Sau Khi Cảm Hóa Vai Chính Thất Bại Thì Làm Gì?

Chương 26: Tâm ma chân chính




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Bùi Cảnh tiến về phía trước.
Ở đây gió ngừng nước lặng, hơi lạnh lẽo ngấm vào lòng bàn chân rồi lan ra khắp người. Vệt sáng trắng dịu êm ấm áp hai bên vách tường chậm rãi tản đi, từng cảnh tượng trong quá khứ dần trở thành ảo ảnh.
Núi rừng thăm thẳm xanh biêng biếc ở viện Kinh Thiên, một trăm lẻ tám đỉnh núi sừng sững lập lờ hơi nước của Vân Tiêu, còn có mấy chục năm vung kiếm khắp phương, những tháng ngày vờn hoa kiếm đạo, đều ẩn mình vào trong bóng tối.
Bùi Cảnh dừng bước, thoáng chốc chợt cảm thấy thê lương. Y tự hỏi mình: “Quyết tâm làm thật à, cho nên lúc này mới là khảo nghiệm chân chính của Tâm Ma Thất chăng?”
Hình ảnh lần nữa hiển hiện trước tầm mắt y, lần này, tấm nào cũng sẫm màu máu, dù cách thật xa vẫn có thể trực tiếp cảm nhận được nỗi căm hờn muốn phá tan đất trời.
Vẫn là Vân Tiêu, một trận tuyết lớn phủ kín những bậc thềm dài đằng đẵng, máu người hòa với đất, với tuyết, đỏ trắng loang lổ, rực rỡ buốt lạnh.
Ngay sau đó, y nghe được vài giọng nói thấp thoáng từ xa đến gần.
Tuyết kết thành băng đóng chặt ở đầu cành, hai đệ tử Vân Tiêu đeo trường kiếm bên hông đi qua cầu treo, giọng nói phảng phất trong gió tuyết.
“Ngày nào Bùi Chưởng môn còn chưa ra, ngày ấy Quý Vô Ưu vẫn còn giết cả trăm người, mới nửa tháng thôi mà toàn bộ Vân Tiêu người thì chết, kẻ thì trốn mất dạng, số người còn lại chẳng được bao nhiêu. Cả tông môn sừng sững ngút trời, rạng rỡ vô hạn như Vân Tiêu của ta, ai mà ngờ được sẽ sa ngã đến tình trạng thế này.”
Người bên cạnh im lặng thật lâu, đột nhiên hỏi: “Sao huynh không rời đi?”
Tiên nhân nở nụ cười: “Đi đâu mà đi, ta không cha không mẹ, là Chưởng môn tiền nhiệm Thiên Nhai đạo nhân đương lúc dạo chơi gặp được thì nhận ta vào môn phái, nơi này là nhà của ta, ta biết đi đâu được.” Tiên nhân lại hỏi: “Còn huynh, sao lại không đi?”
“Ta á?” Người kia vỗ bên thanh kiếm, cúi đầu trả lời: “Không muốn đi thôi, ta vẫn cảm thấy Vân Tiêu sẽ không lụi tàn ở đây đâu.”
Tiên nhân lắc đầu: “Thiên Nhai tiền bối chết oan chết uổng, viện Kinh Thiên cũng cắt đứt liên lạc chỉ trong một đêm. Sống chết tồn vong hiện giờ của Vân Tiêu có lẽ ký thác hết lên vai Bùi sư huynh. Trần Hư trưởng lão nói, bây giờ huynh ấy đang bế quan, cũng không biết tới khi nào mới ra. Chắc là phải đột phá được Hoá Thần kỳ mới có thể đánh nổi một trận với Quý Vô Ưu.”
Nhắc đến Bùi sư huynh, cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Gió tuyết chậm rãi, yên tĩnh vô hạn.
Một lúc lâu sau, tu sĩ bên phải mới tiếp tục: “Bây giờ ai cũng bảo huynh ấy là kẻ giả nhân giả nghĩa, giết hại sư tôn, mưu sát đệ tử, lòng lang dạ sói, nhưng ta cảm thấy huynh ấy không phải người như vậy. Ban đầu ta bái vào Vân Tiêu là bởi vì huynh ấy mà.”
“Ta là dân của Thập Tứ Châu ở Vân Trung, người nhà đều bị ma đầu của Vô Vọng Phong giết sạch, lúc Ma tu kia càn rỡ, tông môn bên cạnh còn không dám nhúng tay, lờ đi như không thấy màn thảm kịch nhân gian này, ấy thế mà chỉ một người đi ngang qua như huynh ấy, một mình giữa trời, giết sạch trăm quỷ trên Vô Vọng Phong, giải cứu hàng vạn người của thành Vân Trung. Mạng của ta là do huynh ấy cứu được. Huynh ấy xuống núi, đứng nhìn từ xa, ta đã suy nghĩ, lúc nào mình mới có thể trở thành dạng người như vậy được nhỉ.” Người nọ ngửa đầu, thinh không tuyết mịn rơi vào trong mắt, cả khoảng trắng xóa mờ mịt mênh mang, lẩm bẩm thì thào: “Một người thế ấy, sao có thể bất trị như lời bên ngoài lưu truyền được.”
Người bên trái hơi ngừng lại, rồi giọng nói nhẹ như tuyết bay, bảo: “Thật ra ta cũng chẳng tin, đây là nguyên nhân khác giữ ta ở lại, đối với rất nhiều đệ tử của Vân Tiêu mà nói, không chỉ hơn cả toà núi lớn khó vượt qua được mà Bùi Ngự Chi càng giống như một loại tín ngưỡng. Có huynh ấy ở đây, ta tin chắc tình thế còn có thể xoay chuyển được, huynh ấy đã từng là đệ nhất thiên hạ, đứng đầu ngũ kiệt, rực rỡ chói lóa biết bao nhiêu kia mà.”
“Huynh nói xem, huynh ấy có thể cứu được Vân Tiêu không?”
“Hẳn là có thể, không, là chắc chắn có thể.”
Nơi cuối cầu, đá xanh đón khách tĩnh lặng cả ngàn năm vẫn không nói lời nào, đắm mình trong biển bi thương.
Bùi Cảnh bên này cảm thấy cực kỳ mơ hồ: “Tất cả những thứ này là gì vậy chứ.”
Gió tuyết như ẩn như hiện, từng câu từng chữ của cuộc đối thoại chẳng rõ đầu đuôi truyền đến đài gương ở chủ điện Thiên Tiệm Phong, rơi vào trong mắt Chưởng môn.
Ngay sau đó, Bùi Cảnh trông thấy chính bản thân mình.
Hình ảnh thanh niên kiếm tu bên trong là y, cũng chẳng phải y. Trường bào quét đất, tóc bạc như tuyết, khổ sở khuỵu xuống trước đài gương. Ngón tay hắn run rẩy, không cầm nổi kiếm, khoảnh khắc kiếm Lăng Trần rơi xuống đất, thanh niên rốt cuộc không kìm nổi nữa, nước mắt trào ra.
Gào thét câm lặng mà bi ai khôn cùng.
“Huynh nói huynh ấy có thể cứu được Vân Tiêu không?”
“Hẳn là có thể, không, chắc chắn có thể.”
Gió tuyết thênh thang, che phủ cuộc đối thoại này.
Trong chốc lát, thiếu nữ áo đỏ dung mạo như hoa, đôi mắt kiên định sáng tỏ lên tiếng: “Bùi Ngự Chi, bây giờ chỉ có thể dựa vào huynh liên hệ với các sư tổ trong viện Kinh Thiên. Lần này Quý Vô Ưu rõ ràng muốn diệt hết cả Vân Tiêu, chỉ lấy huynh làm cớ trút tội mà thôi. Mấy người bọn ta thử ngăn hắn lại trước, kéo dài thời gian cho huynh.”
Phượng Căng nhíu mày khiển trách: “Dáng vẻ điên cuồng không thèm để ai vào mắt của ngươi biến đâu mất rồi, không phải tự xưng đứng đầu thiên hạ à, chẳng nhẽ còn sợ một tên Quý Vô Ưu?”
Tịch Vô Đoan ngó ra ngoài: “Được rồi, trận bảo vệ núi của Vân Tiêu đạo nhân để lại sắp không trụ nổi nữa, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Ngộ Sinh do dự thật lâu rồi vòng trở về, khẽ giọng an ủi hắn: “Huynh đừng tự trách quá nhiều, xảy ra chuyện cũng không liên quan gì đến huynh.”
Nghe vậy, đại tiểu thư Ngu Thanh Liên trợn trừng mắt: “Chút chuyện cỏn con đã sợ thành vậy rồi, kể ra lại mất hết mặt mũi của chúng ta.”
Phượng Căng hiếm có được một lần tốt bụng, đẩy nàng ra ngoài: “Cho hắn chút thời gian trì hoãn đi.”
Ngu Thanh Liên dừng bước ở cửa cung điện, khoảnh khắc xoay người, váy áo rực rỡ như gió như lửa, giọng nói trong trẻo, thanh thoát như tuyết đầu mùa: “Lần trước ở đảo Doanh Châu, huynh nói ta thiếu huynh một món nợ ân tình, lần này nhớ kỹ, ta trả sạch cho huynh.”
Là trả bằng hết. Lấy mạng trả ân.
Cuối cùng hắn vẫn liên lạc với viện Kinh Thiên, lại chỉ còn sót một du hồn thần trí không rõ nói cho hắn biết.
Thang trời gặp sự cố, tất cả mọi người ở viện Kinh Thiên bị Thiên Đạo giết sạch, không ai sống sót.
Không ai sống sót.
Chẳng còn đường lui.
Hắn bước ra khỏi điện, mắt nhìn tuyết rơi trắng xoá.
Thiên Tiệm Phong lạnh lẽo, thế gian trơ trọi mịt mờ. Tuyết rơi chôn lấp từng đống xương khô, ân sư thân hữu, đệ tử đồng môn. Trăm năm khốn cùng chỉ như nằm mộng một giấc.
Hắn cầm kiếm đi đến cửa núi, bước chân nhẹ nhàng, từng bước lún thật sâu, sợi tóc nhuộm sương lan ra từ gốc, chỉ trong chốc lát, những sợi bạc trắng thay hẳn tóc đen. Đến trước cầu treo, bỗng nhiên hắn bị một luồng sức mạnh không rõ cản bước. Hắn khom người, ngón tay nâng đá xanh, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhợt nhạt.
“Sư tổ à, con nghĩ, đành phải làm người thất vọng rồi.”
Hắn khóc rống lên, như xé cả cõi lòng.
“Con chẳng tài nào gánh nổi Vân Tiêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.