Dáng vẻ của tên quỷ khóc nức nở cũng là da bọc xương. Mới vừa rồi gã còn mặc đồ tang quỳ trước đống đất giả vờ gào khóc, bây giờ nhìn thấy toàn bộ đội mai táng cùng bị chôn xuống đất, gã từ khóc giả thành khóc thật nước mắt lăn dài, lắp bắp nói: “Quỷ, Quỷ Thành… Làm sao?”
Nhưng còn không chờ Hắc Vô Thường mở miệng, con quỷ khóc tang bỗng chốc hiểu ra, gã vội vàng dập đầu nhận sai: “Đại nhân, quả thật chúng tiểu nhân có gây hại đến nếp sống ở Quỷ Thành, chúng tiểu nhân không nên vừa thấy quỷ thi liền chạy đến cướp, cũng không nên phạm pháp thuê người chôn cùng nếu người ta không muốn! Càng không nên lấy hết ba ngàn tiền công rồi cắt xẻ người được thuê thành nhiều mảnh để chôn thành nhiều mộ!”
Thiếu niên: “…”
Hắc Vô Thường: “Ta không hỏi ngươi mấy thứ này.”. ngôn tình hài
Quỷ khóc tang hức một cái: “Hả?”
Thiếu niên lạnh lùng mở miệng: “Tại sao quỷ ở Quỷ Thành lại chết?”
Thật ra bình thường quỷ cũng sẽ “chết”, nhưng tan thành mây khói mới được tính là đúng nghĩa của cái chết. Việc này cực kỳ hiếm thấy, phần lớn là vĩnh viễn tiêu tán trong thiên địa, số rất ít sẽ hóa thành vật âm cực kỳ hung hãn —— —— Tích.
Nhưng trăm triệu lần tuyệt đối không có trường hợp chết vì gãy cổ hay té gãy lưng.
“Đại nhân không phải quỷ ở Quỷ Thành?” Quỷ khóc tang mờ mịt, gã trợn mắt quay sang nhìn thiếu niên đang híp mắt quan sát. Sau đó như có linh quang chợt lóe lên, gã nhận ra người trước mắt: “Ngài chính là người trẻ tuổi dời đến sống trong căn nhà cuối hẻm cách đây gần ba mươi năm trước phải không? Đã vậy còn mua hết đoạn cuối con hẻm rồi rải một đống tro trắng không cho ai vào đó?”
Thiếu niên hạ tầm mắt: “Mới nãy các ngươi còn ngang nhiên khiêng quan tài đi ra từ trong nhà ta, giờ mới biết ta là ai?”
Quỷ khóc tang đập một cái thật mạnh lên chân mình, sau đó lại tiếp tục quỳ: “Tiểu nhân là quỷ vất vưởng sống ở hẻm Yên Đại đây, công tử ngài không nhớ tiểu nhân sao? Ngài rời khỏi nhà hơn hai mươi hai năm, lúc trở lại tuy ngoại hình thay đổi nhưng giọng nói ngược lại vẫn không thay đổi, lạnh lùng khiến người ta hoảng sợ…”
Hóa ra lúc Minh Vương đại nhân mới tới Quỷ Thành đã bày ra dáng vẻ mèo con giương nanh múa vuốt, không ngờ lại thật sự có thể dọa người. Hắc Vô Thường không biết tại sao mình cười khẽ trong lòng.
Thiếu niên: “Đầu thai qua một lần, dĩ nhiên ngoại hình sẽ thay đổi.”
Quỷ khóc tang sững sờ, trong ánh mắt nhìn về phía thiếu niên tràn đầy kính nể: “Đại nhân ngài được đầu thai sao? Quỷ rời khỏi Địa Phủ chạy đến Quỷ Thành cho dù lấy được nhiều vàng mã cỡ nào đi nữa cũng không có cơ hội đầu thai. Ngài làm thế nào mà…”
Thiếu niên nói thật: “Nhờ vào quan hệ thôi.”
Đôi mắt quỷ khóc tang tỏa ánh sáng lấp lánh, dường như gã cũng muốn xin nhờ quan hệ nhưng lại không có gan, chỉ có thể vô cùng hâm mộ nói: “Ngay cả những lệ quỷ đạo hạnh cực cao trong thành cũng không có quan hệ cao như vậy!”
Hắc Vô Thường: “Trong ba phút không giải thích được tại sao quỷ lại chết thì ngươi cũng không cần sống.”
Quỷ khóc tang bị hù dọa, lúc này mới nhớ tới số phận của đội mai táng nhà mình, gã vội vàng nói hết những gì mình biết.
“Còn không phải vì lão thành chủ muốn quỷ hóa hành Tích sao? Những cô hồn dã quỷ như chúng tôi nếu dám phản bội trốn ra khỏi Địa Ngục chắc chắn sẽ không được đầu thai vào thai nhi. Có ai mà không muốn có cơ thể chứ, nhưng chưa qua được một tuần tuổi, ngay cả ngũ giác còn chưa thành hình, thì chúng tôi có cơ thể để làm gì?”
“Ngàn năm trước, lão thành chủ —— —— cũng chính là lão quỷ mà hiện tại chúng tôi gọi là cây khô, thống trị Quỷ Thành, nói là có thể truyền thụ phương pháp quỷ hóa Tích cho chúng tôi.”
“Không phải phương pháp trong một vạn không có một là quỷ chết rồi hóa Tích. Mà là dần dần thu lại quỷ khí, để cho quỷ thể vốn đã mờ như mây như sương ngưng tụ, như vậy mới có thể làm cho quỷ hồn càng giống như người sống. Cho nên, nếu chúng tôi không ngừng tụ tập quỷ khí, càng ngày càng hóa thực, đến cuối cùng chắc như bàn thạch, vậy chẳng phải chúng tôi đã có thể thăng cấp thành Tích hay sao?”
Thiếu niên nhìn về phía Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường gật đầu, cúi người thì thầm nói: “Mặc dù thứ ngưng kết thành chắc chắn không phải Tích nhưng cũng có thể xem là thứ tương tự. Có điều, muốn làm thế cũng cần phải tốn ít nhất năm ngàn năm.”
Lão quỷ khóc tang cười nịnh hót, tiếp tục nói: “Hai vị đại nhân, không dối gạt hai vị. Bây giờ quỷ ở Quỷ Thành đã tu luyện được mấy trăm năm, đang trong giai đoạn giữa. Tuy quỷ khí ngưng kết không cứng lắm nhưng đổi lại khá giòn. Thắt cổ, phanh thây, té chết… Các kiểu chết giống như người sống, chúng tôi đều làm được.”
Có lẽ vì khát vọng và sùng bái vô hạn đối với người sống, thái độ của lão quỷ chết không biết bao nhiêu năm lúc nói tới đoạn những cách chết của người sống lại hết sức tự hào.
“Giống như cô gái này đến từng nhà làm ốc*, dụ người ta ký khế ước rồi giết người cướp của, cứ cách bảy tám chục năm thì bại lộ một lần. Suy cho cùng cô ta chọn treo cổ vẫn tốt hơn là bị người ta chém, có đúng không?”
*Ý con quỷ là truyện cổ tích Nàng tiên ốc, truyện khá nổi tiếng nên mọi người tự tìm đọc nhee.
“Dù sao ở Quỷ Thành có lệnh, ma quỷ đều được xóa tội, quỷ thi được đội thổi sáo đánh trống chúng tôi phục vụ đến tận mộ phần. Bị chôn trong đó chừng hai mươi năm, khi đi ra lại trở thành một con quỷ nguyên vẹn! Cho dù có bị thương đến mức cực kỳ thê thảm vẫn có thể từ từ tu bổ quỷ khí trong khoảng thời gian hai mươi năm này…”
Lão quỷ khóc tang như nhớ ra thêm điều gì đó, gã bắt đầu bày vẻ mặt đau khổ, đâm bị thóc thọc bị gạo than phiền: “Thật ra thì lão quỷ cây khô cũng không phải thứ tốt lành gì. Hắn thu nhặt quỷ khí, từ tay chân cho đến toàn bộ cơ thể chẳng khác nào một cây nĩa, nhìn cực kỳ đáng sợ…”
“Chuyện xấu hắn làm còn nhiều hơn, cướp đoạt quỷ nữ trắng trợn, hở một tí là ngược quỷ giết quỷ… Số quỷ thi được mang ra khỏi phủ đệ của hắn mỗi ngày phải tính bằng một xe, hầy!”
Thiếu niên: “Địa Ngục lớn thế này, tại sao các ngươi lại sống ở Quỷ Thành chịu chết?”
Vẻ mặt quỷ khóc tang đau khổ: “Tất nhiên là có quỷ chạy trốn ra ngoài! Mấy năm gần đây, quỷ trong Quỷ Thành chạy hay chết đều có đủ cả, vì kết quả cuối cùng vẫn là bị chôn rồi dành thời gian nằm trong mộ thôi… Mặc dù cuộc sống trong thành không tệ, nhưng hiện tại xem ra còn không bằng cô hồn dã quỷ sống trong thôn ở bên ngoài thành.”
“Nhưng tiểu nhân là quỷ đưa tang. Ở những thị trấn mới và làng mạc tít ngoài xa, những con quỷ ở đó vẫn là những quỷ hồn, có chết cũng không chết được, tiểu nhân đi chôn ai đây?”
Nhìn thấy quỷ khóc tang làm bộ lau nước mắt quỳ xuống đất, thiếu niên không để ý tới gã mà xít lại gần Hắc Vô Thường, hạ thấp giọng nói: “Đúng ra, năm trăm năm trước bổn vương không nên nhảy Vạn Cốt Uyên.”
Tâm trạng của Hắc Vô Thường còn chưa kịp nặng nề, đã nghe thấy thiếu niên nói tiếp: “Sớm biết quỷ ở Quỷ Thành dễ lừa gạt thế này, bổn vương đã tới Quỷ Thành thu phục cô hồn, đề cao thực lực binh lính ngang bằng với Thiên Giới, vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Hắc Vô Thường: “Chủ thượng, việc này…”
Thiếu niên như có điều suy nghĩ: “Có lẽ bây giờ vẫn chưa muộn.”
Hắc Vô Thường trầm tư trong chốc lát, cuối cùng mở miệng đề nghị: “Chủ thượng, hiện tại thiên binh ở Thiên Đình không chỉ có một trăm ngàn. Nếu có mưu đồ tuyệt đối không được liều mạng, cần phải chuẩn bị thật tỉ mỉ.”
Thiếu niên: “…” Ta chỉ đùa thôi mà.
Hắc Vô Thường khom người, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Xin cho phép Vô Xá bày mưu tính kế trong vòng một trăm năm, thuộc hạ nhất định sẽ hiến toàn bộ âm giới cho chủ thượng.”
Thiếu niên: “…”
Quỷ khóc tang nghe hai người nói nhỏ cái được cái không, gã thật sự bị dọa cho sợ hết hồn. Một lão quỷ cây khô ngược quỷ giết quỷ còn chưa đủ sao?
Giờ lại thêm một tên điên lấy trứng chọi đá muốn tấn công Thiên Đình?
Cơ mà ngoại hình của cậu trai trẻ này rất tuấn tú, nhỡ đâu thật sự có thể thu phục được lòng người…
Quỷ khóc tang chưa từng nghĩ người trước mắt sinh sống ở Địa Ngục. Trong lòng gã nhận định, cậu thiếu niên đầy thủ đoạn này lại chết sau khi đầu thai được hai mươi năm, có lẽ vì trong lòng buồn giận khác thường nên muốn cá chết lưới rách với Thiên Giới.
Quỷ khóc tang nghĩ vậy, gã vội vàng khuyên giải: “Đại nhân, thật ra thì, mặc dù quỷ ở Quỷ Thành không được đầu thai, nhưng vẫn còn cách khác… Bên ngoài thành có một số lệ quỷ cao thâm tìm được cách chạy ra khỏi âm giới, tiến vào dương gian. Thậm chí quỷ bà già ở phía Tây còn bắt được sinh hồn của một cô gái!”
Thiếu niên: “Hiện tại sinh hồn kia đang ở đâu?”
Quỷ khóc tang: “Vốn quỷ bà già kia muốn bắt giam sinh hồn, chỉ cần khiến cô ta không chạy loạn là được. Ai ngờ tin tức này lại bị lão quỷ cây khô biết được, hắn nói muốn ngày mai đến rước dâu, cưới tiểu thiếp thứ mười chín, khặc khặc khặc!”
Thiếu niên: “Ngươi cười cái gì?”
Lão quỷ khóc tang cứng đờ.
Thiếu niên: “Chôn đi.”
Nhưng ngay lúc Hắc Vô Thường khom người nhận lệnh, giơ tay lên chuẩn bị chôn “quỷ”, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, nhanh tay kéo thiếu niên núp sau một bia mộ.
Địa Phủ không có bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một mảng đen tối hỗn độn. Nhưng lúc này lại có hai quỹ đạo màu vàng xẹt qua cuối chân trời, nhìn giống như sao băng nhưng chậm hơn nhiều.
Hai quỹ đạo ánh sáng rơi xuống trước cửa thành, sau đó hóa thành hình người tiến vào thành.
“Đó là thiên tướng.” Sắc mặt Hắc Vô Thường nghiêm nghị, giọng hắn trầm xuống: “Quỷ Thành mảnh đất hoang này, suốt mấy trăm năm nay ngay cả âm binh quỷ tướng cũng chưa từng tiến vào. Thiên Đình muốn làm gì?”
Thiếu niên nắm bột hồn thạch trong tay, chậm rãi giấu vào trong túi áo, từ lúc nãy đến giờ y vẫn luôn dựa vào những thứ này này để giữ cho hồn phách tỉnh lại. Nhưng khí tức linh hồn Minh Vương quá rõ ràng, nếu Thiên Đình biết Minh Vương chưa chết…
Cái nồi mưu sát Minh Vương sao còn ụp lên đầu Diêm Vương được?
Thiếu niên đè nén buồn bực trong lòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Vất vả lắm mới tìm được cục thịt béo Quỷ Thành này, không ngờ Thiên Đình lại theo dõi từ trước… Đáng ghét! Bản thể của bổn vương còn quá nhỏ, hiện tại không thể chống trả Thiên Đình.”
Nếu là bình thường, y không có gì phải kiêng kỵ khi đụng phải hai tên thiên tướng. Nhưng bây giờ xấu chính là ở chỗ, Quỷ Thành là một nơi hỗn loạn, cực kỳ nhạy – cảm.
Hiện tại hành động khôn ngoan nhất là phải lập tức rời khỏi Quỷ Thành, cho dù Thiên Đình có mưu đồ gì ở Quỷ thành cũng không cần quan tâm. Đến khi thân thể Thao Thiết vượt qua thời kỳ ấu thơ yếu ớt nhất, cắn nuốt đầy đủ âm khí thì tính toán tiếp.
Nhưng vẫn còn Nghiêm Tịnh Tịnh trong Quỷ thành.
Quỷ khóc tang không biết tại sao hai vị đại nhân lại tránh né, nhưng gã vẫn bị hù sợ ném chiếc kèn Xôna ốm nhách dài thòn của mình đi, bản thân thì chui bừa vào một ngôi mộ gần nhất.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu thiếu niên, y đi ra từ phía sau bia mộ, nhấc chân đá đá tấm bia: “Đội mai táng các ngươi, ngày mai làm thêm một buổi tang lễ nữa.”
Quỷ khóc tang thò đầu ra từ ngôi mộ, nơm nớp lo sợ nói: “Đại nhân, không có đội, chỉ còn lại một mình tiểu nhân thôi…”
Hắc Vô Thường ngầm hiểu phất nhẹ ống tay áo, toàn bộ thành viên đội mai táng đồng loạt đội mồ sống dậy, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề.
Thiếu niên đi tới thổi mấy hơi: “Tỉnh lại hết đi, hôm nay không phải thời điểm chết của các ngươi, sống lại rồi mai hẵng chết. Nghe ta nói, ngày mai mười tám con quỷ các ngươi phải tổ chức một buổi tang lễ thật hoành tráng cho chính các ngươi.”
Mười mấy con quỷ trồi lên từ ngôi mộ mới vừa ngạc nhiên mừng rỡ vì mình sống lại, nghe vậy lập tức sợ tới suýt chút nữa chui ngược trở về. Bọn chúng nơm nớp lo sợ nhìn thiếu niên.
Thiếu niên học giọng nói chuyện của cục trưởng Lưu, dạy bảo: “Ta chỉ có một yêu cầu, phải tổ chức lễ tang này với quy mô thật lớn, phải thể hiện hết tài nghệ chuyên nghiệp của đội mai táng các ngươi. Làm mọi cách để đè đội ngũ rước dâu của thành chủ xuống!”