Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 226: Đại kết cục (Thượng)




Bắc Âm Đại Đế choáng váng chừng nửa phút mới hiểu ý của Trúc Ninh, sắc mặt của ông ta từ xanh chuyển trắng, từ trắng chuyển đỏ, môi run run hồi lâu rốt cuộc mới giận dữ hét lên một câu: “Có cái đ*t, tại sao ngươi lại là Hà Xuyên Thần!”
Có lẽ vì vừa rồi mây đen phân tán không còn khí thế nên đã tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự trọng của vị hoàng đế già này. Từ khi Trúc Ninh đầu thai đến nay, cậu chưa từng thấy qua người nào tức đến như vậy. Trán của Bắc Âm Đại Đế nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Trúc Ninh im lặng lui về sau nửa bước, sợ mình nói thêm một câu nữa ông lão trước mặt sẽ đột nhiên nổ tung giống như hộp thiết bị bỏ vào lò vi sóng.
“Hà Xuyên Thần là thần!” Bắc Âm Đại Đế thở hồng hộc mấy lần, rốt cục lấy lại lý trí, kéo giọng điệu bên bờ gào thét quay ngược trở lại, “Rốt cuộc hắn hạ giới đến Địa Phủ bằng cách nào…”
“Ông cho rằng, tôi làm gì trước khi trở thành Minh Vương?” Trúc Ninh chỉ đành lịch sự chỉ ra lỗi logic, “Trước khi trở thành Minh Vương, hắn cũng phải có một công việc chứ.”
Bắc Âm Đại Đế nghẹt thở.
“Khi còn tại vị, mười điện Diêm Vương là những người tai to mặt lớn không tầm thường, nhưng mỗi người trong số bọn họ chỉ được trao một phần mười quyền chấp chưởng.” Trúc Ninh nói thẳng, giọng điệu vô cùng khách quan, như thể cậu không phải nói mình, “Mà Minh Vương trẻ tuổi, lý lịch lại cực kỳ ngắn, thế mà lại trực tiếp xông lên chấp chưởng cả Địa Phủ?”
Bắc Âm Đại Đế nhìn chòng chọc Trúc Ninh hồi lâu, sắc mặt lúc ngày càng đỏ, rốt cuộc ông ta cũng hiểu ý trong lời Trúc Ninh.
“Hóa ra ngươi chính là cái tên xui xẻo bị đày xuống Địa Phủ!” Sau mấy lần “ném bom” chân tướng, tâm trạng của Bắc Âm Đại Đế thế mà bình tĩnh trở lại. Hận ý trong mắt ông ta khi nhìn Trúc Ninh không hề giảm, thậm chí còn thêm mấy phần giễu cợt.
“Thiên Đình phong thưởng hàng loạt một cách khó hiểu, đề bạt Ngũ Phương Quỷ Đế. Rốt cuộc, khi nhận ra không có ai chủ trì đại cuộc ở Địa Phủ, vì cùng đường nên mới đuổi một vị thần mới không có căn cơ xuống Địa Phủ làm Minh Vương.”
Nghĩ đến sai lầm này khiến cho ông ta suýt chút nữa hồn phi phách tán, sắp đặt mấy ngàn năm cuối cùng thua một cách ngu xuẩn uất ức, lửa giận u ám trong mắt của Bắc Âm Đại Đế gần như bộc phát.
Trúc Ninh thương hại nhìn Bắc Âm Đại Đế, cậu muốn nói gì đó nhưng sau khi suy đi nghĩ lại thì chỉ cười lắc đầu, xoay người đi về phía dây thừng treo trên vách núi, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện.
Nhưng mà, Bắc Âm Đại Đế nổi cơn giận tanh bành, phẫn uất tích tụ cả ngàn năm trong lồng ngực giống như một quả mìn, chỉ cần kéo dây dẫn là có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Thấy Trúc Ninh lạnh nhạt lắc đầu, ông ta thật sự bùng nổ.
“Cái mặt của ngươi như thế là có ý gì? Ta nói sai cái gì?” Bắc Âm Đại Đế đã biến thành một con chó điên, nhìn thấy ai cũng muốn cắn, “Ngươi cho rằng ngươi thắng sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một thằng xúi quẩy, kiếp trước bị Thiên Đình lấn áp, kiếp này bị thuộc hạ đùa bỡn trong tay mà thôi!”
Trúc Ninh do dự một chút nhưng vẫn không nói chuyện. Cậu né tránh Bắc Âm Đại Đế gầm thét, vươn tay kéo dây thừng bên vách núi.
Bắc Âm Đại Đế vung tay thật mạnh, quỷ khí như lưỡi kiếm sắc bén chặt đứt dây cỏ, âm trầm quát: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Đây là một cái đài gỗ cực lớn, chu vi đến mấy dặm, ngoại trừ sợi dây thừng này thì sợi dây gần nhất cũng cách xa mấy chục mét, Trúc Ninh đành phải vứt nửa sợi dây thừng trong tay, xoay người nhìn Bắc Âm Đại Đế.
“Vội vã chạy cái gì, không dám nghe tiếp sao?” Vẻ mặt của Bắc Âm Đại Đế toàn là giễu cợt, “Ngươi vốn là thượng cổ thần linh trong số các tân thần, không thể khinh thường. Theo lý ngươi sẽ phụ trách quản lý sông ngòi khắp thiên hạ, nhưng ngươi lại bất ngờ bị Thiên Đình đuổi khỏi tiên giới không một lý do, trục xuất xuống Địa Phủ…”
“Vì thanh tẩy vùng đất Địa Phủ bẩn thỉu này, ngươi thậm chí không sợ hồn phi phách tán, nhưng kết quả thì sao?” Ánh mắt của Bắc Âm Đại Đế lạnh lùng, gằn từng chữ, “An bài mấy trăm năm, thuộc hạ trung thành ngày xưa diệt trừ những người bất đồng ý kiến vì mưu cầu quyền lực bản thân.”
Bắc Âm Đại Đế chậm rãi ép thiếu niên tới gần mép bục gỗ, ánh mắt sắc bén như đọc được lòng người, cười khẩy nói: “Minh Vương, lúc ngươi hy sinh bản thân nhảy xuống Vạn Cốt Uyên, ngươi có từng đoán sẽ có ngày hôm nay không?”
Trúc Ninh muốn xoay người rời đi mấy lần, nhưng mấy sợi dây thừng cách cậu quá xa. Nghe Bắc Âm Đại Đế tra hỏi, rốt cục cậu vẫn phải cúi đầu cười nói: “Có rất nhiều chuyện bất giác vô tình nhưng lại là lợi ích đối với cả thể xác và tinh thần. Tại sao cứ phải hỏi tới cùng?”
Trúc Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Âm Đại Đế, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Vốn là thấy ông lớn tuổi, mà tôi cũng chưa chuẩn bị để nói những chuyện này… Ông có từng nghĩ, vì sao sau khi Ngũ Phương Quỷ Đế thuyên chuyển, người được điều tới đảm nhiệm chức Minh Vương lại là Hà Xuyên Thần? Chẳng lẽ chỉ vì Thiên Đình muốn làm khó dễ Hà Xuyên Thần thôi sao?”
Sắc mặt Bắc Âm Đại Đế dần dần thay đổi.
“Hay là, suy nghĩ thêm một bước nữa nhé,” Trúc Ninh tiếp tục dẫn dắt từng bước, “Khi đó tam giới vẫn còn bình thường, thế tại sao Thiên Đình lại phong thần cho Ngũ Phương Quỷ Đế mà không báo trước?”
Hàng ngàn suy nghĩ đột nhiên dâng lên trong lòng Bắc Âm Đại Đế, một dự cảm cực kỳ xấu sinh ra trong lòng ông ta.
Trong mắt Trúc Ninh hiện lên ý cười, “Khi đó, tôi là một vị tân thần mới được sinh ra, có quan hệ khá tốt với các vị thần trên Thiên Đình… Lúc tôi lên Thiên Đình uống trà có nói, Quỷ Đế nắm hết mọi quyền hành ở Âm Giới, không hề cung phụng dâng hương cho Thiên Đình, như vậy là không nên.”
Bắc Âm Đại Đế không dám tin trợn mắt nhìn Trúc Ninh, lồng ngực phập phồng đến mức nhìn như sắp tắt thở.
“Hơn nữa, Địa Phủ là hạ giới, vốn người quản lý không nên xưng đế, nhiều nhất là xưng vương.” Trúc Ninh không nói lòng vòng, chỉ nhún vai cười nói: “Cho nên, ông xem, sau đó mười điện Diêm Vương, Minh Vương, điều qua trót lọt.”
Sắc mặt Bắc Âm Đại Đế cực kỳ đáng sợ, lồng ngực phập phồng giống như một con ếch, bờ môi run rẩy, “Ngươi! Ngươi!!!”
Trúc Ninh: “Không phải nhằm vào ông, nguyên nhân chính thật ra là… Tôi muốn làm Minh Vương.”
Nghe được những lời kinh thiên địa khiếp quỷ thần, rốt cuộc Bắc Âm Đại Đế không chịu được nữa, ông ta loạng choạng quỳ sụp xuống đất, hai tay chống lên đài gỗ, bắt đầu nôn ra máu.
“Thật ra thì, ông không phải là nạn nhân duy nhất, Thiên Đình cũng rất thảm.” Trúc Ninh có chút áy náy, “Ý định ban đầu là thay đổi thành viên nòng cốt, như vậy có thể lợi dụng âm hồn chia một chén canh, nhưng kết quả bây giờ lại mất cả mạng.”
Bắc Âm Đại Đế nhịn không được nôn ra máu, tiếng thở dốc đứt quãng xen lẫn tiếng ho khan: “Lúc ngươi nhảy vào Vạn Cốt Uyên đã tính chính xác kết quả ngày hôm nay? Chuyện này không thể nào…”
Trúc Ninh cảm thấy mình không giải thích được: “Kí ức của Minh Vương đã bị phân tán từ lâu, làm sao tôi biết được? Còn cuộc đời của Hà Xuyên Thần, chính hắn đã nói cho tôi.”
Trong màn sương phía sau thiếu niên, một hình ảnh phản chiếu mờ nhạt vui vẻ vẫy vẫy tay ra hiệu với cơ thể chính. Đây chính là cái bóng xuất hiện trong cốc cà phê trước đây, là một hồn của Hà Xuyên Thần hòa vào trong nước.
Trước đó, một hồn ở trong nước này rất thân thiện, còn mỉm cười với bản thể. Sau đó suýt chút nữa hù chết bản thể có lá gan còn nhỏ hơn cả con thỏ.
Sau khi vẫy gọi, hơi nước dần dần tan đi, mây trên trời lại quang đãng, xua tan mây đen khói mù.
Bắc Âm Đại Đế sửng sờ vài giây, lúc nhận ra cái bóng kia là cái gì, tiếng ho khan của ông ta nặng hơn một chút. Ông ta thấy sông ngòi không có thần cai quản nên nảy sinh ý nghĩ ác độc vi phạm thiên đạo, dung nhập một hồn vào nước, mưu đồ bí mật kiểm soát sông núi. Ai mà ngờ trong nước còn có một hồn khác?
Bắc Âm Đại Đế trừng muốn rách cả mí mắt, gào tới lạc giọng: “Thân là Hà Xuyên Thần, ngươi vốn đã khống chế được sông ngòi, vậy tại sao… tại sao còn dung nhập hồn của mình vào nước…”
Cảm giác được khí tức của Hắc Vô Thường đang đến gần, Trúc Ninh cực kỳ ngượng ngùng hạ thấp giọng thừa nhận: “Dù sao cũng là núi sông biển hồ của tôi, tôi không muốn giao quyền. Ngay trước khi bị điều đi nhận chức Minh Vương, tôi để lại một chiếc đinh, chiếm vị trí ở cả hai bên cũng tốt.”
Sau đó nhanh chóng biến thành bóng lông nhỏ.
Mặt Bắc Âm Đại Đế đầy tơ máu, hai mắt trừng trừng như muốn giết người!
Hắc Vô Thường phi thân tới, thiếu niên lập tức biến trở về bản thể.
Giây tiếp theo, bóng lông nhỏ sợ hãi tột độ, hét lên chít chít nhào vào vòng tay của Hắc Vô Thường, trông vô cùng tủi thân.
Editor: Tui xin giải thích chỗ này xíu. Tức là ngay từ đầu không có ai là Minh Vương hết, (bản chất Minh Vương là phần tà ác lương lẹo trong Hà Xuyên Thần), chỉ có Hà Xuyên Thần là giữ nguyên ký ức từ đầu vì có một hồn nằm trong nước. Từ chương Minh Vương mới xuất hiện lần đầu cho tới cuối đều là Hà Xuyên Thần. Minh Vương chỉ là cái tên trên danh nghĩa do tác giả giữ nguyên để tạo nên cú plot twist cuối cùng này.
Cả Hà Xuyên Thần, Minh Vương, Trúc Ninh là cùng một người, Trúc Ninh chỉ là chuyển kiếp của Hà Xuyên Thần bị thiếu một hồn cho nên bị mất ký ức một chút thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.