúc Ninh cứ mãi nhìn chằm chằm ly cà phê trước mặt, một hớp cũng không uống. Vì thế ông ta không kiềm được, quan tâm nói: “Hầy! Tuy nói nước bây giờ cực kì tà tính, nhưng cà phê vẫn có thể uống được. Cậu nhóc, cậu cứ như vậy là không được đâu, có trời mới biết bách quỷ dạ hành kéo dài đến bao giờ, mà người thì không thể không uống nước suốt mấy tháng.”
Trong suốt khoảng thời gian này Lãnh Dật hoàn toàn không gia nhập cuộc nói chuyện, anh ta đang liếc nhìn tài liệu công ty trong cặp táp, có vẻ như không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô nghĩa này. Nhưng khi nghe bác Hà nói thế, rốt cuộc cũng ngẩng đầu giữa trăm công ngàn việc: “Cho đến hết ngày hôm qua chỉ có mấy vụ án uống nước tử vong linh tinh, không có án chết do uống trà sữa hay sữa đậu nành, cà phê hẳn là an toàn.”
Trúc Ninh im lặng một giây, cuối cùng vẫn nói ra sự thật: “Bóng phản chiếu của tôi trong ly cà phê này, đang cười… Nhưng tôi bây giờ không cười.”
Trúc Ninh vừa dứt lời, Mạc Tư Tĩnh và Lãnh Dật còn chưa kịp mở miệng, bác Hà đã rầm một phát đứng lên khiến Trúc Ninh giật nảy mình!
Bác Hà đoạt lấy ly cà phê trong tay Trúc Ninh, ụp gương đồng lên nhanh như chớp, đè chặt xuống giống như bắt châu chấu.
“Mình thật sự bắt được nó sao? Không trùng hợp như vậy chứ…” Bác Hà cực kỳ kích động nhưng khi nhìn cái ly, sợ hãi trong mắt còn nhiều hơn mừng rỡ.
Trong đám người, Trúc Ninh là người hiểu hành động của bác Hà nhất. Cậu nghiêng đầu nhìn gương đồng từ dưới lên trên, sau đó tiện tay cầm ống hút nhựa đặt ở góc bàn đâm trên mặt kính như đâm sâu lông ngọ nguậy trên mặt nước.
“Chạy, ngươi dám chạy!”
Lúc đầu, Mạc Tư Tĩnh và Lãnh Dật còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này hai người lập tức căng thẳng. Rất có thể trước đó bọn họ đã nghe bác Hà nói qua chuyện có thứ gì đó trong nước, cũng đã suy đoán qua sự lợi hại của nó trên lý thuyết, nhưng kỳ thật trong lòng bọn họ không tin cho lắm.
Cho đến lúc này, ba người mới tận mắt nhìn thấy.
Trong nhất thời, cả mặt bàn hỗn loạn tưng bừng giống như một con gián đột nhiên bay vào phòng ngủ của nữ sinh, ai cũng không dám thò tay dây vào.
“Đừng để cho thứ kia đụng vào da! Đừng để cho nó chạy!!!”
“Đừng! Đó là nước, đập nó bằng giày da sẽ không bao giờ tìm được.”
“Nhanh nhanh nhanh, nó muốn chui vào kẽ hở trên bàn.”
Thật ra thì, Trúc Ninh cầm ống hút còn căng thẳng hơn ba người kia. Chính mắt cậu trông thấy cảnh tượng nó biến lệ quỷ thành giẻ lau trong nháy mắt, rất sợ người phàm bên cạnh bỏ mạng tại chỗ.
Trúc Ninh cầm ống hút đâm đông đâm tây, rốt cuộc vốc nước kia cũng tránh khỏi kẽ hở trên bàn, sau đó từ từ rời khỏi ống hút, phản trọng lực muốn dựng ngược lên, sắp đụng vào mắt của bác Hà!
“A —— ——”
“Cẩn thận!!!”
Mọi người kinh sợ, trước tình thế cấp bách đến nỗi Mạc Tư Tĩnh vươn tay ra định bắt.
Nhưng Trúc Ninh nhanh hơn Mạc Tư Tĩnh. Ngay một khắc trước khi giọt nước cuối cùng thoát khỏi ống hút, cậu hút nhẹ một hơi giống như ngậm ống hút trà sữa…
Rột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.