4.
Nực cười.
Nhảm nhí.
Cho dù không được học hành tử tế, bạn vẫn biết trên đời chẳng thể nào có chuyện như vậy.
Đây hẳn một trò đùa dai hoặc một âm mưu nào đó, song sau phút do dự, bạn vẫn chọn:
—— [Có.]
Màn hình lóe sáng, sắc trời thay đổi, tia sáng mờ dần, xung quanh về bên dòng tĩnh lặng.
Một cơn gió lạnh hiu hiu thổi qua, tuyết lả tả bay xuống từ không trung. Bạn kinh ngạc vươn tay đón tuyết, ngẩn ngơ nhìn bông tuyết tan trên đầu ngón tay.
Chiếc điện thoại lại sáng lên, trên màn hình hiện —— ngày mùng 1 tháng 1 năm 2019.
Thời gian quay ngược rồi!
Không…
Đây không phải sự thật!!
Hốt hoảng, vui sướng, kinh ngạc, đủ mọi loại cảm xúc ùa đến, bạn tự tát vào mặt thật mạnh, cơn đau nói cho bạn biết đây không phải là mơ.
Bạn nắm chặt điện thoại, bất chấp tất cả, lao như điên về nhà.
“Ba ơi.”
Sau lưng văng vẳng tiếng gọi bấy lâu chưa được nghe.
Con gái bạn đứng dưới trời tuyết, đeo chiếc khăn quàng màu gạo đã rão rộng, sờn cũ mà bạn tự tay đan. Con bé như nụ hoa mới chớm, ôm sách đứng đó im lìm, ngóng nhìn bạn với đôi mắt trong veo.
“Tinh Tinh…”
Tim đau như cắt, nước mắt giàn giụa, bạn không kiềm nổi mà khóc như một đứa trẻ.
“Ba, ba làm sao thế?” Con gái chạy đến đỡ bạn dậy, thấy bạn ăn mặc phong phanh thì cau mày, cằn nhằn nhắc nhở: “Trời lạnh vậy mà sao ba không mặc quần áo ấm đã ra ngoài.” Rồi để ý thấy chiếc điện thoại trên tay bạn, “Ba đổi di động hả ba?”
Bạn không dám kể cho con bé nghe chuyện đã xảy ra, bình tĩnh giấu chiếc di động: “Ba không lạnh, không lạnh đâu con, ba con mình vào đi.”
Con gái nắm tay bạn, hai bố con chậm rãi về nhà.
Trong lúc con gái đi nấu cơm, bạn len lén nhìn cách bài trí trong nhà, tất thảy đều quay trở lại nửa năm trước.
Lòng bạn bất an, lại lấy điện thoại ra, bỗng thấy ứng dụng hiện lên câu hỏi lựa chọn.
[Nửa tiếng sau, con gái bạn sẽ đi học thêm, bạn chọn:
A. Đưa con đi học.
B. Để con tự đi học.
C. Ngăn con đi học.
Lưu ý: Lựa chọn của bạn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến số phận của con gái bạn, một khi đã đưa ra lựa chọn, bạn sẽ không có quyền can thiệp vào sự việc.]
Bạn sực nhớ con gái bắt đầu thay đổi từ buổi học thêm hôm tuyết rơi, có lẽ hôm nay chính là khởi điểm của bi kịch…
Chẳng hề do dự, bạn bấm chọn C.
“Tinh Tinh, hôm nay ba thấy không khỏe, con ở nhà được không?”
Con gái sửng sốt.
Con bé luôn rất hiếu thuận và nghe lời, bạn chắc mẩm con bé sẽ đồng ý. Quả nhiên con bé gật đầu.
Thoắt cái đã đến buổi tối, con gái về phòng làm bài tập, màn hình điện thoại không còn xuất hiện thêm gì nữa.
Bạn thở phào nhẹ nhõm, nhìn cánh cửa phòng khép chặt, rồi tựa lên sô-pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tinh!
Chiếc điện thoại bỗng reo chuông, trên màn hình hiển thị một hàng chữ nhỏ —— [Sự việc đã thay đổi, bạn có muốn xem không?]
Có.
Ngay sau đó, một cửa sổ video xuất hiện trên màn hình, trong video là con gái bạn đang nhìn di động, đồng hồ ở góc phải hiển thị 8 giờ 50 phút. Bạn thử bấm vào nút nhỏ chỗ chiếc di động, bỗng thấy rõ nội dung trên đó.
[Trần Tuyết Tình: Hôm nay cậu không đi học thêm hả?]
[Tinh Tinh: Ba tớ không khỏe nên tớ nghỉ một hôm.]
[Trần Tuyết Tình: Thế cậu có muốn qua nhà tớ xem mèo không? Hôm nay nó vừa đẻ mèo con đấy.]
[Tinh Tinh: Mèo nhà cậu sinh á?!!!]
Mấy dấu chấm than biểu lộ sự hưng phấn của con gái.
[Trần Tuyết Tình: Ừ, đến không đến không, cậu muốn nuôi mèo đúng không nhỉ, tớ tặng cậu một con nhé.]
Không biết con gái nghĩ đến điều gì mà im lặng hồi lâu mới từ từ gõ chữ.
[Tinh Tinh: Thôi, nhà tớ không hợp nuôi mèo, nhưng tớ vẫn muốn qua xem. Chờ tí nhé, tớ qua liền đây.]
Con gái tắt di động rồi mặc quần áo, lén ra khỏi nhà, đạp xe đi mất lúc nào bạn chẳng hay.
Xe rẽ vào một con hẻm, bóng con gái như bị đêm đen nuốt chửng.
Cả người bạn lạnh toát, run rẩy xem tiếp.
Con gái dừng trước một khu dân cư, quen cửa quen nẻo đi vào, gõ cửa một căn phòng. Cánh cửa mở ra, là Trần Tuyết Tình, cô bạn thân nhất của con bé.
“Tinh Tinh, cậu lâu la quá đấy.”
Trong phòng có hai cậu nam sinh, con gái chần chừ, hạ giọng hỏi: “Sao tụi Triệu Đông lại đến đây.”
Bạn nhớ con từng nhắc đến cái tên này, cậu ta là một học sinh cá biệt, có giáo viên chủ nhiệm là bà con họ hàng, dù làm gì sai cũng chỉ bị mắng mấy câu là hết.
“Hì hì, có sao đâu, càng đông càng vui mà.” Trần Tuyết Tình khoác tay con gái bạn, tủm tỉm đưa con bé vào, “Mèo đang ở trong phòng tớ, để tớ dẫn cậu vào xem nhé.”
Có gì đó không ổn…
Tinh Tinh, Tinh Tinh, đừng theo bọn nó!
Đừng vào phòng!!
Bạn la hét, ném điện thoại đi chực lao ra khỏi cửa, song lại bị ngăn cản bởi một tấm chắn vô hình.
[Lựa chọn của bạn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến số phận của con gái bạn, một khi đã đưa ra lựa chọn, bạn sẽ không có quyền can thiệp vào sự việc.]
Câu nói ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí bạn.
Phịch ——
Bạn ngã xuống đất, đánh rơi chiếc điện thoại. Video vẫn tiếp tục phát.
Bạn thấy tấm rèm đóng chặt trong căn phòng tăm tối;
Bạn thấy con bị hai tên nam sinh kia đè xuống đất;
Bạn thấy con bị lôi kéo, chà đạp như miếng vải rách;
Bạn thấy con đang khóc, đám trai đang cười, cô bé ngoài cửa ôm chú mèo đen, tựa vào tường khóc rưng rức;
Bạn thấy con vùng vẫy chống cự, cuối cùng chỉ còn lại sự chết lặng…
Sau đó ——
Bạn nghe thấy tiếng mở cửa cùng lời đe dọa bất cần đời.
“Từ Tinh Tinh, tụi tao đã chụp ảnh hết rồi, nếu mày dám bép xép với ai thì tao sẽ gửi ảnh cho tất cả mọi người. Nghe rõ chưa, con đĩ?!”
Con gái không trả lời, ôm quần áo rúc vào trong góc, tựa như con rối gỗ.
[Thành thật xin lỗi, con gái bạn đã bị xâm hại, hiện tại bạn có ba sự lựa chọn ——
A. Báo cảnh sát, liên lạc với Trần Tuyết Tình, nhờ cô bé đứng ra làm chứng.
B. Đưa con gái rời đi.
C. Giết nhóm nam sinh.]
Trên di động là những lựa chọn lạnh lùng.
Ý thức từ từ trở lại, bạn run rẩy chọn A.
Không thể cứ như vậy. Cảnh sát sẽ hỗ trợ bố con bạn, nay đã có nhân chứng vật chứng, cảnh sát nhất định sẽ giúp bố con bạn!
Có tiếng bước chân vọng vào từ ngoài cửa, con gái của bạn đã về.
Bạn lảo đảo, thất thểu bước về phía con. Con gái bị tra tấn dã man, máu thấm đẫm quần, đôi mắt ẩn sau mái tóc rối bù nhìn bạn ngạc nhiên và sợ hãi.
Bạn nắm tay con, hai hàng lệ đổ dài.
Bạn khóc.
Con gái cũng khóc.
“Ba ơi… Ba ơi…” Con gái khóc hoài khóc mãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nay đã biết tất cả, bạn vuốt tóc con vỗ về, cuối cùng nén lòng căm hận, rít lên ba chữ: “Báo cảnh sát.”
Báo cảnh sát.
Đây là lựa chọn duy nhất của bạn, bạn tin cảnh sát sẽ lấy lại công bằng cho bạn.
Để tránh làm mất chứng cứ, bạn không để con tắm rửa luôn mà dẫn con đến ngay cục cảnh sát.
Một nữ cảnh sát trong cục an ủi con gái, xua tan nỗi sợ trong con. Con bé dần dần bình tĩnh, nghẹn ngào thuật lại chuyện đã xảy ra cho cảnh sát. Lát sau, Trần Tuyết Tình cũng bị cảnh sát đưa đến.
Trần Tuyết Tình không dám nói dối, thổn thức kể ra nguyên nhân.
“Chúng nó… chúng nó chụp ảnh cháu, nếu cháu không nghe lời thì tụi nó sẽ gửi ảnh của cháu cho người khác.”
Trần Tuyết Tình cũng là người bị hại từ rất lâu về trước.
Bố cô bé nổi khùng, chẳng màng đến sự can ngăn của cảnh sát, lao lên giáng cho cô bé một cú tát: “Con gái con đứa mà sao mày lẳng lơ thế!! Mày có biết nhục không vậy!!”
Ông ta phẫn nộ tột đỉnh, mắng cô bé té tát.
Trần Tuyết Tình thét: “Là chúng nó ép con!”
“Sao chúng nó không ép đứa khác mà cứ phải ép mày! Mày hèn mọn đi quyến rũ chúng nó đúng không! Kiếp này mày cứ làm đĩ thôi con!”
Tiếng mắng mỏ vang vọng khắp cục cảnh sát.
Con gái hoảng sợ, co rúm trong góc lặng lẽ khóc. Mẹ Trần Tuyết Tình lặng thinh, như đồng ý với lời chồng mình nói.
Bạn thấy đứa trẻ bằng tuổi con bạn toát ra vẻ tuyệt vọng, khoảnh khắc ấy, trong bạn chẳng còn những hận thù, càng không có những trách móc, chỉ còn lại sự thương hại, bất lực xé nát cõi lòng.
Cảnh sát đưa đôi cha mẹ kia ra ngoài, Trần Tuyết Tình trông đã bình tĩnh hơn, tiếp tục kể: “Bố mẹ cháu bận bù đầu tối mặt, bọn nó thường xuyên ghé qua nhà cháu, nếu cháu không đồng ý thì chúng nó sẽ dọa nạt cháu, còn sai đàn em đánh cháu trong trường.”
Cô bé vén tay áo lên, để lộ cánh tay loang lổ những vết bầm tím.
“Đôi khi chúng nó gọi cả những đứa khác, mỗi lần… mỗi lần được ba trăm tệ, cháu có thể lấy năm mươi tệ.” Trần Tuyết Tình lau nước mắt, “Hết nước hết cái rồi, cháu mới đành gọi Từ Tinh Tinh…”
Cảnh sát nhìn nhau, hỏi: “Cháu đồng ý luôn à? Sao cháu không báo cảnh sát?”
Cô bé đáp: “Bố mẹ không thường về nhà, cháu không đủ tiền mua sách bài tập, năm mươi tệ là một số tiền rất lớn…”
Năm mươi tệ, là số tiền cô bé phải đánh đổi bằng cơ thể.
Cục cảnh sát chìm trong yên lặng, con gái ngồi bên bạn cũng thôi không khóc nữa, duỗi tay kéo ngón tay Trần Tuyết Tình.
Vụ án không có bất cứ tiến triển gì. Vài ngày sau, phía cảnh sát bắt giữ hai thiếu niên phạm tội về điều tra, song vì chúng chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự nên chỉ có thể xử phạt cảnh cáo. Trường học buộc chúng phải thôi học, đồng thời, tin Từ Tinh Tinh và Trần Tuyết Tình bị cưỡng hiếp truyền khắp cả thành phố.
Cuộc sống của hai bố con bạn chẳng những không khá hơn mà lại càng thêm khốn đốn.
Hễ ra khỏi cửa là bạn sẽ bị chỉ trỏ, sách vở của con gái luôn bị bạn học xé nát, viết đầy những câu “Dâm đãng”, “Con điếm” độc ác.
Bạn chuẩn bị làm thủ tục thôi học cho con, định chuyển sang nơi khác để hai bố con bắt đầu một cuộc sống mới. Song bạn chẳng thể ngờ rằng, Trần Tuyết Tình đột nhiên vu khống bạn tội cưỡng hiếp.
“Cái thằng nhặt rác đấy không có vợ, làm thế cũng chẳng lạ gì.”
“Có khi đứa con gái nuôi của lão cũng bị chính lão thịt ấy chứ.”
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng.”
Bạn bị cảnh sát bắt, con bạn đuổi theo sau, biết bao người đứng đó hóng chuyện, song bạn chỉ nghe thấy giọng của con gái ——
“Ba cháu bị oan!”
“Xin hãy thả ba cháu ra, xin các chú đừng đưa ba đi!!”
Bạn bị oan, nhưng chẳng một người nào chịu lắng nghe bạn.
Trong phiên xét xử, Trần Tuyết Tình một mực khẳng định bạn là kẻ cưỡng hiếp mình, cha mẹ đối phương ra tòa làm chứng, thậm chí còn cung cấp ảnh chụp hiện trường.
Tại hiện trường thẩm vấn, bạn trông thấy hai thằng oắt kia đứng trong góc, nở nụ cười đắc ý như kẻ chiến thắng.
Trái tim bạn lạnh băng. Bạn hiểu ra rằng đây là một âm mưu khủng bố tinh thần.
Trên thế giới này, kẻ có quyền nói ai là tội phạm thì người đó là tội phạm, nói ai vô tội thì người đó là vô tội.
Bạn giương mắt nhìn những người có mặt tại đây. Bọn họ đang chế giễu, cười nhạo sự bần cùng của bạn.
Phiên xét xử kết thúc, bởi vì không đủ chứng cứ nên bạn tạm thời bị giam trong trại.
Bạn cảm thấy mệt mỏi, bạn căm hận bọn chúng, nhưng không cách nào đối đầu với chúng cho nổi.
Chẳng bằng cứ rời đi, đưa con gái đi đi thôi.
Trời rét căm căm, một trận tuyết lớn lại đổ bộ.
Khi sắp về đến nhà, bạn thấy ba người đàn ông bước từ hàng lang xuống.
“Con đĩ kia nhiệt tình thật, đúng là hàng Triệu Đông giới thiệu có khác.”
“Mai rủ thêm vài thằng nữa đi, con này non mà rẻ quá.”
Bạn dừng chân, cả người run rẩy.
“Mẹ thằng nào đây, đừng đứng chắn đường!” Gã đàn ông to con bặm trợn đẩy bạn ngã dúi, vừa cười nói vừa đi mất. Cơ thể thấp bé của bạn nằm còng queo trên nền đất phủ tuyết trắng xóa, muốn khóc mà khóc không nổi.
“Ba à?”
Con gái đứng ở cửa nhìn bạn.
Con bé hãy còn trẻ trung, tươi đẹp tựa đóa hoa, một đóa hoa bị gió tuyết vần vò, bị băng lạnh giày xéo.
“Triệu Đông bảo nếu con không nghe nó thì nó sẽ giam ba mãi mãi.” Con gái nói vô cùng bình tĩnh, cực kì giống Trần Tuyết Tình lúc ở cục cảnh sát. Con bé đã chấp nhận số phận, trong đôi mắt chỉ còn vẻ chết lặng: “Không sao đâu ba. Ba đã nuôi con khôn lớn mà, con không thể bỏ mặc ba được.”
Tinh.
Chiếc điện thoại cảnh sát trả cho bạn lại reo chuông.
[Bạn đối mặt với lựa chọn cuối cùng:
A. Báo cảnh sát.
B. Đưa con gái rời đi.
C. Giết nhóm nam sinh.]
Vẫn là những lựa chọn đó, số phận chẳng hề thay đổi.
Hai mắt bạn đỏ ngầu, không chút do dự chọn ——
C.
***
Con trai của tôi đã chết, chết trong tay một kẻ nhặt ve chai ở lưng chừng núi.
Cơ thể trẻ măng bị chặt thành từng khúc, chia trong ba bao tải khác nhau, vứt ở bãi rác hôi thối. Cảnh sát phải mất đến ba ngày mới tìm lại đầy đủ những phần thi thể của nó.
Nó vẫn còn là một đứa trẻ, không nên đi sớm như thế.
Tôi đắm chìm trong men say, trong đầu chỉ còn lại những hận thù.
Ngày ấy gió tuyết phiêu diêu ngoài cửa sổ, tôi mơ màng trông thấy chiếc điện thoại trước mắt sáng lên.
[Chào mừng bạn đến với APP Thay đổi vận mệnh, nếu quay ngược thời gian về ngày mùng 1 tháng 1 năm 2019, bạn sẽ có cơ hội hồi sinh Triệu Đông.]
Tôi nấc lên, bấm vào màn hình. Chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chậc.
Thứ súc vật trí trá lừa gạt bố.
Tôi ném điện thoại xuống đất, quờ quạng tìm bình rượu, đang định tu một hơi thì tiếng con trai cất lên: “Bố, cho con tiền tiêu vặt.”
Hơi rượu tan biến, tôi nhìn con trai đứng trước mắt với vẻ khó tin.
“Bố, bố có nghe không vậy? Cho con tiền coi!”
“Ừ ừ ừ, tiền đây tiền đây.” Tôi rút ví lấy tiền, đầu đã hoàn toàn chết máy.
Con trai cầm tiền, vui vẻ rời đi.
Tôi không thể tin được vào chuyện đang xảy ra, luống cuống lấy điện thoại, trên màn hình xuất hiện vài sự lựa chọn.
[A. Ngăn Triệu Đông tổn thương Từ Tinh Tinh.]
[B. Ngăn cản hung thủ.]
[C. Giết hung thủ để diệt trừ mầm họa.]
“Ha, đ*t mẹ mày nhé thằng dân núi.” Hễ nhắc đến thằng đấy là tôi lại giận điên lên. Tôi kệ xác đám lựa chọn, gọi luôn mấy người anh em lên đường.
Xử lý thứ sống trong rác rưởi ấy chỉ là chuyện cỏn con thôi.
***
Vài ngày sau, có người trông thấy thi thể một ông già lượm ve chai ở bãi rác, trong túi ông ta có chiếc di động Nokia cũ kĩ chỉ còn một vạch pin, và một tin nhắn chưa đọc từ ba ngày trước.
[Ba ơi, con qua nhà bạn Trần Tuyết Tình xem mèo nhé.
Con gái Tinh Tinh[*].]
Hết.
[*] Tên của cô con gái có nghĩa là “Ngôi sao”.
Tác giả có lời: Truyện đến đây là hết. Có lẽ có những đoạn bạn không thể chấp nhận được, nhưng thực tế có khi còn tàn khốc hơn những gì tôi viết.
Hy vọng mỗi một cô gái đều tỏa sáng như vì tinh tú,
Song sẽ luôn có kẻ muốn dập tắt ánh sáng của sao trời.