Sau Khi Cảm Hóa Vai Chính Thất Bại Thì Làm Gì?

Chương 5: Kinh Các vấn sự




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Sau một đêm nghỉ ngơi ở Thiên Tiệm Phong, Bùi Cảnh chạy thẳng đến chỗ Trần Hư ở Vấn Tình Phong.
Vấn Tình Phong trồng không ít hoa đào, mùa này quả thực đẹp chói chang.
Lúc y bước vào điện, Trần Hư vừa dặn dò quy củ cho mười tên đệ tử mới xong. Mười tên đệ tử lần lượt lui ra, đụng phải Bùi Cảnh vội vàng chạy tới ở cửa đại điện.
Bạch y đeo bội kiếm, tóc đen đội ngọc quan, khí chất như sương tuyết.
Thoáng chốc, tất cả đều ngây người, khó nén nổi kích động, cao giọng hô lên: “Bùi sư huynh.”
Bùi Cảnh nghe thấy tiếng hô hào mới chú ý đến bọn họ, gật đầu một cái xem như đáp lại.
Mười tên đệ tử phấn khích không thôi, còn muốn nói vài lời với người mình ngưỡng mộ nhưng vướng bởi ánh mắt u ám của Trần Hư ở phía sau, chỉ có thể hậm hực rời đi.
Tâm tư của Bùi Cảnh không đặt trên người bọn họ, vào thẳng vấn đề với Trần Hư: “Ta hỏi đệ chuyện này.”
Trần Hư ôm một chồng sách trong ngực, đều là quy củ của Vân Tiêu vừa mới đọc cho mấy tên đệ tử nội phong nghe, cậu càng nghĩ càng bực trước việc Bùi Cảnh ném Sở Quân Dự ở ngoại phong, vẻ mặt cũng không hề dễ chịu, lạnh lùng đáp: “Không biết!”
Bùi Cảnh hiểu rõ tính tình của cậu, trực tiếp hỏi: “Trở về nguyên trạng nghĩa là gì?”
Trần Hư giật mình “Gì cơ?”
Bùi Cảnh lặp lại lần nữa: “Trở về nguyên trạng, một câu thành ngữ, hôm qua sư tôn ném cho ta, bảo ta tự hiểu lấy.”
Trần Hư cạn lời: “Chưởng môn bảo huynh tự hiểu lấy, huynh tìm ta thì có ích gì.”
Bùi Cảnh nói: “Ông ấy nói ta chưa thông suốt thất tình lục dục mới yêu cầu lĩnh ngộ, ta nghĩ đệ rất hiểu tình dục nên đến hỏi đệ một chút.”
Trần Hư bùng nổ: “… Huynh có ý gì hả!”
Bùi Cảnh ý thức được phương thức biểu đạt của mình hơi sai lầm, vội vàng sửa lại: “Ta nói là đệ học sâu biết rộng ấy mà.”
Lúc này Trần Hư mới bình tĩnh lại, nghĩ một lúc rồi cau mày, nói: “Có phải huynh bắt nhầm trọng điểm rồi không?”
Bùi Cảnh quả quyết lắc đầu: “Tuyệt đối không nhầm, ông ấy chỉ để lại bốn chữ này thôi. Sư tôn nói, kiếm pháp của Vân Tiêu có một cấp độ gọi là Thương Sinh liên quan đến thất tình lục dục, từ lúc ta tu hành đến nay không có tâm ma, luyện đến cấp độ ấy phỏng chừng không vượt qua nổi. Hiện tại việc đột phá Nguyên Anh của ta không thể gấp gáp, chỉ có thể làm mỗi chuyện này.”
Trần Hư nảy ra chủ ý ngu ngốc: “Thất tình lục dục còn không phải là chuyện tình ái yêu đương à? Nếu không thì huynh đi tìm bạn đời thử xem?”
Bùi Cảnh có điên mới tin lời cậu, giả bộ nói: “Thôi khỏi đi, sợ rằng việc ta tìm bạn đời sẽ làm rối loạn giới Tu Chân, nữ tu trên đời này gây lộn đánh nhau mất.”
Trần Hư cười lạnh: “Hừ.” Nghĩ một lát, cậu lại nói: “Huynh hỏi ta cũng không tìm được đáp án đâu, chẳng bằng đến Tàng Kinh Lâu trong Thiên Các hỏi thử xem, không chừng ở đó sẽ có đại năng hiểu rõ.”
Bùi Cảnh nghe xong, vẻ mặt có vài phần quái lạ, mới bảo: “Cũng được, đệ đi với ta.”
Trần Hư trợn trắng mắt: “Huynh không tự đi được à?”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng cậu đã đặt chồng sách trong tay lên bàn, lấy bội kiếm ra.
Bùi Cảnh với Trần Hư nối đuôi nhau đi ra ngoài, y nói: “Nếu ta có thể đi thì còn mang đệ theo làm gì? — Lão già trước thư viện kia không cho ta qua cửa, cho nên chỉ có thể lẻn vào theo sau đệ thôi.”
“Huynh lại chọc gì đến lão ấy rồi?”
Bùi Cảnh khoa tay múa chân một hồi, nói: “Cũng chả làm gì, không phải là Thiên Các quy định việc đặt vấn đề cả trả lời câu hỏi đều phải dùng thần thức hả? Có một ngày luyện kiếm xong, ta rảnh rỗi không có gì làm, ngây người ở Thiên Các cả ngày trời, những gì trả lời được đều trả lời hết sạch, trực tiếp viết bằng bút mực ở bên cạnh, bất cẩn lật úp nghiên mực, rồi làm bẩn đất, quét dọn xong xuôi mà vẫn bị lão ấy phát hiện. Lão ấy tức giận giậm chân đuổi ta chạy nửa ngọn núi, tuyên bố gặp ta lần nào thì đánh lần đó. Bây giờ ta làm sao còn dám nghênh ngang đi vào trước mặt lão ấy nữa.”
Trần Hư cười hả hê, rất công chính bình luận: “Tự làm tự chịu.”
Bùi Cảnh xem thường: “Nhưng mà ta thấy, sao phải dùng thần thức, bút mực trong Thiên Các để trang trí hết à? — Cổ hủ!”
Trần Hư nói: “Huynh để dành những lời này lại mà nói cho Lâu trưởng lão nghe.”
Bùi Cảnh: “Thôi bỏ đi.”
Lâu trưởng lão của Tàng Thư Lâu ở Vân Tiêu nổi danh là người nghiêm túc cứng nhắc. Suốt ngày sầm mặt, giấu mình vào trong áo khoác đen, trừng mắt một cái có thể làm ác quỷ kêu khóc, trên mặt còn thiếu điều viết lên hẳn bốn chữ hung thần ác sát. Hơn nữa, bởi vì tu vi sâu không lường được, lai lịch cổ xưa, không có mấy ai trong môn phái dám trêu chọc. Bùi Cảnh cũng bị sư tôn hạ lệnh ít gây chuyện ở đây.
Y dở hơi mới chạy đi đâm đầu vào họng súng.
Tàng Thư Lâu cao trăm thước, ở giữa thấp thoáng cỏ cây. Trần Hư bị Bùi Cảnh ép buộc đến hỏi han Lâu trưởng lão, thong thả từng bước dạo qua, chỉ là cậu bày ra vẻ tươi cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc. Lâu trưởng lão mắt lớn trừng mắt nhỏ với cậu, nhìn nhau không nói gì. Trần Hư đã bao giờ gặp phải loại tình huống xấu hổ thế này đâu, trong lòng lôi Bùi Cảnh ra mắng té tát, nhưng việc đã đồng ý thì vẫn phải làm cho xong, cậu chỉ có thể cứng đờ mặt, chào hỏi: “Lâu trưởng lão, con muốn hỏi ngài một chuyện.”
Lâu trưởng lão cũng không phải là vị trưởng bối hiền lành gì, rất ghét bị quấy rầy, bàn tay gầy trơ xương đè xuống những trang sách, vẻ mặt không kiên nhẫn, còn muốn ra tay đến nơi.
Bùi Cảnh nắm chắc cơ hội, dán sát tường bò đi, che mặt trong bóng tối, chạy vọt lên lầu như một làn khói thừa dịp Lâu trưởng lão không chú ý.
Trần Hư nhìn thấy, vội vàng nói: “Thật ra cũng không có gì, trưởng lão ngài cứ bận tiếp đi ạ.” Dứt lời, cậu cũng vọt lên lầu trong tầm mắt lạnh cóng suýt đóng thành băng của Lâu trưởng lão.
Bùi Cảnh ở phía trên vui mừng khôn xiết: “Nhìn bộ dạng hoảng sợ này của đệ xem.”
Trần Hư hung dữ trừng mắt lườm y.
Bùi Cảnh đẩy cậu về phía trước, đi thẳng đến Thiên Các: “Nhanh nào, đừng để lão ấy phát hiện ra.”
Khắp cả Vân Tiêu chỉ có tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể đi vào tầng cao nhất của Tàng Thư Lâu ở Thiên Các. Đóng cửa xong, quay đầu lại, ngàn vạn cuộn giấy Tuyên Thành rũ thẳng xuống bày ra trước mắt.
Tầng tầng lớp lớp những trang giấy cuồn cuộn vô ngần, lơ lửng khắp bốn phương tám hướng, chậm rãi chuyển động theo một phương.
Vào lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng bên trong Thiên Các, cả người Bùi Cảnh đều chấn động.
Sư tôn giải thích cho y, nói rằng Thiên Các là nơi các tu sĩ giao lưu thần thức với nhau, môn phái hay gia tộc nào ở giới Tu Chân cũng có, dùng để truyền đạo hoặc giải đáp các câu hỏi. Hỏi đáp bên trong cũng tuỳ ý, thi thoảng sẽ có một vài ẩn sĩ đại năng trà trộn vào.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy thì Bùi Cảnh mới hiểu được, đây còn không phải là cái thứ tương tự như Baidu(1) hỏi đáp à?
(1)như Google
Hoặc là, theo hiểu biết của y, nó càng giống Zhihu(2) thời cổ đại hơn, chỉ là người trả lời sẽ không nói Cảm ơn đã mời mà thôi.
(2) như Quora, trả lời xong sẽ có phần cảm ơn người đã hỏi
Chính giữa Thiên Các là một cái bàn, một cái tủ và một ghế ngồi, trang nhã mộc mạc, trên bàn có giấy, có mực, có bút.
Bùi Cảnh nhìn thấy thì xuýt xoa một tiếng, đi đến nhấc bút lên: “Sao mà vẫn còn chứ, thứ này vừa không thể viết vừa không thể vẽ, giữ lại làm gì.”
Trần Hư không vững lòng nổi, đứng ở cửa sổ, không ngừng chú ý hướng đi của Lâu trưởng lão phía dưới, thúc giục: “Huynh quan tâm nó nhiều thế làm gì, tranh thủ thời gian viết rồi chạy nhanh đi.”
Bùi Cảnh ngồi trên mặt đất, quần áo chỉnh tề, nắm bút trong tay. Lông mày y thẳng tắp, nhã quan tóc đen, bên trong vạn quyển kinh thư bay bổng, trông còn có phần hào hoa phong nhã, chỉ là khi mở miệng thì cà lơ phất phơ, khí chất lập tức mất sạch: “Gấp gì mà gấp, lão ấy có thể xông lên ăn thịt chúng ta được đấy. Thật vất vả mới tới Thiên Các một lần, đệ không học chút gì hả?”
Trần Hư mắng: “Học cái quái gì.” Nhưng cậu nghĩ một đằng nói một nẻo đã không phải ngày một ngày hai, sau khi quay đầu xác định Lâu trưởng lão say mê đọc sách không rảnh để ý đến bọn họ mới xụ mặt đi tới bên cạnh Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh dịch sang bên cạnh một chút chừa chỗ cho cậu, bản thân thì cầm thỏi mực bắt đầu mài.
Những bức tranh trong Thiên Các chuyển động hết tấm này đến tấm khác.
Đệ tử trẻ tuổi Kim Đan kỳ chiếm không ít bên trong các môn phái lớn, đều là tâm tính thiếu niên, ở nơi không có trưởng bối quản thúc như Thiên Các, nghiêm túc dò hỏi đan pháp bí cảnh cũng có, mà mò mẫm đặt vấn đề loạn xạ vớ vẩn lại càng nhiều. Giống như bây giờ, lá phù trước mặt bọn họ rõ ràng là vấn đề của một tu sĩ nhàm chàn đưa ra.
“Đoán thử xem, các ngươi cảm thấy người nào có khả năng cao nhất đoạt được hạng đầu tranh đấu Vấn Thiên lần tới?”
Bùi Cảnh đặt bút xuống, chạm một cái, giữ tấm này lại, cười nói: “Thú vị đấy.”
Trần Hư nhíu mày, cũng nhìn theo từ trên xuống dưới.
Vấn đề phía dưới có đủ các loại nét chữ hoành hành, rồng bay phượng múa, hết nhóm này đến nhóm khác.
Hỗn loạn đủ thứ, bản lĩnh cao cường.
— Ta cược một viên linh thạch, vẫn là Bùi Ngự Chi, ta tận mắt nhìn thấy trận chung kết Vấn Thiên ngày trước, Bùi Ngự Chi đánh cho Phượng Căng thua tan tác chỉ trong ba chiêu, đệ nhất đương thời, tuyệt đối không giả, tin ta!
Người trả lời đầu tiên khí thế hùng hổ như vậy, tràn ngập ý tứ khiêu khích, các môn phái còn lại đề ra chất vấn chế giễu đủ lời.
— Ba chiêu? Đùa ta đấy à, là ta nhìn thấy trận chung kết trong mơ, hay là ngươi đang sống trong mộng?
— Trên kia là đệ tử Vân Tiêu đúng không, nói khoác cũng không biết ngượng, rõ ràng là Bùi Ngự Chi chó ngáp phải ruồi, một chiêu thắng Phượng đế trong gang tấc. Không biết gì thì ngậm miệng lại, chưa chắc ai đứng đầu Thiên Bảng lần tới đâu.
Người hoà giải bắt đầu xuất hiện.
— Cái này thì có gì hay mà phải tranh giành, theo ta thì, năm người được định ra vào Thiên Bảng lần trước đều có khả năng. Ta đánh cược Phù Tang tiên tử của Doanh Châu, không vì gì cả, làm nữ tu duy nhất, xinh đẹp là đủ rồi.
Đệ tử Phật môn trà trộn giữa một đám người biểu thị có lời muốn nói.
— Chẳng lẽ không có ai đoán là Ngộ Sinh đại sư ở Phật môn của ta sao? Tin tức ngầm, Ngộ Sinh đại sư mới đây vừa đột phá cảnh giới Sơ Liên, công lực tăng mạnh! Đệ nhất Vấn Thiên chỉ trong tầm tay.
Đệ tử Vân Tiêu ở phía dưới lục tục kéo nhau vào.
— Quê mùa thiển cận, không biết Bùi sư huynh của ta vừa xuất quan vài ngày trước đã đột phá Nguyên Anh à?
— Ta có thể làm chứng, ngày tuyển chọn của tông môn, Bùi sư huynh rời núi, ngự kiếm phi hành qua Vân Tiêu, ta may mắn ở bên cạnh nhìn thấy được. Xem loại dáng dấp này, thần thái này, đã hoàn toàn không giống một tu sĩ Kim Đan, uy áp quanh thân đã gần đến đại năng Nguyên Anh rồi. Bùi sư huynh đỉnh quá!
Bùi Cảnh nhìn thấy câu này, tức cười: … Ta đột phá Nguyên Anh lúc nào mà ta không biết.
Những đệ tử Vân Tiêu này có lẽ ỷ vào giao lưu thần thức, không tìm thấy người thật nên mới càn rỡ tự phụ nói bậy nói bạ, thật là mất mặt.
Trần Hư cũng thấy được, nghiêng đầu liếc y một cái, mảy may không nhìn ra dáng dấp hay thần thái gọi là “tu sĩ Nguyên Anh” trên người Bùi Cảnh, lấy cái bộ dáng ngồi không ra ngồi này của y, nói là người giàu có vô công rồi nghề cũng tin được.
Vấn đề này càng về sau càng biến chất. Có người tại đây tham vọng dựng quyết tâm, lập chí lớn, cũng có người đơn giản chỉ vì cái vỏ ngoài.
— Nhân tài trong giới Tu Chân sinh ra hết đời này đến đời khác, nói không chừng lại xuất hiện người mới có khả năng tiềm tàng, ngũ kiệt Vấn Thiên thay máu cũng không phải không thể.
— Đồng ý với đạo hữu phía trên, mời mọi người nhớ kỹ cái tên Hạo Nhiên này, sang năm hắn sẽ chiến thắng cựu ngũ kiệt, leo lên hạng nhất, đừng hỏi ta vì sao, tự tin là vậy đó.
— Diệp Bá Thiên ta cũng muốn lưu danh trên Thiên Bảng.
— Khỏi phải tranh, hôm qua ta ngắm sao trên trời, bấm ngón tay tính toán, tên hai người không có trên Thiên Bảng.
— Đó là do ngươi học thuật không thạo.

— Ta là Từ Hạo Nhiên, không có tự tin đối với Thiên Bảng. Thằng ranh con mất mặt xấu hổ trên kia dùng tên của ta, đừng để ta tóm được ngươi.
Bùi Cảnh phì cười.
Nhưng cười thì cười, y vẫn chú ý đến một ít tin tức — ví dụ như bây giờ Tịch Vô Đoan đã có thể luyện ra xác chết, Ngộ Sinh đột phá cảnh giới Sơ Liên, Ngu Thanh Liên có kỳ ngộ ở bí cảnh Bồng Lai, mà Phượng Căng đã thức tỉnh một phần truyền thừa của tổ tiên.
Ngũ kiệt thiên hạ, mấy năm nay bốn người khác đã có thu hoạch của riêng mình, chỉ còn y bị kẹt ở Kim Đan Đại viên mãn, có chết cũng không đột phá được.
Nhưng Bùi Cảnh vẫn có tự tin, Vấn Thiên đệ nhất lần kế vẫn là mình như cũ.
Trần Hư giội nước lạnh: “Người người đều đang tiến bộ, chỉ có huynh dậm chân tại chỗ, huynh lấy cái gì ra đấu với bọn họ?”
Bùi Cảnh bình chân như vại: “Ta có dậm chân tại chỗ một trăm năm thì bọn họ cũng chẳng đuổi kịp. Năm đó ở viện Kinh Thiên, một mình ta chấp bốn người bọn họ, bây giờ lại càng chẳng cần phải nói.”
Nhớ tới năm tháng gà bay chó sủa ở viện Kinh Thiên, Trần Hư tối sầm mặt: “… Huynh còn có mặt mũi nhắc đến những chuyện đó.”
Viện Kinh Thiên là nơi mà các đại lão đỉnh cấp giới Tu Chân tụ tập.
Ngàn năm về trước, thang trời sụp đổ, cắt đứt liên hệ với Thượng giới, từ nay về sau không còn người nào có thể phi thăng. Nhóm đại năng Hoá Thần kỳ xây dựng viện Kinh Thiên để sửa chữa thang trời.
Như sư tôn của sư tôn của Bùi Cảnh, Chưởng môn tiền nhiệm đứng đầu Vân Tiêu, tốn thời gian mấy trăm năm, lấy linh lực vận chuyển thang trời tu bổ từng bậc từng bậc.
Chỉ là quá trình tu bổ nhàm chán quá mức, lại suy xét đến việc bọn họ sau khi phi thăng thì giới Tu Chân sẽ không có người nối nghiệp, nhóm đại năng dứt khoát thu nhận các đệ tử xuất chúng trong các môn phái tiến hành chỉ dạy, vì thế, viện Kinh Thiên lại biến thành nơi giống như lớp học.
Mà lúc trước Vân Tiêu đi sáu người, cái người lăn lộn đến mức hô mưa gọi gió ở viện Kinh Thiên có lẽ chính là Bùi Cảnh.
Người đời sẽ không biết, thật ra ngũ kiệt thiên hạ đã quen nhau từ nhỏ.
Người đời càng sẽ không biết, hồi bé một mình Bùi Cảnh đắc tội bốn người kia không biết bao nhiêu lần. Trước khi tranh đấu Vấn Thiên lần đầu tiên, nhân vật nào cũng giống thú cưng, sống thành kiểu người ngại chó ghét như Bùi Cảnh cũng thật hiếm thấy.
Ngón tay Bùi Cảnh vạch ngang một vệt không trung, ngay lập tức, một cuộn giấy lơ lửng trên không lại bắt đầu chuyển động. Những cuộn giấy đặt câu hỏi còn tồn dư trong Thiên Các đều là vấn đề mà những người đặt câu hỏi trong vòng hai năm vẫn không chọn ra được câu trả lời hài lòng. Ánh mắt của y rơi vào một cuộn giấy ở phía trên, y nhíu mày, nhẹ nhàng a một tiếng.
Người đặt câu hỏi cực kì ngay thẳng.
— “Một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong”, đến cùng là cảm giác gì.
Bùi Cảnh nói: “Lần trước ta trả lời rất nhiều vấn đề ở Thiên Các, nhớ kỹ một câu trong đó, chính là cái này — thế mà lại xuất hiện một câu giống nhau như đúc.”
Trần Hư nhíu mày: “… Hắn hỏi như thế là sao.”
Ngón tay Bùi Cảnh gõ gõ bàn, lười biếng mỉm cười: “Ta đoán điều hắn muốn hỏi, hẳn là trở thành đệ nhất thiên hạ là cảm giác gì.”
Câu này hỏi đến là dối trá giả tạo, thế nên trả lời phía dưới cũng đủ loại trêu chọc.
— Đơn giản thôi, chờ một trăm năm sau ta sẽ nói cho ngươi biết.
— Vì sao không đến thẳng Vân Tiêu hỏi Bùi Ngự Chi?
— Có lẽ chính là cảm giác một người một kiếm giết sạch một phong, trời xanh tuyết mịn làm chứng. Bàn về thực lực, ta còn rất khâm phục Bùi Ngự Chi đấy. Được cái trời cao không thiên vị, thực lực hay tướng mạo thì ta cũng như y vậy, chẳng ai kém ai.
Chém gió phía dưới càng lúc càng sai lệch.
— Đẹp như thế cơ á? Mười khối linh thạch treo thưởng cho môn phái của vị đạo hữu phía trên kia.
— Chậc chậc, nữ tu trong môn phái của ta làm một bảng trai đẹp giới Tu Chân, tên của Bùi Ngự Chi chễm chệ đầu bảng. Xin hỏi đạo hữu phía trên, tên họ là gì, cho chúng ta mở mang tầm mắt.
— Hì hì, thú vị. Đảo phong hoa, núi đào nguyên, Diêu Thiên Thiên của Doanh Châu. Mời đạo hữu ghé chơi, nói không chừng chúng ta còn thành bạn đời. Đương nhiên dung mạo xấu xí cũng đừng trách ta roi vọt không giữ người.
Bùi Cảnh không khỏi bật cười.
Nữ tu chiếm đa số phía trên Doanh Châu hải ngoại, trình độ đanh đá nổi tiếng giới Tu Chân.
Y nghĩ tới Ngu Thanh Liên, luận về đanh đá, nàng cũng đứng hàng đầu.
Chỉ là một đám nam tu không biết bộ mặt thật của nàng vẫn quỳ liếm tôn nàng làm nữ thần.
Trong ấn tượng của Bùi Cảnh, nàng là kiểu mập mạp không giữ được miệng còn không nhìn rõ hiện thực.
Lại còn tự luyến hơn cả y, khi còn nhỏ chưa phát triển hết, mập thành quả cầu, còn tự xưng là người đẹp số một thiên hạ. Khi đó Bùi Cảnh mới bị nàng lừa bịp một lần, chơi bẩn cáo trạng đến trước mặt sư tổ của y, hại y úp mặt vào tường hối lỗi ước chừng mười ngày. Bùi Cảnh sao có thể từ bỏ cơ hội không oán giận nàng, lúc này cười đến ngã ngửa: “Thôi đi, chân của muội to sắp bằng eo ta rồi, nếu không phải ta nổi hứng chỉ mặc đồ nữ một lần, sợ rằng tên tuổi mỹ nhân đệ nhất của muội phải đổi chủ mất thôi.”
Một câu này, Ngu Thanh Liên nhớ đến tận bây giờ.
Y cũng chịu thua.
Trần Hư chợt nhận ra: “Những vấn đề mà huynh trả lời lúc ấy liên quan đến bản thân hết à?”
Bùi Cảnh: “Ừ, thông minh đấy, bị đệ phát hiện rồi.”
Trần Hư: “… Huynh thật nhàm chán.”
Bùi Cảnh ra vẻ đương nhiên: “Không nhàm chán thì ta đến Thiên Các làm gì?”
Trần Hư bắt đầu hiếu kì: “Vậy ngày trước huynh trả lời kiểu gì?”
“Câu ‘Một kiếm phơi sương Vô Vọng phong’ này hở? Lúc ấy ta cảm thấy hay ho, tuỳ tiện nói một câu thôi. Ý tứ đại khái là, chả có cảm giác gì sất, mỗi tội đầu hơi lạnh. Không hề lừa người, thật đó, ta cũng không nghĩ tuyết sẽ rơi, vừa giết người xong ra cửa thì thấy tuyết cả là tuyết, một vùng trắng xoá, thiếu chút nữa hoa cả mắt ta. Lúc ấy ta còn mặc ít quần áo nữa, không lạnh mới lạ.”
Trần Hư: “…”
Bùi Cảnh mài mực rất nhanh, y nhặt bút vừa mới bị mình buông ra, phất tay áo dính mực, nước chảy mây trôi.
Y nói: “Lần trước trả lời câu kia rồi, bây giờ cũng trả lời câu này chút nhé.”
Trần Hư chú ý đến động tác của y, nhắc nhở: “Thiên Các quy định dùng thần thức để viết, huynh lại quên rồi à?”
Bùi Cảnh cười nhạo: “Cái gì mà quy định, các môn phái khác đều dùng bút, chỉ có Lâu trưởng lão lắm chuyện — ta cảm thấy dùng bút viết mới có thể thể hiện chữ viết tiêu sái phóng khoáng của mình được.”
Trần Hư: “Chẳng trách huynh bị Lâu trưởng lão đuổi đánh.”
Bùi Cảnh túm phần cuối cuộn giấy, kéo nó xuống khỏi không trung. Một tay y đè lên góc giấy Tuyên Thành, một bên kia nâng cao cổ tay cầm bút. Ngọc quan dưới tóc đen như nước, cuồn cuộn trên bàn, sườn mặt thanh tú lại tươi sáng, nhìn rất có vài phần phong nhã của quý công tử. Đặt bút viết cũng thoải mái tự tại, khí phách tự nhiên.
Trần Hư xích lại gần, thấy rõ câu trả lời y viết không nỡ nhìn thẳng: “Phỏng chừng không ai sẽ tin tưởng đây là do chính chủ trả lời đâu.”
Bùi Cảnh nói: “Cho nên mới nói người đời ngu muội, thị thị phi phi thật thật giả giả đều chẳng phân rõ.”
Trần Hư: “…”
Vị này nhàm chán đến tột độ, tu sĩ mù mờ đặt vấn đề, có lẽ thế nào cũng không nghĩ đến việc chính chủ sẽ đích thân trả lời đâu ha. Mặc dù câu trả lời của chính chủ thoạt nhìn như thằng ngu.
— Cảm ơn đã hỏi. Không có gì đặc biệt, chỉ là đầu hơi lạnh, trận tuyết đó rất lớn, đề nghị mọi người chú ý mặc nhiều hơn.
… Thế mà còn rất thân mật.
Trần Hư thầm nghĩ, huynh đây không phải là đầu lạnh, là đầu sắt mới đúng.
Bùi Cảnh chuẩn bị mực nước đầy đủ mới sực nhớ ra mục đích của chuyến này. Y kéo một tấm giấy Tuyên Thành, ghi câu hỏi của mình lên.
Mặc dù vấn đề vui cười chơi đùa bên trong Thiên Các chiếm đa số, nhưng mà mọi người đều là tu sĩ Kim Đan, người nào cũng có các đạo pháp của riêng mình, chẳng qua theo góc độ nhìn nhận sẽ cho ra kết luận không giống nhau.
Huống chi còn có không ít ẩn sĩ cao nhân ở chỗ này, không có việc vì cũng sẽ vào dạo quanh.
— Trở về nguyên trạng như thế nào?
Viết xong, Bùi Cảnh để bút xuống, rót linh lực vào, để giấy Tuyên Thành bay lên không xen lẫn ở giữa, cùng nhau xoay tròn, truyền đến từng môn phái bên trong Thiên Các, tiếp thu ý kiến quần chúng.
“Chờ vài ngày nữa lại đến xem đi.” Bùi Cảnh vừa mới nói xong, tầm mắt quét qua, chớp mắt khó tin: “Không phải chứ, nhanh vậy mà đã có câu trả lời rồi hả?”
Chỉ thấy ở dưới câu hỏi của y là một hàng chữ viết màu xám.
Người nọ hẳn là viết bằng thần thức, từng nét chữ hiện lên.
— Còn phải xem trở về nguyên trạng kiểu gì. Nếu gặp phải tâm ma, vậy lấy độc trị độc, trị tận gốc căn nguyên. Nếu như bởi vì rèn luyện không đủ, không thể ngộ đạo, vậy thì nhập thế đi.
Bùi Cảnh giật mình, túm cuộn giấy xuống lần nữa, cầm bút viết qua loa: “Xin hỏi, nhập thế như thế nào?”
Người kia vẫn còn ở đó.
Dòng chữ màu xám thong thả hiển hiện.
— Không nhất định phải xoá đi kí ức nhập vào nhân gian hay thế tục bên trong ngàn vạn thế giới, nơi có người chính là cõi trần.
Bùi Cảnh tức khắc nổi lòng tôn kính, người nọ thành công hù doạ y rồi. Nhìn bộ dáng này, hoặc là giả làm đại năng Kim Đan kỳ nói năng bậy bạ, hoặc là đại lão vượt khỏi trần gian. Mà Bùi Cảnh tương đối thiên về loại phía sau.
Chỉ là câu này như lọt trong sương mù, khiến y tạm thời không thể hiểu rõ.
Còn đang muốn hỏi tiếp.
Một hàng chữ xám tinh tế đã tiếp tục nổi lên.
— Người trẻ tuổi, nhập thế vẫn phải do chính mình ngộ đạo. Đừng hỏi nữa, ta không giúp ngươi được.
Được rồi.
Bùi Cảnh yên lặng gác bút.
Trần Hư hỏi: “Ý hắn là sao?”
Bùi Cảnh nhíu mày: “Không biết. Chỉ là hắn nói nhập thế, ta có vài đầu mối rồi.”
Lấy được vài đầu mối, chuyến đi đến Thiên Các của Bùi Cảnh xem như mỹ mãn. Y không ngồi nữa, đứng dậy tính toán rời đi, chẳng qua bởi vì trong lòng nhớ đến chuyện nhập thế, dưới chân bất cẩn dẫm lên giấy Tuyên Thành dài thượt buông thõng dưới đất. Giấy Tuyên Thành rơi xuống, nghiên mực bày biện phía trên tức khắc bộp một tiếng cũng rơi xuống theo, phát ra tiếng động. Cảnh tượng này quen thuộc như thế — không phải giống y như đúc lần trước y đánh đổ nghiên mực hả! Động tác cũng chẳng khác là bao.
Bùi Cảnh thầm nghĩ, toang rồi.
Trần Hư cũng giật mình.
Bùi Cảnh vội nói: “Nhanh nhanh nhanh, dọn dẹp chỗ này mau.”
Nhưng mà không kịp nữa rồi. Lâu trưởng lão dù sao cũng là trưởng lão, lỗ tai mới hơi động đậy đã chú ý tới tiếng nghiên mực vỡ nát, vẫn vang đến từ Thiên Các. Dám ở dưới mắt dưới mũi lão làm ra chuyện vô lại như này, ngoài Bùi Cảnh thì còn ai nữa!
Lập tức, lửa giận bùng lên, lão gấp sách lại thật mạnh, áo bào đen bay vút lên lầu, quát: “Bùi Ngự Chi!”
Đang lau dở thì nghe được tiếng rống, Bùi Cảnh nói với Trần Hư: “Ta chạy trước. Đệ tự cầu phúc đi.”
Dựa vào kinh nghiệm chạy trốn phong phú, Bùi Ngự Chi nhảy cửa sổ phóng đi nhanh như chớp, cách cái phất tay phong toả cửa sổ và cửa chính của Lâu trưởng lão chỉ trong nháy mắt.
Trần Hư trơ lại một mình tức muốn hộc máu, sắc mặt nhăn nhó, đập tường rống to: “Bùi Ngự Chi huynh trở lại cho ta!”
Mà Bùi Ngự Chi đã biến mất dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.