Sau Khi Con Chết

Chương 1:




Con gái của bạn đã chết.
Rơi xuống từ tầng năm, mặt úp sấp, chân đập thang, đầu gối gãy ngược, lộ cả xương trắng. Con bé chết rất thê thảm.
Báo cáo giám định có rất nhanh, kết luận rằng con bé tự sát, loại trừ khả năng bị sát hại.
Phía trường học ngăn chặn mọi tin tức, cử các nữ sinh sống chung kí túc xá đi học tại nước ngoài, chuyện rùm beng nửa tháng rồi lắng xuống chóng vánh, hoàn toàn im bặt.
Nhưng bạn biết, con gái của mình bị giết.
Năm nay bạn đã ngoài năm mươi, mắc bệnh lùn bẩm sinh, cơ thể thấp bé và biến chứng bệnh tật khiến bạn không thể làm việc nào khác. Bạn sống trong nhà ở xã hội, dựa vào vài ba đồng lượm ve chai để kiếm sống qua ngày, con gái được bạn nhặt về từ chính bãi rác mười sáu năm về trước.
Bé con trắng trẻo và khỏe khoắn như vậy, bạn không nỡ lòng để bé chết trong dơ bẩn, đôi mắt chỉ vừa được ngắm nhìn thế gian ấy không nên khép lại ngay.
Vì thế, bạn ôm cô bé về.
Con gái rất thông minh, xinh xắn, năm lên cấp Hai, con bé tự thi đỗ vào trường trọng điểm. Tiền học bổng còn dư có thể giảm bớt gánh nặng trên vai bạn phần nào, nhưng bạn không nỡ tiêu mà dành tiền đó để bồi bổ cho con, vì bạn biết con phải học hành cực khổ thế nào.
Dù sống trong cảnh bần hàn nhưng con gái chưa bao giờ oán thán, con bé ngoan ngoãn và rất nghe lời, thường hay rủ rỉ với bạn, mai này đỗ đại học rồi, con sẽ cho ba một cuộc sống sung túc.
Bạn chẳng trông mong cuộc sống tốt đẹp hơn, mà chỉ mong con khôn lớn được vui tươi và khỏe mạnh.
Nhưng rồi…
Nhưng rồi…
Con bạn thay đổi.
Con bé trở nên lầm lì hơn, không còn mở miệng nói chuyện nữa, chẳng còn quan tâm đến mái tóc đẹp của mình; con bé chuyển sang mặc đồ đen che kín toàn thân. Biết bao đêm con khóc thầm đỏ hoe mắt, lúc bạn quay sang hỏi thì con lại né đi.
Khi bạn lo lắng gặng hỏi, thì con bé hét lên với bạn: “Vì sao ba lại nhặt con về!”
“Sao ba không để con chết đi cho xong!”
Con bé gào khản cả giọng, điên cuồng đập phá đồ đạc: “Nhặt ve chai, nhặt ve chai, ngoài những thứ rách nát thì ba không nhặt gì khác à!!”
Cổ họng như cứa, bạn không thốt nên lời, nức nở ngăn con lại, rơi nước mắt cùng con.
“Ba xin lỗi con.”
Con gái ngồi bệt dưới đất khóc nghẹn ngào, nước mắt bất lực hoen ướt bờ mi.
Hẳn là vì gia đình nghèo quá nên con gái bị cười nhạo.
Bạn kiệt sức, nhưng chẳng thể thay đổi vận mệnh.
Từ đây, bạn càng ra sức làm việc, muốn kiếm nhiều tiền hơn để mua quần áo đẹp cho con, để con có thể tự tin trước các bạn, có lẽ chính bởi thế mà bạn đã bỏ lỡ tín hiệu cầu cứu của con.
Khoảng tám giờ tối ngày mùng 4 tháng 4 năm 2019, con gái bạn nhảy xuống từ ký túc xá.
Không cứu được con bé.
Con bé không qua khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.