Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 205: Vườn thú âm quỷ (1)




Sắc mặt lính mới gác cửa không ổn, miệng lưỡi cà lăm: “Diêm, Diêm Vương…”
Diêm Vương nhìn thấy có hi vọng, gã mở cửa xe bay tới gần, nóng nảy nói: “Ngươi không biết viết hai chữ “Diêm Vương” như thế nào à? Bổn vương là Diêm Vương điện thứ nhất, ngươi phải ghi cho rõ ràng. Chín điện còn lại không có tới, ta là người thứ nhất cải tà quy chính!”
Diêm Vương vừa hô hào một tràng bằng quỷ ngữ, nhiệt độ xung quanh trạm gác lập tức hạ xuống mười mấy độ, lộ ra cảm giác âm u lạnh lẽo quỷ quyệt. Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu nhỏ xuống từ trán anh lính gác cửa, anh ta run run vài giây, vội vàng rút súng lục của Ban điều tra đặc biệt để bên hông, nhắm ngay cái mặt to hung thần ác sát của Diêm Vương nổ đoàng đoàng đoàng ba phát!
Sau đó cầm máy bộ đàm, cuống cuồng hô hào với những người trong tòa nhà chính: “Cảnh báo cấp một! Cảnh báo cấp một! Đám chim cánh cụt quỷ biến hình thành Diêm Vương…”
Diêm Vương mặt đầy ý cười không hề phòng bị cứ thế ăn ba phát súng trực diện, ấn đường gồ lên một chút như cái túi, lắc lư tại chỗ vài giây mới ngã rầm xuống đất, bất động.
Bóng lông nhỏ: “…”
Hắc Vô Thường: “…”
Thật ra không phải đạn của lính mới gác cửa Ban điều tra đặc biệt Bắc thị lợi hại. Mà là trong suốt quãng đường này, Diêm Vương hết bị nổ rồi bị ngã, bị dày vò mãi đến khi tới trước cổng trụ sợ thì chỉ còn lại một chút sức lực miễn cưỡng đứng lên. Ai cũng không thể phòng bị trước ba phát bắn đột ngột ngay trán.
Bóng lông nhỏ nhảy xuống khỏi Hắc Vô Thường, nhấc chân ngắn đi tới. Cậu thổi một hơi, sau đó giơ móng vuốt lông đạp chít chít mấy cái.
Diêm Vương vẫn lật mắt trắng, không nhúc nhích.
Cấp cứu thất bại rồi ~
Lúc Chương Dục Cẩn sắc mặt nghiêm nghị dẫn theo thành viên Đội chấp hành cùng với cậu lính mới gác cửa súng đạn sẵn sàng chuẩn bị xông lên, anh chợt nhìn thấy cấp trên Hắc Vô Thường đứng ngay trước cổng chính. Ngoài ra còn có một quả bóng lông nhỏ trắng như tuyết đang đào đất xoạt xoạt xoạt trong chậu bông bằng cả bốn cái móng, định chôn cái xác nằm dưới đất.
Lính mới gác cửa cực kỳ căng thẳng: “Bọn họ chính là kẻ giả mạo…”
Chấp hành viên Bắc thị như lâm đại địch: “Tất cả không được nhúc nhích, giơ tay lên!”
Ngoại trừ chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị, chỉ có hai người là Chương Dục Cẩn và Trương Vũ nhận ra cấp trên của mình. Sắc mặt Chương Dục Cẩn trắng bệch ngăn tất cả những người còn lại, sau đó cùng Trương Vũ tiến lên một bước, khom người chào đón: “Vô Thường đại nhân.”
Thế là, lúc hai người cùng cúi đầu, vừa lúc đối diện với cặp mắt cá chết của Diêm Vương nằm xụi lơ dưới đất. Chương Dục Cẩn làm quỷ sai hai mươi năm, cũng đã gặp qua Diêm Vương điện thứ nhất vài lần. Anh sợ tới mức giật lùi nửa bước: “Đây là…!”
Hắc Vô Thường ôm lấy bóng lông nhỏ nghiêm túc đào bới trong chậu hoa, lạnh nhạt nói: “Diêm Vương điện thứ nhất, tiếc là bị đồng chí lính gác tiêu diệt.”
20 phút sau, mười người ngồi họp trong phòng họp của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực cứu chữa của mọi người, rốt cuộc Diêm Vương cũng tỉnh lại. Bây giờ gã đang nửa chết nửa sống treo túi truyền nước biển dựa vào ghế, cố gắng tham gia cuộc họp đầu tiên sau khi nhậm chức.
Hắc Vô Thường tay nâng một quả bóng lông ngồi bên phải Diêm Vương. Các nhân viên còn lại dự họp thì như ngồi bàn chông, ngay cả lưng ghế cũng không ai dám tựa vào, ưỡn sống lưng thẳng tắp, có vài người không khống chế được rỉ cả mồ hôi trán. Có thể nói, ghế da trong phòng họp không khác gì ghế điện trong phòng tử hình.
Trưởng ban Ban điều tra đặc biệt Bắc thị Lỗ Phong trực đêm hai ngày liên tục, bây giờ đang ngủ ở ký túc xá. Chương Dục Cẩn, Hùng Thành, Hứa Vi đều ở đây, ngoài ra còn có bảy tám chấp hành viên lạ mặt của Bắc thị.
“Chương Dục Cẩn, ngươi báo cáo tình hình đi.” Hắc Vô Thường nhìn thấy không ai dám mở miệng từ sau khi mình và Diêm Vương tới đây, hắn liền trực tiếp chuyển sang nhìn thuộc hạ cũ: “Làm quỷ sai gần hai mươi năm mà lại không quen Diêm Vương?”
Chương Dục Cẩn bất đắc dĩ, chỉ đành phải gượng gạo mở miệng: “Tôi quen, cũng xem như tương đối quen. Tình hình hiện tại là thế này…”
Trương Vũ, Hứa Vi còn ổn. Nhưng chấp hành viên Ban điều tra đặc biệt Bắc thị ai cũng vô cùng khiếp sợ nhìn Chương Dục Cẩn, bọn họ không ngờ lại có sếp tổng ẩn mình trong số các đồng nghiệp bên cạnh mình!
Chương Dục Cẩn bắt đầu báo cáo tình hình gần đây. Vào buổi sáng nửa tháng trước, Ban điều tra đặc biệt Bắc thị bắt đầu bố trí trận pháp dẫn hồn theo lệnh của Hắc Vô Thường. Tai họa này chắc chắn không thể tránh khỏi, dựa vào chút sức người của Ban điều tra đặc biệt vốn không có khả năng khống chế nổi bách quỷ dạ hành. Cho nên bảo vệ linh hồn của tất cả mọi người mới là điều quan trọng nhất.
Bắc thị tấc đất tấc vàng. Ban điều tra đặc biệt Bắc thị ban đầu vốn chỉ là một chi nhánh, xây dựng trụ sở ở trung tâm thành phố là chuyện không thể nào. Nghe nói Lỗ Phong tiêu phí một phen mới dời được trụ sở Ban điều tra đặc biệt từ ngoại ô đến nơi này – Một khu đất vườn cho thuê bên trong vườn thú.
Chỗ tốt khi dọn tới nơi này là, chi phí xây cất gần như bằng không, diện tích rộng nhiều cây xanh. Nhưng trụ sở Ban điều tra đặc biệt Bắc thị có tổng cộng bốn mặt thì hết ba mặt giáp với vườn thú, gần như là bị bao vây ở giữa. Mấy năm trước thỉnh thoảng có bồ nông trong hồ gia cầm* bay ra khỏi lồng hoặc tinh tinh trèo tường ra ngoài, lúc ấy đều là mất chuyện vặt vảnh.
*Là dạng hồ để nuôi mấy con chim chứ không nuôi cá trong sở thú.
Nhưng bây giờ, vườn thú Bắc thị chính là nơi thứ hai thiếu an toàn nhất. Sau khi bị lệ quỷ chiếm cứ hoàn toàn, vị trí trụ sở của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị liền rơi vào tình trạng khá nguy hiểm.
“Trận pháp dẫn hồn được bố trí ở trung tâm trụ sở, bây giờ trong trụ sở Ban điều tra đặc biệt không còn đất trống. Ban đầu định mở rộng sang khu vườn bên trong vườn thú sau khi đá dẫn hồn được chuyển đến đây, còn đám động vật, bò sát ở xung quanh hồ gia cầm sẽ bị chuyển hết sang khu địa cực.”
Chương Dục Cẩn dừng một chút, trong giọng nói tràn ngập mệt mỏi và lo lắng: “Nhưng bây giờ toàn bộ sở thú đều là quỷ, hoàn toàn không có cách nào mở rộng trận pháp. Phía trước trụ sở là đường xe chạy, bên cạnh là khu dân cư, không hề có một khoảng đất trống… Hiện tại trận pháp cùng lắm chỉ có thể chịu được hai ngày, thật sự nếu không mở rộng trận pháp, hồn phách sẽ bắt đầu chất đống. Hai ngày sau, người bị giết hại sẽ bay thẳng xuống Địa Ngục.”
Diêm Vương đang truyền dịch vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ, bỗng dưng nghe thấy hai chữ Địa Ngục lập tức kích động đến mức tỉnh lại, giọng nói tràn đầy kinh hoàng: “Không được xuống Địa Ngục, rất nhiều rất nhiều Tích giết quỷ trong địa ngục! Không được xuống Địa Ngục…”
Gào xong, hai mắt Diêm Vương lật một cái, lại hôn mê bất tỉnh, kéo theo bịch truyền nước biển ngã ngửa trên mặt đất văng tung tóe.
Hùng Thành ngồi ở phía đối diện Diêm Vương, suốt toàn bộ quá trình hoàn toàn không nghe Chương Dục Cẩn báo cáo mà chỉ nhìn chằm chằm Diêm Vương như nhìn một con gấu trúc. Lúc này anh ta lí nhí mở miệng, thật sự là nói trong vô thức: “Nhìn Diêm Vương… Hình như sắp chết, họp tiếp có ổn không?”
Dưới ánh mắt sợ hãi của toàn bộ người trong phòng, rốt cuộc Hắc Vô Thường cũng mở miệng: “Trút vài lọ Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn, không được nữa thì thôi.”
Trong phòng họp có một vị Diêm Vương sắp chết, trong lòng mọi người ai cũng hoảng sợ. Những người ngồi gần Diêm Vương bắt buộc phải đứng lên, trong lòng run sợ đổ thuốc vào miệng gã.
“Sau khi Địa Ngục bị đánh phá, quỷ vụ xuất hiện diện rộng trên vùng trời khắp cả nước,” Chương Dục Cẩn tiếp tục báo cáo, “Nhưng quỷ hồn trong sương mù không đến từ Địa Ngục, ngược lại càng giống như những thứ mất hết thần trí thời viễn cổ, còn đội quân Quỷ Vực vẫn chưa thật sự hạ xuống nhân gian.”
Chương Dục Cẩn vô cùng căng thẳng, vừa báo cáo xong lập tức muốn ngồi xuống, nhường quyền chủ trì phòng họp cho Hắc Vô Thường. Nhưng mà Hắc Vô Thường lại không có ý định đảm nhận, hắn nhàn hạ dựa lưng vào ghế ngồi, vừa vuốt ve bóng lông nhỏ trong ngực vừa nhìn Chương Dục Cẩn: “Bước kế tiếp của kế hoạch.”
Chương Dục Cẩn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chỉ đành phải làm liều nói: “Bây giờ nhiệm vụ duy nhất của chúng ta là bảo vệ hồn phách, mà muốn bảo vệ hồn phách thì nhất định phải mở rộng trận pháp… Tiếp theo chúng ta cần phải cố gắng hết sức, không tiếc bất cứ giá nào cướp lại quyền kiểm soát vườn thú, hoàn thiện pháp trận Dẫn Hồn trong vòng hai ngày.”
Đối với đội quân Quỷ Vực luôn nhìn chằm chằm vào Âm Giới thì nơi này không hề có chút phòng bị, việc xông vào ổ âm quỷ xây dựng trận pháp không khác gì ra lệnh cho tất cả nhân viên Ban điều tra đặc biệt đi vào chỗ chết. Nghe những lời này, mười người trong phòng họp không tỏ vẻ gì, vẻ mặt chỉ có chết lặng gặp biến không sợ.
Chuyện thay đổi đột ngột vốn đã bắt đầu cách đây một tháng, mỗi khi bọn họ cho là đã đến tận cùng tuyệt vọng, sự thật lại ập tới giáng một gậy vào đầu, thế cục vẫn có thể hạ xuống thêm một tầng.
Hôm nay, mọi người trong phòng họp ai cũng bình tĩnh, cứ như thể không có bất kỳ tin xấu gì có thể khiến bọn họ lộ vẻ xúc động, mặt trơ ra như kiểu vò đã mẻ không sợ rơi. Bây giờ, không một ai cho rằng bọn họ còn có khả năng giành chiến thắng. Sở dĩ không ai chạy trốn phần nhiều là buông bỏ khát vọng sống cuối cùng. Thay vì nói tạo ra sự thay đổi, không bằng thực thi từng bước theo thông lệ như mọi ngày, chết sớm chết muộn có gì khác nhau? Dù sao Địa Ngục cũng đã mất rồi.
Nhưng bọn họ không sợ chết không có nghĩa là không sợ Hắc Vô Thường, vị cấp trên sắc mặt dửng dưng nhưng uy áp lạnh như băng, thậm chí cho dù bọn họ có chết rồi thì vẫn có thể gặp lại.
Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, Hắc Vô Thường chọc chọc bóng lông nhỏ ngủ gà ngủ gật trong tay mình. Bóng lông nhỏ kêu chút chít tỉnh lại, sau đó cắn cái phập lên đầu ngón tay của Hắc Vô Thường, không hề nể mặt mũi của hắn một chút nào.
Chương Dục Cẩn cả kinh, phản xạ có điều kiện đứng lên: “Đại nhân, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Hay là để tôi ôm…”
Đang nói nửa chừng, Chương Dục Cẩn chợt nhận ra, hình như anh chưa từng thấy quả bóng lông này trước đây, nhưng trong tiềm thức anh lại muốn gánh trách nhiệm thay nhóc con không hiểu chuyện này, giống như một người cha già vất vả.
Hắc Vô Thường không có ý định buông tay, ngược lại nắm móng vuốt của bóng lông nhỏ giơ lên, lắc lắc trước mặt mọi người xem như chào hỏi: “Đây là Trúc Ninh, đồng nghiệp của các ngươi.”
Mọi người vừa thấy một cục lông cực kỳ đáng yêu trong tay Hắc Vô Thường, tuyệt vọng trong lòng bọn họ lại càng nặng hơn. Hắc Vô Thường bắt một nhóc con tới làm việc, Địa Phủ thật sự không còn ai nữa rồi!
Sau đó Chương Dục Cẩn lập ra một kế hoạch lẻn vào vườn thú từ tường rào phía sau trụ sở. Hắc Vô Thường gật đầu đồng ý, nửa tiếng sau lên đường.
Tiếp theo chính là xác định nhân viên thực hiện nhiệm vụ. Một trận pháp to lớn chiếm diện tích mấy chục héc ta, cho dù có gom hết tất cả nhân viên trong phòng họp cũng không đủ.
Chương Dục Cẩn đi đánh thức Lỗ Phong, hai người bắt đầu lựa chọn những người có thực lực, bất kể thế nào cũng phải gom đủ hơn hai mươi người. Ngoại trừ năm người Hắc Vô Thường, Trúc Ninh, Diêm Vương, Chương Dục Cẩn, Trương Vũ nhậm chức ở Địa Phủ; còn có Hứa Vi, Hùng Thành, Lão Ngô, Tiền Quân, Tiền Thuần, những người đến từ trụ sở chính Ban điều tra đặc biệt thành phố Cừ Nam. Cộng thêm Lỗ Phong dẫn đầu mười ba nhân viên của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị, tổng cộng là hai mươi ba người.
Hắc Vô Thường không hài lòng lắm với số lượng này, hắn nhìn Trương Vũ: “Đổ Tôn Thư Thành trong bình sứ của ngươi ra, đừng cất.”
Tất cả mọi người mờ mịt, sau đó bọn họ nhìn thấy Trương Vũ vội vàng lấy bình sứ nhỏ luôn mang theo bên người, mở nắp hất mạnh một phát xuống đất. Uy áp cực kỳ đáng sợ bùng nổ, Quỷ Đế Tôn Thư Thành mất thăng bằng ngã vào thùng rác. Y hất gói gia vị mì ăn liền dính trên trường sam, vẻ mặt âm trầm đứng lên.
“Vô Thường đại nhân,” Tôn Thư Thành khom người hành lễ, sắc mặt không tốt lắm, có thể nhìn ra mấy tháng nay y và chủ nhân bình sứ chung sống không được vui. Sau đó y chuyển hướng Diêm Vương, khi thấy trạng thái lật mắt trắng như cá chết của Diêm Vương, y cười khẩy thẳng người lên, không muốn phung phí một lần hành lễ của mình.
Bên trong căn phòng có thêm một Quỷ Đế, bầu khí âm u lạnh lẽo đã vượt ra khỏi phạm vi mà loài người có thể tiếp nhận. Đám cấp dưới của Lỗ Phong đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch.
Phía trước là Hắc Vô Thường, bên cạnh là Diêm Vương, phía sau là Quỷ Đế…
Có người run rẩy nói với âm lượng cực nhỏ: “Chúng ta toàn là người phàm, có thật là không phải đi chịu chết không?”
Hùng Thành vỗ vai của cậu chấp hành viên kia, chỉ chỉ Diêm Vương cá chết bất động trên ghế: “Ha, thế đã là gì, không chừng Diêm Vương chết còn nhanh hơn cậu… Vô Thường đại nhân, Diêm Vương đã thành thế này rồi, hay là tôi vác ông ta đi nhé?”
Hắc Vô Thường đã ôm lấy bóng lông nhỏ chuẩn bị lên đường, nghe vậy quan sát một chút, nói: “Trút thêm hai lọ Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn, được thì mang đi, không được thì chôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.