Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 87: Quỷ Thành (1)




Hắc Vô Thường vô cùng khiếp sợ: “Chủ thượng, người làm thế nào mà đến được Quỷ Thành trước?”
Giọng nói của thiếu niên truyền tới từ phía sau: “Vô Xá, bổn vương tốn mấy trăm năm mới leo lên được đỉnh của Vạn Cốt Uyên. Ngươi nghĩ sau đó bổn vương sẽ tiếp tục nửa chết nửa sống lê lếch tới điện Diêm Vương, bảo các vị Diêm Vương sắp xếp cho bổn vương đầu thai thành Thao Thiết?”
Hắc Vô Thường hiểu ý trong lời nói. Minh Vương giãy giụa mấy trăm năm mới thoát được cái chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng khi đến Địa Phủ, y đã là yếu đến mức không thể tự bảo vệ tàn hồn. Y cũng không dám đi dò hỏi tình trạng hiện tại, chỉ có thể cẩn thận ẩn nấp.
Minh Vương, một vị được xem là người đứng đầu âm giới khi xưa, bây giờ lại chỉ có thể trốn chui trốn nhủi ở Quỷ Thành – một mảnh đất vô chủ mà Địa Phủ không thể đặt chân đến, sau khi bò lên từ Vạn Cốt Uyên.
Trái tim của Hắc Vô Thường co rút một chút, đau nhói như bị đao cùn cứa qua.
Thiếu niên cũng không đi lên trước mà thò tay khoác lên cổ của Hắc Vô Thường từ phía sau, bàn tay của y đặt lên cổ của hắn, vẻ rét lạnh lộ ra trong giọng nói: “Vô Xá, ngươi cho rằng hồn phách của bổn vương tiêu tán rồi thì thực lực sẽ giảm xuống tới mức chỉ bằng con chó con mèo, tùy ý để ngươi trêu chọc sao?”
Hành động của thiếu niên có sức uy hiếp cực mạnh, Hắc Vô Thường có thể cảm giác được ngón tay lạnh lẽo chạm lên cổ. Nhưng bên dưới sát ý nồng nặc, Hắc Vô Thường lại có thể cảm giác được một chút thái độ gồng mình cố làm bản thân hung dữ.
Với tính cách của Minh Vương, nếu y thật sự nhận định hắn thành mầm mống tai hoạ không thể loại trừ, y tuyệt đối sẽ không thò tay khoác lên cổ của hắn mà sẽ cười nói như bình thường, sau đó thừa dịp kẻ địch người ta buông lỏng cảnh giác rồi tung một kích chết người!
Hắc Vô Thường được tha mà sợ trước sự thật mình vẫn còn sống. Mặc dù Minh Vương mượn sức mạnh từ hồn thạch, tàn hồn đã thức tỉnh hoàn toàn, nhưng hồn phách tiêu tán trong Vạn Cốt Uyên đã vĩnh viễn tan thành mây khói.
Hiện tại, nếu so thực lực của Hắc Vô Thường với Minh Vương, đúng thật là hắn mạnh hơn rất nhiều.
Mà giờ khắc này Minh Vương trong dáng vẻ thiếu niên giống như một con báo cậy mạnh lộ ra móng vuốt, giương nanh múa vuốt uy hiếp.
Đầu ngón tay của thiếu niên vuốt nhẹ lên cổ họng của Hắc Vô Thường, dường như chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể khiến cho thủ hạ lòng lang dạ thú này tan thành mây khói. Vẻ lạnh lùng trong giọng nói của y bỗng rõ ràng hơn: “Sao hả, không dám trả lời?”
Hắc Vô Thường ngã người về phía sát khí tràn đầy uy hiếp, hắn không hề sợ hãi mà ngược lại trong lòng còn dâng lên một trận đau đớn kịch liệt. Minh Vương vốn nên tùy ý phô trương sức mạnh, nắm quyền quyền sinh sát trong tay. Từ bao giờ mà y lại phòng bị cẩn thận trước một tên thuộc hạ như hắn?
Quỷ thần xui khiến thế nào Hắc Vô Thường đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy ngón tay hơi lạnh chạm lên cổ mình, sau đó xoay người vươn cánh tay còn lại nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên.
Cái ôm lưng chừng nhưng lại không chứa bất cứ sự khinh thường nào, giống như một sự trấn an không tiếng động.
Thiếu niên bị hành động thất thố của Hắc Vô Thường làm cho sợ hết hồn, cơ thể bất động. Vào giờ phút này y cách Hắc Vô Thường rất gần, chóp mũi gần như sắp đụng phải xương quai xanh của Hắc Vô Thường, hương tùng bách thoang thoảng nhưng lại lạnh lẽo quanh quẩn như núi băng, giống như… một cây kem vị trái thông.
Thiếu niên hơi hối hận vì mình đầu thai thành Thao Thiết, y khắc chế xúc động muốn cắn một cái, cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe tự nhiên một chút nhưng lại giống như giễu cợt: “Hành động này là gì, cái ôm hữu nghị hả?”
Hắc Vô Thường nhìn thẳng vào thiếu niên, hàng vạn suy nghĩ lướt qua trong con ngươi nhưng cuối cùng lại trở nên tĩnh lặng, dần dần không còn nhìn thấy gì trong một màu đen đặc: “Nếu chủ thượng không muốn thì xin hãy ngăn thuộc hạ lại.”
Ẩn nhẫn, bình tĩnh, trân trọng, giống như một lời tỏ tình không tiếng động.
Tâm trạng của thiếu niên bối rối trong một cái chớp mắt, y dời tầm mắt im lặng chừng vài giây. Khi nhìn về phía Hắc Vô Thường một lần nữa, y đã thu lại hết tất cả hốt hoảng, cười hỏi ngược lại: “Thật không?”
“Thuộc hạ không dám vượt khuôn phép.”
Hành động lấy lui làm tiến không ngờ lại khiến người ta không khơi ra được chút chỗ sai.
Tất nhiên thiếu niên không bỏ qua dễ dàng cho tên thuộc hạ dám phạm thượng nhiều lần như vậy, vẻ chế giễu hiện lên trong mắt của y: “Không dám vượt khuôn phép… Vô Xá, lúc này ngươi biết nên làm thế nào để chiếu cố bổn vương đúng không?”
Thiếu niên hơi lui về sau nửa bước, sau đó “bụp” một tiếng biến thành bóng lông nhỏ rớt xuống đất.
Thấy bóng lông nhỏ rơi xuống, Hắc Vô Thường vô thức đưa tay định ôm lấy, nhưng hắn đột nhiên dừng lại. Hắn có nên đối xử lễ độ hơn một chút, như là dùng hai tay nâng chủ thượng lên không?
Hắc Vô Thường cúi đầu nhìn cục lông hung dữ thở phì phì dưới đất, rốt cuộc vẫn không dám đưa tay bưng y lên. Hồi lâu sau, Hắc Vô Thường lấy ra lệnh bài vô thường đặt trong tay áo rồi nhấn nhẹ một cái. Lệnh bài vô thường trong trạng thái âm trầm trang nghiêm lập tức biến thành một cái mâm lớn lộng lẫy tỏa ánh sáng vàng kim lóng lánh.
Hắc Vô Thường cung kính khom người đưa mâm tới trước mặt bóng lông nhỏ: “Chủ thượng, mời.”
Bóng lông nhỏ cảm thấy cái mâm này đúng là rất tôn quý nhưng lại hơi có gì đó không đúng lắm? Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực nhấc chân ngắn, bốn cái móng vuốt lông đạp lên trên cái mâm.
Hắc Vô Thường trịnh trọng nâng bóng lông lên, bắt đầu đi dọc theo con hẻm nhỏ đầy bụi bậm.
Bóng lông nhỏ có thể cảm giác được, dường như trí tuệ của mình thay đổi sau khi biến thành Thao Thiết, nhưng y vẫn quyết tâm không bỏ cuộc cẩn thận suy nghĩ. Hồi lâu sau, rốt cuộc y mới nhận ra điểm quan trọng.
Dáng vẻ bây giờ của y giống như một mâm thức ăn được bưng ra từ nhà bếp.
Bóng lông nhỏ không vui, có vẻ như tập tính của thỏ tai cụp vẫn còn trong người y, thế là y giơ vuốt lông đạp bịch bịch hai cái lên ngực của Hắc Vô Thường.
Bị bóng lông nhỏ đạp bịch bịch vào ngực, Hắc Vô Thường nhịn kích động đưa tay nắm móng vuốt lông nhỏ đáng yêu kia. Hắn tự giác dừng bước, sắc mặt vô cùng kính cẩn: “Chủ thượng, ngài có đề xuất gì tốt hơn sao?”
Bóng lông nhỏ nghiêm túc gật đầu với hắn, sau đó giơ móng vuốt nắm vạt áo của Hắc Vô Thường, định leo lên.
Bóng lông béo đứng trên cổ áo của Hắc Vô Thường lảo đảo sắp ngã, Hắc Vô Thường một chút cử động nhỏ cũng không dám. Vốn hắn định đưa tay đỡ cái mông ú nu của ông chủ nhà mình nhưng cuối cùng vẫn không dám đưa tay.
Rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng loạng choạng leo lên được vai của Hắc Vô Thường, nhưng hiển nhiên y vẫn chưa hài lòng với vị trí này. Y cảm thấy nếu mình ngồi ở đây chẳng khác nào một con vẹt được Hắc Vô Thường nuôi dưỡng thuần phục.
Vì vậy bóng lông nhỏ tiếp tục giơ vuốt lông đẩy mặt của Hắc Vô Thường, tiếp tục leo lên trên!
Hắc Vô Thường: “…”
Cứ như vậy chừng nửa phút, đầu tiên Hắc Vô Thường như đeo một cái khẩu trang bự màu trắng toàn lông, sau đó từ từ biến thành đồ bịt mắt, cuối cùng mới định hình thành một cái mũ lông xù hình tròn.
Nhưng mà Hắc Vô Thường không dám bước, hắn có dự cảm chỉ cần bước một bước về phía trước, nửa giây sau một tên thuộc hạ như hắn sẽ bị mang tội danh “Làm ông chủ nhà mình té lộn cổ”.
Mười phút sau, khi rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng ngang ngược đủ, bới mái tóc của cấp dưới nhà mình thành cái ổ gà thành công, đã vậy còn lén lút gặm một sợi âm khí rất nhỏ ngưng kết thành tóc đen, mới hài lòng nhảy xuống, khiêu khích biến thân giữa không trung.
Đến khi bóng lông nhỏ khôi phục thành hình người ngay một giây trước lúc biến thành chó gặm bùn, nụ cười nhạt trên mặt thiếu niên bỗng nhiên cứng ngắc. Y lặng lẽ đứng lên, sau đó lúng túng ho khụ khụ.
Hắc Vô Thường không dám mở miệng.
Nửa phút sau, thiếu niên mới lạnh nhạt nói: “Thao Thiết vẫn còn trong giai đoạn ấu thơ, khó tránh khỏi tính cách ngây thơ một chút.”
Hắc Vô Thường khom người: “Chủ thượng nói cực phải.”
Thiếu niên trẻ măng giơ tay lên, âm khí phất qua như gió mát thổi cho tóc đen của thuộc hạ khôi phục như ban đầu, sau đó mới xoay người đi dọc theo con hẻm nhỏ: “Không được nhắc lại chuyện này.”
Hắc Vô Thường gật đầu nói “vâng” rồi đi theo phía sau giữ khoảng cách nửa bước. Hắn đoán rất có thể phần hồn tiêu tán của Minh Vương là phần hồn dữ tợn hiếu chiến.
Sau khi rơi vào Vạn Cốt Uyên, ý chí chiến đấu tàn bạo đã bao bọc bảo vệ sự mềm yếu và lòng tốt ở tận sâu trong linh hồn. Sau khi trải qua mấy trăm năm không ngừng chiến đấu chống đỡ rồi bị hủy hoại ăn mòn, chúng từ từ tan thành mây khói, hóa thành hư không…
Sở dĩ Thao Thiết còn nhỏ vừa nhát vừa hèn vừa ngốc nghếch không phải vì đó là bản tính của Thao Thiết, mà là vì tàn hồn của Minh Vương đã trải qua quá nhiều chuyện tàn khốc, bị hành hạ đến tổn thương, nhưng y vẫn gắng gượng tiếp tục sống vì vạn hồn trong thiên hạ.
Vốn là người đứng đầu minh giới, vậy mà lại sợ tối, sợ quỷ…
Sau khi tàn hồn của Minh Vương thức tỉnh hoàn toàn, mặc dù y cố hết sức che giấu, tỏ thái độ tàn bạo, nhưng kết quả càng làm càng giống một chú mèo con bị thương đang cực kỳ sợ hãi giương nanh múa vuốt.
Hắc Vô Thường cố gắng đè cảm giác đau nhói trong lòng, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên, hắn một thuộc hạ không xứng với chức còn có thể làm những gì?
Hắc Vô Thường rất muốn ôm lấy chú mèo con bị thương mình mẩy ướt nhẹp nhưng lại e ngại sẽ dọa nó sợ rồi bị cào một phát.
Thiếu niên đột nhiên dừng bước, Hắc Vô Thường vội vàng thu hồi suy nghĩ trong lòng, kính cẩn mở miệng: “Chủ thượng?”
Thiếu niên vẫn nhìn bốn phía, hơi do dự: “Vô Xá, ngươi đã từng đến Quỷ Thành chưa?”
Hắc Vô Thường biết phần lớn ký ức lúc trước của Minh Vương bị thiếu sót. Hắn cũng không nói rõ, thay vào đó mở miệng trả lời: “Quỷ Thành không nằm trong khu vực quản lý của Diêm Vương, vậy nên thuộc hạ chưa từng đến đây.”
Thiếu niên: “Vậy trước tiên đến nhà của ta, tìm bản đồ của Quỷ Thành.”
Hắc Vô Thường khiếp sợ: “Nhà… Nhà của ngài?”
Thiếu niên: “Lúc bổn vương mới chạy đến Quỷ Thành, bổn vương không nhớ được bản thân họ gì tên gì, sau khi sinh sống ở đây hơn mười năm mới nghĩ ra cách đầu thai thành Thao Thiết.”
Thiếu niên nhìn xung quanh, dường như đang kiểm tra các môn bài treo trên cửa gỗ trong con hẻm: “Chắc là số ba phường Tây Hòe nhỉ?”
Vốn thiếu niên định đẩy cửa vào, nhưng khi y nhìn thấy con hẻm nhỏ đầy bụi bặm, trông dáng vẻ không giống như là nơi sẽ có người ở, y hơi chần chờ.
Nhưng mà tay của thiếu niên còn chưa đụng vào vòng cửa bằng đồng, chợt cửa gỗ sơn đỏ loang lổ phát ra một tiếng cọt kẹt, tự mình từ từ mở ra.
Trong sân có mấy gian phòng nhỏ, trên cửa sổ treo dây bắp ớt đỏ, trong viện được vẩy nước quét nhà rất ngăn nắp sạch sẽ. Một cô gái trẻ đẹp quấn búi tóc đang khom người múc nước trong giếng, cô ngẩng đầu nhìn sang phía ngoài cửa, sau đó một nụ cười dịu dàng hiện ra trên mặt: “Lang quân, chàng trở lại rồi, thiếp đã chờ chàng rất lâu đó!”
*Lang quân/郎君 đều là cách gọi chồng giống như phu quân/夫君, nhưng lang là cách gọi những chàng trai còn trẻ, còn phu là cách gọi đàn ông, con trai thành niên.
Thiếu niên lặng lẽ lùi về sau, giơ tay đẩy thuộc hạ nhà mình lên trước: “Đi qua đó xử lý đi, trong nhà bổn vương có quỷ nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.